Chương 1: ANH BẠN ĐỒNG HÀNH
Có một câu nói nổi tiếng tôi đã đọc được ở đâu đó . Rằng mỗi ngày trong đời , tất cả chúng ta đều được trao cơ hội thứ hai . Chúng vẫn ở đó để ta nắm lấy , chỉ là chúng ta thường bỏ qua mà thôi.
Tôi đã sống một quãng dài trong đời mình chi để minh chứng cho câu nói đó . Tôi đã được trao cho rất nhiều cơ hội , đôi khi là hàng ngày . Một thời gian dài tôi đã không thể nắm lấy bất kì cơ hội nào trong số đó , nhưng rồi , đầu xuân năm 2007 , điều đó cuối cùng cũng bắt đầu thay đổi . Đó là khi tôi kết bạn với Bob . Nhìn lại ngày ấy , có điều gì đó mách bảo tôi rằng đây cũng là một cơ hội mới với cậu chàng luôn.
Tôi gặp anh bạn này lần đầu tiên vào một buổi tối tháng Ba , ngày thứ Năm âm đạm . London vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ được mùa đông và đường phố hãy còn vương lại cái lạnh se sắt , nhất là mỗi khi những cơn gió thổi tới từ dòng sông Thames . Thậm chí bầu không khí đêm ấy còn thoáng chút sương giá , đó cũng là lí do tôi quay trở lại căn hộ tạm trú mới của mình tại Tottenham , mạn bắc London , sớm hơn một chút so với mọi khi sau một ngày đàn dạo quanh quận Covent Garden .
Như thường lệ , tôi mang theo sau hộp guitar đen và cái balo đeo trên lưng , nhưng đêm đó tôi còn có cô bạn thân Belle bên cạnh . Chúng tôi từng hẹn hò nhiều năm về trước nhưng giờ thì chỉ còn là bạn . Chúng tôi tính sẽ chén một phần cà ri mua mang đi rẻ tiền và xem một cuốn phim trên cái tivi đen trắng tôi đã xoay xở kiếm được từ một cửa hàng từ thiện ở góc phố .
Cũng như mọi khi , thang máy trong khu căn hộ không hoạt động nên chúng tôi bước tới dãy thang bộ đầu tiên , chấp nhận một cuốc leo bộ dài lên tới tầng năm .
Dải đèn dây nơi sảnh chính đã hỏng và một phần tầng trệt bị bung kín trong bóng tối , tuy nhiên , khi lần đường tới cầu thang bộ tôi vẫn không thể không nhận ra một cặp mắt rực sáng lên trong màn đêm . Và khi nghe được một tiếng meo nhẹ , có phần rầu rĩ , tôi đã nhận ra .
Tiến lại gần hơn , dưới ánh sáng lờ mờ , tôi thấy một chú mèo mướp vàng cuộn mình trên tấm thảm ở bậc cửa trước của một trong số những căn hộ tầng trệt trên hành lang dẫn ra từ sảnh chính .
Tôi đã lớn lên bên cạnh lũ mèo và luôn hơi dễ mềm lòng với chúng . Khi tới gần hơn và nhìn cho rõ ràng , tôi có thể nói đó là một anh chàng , một chú mèo đực .
Tôi chưa từng nhìn thấy nó trong căn hộ trước đó , có điều ngay cả trong bóng tối tôi vẫn thấy được anh chàng này có gì đó đặc biệt , tôi có thể nói ngay rằng xem ra nó cũng có cá tính đấy . Cậu chàng không thể hiện chút căng thẳng nào , mà thực tế hoàn toàn ngược lại . Ở nó có một vẻ tự tin lặng lẽ và điềm tĩnh . Nó trông có vẻ hoàn toàn thoải mái dưới bóng tối này và dựa trên cái cách nó ghim vào tôi một cái nhìn kiên định soi mói và khôn ngoan , chính tôi mới là kẻ đang đi lạc vào địa bàn của nó . Như thế cậu chàng đang nói : “ Thế anh là ai và điều gì mang anh tới đây ? ” .
Tôi không thể kìm được mình ngồi xuống và tự giới thiệu .
“ Xin chào , anh bạn . Tớ chưa gặp cậu bao giờ đấy , anh bạn sống ở đây hả ? ” , tôi nói .
Cậu chàng chỉ đơn giản nhìn lại tôi , vẫn với cái vẻ thận trọng pha chút lãnh đạm ấy , chúng như nó vẫn còn đang dò xét tôi .
Tôi quyết định vuốt ve cổ cậu chàng , phần để làm quen , phần cũng để xem nó có đang đeo vòng cổ hay có hình thúc nhận dạng nào không . Không dễ thấy được gì trong bóng tối , nhưng tôi nhận ra không có gì ở đó cả , điều này lập tức gợi cho tôi rằng cậu chàng là mèo hoang . London đã có quá đủ cái hội này rồi .
Cu cậu xem chừng thích thú với sự quan tâm đó , và bắt đầu cọ mình nhè nhẹ vào tay tôi . Trong khi nựng cậu chàng thêm một lúc nữa , tôi nhận thấy lớp lông của nó đang trong tình trạng khá tệ , với những mảng lông rụng lởm chởm đây đó . Cậu chàng hẳn là cần một bữa ăn tử tế . Từ cái cách cậu chàng cọ mình vào tôi , có thể thấy nó còn cần tới một chút TLC* nữa .
[ Viết tắt của cụm từ “ Tender loving care ” ( tình yêu thương , chăm sóc ) , đồng thời cũng là tên của một chuỗi dịch vụ chăm sóc thú cưng ]
“ Tội nghiệp thằng bé , anh nghĩ nó là mèo hoang . Nó không đeo vòng cổ và còn gầy nhom nũa ” , tôi nói , ngước lên nhìn Belle , cô ấy đang kiên nhẫn đứng đợi nơi chân cầu thang .
Cô ấy biết tôi rất dễ động lòng trước tụi mèo .
“ Không , James à , anh không giữ nó được đâu ” , cô ấy đáp , hất đầu về phía cánh của căn hộ mà anh bạn mèo đang nằm . “ Nó không thể nào đi lang thang vào đây rồi nằm luôn đó . được , nó rõ ràng là mèo nhà ai sống trong đó rồi . Chắc nó đang chờ họ về và cho nó vào nhà thôi . ”
Tôi nghe lời cô ấy một cách bất đắc dĩ . Tôi chẳng thể nào cứ thế nhặt một chú mèo rồi mang nó về nhà mình được , dù rằng mọi dấu hiệu đều dẫn về chuyện là nó đang vô gia cư . Chính tôi cũng vừa mới dọn tới chỗ này và vẫn còn đang loay hoay sắp xếp căn hộ của mình . Nếu như cậu chàng đúng là của người đang sống trong căn hộ này thì sao ? Họ sẽ không vui vẻ lắm với kẻ đã hớt đi thú cưng của nhà mình đâu , phải không ?
Thứ nữa , điều cuối cùng tôi cần trong lúc này là phần trách nhiệm đối với một chú mèo . Tôi là một tay nhạc công thất bại đang phục hồi sau cai nghiện và sống một cuộc đời tay làm hàm nhai trong một căn hộ tạm trú . Chịu trách nhiệm với chính mình đã đủ vất rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top