Chương 17
Tuấn sang gõ cửa phòng Lục Thành không thấy ai ra mở cửa, rút điện thoại ra, tiếng chuông đổ mãi cũng không có người nhấc máy. Gọi thêm cuộc nữa vẫn không nghe, đành đi xuống nhà ăn một mình trước.
Tắm xong, Hân đi ra ngoài định đi xuống luôn, nhưng lại đổi ý quay lạ phòng Dung gõ cửa xem có trong phòng không. Gõ vài tiếng không thấy gì liền quay đầu về phía thang máy. Lúc đi đến phòng ăn đi thấy Tuấn ngồi cùng Dung đang vẫy vẫy cô. Mỉm cười bước đến ngồi bên cạnh Dung: "Xin cậu nha, mình nghe điện thoại nên hơi lâu, còn tường cậu vẫn trên phòng, ban nãy mình còn đến gõ cửa."
"Mình cũng mới xuống thôi, Tuấn nhà cậu ngồi đợi mới lâu này." Dung nói xong liền nhìn bạn mình rồi nhìn qua Tuấn, thấy ánh nhìn Hân tràn đầy tình cảm, nhưng Hân vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Sao nhìn mình thế?" Hân thắc mắc rồi "a" một tiếng: "Em bảo anh gọi anh thành xuống anh không gọi à?"
"Anh gọi rồi nhưng..." Điện thoại Tuấn để trên bàn kêu lên, cầm lấy nhìn hai cô: "Vừa nhắc đến Tào Tháo cái có ngay được, Lục Thành gọi" đưa lên tai nghe:
"A lô. Cậu đang phương trời nào mình gõ cửa không thấy gì thế."
"Có việc gì không" Giọng vang lên và tiếng ồn ào trong kho khiến anh phải đi ra chỗ khác nghe máy.
"Ở đâu sao ồn thế. Gọi bảo đi ăn tối chứ việc gì, Hân cà Dung đang đợi cậu đây." Tuấn cao giọng nói
"Ăn trước đi mình không về đâu, thẻ phòng mình gửi lễ tân, trong phòng mình có hai chai bordeaux 1935 đấy, bỏ ra mời hai cô ấy giúp mình." Chân đá sỏi dưới đất trả lời. Lúc này anh muốn nghe giọng nói cô vô cùng, ban chiều về lấy quần áo. Thấy cô ngồi thẩn thơ ngoài vườn, nhưng anh cũng không tiến tới, đứng từ xa nhìn bóng dang nhỏ nhắn ấy đi dạo. Anh không nghĩ bản thân mình lại có ngày chỉ dám ngắm một người phụ nữ mà không dám tới gần.
"A lô...a lô.... Cậu còn có đó không? Ở đâu mà điện thoại mất sóng thế" Thấy đầu bên kia tự nhiên im lặng không trả lời, Tuấn vội vã gọi.
"Cậu vừa nói gì?" Giọng the thé của Tuấn đánh bay suy nghĩ của anh.
"Mình bảo là mời hai cô ấy rượu, sao không cậu không tự mời đi." Tuấn trợn mắt đáp lại. Biểu cảm đáng yêu khiến hai cô bật cười.
"Sao cậu dài dòng vậy. Mình có chuyến hàng 7 ngày nữa mới về. Mọi chuyện còn lại như mọi lần nhé. Xử lý giúp mình. Cúp đây." Cất điện thoại trong túi quần, quay lại kho ngồi xuống ăn qua loa cùng mọi người. Để tí kiểm tra lại hàng một lần nữa, đợi người của đại ca đến rồi xuất phát.
"Tên điên này, lại thế nữa rồi." Tuấn nhìn điện thoại mắng mấy câu, sau đó cười: "Tên này lại biến mất rồi, bảo ngày nữa mới về, hắn bảo anh lên phòng lấy rượu mời hai em đấy. Chờ anh chút nha, anh xuống liền." Nói xong nháy mắt, đứng dậy.
