Chương 19
Anh trở lại khách sạn là lúc 3h sáng, ngại gọi tiếp tân ta mở cửa, nên ngủ luôn trong xe cô. TĐêm qua lúc đến con đường Lục Thành bảo anh thấy có tận 9 người bị thương, 4 người ngồi dựa vào cây gần đó 5 người nằm bên dìa đường. Sợ đưa đến bệnh viện sẽ có nhiều rắc rối nên anh lái xe đến chỗ khác gọi cấp cứu. Sau khi đợi cấp cứu đến đưa mấy người kia đi anh mới quay trở lại khách sạn, ngủ đến bây giờ.
Ánh nắng chiếu lên xe, Tuấn nheo mắt tỉnh dậy mở cửa xe đi lên. Gõ cửa phòng gọi Hân mãi không thấy cô mở cửa, lại đổi sang gọi điện thoại, đầu bên kia ngắt máy luôn. Anh bèn sang phòng Dung gõ cửa gọi cô, một lúc sau mới thấy cửa mở anh bèn nói: "Làm phiền em gọi Hân mở cửa cho anh, đêm qua có việc anh ra ngoài bây giờ mới về gọi nhưng cô ấy không mở cửa."
Mở cửa ra thấy Tuấn, Dung sửng sốt giây lát, nghe anh nói cô gật gật đầu quay vào trong lấy điện thoại gọi Hân. Nhưng hình như tưởng Tuấn gọi tiếp liền tắt thẳng máy, gọi lại thì thuê bao luôn. Dung đi đến trước cửa phòng đập vài tiếng, gọi Hân.
Trong phòng, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc cô mới mở cửa, Tuấn thấy cánh cửa mở ra liền lách người qua Dung, qua cả Hân rồi chui vào phòng vọng ra nói cảm ơn. Dung nhún vai: "Ô mình không biết anh ấy ở phía sau mình, sang gọi bảo cậu tầm 9h đi xuống Bản Lác thôi."
Hân không nói gì gật đầu, hỏi Dung vào không thấy cô lắc đầu về phòng thì Hân cũng đóng cửa quay vào.
"Đây là phòng em không phải cái chợ mà anh muốn vào thì vào muốn đi thì đi." Tuấn cười cười rồi không nói gì lấy quần áo tắm qua rồi lên giường ngủ tiếp.
Thấy anh ngủ Hân không muốn ngủ nữa bèn thay quần áo đi xuống dưới khách sạn xem qua công việc. Nghe thấy giọng Tuấn khàn khàn vang lên: "Em có hai xe thì cho anh mượn chiếc hôm qua lấy nhé."
Không thấy nói gì, im lặng coi như đồng ý, anh chìm vào giấc ngủ, Hân im lặng thay quần áo rồi ra ngoài.
Dung đi vào phòng mình lướt qua chai rượu hôm qua Tuấn lấy từ phòng Lục Thành cho cô, nhìn vật lại nghĩ đến người, tò mò không biết anh làm gì. Bị đánh thức nên cô cũng chẳng ngủ nổi nữa thay quần áo đi xuống ăn sáng, đi dạo rồi chốc nữa sẽ đi Mai Châu vậy. Sắp thêm hai bộ quần áo vào túi xách mang xuống luôn, vì Hân bảo sẽ ở lại đấy chơi hai hôm.
Xong xuôi thì Hân cũng lên phòng lấy quần áo đút vào cái túo xách to, mang thêm chút đồ trang điểm, đi cũng không có ý định nói gì với người trên giường. Bỗng có tiếng hỏi: "Em xuống Bản Lác chơi mấy hôm?"
"Tầm hai ba hôm." Không hề nói lời thừa thãi, Hân đi luôn.
Lấy chiếc xe còn lại trên gara Dung thắc mắc: "Sao hôm nay đi xe này, bình thường thấy cậu thích đi em đỏ kia lắm mà."
"Tuấn bảo mượn xe kia đi rồi, xe anh ta Lục Thành lấy đi rồi." Hân đáp
Nghe thấy tên Lục Thành, cô hỏi lại như có một phản xạ có điều kiện: "Mượn xe Tuấn đi á, làm gì thế?" Nghe thấy người bên cạnh, Hân cười khoái chí: "Sao nào, nghe thấy tên người mình quan tâm liền tò mò chứ gì?"
Cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, cô ho nhẹ: "Tiện mồm thì hỏi thôi."
"Quan tâm người ta còn giả bộ." Hân bĩu môi, kéo dài giọng.
Coi như không nghe thấy gì, Dung mở nhạc lên nghe, nhắm mắt giả vờ ngủ. Biết bạn mình như vậy Hân cũng không vạch trần, nghe nhạc lái xe. Lái xe tầm 2 tiếng, chẳng mấy chốc đã vào trong bản.
Tìm chỗ gửi xe, hai người đi bộ vào trong, Hân có vẻ quá thân thuộc nơi này, thình thoảng lại có người quen chào hỏi. Đi xuống cuối bản, Hân thuê một căn phòng nhà sản nhỏ kiểu homestay. Nhận được phòng hai người không vào luôn mà lại đi tìm chỗ ăn trưa luôn.
