Phần 18 !
"Không biết anh P đã về chưa?Anh ấy đã ăn gì chưa nữa"_nó tự nghĩ rồi cho xe ghé vào một quán ăn đêm mua một phần cháo.Không hiểu sao nó lại thích thú đến thế nữa?
Cầm khay cháo trên tay nó đi thật nhẹ.Đứng trước một căn nhà to lớn.Cánh cửa được khóa rất công phu.Ổ khóa nhỏ nhưng rất chắc bằng máy tính.Nó nhập mật khẩu vào "cạch" cánh cửa to lớn hé ra một bên nó tiến vào trong
P đang chăm chú nhìn những mảnh ruby để tìm cách ghép chúng lại một cách đẹp mắt.Bàn tay của anh thật điêu luyện những mảnh ruby từ từ dính lại với nhau thành hình con rồng.Chợt anh nghe có tiếng bước chân vội đeo mặt nạ vào rồi đi tìm chủ nhân tiếng động đó
-Cô làm gì trong đây?Sao cô biết mật khẩu mà vào
-Em được Duy gọi vào!
-Để làm gì?_P hỏi
-Anh vừa phải thôi nhé!Nè ăn đi_Nó chìa khay cháo ra trước mặt P
-Cái gì?_P hỏi
-Cháo,ăn đi_Nó cười
-Tôi không ăn_P nói rồi tiếp tục làm việc
-Chiều giờ anh đã ăn gì đâu!
-Kệ tôi!Liên quan gì đến cô
-Này!Anh đủ rồi đó!Tôi quan tâm nên mua cho_Nó quát lớn
-Không cần_P dừng tay lại đôi mắt nhắm hờ
-Anh!!Tôi cũng không có rãnh mà quan tâm tên điên như anh!Là tôi muốn anh còn nguyên cái mạng để có thể hoàn thành sợi dây chuyền đúng lúc
-Ra là thế_P cười khẩy
-Sao lại cười?
-Liên quan gì cô!Cô ra ngoài được rồi.Cầm theo cháo luôn
-Tôi sẽ đi nếu anh ăn hết chúng
-Thôi được!Tôi sẽ ăn hết_vừa nói xong P cố sức ăn hết khay cháo trước mặt nó
"Phải làm sao đây Trang?Anh ấy quá giống anh Phú,cái vẻ mặt lạnh lùng đó nó quen quá!"_nó nhìn P ăn mà cõi lòng cứ nghĩ đến Phú không ngớt.P quá giọng Hắn từ những cứ chỉ nhỏ
-Xong rồi đó..Cô..
Câu nói của P chưa dứt thì đầu môi anh ấm lên và ngọt cách lạ thường.Nó không thể kìm chế khi nhìn anh.anh làm nó nhớ đến Hắn rất nhiều đến nổi nghĩ anh là Hắn.Nó đã không ngại ngần đặt môi mình lên môi anh làm anh đơ hình lập tức
-Anh Phú!Em nhớ anh_Nó thỏ thẻ trong lòng anh
-Em..em..._Vòng tay nó ngày một chặt hơn.P cảm thấy nhói ở tim nhưng anh không thể làm gì được
-Anh đừng nói!Em biết em đang nhầm nhưng xin cho em mượn lòng ngực của anh một chút_Nó thỏ thể lần nữa.Đôi mắt đã ngập trong nước mắt và nó đã vở òa trong lòng anh thật sự
P đơ hình với thái độ của nó,anh không biết nên làm gì lúc này?Có nên đẩy nó ra không?Không!Anh không vô cảm đến thế.Anh đã thực sự yếu lòng khi thấy những giọt nước mắt của nó.Anh có nên nói cho nó biết sự thật đằng sau chiếc mặt nạ đó không?Một chút nao lòng anh bất động
OoO
Sáng hôm sau nó lại được Thắng đưa đến HP.Nhưng hôm nay nó thật lạ,nó chọn một chiếc quần mềm mại ôm sát đôi chân thon dài.Chiếc áo mỏng manh nhưng không hề hở hang.Nó nhớ lại hôm qua lúc cùng P,lúc đó nó thấy P thật đáng yêu trong cái vẻ lạnh lùng chết người đó
-Em đi làm vui vẻ nhé!_Giọng Thắng cất lên kéo nó về thực tại.Anh hôn nhẹ lên trán nó
-Anh cũng thế_Nó trả lời rồi bước vào phòng làm việc
