BÁT QUÁI


Kỳ nghỉ, đối với những đứa trẻ luôn đầy háo hức và vui vẻ.

Hạo Văn một mình ngồi trong ký túc vắng vẻ, có chút thấy nhàm chán. Ba người bạn cùng phòng đều đi, chỉ còn lại một mình. Ngày thường luôn chê ba người kia quá ầm ĩ, hiện tại chỉ còn một mình, ngược lại lại thấy quá im lặng, có chút cô đơn.

Nên trở về nhà! Không biết tại sao, bất giác lại nghĩ đến mấy chữ này, Hạo Văn liền cảm giác cả người không được tự nhiên. Đối với Hạo Văn, khái niệm về Nhà có phần mơ hồ, mà ở đó chỉ có bà nội hết mực yêu thương, ông nội có phần nghiêm khắc cũng có phần sủng ái....

Thời điểm đến lễ mừng năm mới hằng năm, đều đặc biệt nhớ đến mẹ Chu. Từ ngày mẹ Chu rời đi, không có trở về. Chỉ thỉnh thoảng có vài cuộc điện thoại, ba Chung nói, mẹ đang ở Mĩ. Nước Mĩ.... một cái tên xa lạ khi nhìn trên bản đồ. Hình lão sư nói, Trung Quốc cùng Mĩ, có khác biệt....

Đang ngồi trên giường do dự, cửa phòng bị gõ vang. Mở cửa, Hạo Văn bật cười.

Là Vũ Đạt cùng Mẫn Na.

"Ai, ta biết ngươi còn ở đây mà. Ta tự thấy ta thật lợi hại đây!" Vũ Đạt vỗ vỗ vai Hạo Văn, tự nhiên đi vào, đặt mông ngồi lên ghế của Hạo Văn, bắt đầu lục đồ ăn vặt trong tủ. Vũ Đạt đối với căn phòng ký túc này cực kì quen thuộc, Hạo Văn luôn đem đồ ăn vặt bỏ trong ngăn tủ, điểm này Vũ Đạt sớm đã phát hiện......

"Vào đi!" thấy Mẫn Na đứng đó do dự không vào, Hạo Văn hơi nghiêng người nói.

Hai tiểu tử này đến làm ký túc xá cũng náo nhiệt theo. Vũ Đạt ôm một bao khoai tây chiên ăn không ngừng. Ở Bành gia, các loại ăn vặt này đều bị coi là rác rưởi, cấm đụng đến, cũng chỉ có đến "căn cứ" của Hạo Văn, Vũ Đạt mới có thể ăn thành nghiện.

"Sao lại đến đây đây?" Hạo Văn vừa nói vừa lôi từ rương dưới đáy giường hai lon nước ngọt. Một lon ném cho Vũ Đạt, lon còn lại cẩn thận mở ra, đưa cho Mẫn Na.

"Nhớ ngươi! Sao, lý do này ngươi thấy cảm động không?" Vũ Đạt miệng đầy khoai vừa nhai vừa nói.

"Ah, lời này thật tởm! Ăn khoai của ngươi đi!" Hạo Văn trừng mắt với Vũ Đạt, sau đó xoay đầu nhìn Mẫn Na.

"Ngươi sao cũng chạy đến đây? Mẹ ngươi không mắng sao?" Kỳ nghỉ của Mẫn Na trước giờ đều được an bài trước, không thể tự quyết theo ý Mẫn Na, luôn là mẹ Tề an bài làm bài tập bổ sung. Cho dù không vào kỳ nghỉ, thời gian rảnh một chút đều bị bài tập lấp đầy.

"Chuyện này không có ta không xong, ta đến nhà tìm Mẫn Na, liền có thể đi cùng ta!" Vũ Đạt mặt đầy đắc ý nói. "Hai ta nghĩ đi dạo một chút, đi một hồi cảm thấy không có ý nghĩa, đến lễ mừng năm mới, khắp nơi đều một màu đỏ rực, hai ta thương lượng một chút, quyết định đến tìm ngươi!" Vũ Đạt nói xong uống liền một ngụm lớn nước ngọt, không cẩn thận bị sặc.