"Ở đây có cơm lam, hạt rẻ rất ngon, ăn thử nhé" Hân giới thiệu rồi dắt cô đến ngồi ở tiệm có một đứa bé tầm 15,16 tuổi đang nướng. Đưa bé đó gầy nhom, đen nhẻm, nếu Hân không nói tuổi cô bé thì cô đoán nó chỉ 10,11 tuổi thôi ấy.
Nhỏ như vậy đã phải làm rồi, bố mẹ cô mặc dù đã ly dị nhưng cô chưa bao giờ thiếu thốn vật chất lẫn tinh thần. Họ luôn thay phiên nhau chăm cô rồi chu cấp cho cô đầy đủ.
Dung thẫn thờ nhìn đứa bé, Hân đoán ra chắc cô nàng này lại thương đứa nhỏ này rồi bèn đẩy tay, bọn trẻ ở đây đều thế mà, mình ngày xưa cũng phụ bố mẹ suốt, không sao đâu. Đưa miếng cơm lam chấm với đĩa muối vừng cô sáng mắt lên nói: "Ngon thật đấy, tí mua thêm để mình vừa đi chơi vừa ăn nhớ."
Hân mỉm cười gật đầu. Hai người ăn xong thì định về phòng cất đồ nhưng thấy bọn trẻ ở bên bờ ruộng kia đang chăn trâu tắm suối, Hân thấy vui vô cùng liền kéo tay Dung ra đấy.
Hai người con gái hoà vào đám trẻ chơi cả buổi trưa, đến chiều bọn nhỏ lại rủ các cô nhảy sạp. Dung lần đầu tiên nhảy nên bị kẹp chân mấy lần, nhưng tiếng cười vang vọng cả cánh đồng. Tiếng nô đùa đuổi nhau, khung cảnh bình yên lọt vào tầm mắt Lục Thành.
Anh cùng A Phi vào là người họ hàng của cậu lấy thuốc,hỏi lý do hai người làm sao bị đánh, A Phi kiếm lý do bị cướp rồi xin thuốc bôi. Sau khi lấy rượu thuốc cho hai người, ông cụ ngồi xuống nói chuyện.
Lâu không thấy A Phi nên ông hỏi han A Phi lâu. Người nơi đây mến khách vô cùng, thấy Lục Thành là bạn của cháu mình ông của A Phi cũng nói chuyện dặn dò rất nhiều. Bởi vì A Phi giới thiệu anh là sếp của cậu, cho nên ông nào thì bảo chiếu cố cháu mình vì tính tình trẻ con, rồi lại định mời hai người ở lại ăn cơm tối.
Mặt trời đang lặn dần, A Phi dắt anh đi dạo nơi cậu hay chơi hồi nhỏ. Không ngờ lại gặp cô ở đây, nụ cười không ngớt trên môi cô, trong sáng như những đứa trẻ nơi đây. Cô đeo túi trên vai, rồi nhảy qua những cây tre.
"Kia có phải bà chủ khách sạn Linh Hân và bạn cô ấy không anh, trông cái chị Dung kia nhảy buồn cười thật, chắc mới biết nhảy nên bị kẹp chân suốt kìa." A Phi bên cạnh vui vẻ cười nói.
Lục Thành chỉ ngắm nhìn cô, ánh mắt anh ngập tràn hình dáng cô, hoàng hôn dần buông xuống sau lưng cô. Cảnh lúa đồng quê bát ngát, hoàng hôn đỏ rực, bông nghe thấy tiếng quen thuộc: "Cậu chụp cho tôi một bức ảnh có cả bọn trẻ cùng hai cô ấy ở đằng sau nhé."
Tuấn không biết từ đâu chui ra cầm máy ảnh dúi vào tay Lục Thành bảo anh chụp ảnh. A Phi cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông lạ này, ánh mắt ngờ vực nhìn thẳng Tuấn. Chụp vài bức ảnh xong, nhìn ra thấy hai người kia đang chia ống cơm cho bọn nhỏ, nhưng bọn chúng đều lắc đầu từ chối, hai người con gái đó tạm biệt bọn trẻ rồi đi về phía này.
Cảnh đó của hai người đã lọt vào ống kính của anh, ánh mắt lưu luyến bọn trẻ, cánh tay trắng nõn từng vòng lên cổ anh đang vẫy vẫy tay. Tuấn nhìn thấy vết thương trên mặt anh và A Phi nhưng cũng không hỏi gì.
Lần nào mà anh đi lâu ngày, thì không vết thương lớn cũng vết nhỏ, bố mẹ mà nhìn thấy kiểu gì cũng nhốt lại không cho đi nữa. Chẳng bố mẹ nào mà thấy con có nhiều vết thương mà không sót cả. Tuấn nhìn riết rồi cũng quen, trưởng thành cả rồi nói nhiều chỉ là thừa.
