Chương 7




Nếu biết là Jeon Jungkook sẽ lôi cậu đi tự học thì cậu sẽ không gấp gáp hỏi cũng không hỏi mà gật cái rụp vậy đâu, Park Jimin ngồi đối diện Jeon Jungkook rầu não ruột cắn bút.

"Giải được rồi?"

Jeon Jungkook không ngẩng đầu cũng biết Park Jimin lại đang ngẩn người, quả nhiên Park Jimin không kịp đề phòng bị hỏi tới liền giả bộ ngồi viết lấy viết để: "Đang tính đang tính....nhưng mà phức tạp quá, để tớ suy nghĩ thêm lát nữa."

Nhìn cậu ngồi gãi rồi gãi nghĩ rồi nghĩ cũng giải không được, Jeon Jungkook nhẹ nhàng thở dài, duỗi tay cầm viết của mình mà chỉ vào tờ đề của cậu: "Cậu viết sai công thức lượng giác rồi."

"Ơ----" Park Jimin bỗng được giác ngộ, mắt nhìn Jeon Jungkook lại càng thêm sùng bái, "Tớ bảo mà thảo nào cứ thấy có gì đó không đúng lắm!"

"Có đem sách theo không?"

"Chết.....tớ để ở trường rồi."

Park Jimin cảm giác hình như Jeon Jungkook vừa mới trừng mình một cái, nhưng bản thân đuối lý, lại chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Bên tay tự nhiên xuất hiện một cuốn sách toán, mắt Park Jimin sáng lên: "Cậu....cậu có đem hả? Thì ra cậu lúc làm bài cũng phải lật sách hả?"

"Những bài tập và công thức trong sách là cơ bản nhất, nếu mà tới công thức cũng viết sai, vậy làm sao giải được bài?" một tay Jeon Jungkook xoay bút, Park Jimin chưa từng thấy qua cậu ấy nói chuyện nghiêm túc như vậy, "Bây giờ quan trọng nhất là, cậu phải hiểu hết nội dung trong sách, sau đó mới giải đề, rõ chưa?"

Park Jimin mím môi nghe Jeon Jungkook nói mà cảm thấy nhục nhã, không tình không nguyện gật gật đầu: "Biết rồi mà, sau này tớ sẽ lo học công thức."

Jeon Jungkook không ừ hử gì nữa, hai người cứ vậy mà im lặng, một hồi lâu mới lấy viết đụng đụng mu bàn tay Park Jimin: ".....Nhanh làm đi, có gì không hiểu thì hỏi tớ."

Jeon Jungkook không giống những học sinh khác viết chi chít lên sách, cậu chỉ lấy viết đen và viết đỏ khoanh hoặc đánh dấu những chỗ quan trọng, từng trang sách đều sạch sẽ phẳng phiu nhìn không giống sách của một cậu con trai chút nào.

Park Jimin nghĩ đến mình không cần biết là sách môn nào cũng vẽ đầy mấy nhân vật hoạt hình, đến mấy chỗ trống cũng không tha mà lôi ra chơi ca rô với bạn cùng bàn, tự nhiên cảm thấy thật có lỗi với giáo viên.

Sờ sờ mó mó sách Jeon Jungkook, vui tới nỗi giải toán mà cũng có thể cười tủm tỉm.

Nơi mu bàn tay ban nãy bị Jeon Jungkook lấy viết chọt đến giờ vẫn còn cảm giác nóng ran, giọng cậu ấy nghe sao cũng như đang chuộc lỗi.

Nói không chừng cuốn sách này cũng là cậu ấy cố ý đem cho mình ấy chứ?

Park Jimin còn tính tự học xong thì mời Jeon Jungkook đi ăn bữa cơm rồi sau đó đến sân vận động chơi bóng rổ, đá banh này nọ kia, nhưng hình như nhà Jeon Jungkook quản nghiêm lắm, cậu ấy nói đến giờ thì bắt buộc phải về nhà.

Suy cho cùng trong bảy ngày nghỉ thì chỉ có hôm này là Jeon Jungkook thuộc về cậu, Park Jimin khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc, nhưng không thể để cậu ấy khó xử được, nên Park Jimin cũng chỉ đành thôi.

"Bài tập làm được hơn nửa rồi, tớ đó giờ chưa từng nghỉ học mới hai ngày mà làm được nhiều vậy á!" Park Jimin và Jeon Jungkook vai kề vai đi trên đường, cậu mặt mày hớn hở bắt đầu nói dông nói dài, người bên cạnh thì cứ yên lặng mà nghe, "Tất cả đều nhờ có cậu giảng cho tớ, cảm ơn nha! Lần sau tớ sẽ cố gắng tự mình làm hết!"

"Còn một đề Lý nữa, tớ làm xong có thể đưa cậu kiểm tra lại được không? Xem giúp tớ chỗ nào sai, để tớ sửa lại, tớ không muốn bị giáo viên môn Lý mời lên văn phòng sửa bài nữa đâu, rất mất mặt!"