"Ngươi thật là!" Hạo Văn gấp gáp đứng lên, nắm lấy quyển sách trên bàn, sợ bị Vũ Đạt phun nước ngọt làm bẩn.

"U, Chung Hạo Văn đọc sách? Đưa ta xem xem, sách gì?" Vũ Đạt nói xong liền muốn giơ tay cướp, đáng tiếc Vũ Đạt không phải đối thủ của Hạo Văn. Biết sức mình không cướp nổi, nhìn góc bàn còn vài quyển, tùy ý lấy một quyển, "Lão nương không cùng ngươi cướp, lão nương xem cái này!" Nói xong Vũ Đạt liền mở ra nhìn.

Mẫn Na cũng tiến tới nhìn, là quyển sách Hạo Văn đọc lúc vừa khai giảng, tiểu thuyết ngôn tình -- [Song Ngoại]

"U, Quỳnh Dao?" Vũ Đạt nhìn tên sách, "Thật không giống cá tính ngươi? Viết cái gì nha?" Vũ Đạt tò mò hỏi.

"Ngươi không biết chữ?" Hạo Văn không quan tâm nói.

"Hình như là một câu chuyện sư sinh luyến!" Mẫn Na ở một bên rất tự nhiên lên tiếng.

Quả nhiên là không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng liền khiến Hạo Văn cùng Vũ Đạt kinh ngạc.

"Ngươi...... Ngươi đã xem qua?" Hạo Văn có chút không biết nói gì. Hạo Văn không thể nghĩ tới một cô gái ngoan ngoãn thế nhưng cũng đọc qua tiểu thuyết ngôn tình. Loại tiểu thuyết này ở ký túc xá không có gì xa lạ, nhưng đối với lão sư cùng người lớn rõ ràng là sách cấm.

Kỳ thực, nếu không phải là loại bị cấm, Hạo Văn cũng sẽ không sinh lòng hiếu kỳ xem qua. Mọi người lớn đều nói không thích hợp, Hạo Văn cố muốn biết đến cùng là điều gì. Xem qua mới cảm thấy, kỳ thật.... không có gì!

"Phòng sách nhà ta có một quyển. Lúc ba mẹ không có nhà, ta có xem qua!" Mẫn Na có chút ngượng ngùng nói.

Hạo Văn cùng Vũ Đạt không khỏi bật cười, không nghĩ đến, người về lý ngoan ngoãn nhất trên thực tế cũng không "Đơn thuần"!

"Sư sinh luyến? Ách...... Vậy ta không nhìn!" Vũ Đạt nói xong, vẻ mặt ghét bỏ đem sách bỏ qua một bên.

"Sư sinh luyến thì sao? Ngươi không tiếp thu được?" Hạo Văn cầm quyển sách lên, bỏ chung vào dãy sách. Với Hạo Văn, ngoại trừ sách giáo khoa, các loại sách khác vẫn luôn trân trọng. Lúc này là do Vũ Đạt tùy tiện đụng vào, đổi lại là người khác, Hạo Văn đã cùng hắn lớn tiếng.

"Ừ..." Vũ Đạt bĩu môi, "Có chút, cảm thấy kì lạ!"

"Còn ngươi?" Hạo Văn ngồi xuống ghế, cười hỏi Mẫn Na.

"Không sao cả, chỉ là cảm thấy, có chút không thích nhân vật nam chính, hơn nữa cái kết cuối cùng là bi kịch, thực không thích!" Mẫn Na nghĩ nghĩ, chậm rãi nói.

"Chung Hạo Văn, ngươi sẽ không phải yêu thích thể loại này!" Vũ Đạt nghiêng đầu, nhìn Hạo Văn, "Ngươi, súc sinh này, lần trước còn xem [Thần điêu hiệp lữ] đến si mê, lần này, ngươi không lẽ......"