Tiếng nói tíu tít của hai cô đến gần ba người, nhìn thấy Tuấn theo đến đây Hân không thấy ngạc nhiên nhưng nhìn sang bên cạnh: "A Phi, anh Thành hai người sao lại tới đây." Cô thốt lên, Dung bên cạnh cũng bất ngờ không kém gì Hân, nhìn chằm chằm ba người rồi dừng ở mặt Lục Thành.
Hoàng hôn rọi lên khuôn mặt anh khiến cho vết tím sưng trở lên đáng sợ, dữ dằn.
"Trời đất ơi hai người bị làm sao vậy, ai đánh ra nông nỗi này." Hân lại cao giọng hỏi, há mồm ngạc nhiên phải nhét vừa cả quả trứng gà. Câu hỏi này cũng giống với những lời trong đầu Dung.
"Không sao, hôm qua đuổi cưới nên em với anh Thành bị tẩn một trận thôi. Không có vấn đề gì mọi người đừng lo lắng." A Phi nhanh trí trả lời thắc mắc của hai cô. "Mà sa hai chị lại ở đây, đến đây chơi à." A Phi lái sang chuyện khác.
Nghe giải thích hợp lý như vậy nên hai người cũng tin, bởi ở đây trộm cắp như ranh, một mét vuông chục tên trộm.
"Bọn tôi đến đây chơi thôi, vừa ra chơi cùng bọn trẻ, mọi ăn cơm lam không." Lần này Dung nói, rồi chìa ống tre nhỏ bên túi sách ra đưa cho từng người, dừng lại trước mặt Lục Thành một lát thấy anh đưa tay lên cầm. Bàn tay bị thương đã băng bó nhận lấy ống cơm tre cô đưa.
Mấy người đàn ông bẻ vỏ tre ở ngoài ra ăn, hai cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh thu hút rất nhiều ánh mắt của người nơi đây.
Có tiếng gọi già nua từ đầu đường bên kia vang lên: "A Phi ơi, cơm chín rồi, về ăn cơm nào." Tiếng gọi của ông bác A Phi vang lên.
Ở vùng cao họ thường ăn cơm rất sớm, 5h30 là nhà nào nhà nấy đã trở vể ăn cơm, quây quần tấp nập bên mâm cơm gia đình. Để tối họ sẽ ra ngồi trước cửa nhà nói chuyện rôm rả, hoặc ngồi ở nhà nào đấy cũng xem ti vi. Cuộc sống nơi đây với những người nông dân chân chất họ giản dị vô cùng.
Cậu "Dạ" một tiếng thật to rồi mời tất cả mọi người vào ăn cơm. Vì mọi đều quen biết nhau nên cũng không từ chối, tất cả đều cùng đi vào. Tuấn chen vào cầm tay Hân đi, A Phi thì đi trước nên Dung sánh bước cùng Lục Thành.
Tay cầm túi xách, tay xách giày, Lục Thành đưa mắt sang nhìn đưa tay ra lấy túi xách trên vai cô xuống, cầm trên tay mình. Hành động của anh vừa bất ngờ, không kịp giữ lại túi xách, quay ra định lấy thì anh bảo:
"Người thì bé em mang cái túi xách to thế này làm gì?"
Anh không có ý định trả lại nên cô mặc kệ, túi đựng nhiều đồ lại có nhiều cơm lam để bên trong cũng nặng, cô càng nhàn.
Cô không lên tiếng anh lại nói tiếp: "Em sợ chết đói à, sao trong này lắm ống cơm thế?"
Quay sang lườm anh: "anh phiền thật đấy."
Anh cười trầm ấm trên đỉnh đầu cô: "Tôi đùa thôi. Đi nhanh lên mọi người đi hết rồi kìa."
Ngẩng đầu lên thấy bọn họ cách cô một đoạn rồi nên cô bĩu môi, không tranh lại túi xách nữa. Bỏ anh lại chạy lên đi cùng mọi người.
Có lẽ đến nơi đây, cô mới xé bỏ lớp vỏ lạnh lùng, vui vẻ đón nhận cuộc sống từng ngày đến.
Vào đến nhà ông thấy có thêm người liền, A Phi nhanh giới thiệu mọi người cho, nụ cười hiền hậu của ông vui mừng khi có thêm khách, bèn bảo bà nấu thêm thức ăn, sau đó mời mọi người ngồi xuống.
Dung và Hân nghe ông nói vậy chạy vào nhà bếp phụ bà, tiếng nói cười của ba người phụ nữa trong bếp vang ra, trên này mấy người đàn ông ngồi nói chuyện cũng sôi đọng không kém. Tuấn và A Phi bình thường đều nói rất nhiều, hai người làm trò khiến Lục Thành người ít cười nhất cũng phải bật cười.
Khung cảnh yên bình trong ngôi nhà sàn lá đơn sơ, hơi ấm của gia đình tràn vào vào đáy lòng từng người hôm ở đây. Kỉ niệm không thể nào quên khiến cho mỗi lần Dung nhớ lại là nhắc khéo với Lục Thành, anh sẽ phải đưa cô đến nới này vài hôm mới chịu về. Không thì anh sẽ phải ngủ sofa cô đơn một mình một tuần. Đó là câu chuyện nhỏ của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top