"Anh lấy đâu ra thẻ phòng mà mở." Hân quay đầu hỏi. Tuấn chỉ tay phía trước nói: "Cậu ấy gửi ở quầy lễ tân rồi."
Dung lên tiếng: "Sao nhìn người ta nó mãi thế xa nhau một chút đã không chịu được rồi à?" Chữ cuối cùng kéo dài ra khiến Hân nổi da gà phản bác lại luôn: "Mình hỏi hộ lòng cậu thôi."
"Ý gì đây." Dung lườm người đang xuyên tạc ý cô.
Hân cười giả lả lấy lòng: "Không, không có ý gì cả. Mình đi lấy thức ăn nha. Hôm nay cuối tuần nên khách sạn làm buffet. Cậu muốn ăn gì."
"Vậy thì cùng đi đi. Mình ngồi lại cũng làm gì đâu." Cả hai người cùng đi lấy thức ăn.
Khi tất cả mọi người trong kho ăn xong thì nghỉ ngơi, chỉ còn lại Lục Thành, A Phi, lão Phú ngồi bàn cách chuyển hàng đi.
"Lúc nãy Đại ca gọi bảo lần này thấy bên Thọ sẹo cử một nhóm người lên đây rồi. Không biết tới nơi chưa như để đề phòng thì chúng ta cứ đi chung đã. Bao giờ lên quốc lộ 43 thì tách ra. Trên đấy có sẵn người của ta tiếp ứng." Lục Thành vừa hút thuốc vừa trầm giọng.
"Vậy thì để tôi và 5 người của đại ca đi cùng nhau, cậu, A Phi với 5 người còn lại. A Phi thuộc đường nơi đây sẽ giúp cậu lái xe." Lão Phú tiếp lời
"Cũng được, bây giờ chúng ta đến đón người của đại ca đã, họ đang ở trên thị trấn." Ba người cùng đứng dậy lên xe.
"Có 10 người à anh, thế này thì không đủ chỗ ngồi anh ạ." A Phi nhanh nhảu nói.
"Cậu quay lại phía khách sạn Linh Hân đi, ở đấy có một xe." Vừa nói anh vừa gọi điện thoại.
Hân Dung và Tuấn vừa ăn vừa uống rượu Tuấn mang xuống khen tấm tắc.
"Đúng là dân sành rượu có khác, uống ngon thật. Không ngờ anh Thành cũng là tay chơi rượu ngoại đấy." Hân vui vẻ nói.
Tuấn định chen vào nhưng thấy có điện thoại gọi liền nhấc máy nghe luôn.
"Mình ở công sách sạn rồi mang chìa khoá ra đây nhé." Điện thoại được kết nối không đợi bên kia Lục Thành đã nói luôn rồi.
"Ừm" Tuấn nói xong cúp điện thoại luôn, như là sợ hai cô sẽ phát hiện ra điều gì đó.
"Anh đi ra ngoài có chút việc nhé, tí anh quay lại luôn, hai người đừng có uống hết không phần anh đấy." Tuấn bước vội đi, không nghe được câu trả lời của hai người đang ngồi.
"Lạ nhỉ, anh ấy làm gì mà vội vàng thế lại còn giả vờ như không có chuyện gì nữa chứ." Dung thắc mắc.
"Kệ anh ta đi. Ăn tiếp thôi." Có lẽ cô ả tình nhân của anh ta đến tìm. Hân quá hiểu người đàn ông lăng nhăng này mà.
Ở bên ngoài nhìn cửa khách sạn, thấy bóng Tuấn đi ra Lục Thành cũng xuống xe bước tới. Cầm lấy chìa khoá đi về bãi đậu xe, lùi xe ra khỏi khách sạn. Thấy Tuấn vẫn đứng đấy nhìn anh, mở cửa xe xuống.