Công việc hôm nay thật dễ dàng.Nó chỉ đến để quan sát người khác làm việc nên đâm ra chán.Trang phục thì đã được bên Daca làm còn phụ kiện đã có P thủ vai.Nó vung vai ngáp dài nhìn thật đáng yêu.Không biết từ khi nào nó đã bỏ quên cái bề ngoài băng đá ngày xưa,chắc có lẽ là từ khi gặp Hắn
Nó chợt nhận được một tin nhắn cảnh báo nó tránh xa Thắng ra.Haha có ai mà rãnh thế không?Nó tuy đã đồng ý với Thắng nhưng chẳng có chút tình cảm gì ngoài tình bạn!Nó biết như thế sẽ làm tổn thương Thắng nhưng nó không có sự lựa chọn vì nó càng không muốn Thắng vì nó mà buồn đau thêm.Nó khê nhếch môi cười sau khi đọc xong.Muốn đánh nó thì ok nó chịu.Tuy là con gái nhưng nó cũng có vài món võ phòng thân.Nó tiếp tục làm việc cho đến giờ ăn trưa
.
.
-Tụi mày nên biết làm gì rồi chứ?_Giọng nói đanh thép của Diệu Linh vang lên
-Tụi em đã biết!_tiếng nói của một đám con trai trả lời
-Dằn mặt nó thôi_Diệu Linh nói tiếp
-Chị cứ yên tâm
OoO
Hôm nay Thắng nhanh lẹ kéo nó đi ăn trưa vì anh sợ lại vụt mất nó.Anh và nó ngồi vào bàn ngước nhìn nhau.Chẳng hiểu sao nó lại thấy có lỗi khi nhìn vào đôi mắt anh đến thế
-Chiếc mình đi chơi nhé!_Thắng nhìn nó nói
-Đâu?_Nó trả lời
-Đi rồi sẽ biết_Thắng tỏ vẻ mơ hồ
-Ừm!_nó nói tiếp
-Hôm qua em có gặp tên P đó không?_Thắng dò xét
-Không!_Nó trả lời
-Vậy mới ngoan chứ?_Thắng cười
Một ngày làm việc trôi qua,nó mệt mỏi bước theo Thắng ra xe để anh đưa nó đi đâu đó?Thấy Thắng rất hào hứng nên nó không nở đập tan nụ cười của anh!Thắng đưa nó đến một quán ăn Nhật,ở đó mọi thứ thật đẹp và thanh tỉnh.Thắng đẩy nhẹ nó ngồi xuống(theo kiểu Nhật nhé)rồi anh cũng ngồi xuống đối diện với nó (tg : cái này mình xin lỗi vì không biết rành về các món ăn ở Nhật.Nên các bạn đọc cứ nghĩ là đã ăn xong giùm nhé )
Sau khi ăn nó lại được Thắng đưa đến một khu vui chơi trong thành phố.Người như nó nào biết chơi mấy cái trò con nít đó mà anh lại đưa đến đây!Nó chán nãn chạy đến một trò chơi nhìn thấy thú vị đó là cái trò bắn súng thì phải?Thắng nhìn mà há hóc mồm khi thấy nó bắn không trịch một điểm nào cả!Có lộn không nó hay đến thế luôn kìa
-Anh đi mua cho em ít bắp rang_Nó tự dưng nói
-Đợi anh một chút_Thắng chạy thật nhanh đi mua ngay.Đây có thể là lần đầu nó yêu cầu anh làm gì đó
Nó lại tiếp tục chơi mà không hay rằng có những cặp mắt đang nhìn mình
-Trang!Là em đó hả_Duy khều vai nó
-Haha là mày!Từ khi nào mày biết vô đây thế_Sandy cười khẩy chọc nó
-Hai người đi chơi hả_Nó giật mình hỏi vì sự xuất hiện của Duy và Sandy
-Ừm mày định chỉ mày mới được đi à!_Sandy chống tay ngang hong
-Hề hề con này.Muốn bà cho ăn đấm phải không?_Nó phùng mang
-Hehe đâu có_Sandy nói gỡ
-Thôi được rồi!Mà em đi với ai thế?_Duy hỏi
-Anh Thắng
Duy chợt tỏ vẻ không thích rồi lại gật gù
-Anh Duy!Anh P có đi không?_nó hỏi tiếp có vẻ ngại ngùng
-Không!P phải làm?
