Chương 5: Dị Năng Giả Truyền Thuyết

Trong một thế giới hoang tàn và đổ nát, nơi bầu trời luôn u ám và không khí tràn ngập mùi chết chóc, Boboiboy ngồi trên đỉnh một núi xác dị thú, dáng vẻ lạnh lùng như một vị thần chiến tranh. Những con quái vật khổng lồ, với móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, nằm rải rác xung quanh, cơ thể bị xé toạc và máu nhuộm đỏ cả vùng đất.

Trên người Boboiboy, bộ trang phục chiến đấu đã rách nát, thấm đẫm máu—máu của quái thú lẫn máu của chính cậu. Những vết thương lớn nhỏ trần trụi trải dài khắp cơ thể, từ cánh tay đến đôi chân, đang chảy máu ròng ròng. Thế nhưng, làn da nơi những vết thương ấy dần khép lại, từng mảnh từng mảnh hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Dẫu cơ thể đẫm máu và vết thương chằng chịt, khuôn mặt Boboiboy vẫn lạnh tanh, không một chút biểu cảm. Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao ánh lên sự cảnh giác và sức mạnh vô biên, không hề để lộ một tia mỏi mệt hay đau đớn.

Xung quanh, những xác dị năng giả nằm la liệt, máu chảy thành dòng. Những kẻ từng được xem là mạnh mẽ giờ đây chỉ còn là ký ức. Cả vùng đất là minh chứng cho sức mạnh khủng khiếp của dị năng giả cấp SSS—Boboiboy, một huyền thoại sống.

Đột nhiên, ngay trước mặt Boboiboy, một màn hình 3D xuất hiện từ hư không, ánh sáng của nó nổi bật giữa khung cảnh hoang tàn.

Boboiboy lập tức nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Cậu cảnh giác nhìn vào màn hình, cơ thể lập tức đặt vào trạng thái phòng thủ, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào.

Màn hình lơ lửng trước mặt cậu, không phát ra tiếng động nào ngoài dòng chữ sáng rực hiển thị:

"Mời bạn tham gia nhóm chat."

Ánh mắt của Boboiboy trở nên nghiêm trọng. Đây không phải giao diện hệ thống nhiệm vụ quen thuộc mà cậu thường thấy, cũng không giống bất kỳ bản thông tin nào cậu từng nhận được khi thức tỉnh.

Cậu đưa tay định chạm vào màn hình, nhưng rồi lại dừng lại giữa chừng. Ánh mắt sắc bén như đang phân tích, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cậu:

"Là bẫy sao? Hay một hệ thống mới?"

Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, khuôn mặt Boboiboy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Cậu không vội hành động, chỉ ngồi đó, ánh mắt khóa chặt vào màn hình, chờ đợi một sự thay đổi hoặc manh mối nào đó.

Những vết thương trên cơ thể cậu tiếp tục lành lặn, máu ngừng chảy, nhưng Boboiboy không hề để tâm. Với cậu, sự xuất hiện của màn hình kỳ lạ này còn đáng ngờ và nguy hiểm hơn bất kỳ dị thú hay kẻ địch nào.

Cả không gian như chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua những tàn tích và ánh sáng mờ nhạt của màn hình 3D trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top