"Quan trọng lắm ư, phải cẩn thận đấy." Tuấn nói ra nỗi lo lắng trong lòng. Nhìn cái gật đầu của Lục Thành, cửa xe đóng lên, chẳng mấy chốc mà đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Tuấn không thể hiểu được sao Lục Thành lại cứ đi trên con đường nguy hiểm như vậy. Nhiều lần anh cố khuyên bạn mình từ bỏ, nhưng cậu ta chỉ ừ để đấy, mai lại tiếp tục mấy công việc đó. Mải suy nghĩ mà lúc vào nhà ăn đi qua cả bàn hai cô gái đang đợi anh mà cũng không hay biết.
"Này, anh Tuấn." Thấy anh đi qua nhưng Hân không nói năng gì, Dung đành gọi anh quay lại. Thấy vẻ mặt suy tư của anh cô tò mò:
"Có chuyện gì mờ anh như người mất hồn vậy."
Tuấn lấy lại tinh thần, vẻ cà phất cà phơ trở về: "Anh đang giả bộ để xem hai người có để ý đến anh không đấy, may có em gọi, chứ bình thường thì Hân thấy anh đi cô ấy cũng chẳng thèm ngồi lại chờ ý." Giả bộ trách móc, nói bằng giọng tủi thân không biết để cho ai nghe.
"Mình ăn xong rồi, cậu ăn xong chưa thì chúng ta ra quầy bar ngồi chút rồi về phòng." Hân coi Tuấn như không tồn tại. Bản mặt thối của anh ta ngoài bị đàn bà đến vòi tiền, gạ gẫm thì làm gì còn chuyện gì nữa.
"Mình chưa ăn xong, anh Tuấn cũng vẫn đang ăn cậu làm gì mà vội thế." Dung cầm nĩa dao lên cắt thịt bò không ngẩng lên đáp.
Tuấn nhìn Dung ánh mắt cảm kích. Sau khi ăn xong, ba người đứng lên đi vào phòng bar mini của khách sạn. Dung ghé tai Hân: "Từ lúc anh Tuấn ra ngoài trở lại sao cậu có vẻ không vui."
"Có gì mờ không vui chứ, vẫn bình thường mà." Hân chối bỏ cảm xúc trong lòng thản nhiên nói.
Mỉm cười đầy ẩn ý, đưa rượu lên miệng không nói nữa. Cô đang nghĩ tới Lục Thành, định sẽ nói chuyện với anh vậy mà một tuần sau anh mới trở về khách sạn. Mọi chuyện đành để sau vậy, rót thêm rượu vào ly cho mình, nhâm nhi từng ngụm.
Lên đến thị trấn đón người trở về thì cũng gần tới giờ xuất phát, sắp xếp lại người một lần nữa, kiểm tra lại hàng, hoá đơn xong, tất cả đều lên xe ổn định nổ máy đi.
Xe của Lục Thành đi đầu tiên, hai xe tải rượu ở giữa, cuối cùng là xe lão Phú. Đi hết trục đường chính ra đến cổng chào huyện Mộc Châu, trước mặt là một con đường tắt đến quốc lộ 6 và đường quốc lộ AH13.
A Phi vừa lái xe vừa lên tiếng: "Chúng ta đi đường tắt nhé, xa hơn đường quốc lộ nhưng an toàn, tại trên quốc lộ có trạm kiểm soát hàng của cớm." Gạt xi nhan trái vòng vào đường cạnh quốc lộ, Lục Thành im lặng ngầm đồng ý. Ba xe đằng sau cũng đi theo, lão Phù thắc mắc sao không đi đường quốc lộ mà đi đường này. Mặc dù con đường này khá rộng và bằng phẳng nhưng lại tối, thuận tiện cho kẻ thù ẩn nấp cướp hàng.
Chắc Lục Thành có tính toán riêng, lão tin vào khả năng phán đoán của người trẻ tuổi này nên cũng bặm môi đánh tay lái theo.