"Nhưng mà tớ làm sao để đưa cậu đây....hay là thôi đi vậy. Hay cậu còn rảnh ngày nào không? Hẹn thêm một ngày nữa, tớ mời cậu đi ăn, có một quán ăn mới mở kế bên KFC, ngon lắm luôn á."

Jeon Jungkook vẫn ngậm chặt môi, nhìn bộ dáng Park Jimin khoa tay múa chân mà có chút kêu nỡ nói với cậu ấy là mấy ngày sau cậu đều bận việc không đi được, muốn dứt khoát đưa luôn số điện thoại nhà cho cậu ấy, có gì không hiểu có thể gọi đến hỏi, mà chưa kịp nói thì bị chen ngang: "Wow! Tiệm này, mở chi nhánh chỗ bọn mình rồi kìa, để tớ đi mua cho cậu uống!"

Nói xong liền bay đi xếp hàng, cứ không tim không phổi như vậy, ngực Jeon Jungkook có chút nghẹn.

Hai người xếp hàng một hồi rất nhanh liền sắp tới lượt, ngờ đâu có một đứa bé từ phía sau xông lên, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt* đẩy người đang đứng phía ngoài là Jeon Jungkook ra rồi chen vào. Tuy là sức trẻ con không lớn, nhưng Jeon Jungkook đang lơ đãng nên vẫn bị đẩy cho một cái loạng choạng lưng mém chút đập vào cái góc tường đang nhô ra. Cũng may Park Jimin nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại mới không bị đập trúng.

*Nghĩa là 3x7=21, ý nói mặc kệ đúng sai, mặc kệ mọi thứ, nhưng mình sẽ để đúng như bản gốc nhé.

Park Jimin bực mình khom người giáo huấn thằng quỷ nhỏ không biết từ đâu bay ra này: "Này nhóc, muốn mua nước thì phải xếp hàng có biết không? Chen hàng thì thôi đi lại còn xô đẩy nữa, nếu anh này bị thương thì phải làm sao?!" Chỉ qua Jeon Jungkook đứng bên cạnh, làm như chính mình mới là người bị đẩy vậy.

Thằng quỷ nhỏ cũng không chịu yếu thế: "Anh đó cũng chen hàng mà!" Park Jimin chỉ vào ngực thằng nhóc: "Ranh con! Anh ấy với anh đi chung thì sao tính là chen hàng hả? Mẹ em không dạy em là đến trước được trước hả?"

"Tôi phải đứng phía trước!"

Nhân viên thu ngân đã kêu hai tiếng "Anh gì ơi", nhưng Park Jimin còn đang bận cãi nhau với thằng nhóc không rảnh trả lời, Jeon Jungkook sờ sờ cổ, đến quầy nói xin lỗi rồi để nhân viên giới thiệu sơ menu mới gọi hai ly thức uống.

Nhận lấy hai ly nước, kéo kéo tay Park Jimin về phía mình: "Cãi nhau với con nít làm gì."

"Tớ......!" Park Jimin lần này không cảm thấy bản thân có gì sai, mở miệng tính nói lý với Jeon Jungkook, thì mẹ thằng nhóc chân mang giày cao gót mặt mang mấy lớp phấn mà mò qua: "Cục cưng sao còn chưa xếp hàng nữa?"

Toàn thân Park Jimin đều nổi cả da gà, không nói hai lời mà méc mẹ thằng nhóc: "Chào dì, con dì ban nãy chen hàng, còn đẩy bạn của cháu, con thấy dì có phải nên dạy lại nó không ạ?"

"Chao ôi con nít thôi mà, cậu lớn vậy rồi, nhường em nó tí không được sao?" Người mẹ không hề có chút ý xin lỗi nào mà còn quay qua quở trách Park Jimin, "Nó còn nhỏ, biết gì đâu, thì cứ cho nó xếp trước đi."

"Sao mà vậy được, cũng do nó còn nhỏ, nên mới phải dạy cho nó biết cái nào đúng cái nào sai. Bạn cháu ban nãy mém tí là bị té rồi, dì còn không thấy con mình sai à?"

"Có chút thôi mà cũng tính toán? Cái thằng này đúng là....."

Những người xung quanh đã bắt đầu nhỏ giọng xì xầm, cứ đôi co như vậy cũng không phải cách.

Đầu Jeon Jungkook có chút đau kéo lại cái tên Park Jimin đang tính cãi lý tiếp, đứng chặn trước người cậu: "Ngại quá, bạn cháu có chút xúc động. Nhưng có những chuyện đúng thật không nên dung túng quá, hy vọng dì sẽ giáo dục lại con trai dì ạ."

Nắm lại cái người Park Jimin còn đang định tiếp tục lên lớp mẹ của người ta, không cho cậu nói thêm câu nữa nào mà dắt đi.

_______________________

Yong: Nay về tới nhà mệt lả người, vốn định dịch hai chương cho mọi người, nhưng mắt mở không lên rồi nên tạm thời một chương nha TT

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top