-Làm cả ban đêm luôn sao?_Nó giật mình
-Ừmk từ đây cho đến khi xong sự kiện thì có lẽ P phải làm không ngừng nghĩ
Nó chợt trùng xuống nó lo cho P.anh làm việc như thế liệu có kiệt sức khi chưa xong chuyện không?Nói đến đó thì nó đã nhói từng hồi trong tim.nó muốn đến gặp anh ngay lúc này!
-Chào hai người_Thắng từ đâu chạy lại vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy Duy và Sandy
-Chào cậu!_Duy hững hờ trả lời vì cậu vốn đã không thích Thắng
-Chào anh!_Sandy cũng trả lời theo cho phải phép
-Thôi!Hai người đi chơi vui vẻ bọn tôi về trước đây_Duy nói rồi vẫy tay bước đi
-Chào!_Thắng cũng cười nói trả lời nhưng đâu ai biết sau vẻ mặt đó là cả một màu đen
-Anh Thắng em có việc về trước_Nó nói vội rồi chạy đi không để Thắng níu lại
-Này!Trang ..trang Trang đợi anh với_Thắng chạy theo miệng gọi tên nó không ngừng
OoO
Taxi dừng lại trước cổng vào HP do đang gấp rút thực hiện hợp đồng nên mọi nhân viên nằm trong phụ trách đều có thể vào trong đó có nó
Nó bước ngay đến phòng thử nghiệm,mỗi bước như rất gấp cũng chỉ để đem đồ ăn đến cho P nó nhập mật khẩu rồi bước vào trong
Từ phía ngoài cánh cửa Thắng nhìn theo đôi mắt tức giận đập mạnh vào tường.Anh chạy thật nhanh ra khỏi HP,anh là người thua cuộc.Dù cho bao nhiêu cố gắng từ anh cũng chỉ là vô nghĩa.Anh đã yêu nó rất nhiều để rồi đổi lại anh chỉ nhận được sự thương hại.Anh không đáng thương đến thế?Sao hôm nay mi anh ướt,một loại nước mà từ trước giờ anh chưa từng tạo ra vậy mà đến phút cuối nó đang ban cho anh được khóc.Anh khóc rồi sao?Gương mặt điển trai đó bị nước mắt làm nhoè đi.Anh có phải quá vô dụng nên bị nó bỏ rơi không?
Anh dừng lại tại một quán bar.Uống cho quên sự đời và uống để quên cả nó.Nhưng làm sao dễ đến thế,anh uống càng ngày càng nhiều đôi mắt anh cũng mờ dần nhưng hình ảnh nó vẩn không phai.Anh gục xuống bàn.
OoO
"_sao anh phải khổ đến thế?Đã có em rồi mà!Em ghét những người làm anh đau.Ghét anh cứ ép mình sống như thế,Cô ta không yêu anh đâu!Anh hãy tỉnh lại đi_Diệu Linh ướt đẫm nước mắt nắm chặt tay Thắng
Cô đã đưa anh về đây.Thật ra từ trước giờ cô luôn đi theo anh luôn quan sát anh từ phía sau dù bị anh từ chối.Cô có một tình yêu thật mảnh liệt một tình yêu mà rất ít người có được.Cô đã lầm khi nghĩ mình yêu Phú nhưng rồi trái tim cô nói rằng.Lần đầu gặp Thắng cô đã lỗi nhịp đập để rồi cuộc đời cô thật sự gắn kết với anh!Cô sẽ mãi yêu anh cho dù anh không chấp nhận.Cô sẽ chứng minh cho anh thấy tình yêu của cô dành cho anh rất lớn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top