Đi được hơn nửa đoạn đường thì bóng cây ven đường càng ngày càng nhiều, đường đi có đoạn cũng gập ghềnh, Lục Thành gọi lần lượt cho phụ lái xe tải đằng sau trầm giọng nói: "Đi chậm lại, tránh mấy chỗ đường xấu ra, cẩn thận rượu."
Lời nói ngắn gọn truyền xuống, sau khi bên kia vâng một tiếng anh cúp điện thoại. Quay sang hỏi A Phi: "Còn bao lâu nữa thì đến quốc lộ 6."
"Mình đi đường này không đi nhanh được nên khoảng mọtt tiếng rưỡi nữa mới ra được quốc lộ 6 ạ. Đường này không vòng vèo nhưng lại tối nên không đi nhanh được ạ" A Phi thường ngay trông nhí nhố nhưng khi làm việc cậu rất nghiêm túc. Trả lời xong liền tập chung vào lái xe.
Cuối cùng thì cũng gần đến quốc lộ 6, Lục Thành nhìn chằm chằm phía trước quan sát một hồi, không thấy điều gì khác lạ. Tất cả bốn xe đi qua con đường tắt lên trên đường quốc lộ.
Đường này hôm nay đông xe lạ thường, tất cả đều là xe thương vụ, biển số Hà Nội. Nhận ra điều bất thường Lục Thành bỏ điện thoại gọi cho lão Phú thì bất ngờ A Phi đạp phanh lại. Tiếng két của phanh xe, lốp xe ma sát xuống mặt đường phát ra tiềng chói tai. Tất cả xe dừng lại ở ngã ba đường.
Phía đầu xe dừng lại sát với đuôi xe trên, suýt thì đâm vào , thêm bốn xe quay đầu lao về phía này. Một xe chặn đuôi xe Lục Thành ba xe còn lại đi xuống chặn xe lão Phú.
A Phi chửi tục một câu: "Đm bọn chó này, anh Lục, chúng ta bị tập kích rồi, nếu không nhầm thì chúng sẽ cướp hàng của đi ta đi vào đường quốc lộ 6 cũ kia."
Lục Thành bảo anh em cầm hết tuýp sắt xuống xe ngăn cản bọn chúng. Hai bên nhảy vào đánh nhau, tổng cộng tất cả 12 tên bao vây xung quanh bọn anh. Bây giờ anh không biết phía lão Phú có bao nhiêu người, liệu chống đỡ được không, cả hai xe hàng kia thế nào.
Anh nói to: " Tất cả chúng ta liều ra đánh, nhưng nhớ đánh vẫn phải lùi về phía xe tải ngăn chúng cướp hàng." Tất cả nghe được lời anh chỉ huy cùng lão ra đánh, bọn chúng đã chuẩn bị trước, khá đông, bên anh hiện tại chỉ có 6 người, không biết có chống đỡ nổi không.
A Phi bị chúng vụt đau, cậu hự lên một tiếng rồi đỏ mắt lao vào đánh trả, người của đại ca cử xuống cũng không phải hạng tầm thường cũng vụt túi bụi. Lục Thành xông lên đánh, đạp, tuýp vụt vào bọn chúng dứt khoát, nhưng cũng không tránh được vài gậy vụt tới.
Trong chốc lát Lục Thành nghe tiếng lão Phú gào lên: "Bọn nó cướp hàng rồi." Tất cả đánh mắt nhìn thấy chúng lái xe vào đường quốc lộ 6 cũ đúng như A Pho nói.
Lục Thành chửi "Mẹ kiếp" rồi lao vào đánh túi bụi. Hoá ra bọn người này chỉ là cầm chân anh, ngăn cản bọn anh về phía xe hàng. Quát lên: "Đánh không tha thằng nào cho tao." Lục Thành hai mắt đỏ lừ lao vào vụt mạnh xuống bọn chúng. Tiếng cộp, leng vang lên hỗn loạn, bọn chúng dường như nhận được hiệu lệnh gì đó tất cả vừa đánh vừa rút lui, một số tên thương nặng không đi được chúng bỏ lại lên xe chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top