"Biến!" Không đợi Vũ Đạt nói xong, Hạo Văn nhấc chân cho nàng một cước.

"Cái gì luyến ta đều không hứng thú!" Hạo Văn cười nói, "Cái gì tình, yêu, đều không đáng tin, nhất là kết hôn, ngày ngày cãi nhau, làm không tốt cuối cùng đều trở thành kẻ thù. Ngươi xem, mấy vị cô, đến ông nội ta đều nói ta phiền phức, phá tử! Yêu? Một mình là tốt nhất!"

Hạo Văn nói xong, từ trên bàn nhảy xuống, đứng cạnh Mẫn Na.

"Bất quá, ta thấy Trì Soái đối với Mẫn Na có ý tứ...." Hạo Văn không có ý tốt cười lên.

"Chung Hạo Văn!" Mẫn Na nhất thời đỏ mặt, "Ngươi nói gì đó?"

Trì Soái là lớp phó thể dục, lúc không có việc gì làm liền cầm lấy sách số học chạy đến hỏi Mẫn Na, đến nỗi Mẫn Na cũng thấy phiền. Rất nhiều người thì thầm to nhỏ với nhau, nói Trì Soái đối với Mẫn Na có ý tứ..... Aiz, hiện tại chỉ mới sơ trung.... Lão sư cùng gia trưởng (người lớn trong gia đình) đều coi con cháu chính mình là mần non tương lai của nước nhà, đúng là mầm non, nhưng mà đáng tiếc, đều mang chút tạp sắc....

"Được được, không nói!" Hạo Văn nhìn Mẫn Na có chút tức giận, nhanh nhanh nghĩ cách an ủi....Từ nhỏ Hạo Văn luôn thích trêu ghẹo Mẫn Na, sau đó lại ồn ào làm nàng vui vẻ, nhìn Mẫn Na tức giận bậc khóc lại phải nén bậc cười (kiểu như vừa khóc vừa cười á), trong lòng Hạo Văn có chút vui vẻ cùng đắc ý.

"Chung Hạo Văn, ta phát hiện ngươi thật đê tiện!" Vũ Đạt nãy giờ mắt lạnh ngồi nhìn đột nhiên nói ra câu tổng kết. Mẫn Na nhất thời bật cười, "Đúng đó!" Mẫn Na trừng mắt với Hạo Văn, quay đầu đi không để ý tới Hạo Văn.

Nhìn hai vị bạn tốt vui vẻ, Hạo Văn cười tươi không ngừng.

"Đi thôi, Chung Hạo Văn. Hai ta đến đón ngươi! Cùng nhau về đi!" Vũ Đạt đứng lên, thấy túi sách Hạo Văn để cuối giường, tiện tay xách lên.

Vốn đang lo lắng chuyện về nhà, hai nàng lại đến đây, cùng nhau về cũng tốt! Hạo Văn cười cười, cầm lấy áo khoác mặc vào, cầm lấy túi xách trên tay Vũ Đạt. Tùy ý theo hai nàng ra cửa.

Sân trường vắng vẻ. Toàn dãy sơ trung đều an tĩnh không có một tiếng vang. Ngược lại lầu cao trung* đối diện có tiếng người ồn ào.

*Cao trung: cấp 3.

"Ngươi xem, cao trung vẫn còn đang học!" Vũ Đạt chỉ dãy lầu đối diện nói.

"Ai, chờ các ngươi lên cao trung liền biết!" Hạo Văn cười cười, nhìn theo hướng Vũ Đạt chỉ.

"Chúng ta? Ngươi không lên cao trung?" Mẫn Na rất nhanh nắm bắt ý trong lời Chung Hạo Văn nói.

"Không lên, ta muốn vào quân ngũ!" Nói đến trường học, Hạo Văn trăm phầm trăm không tình nguyện. Tham gia quân ngũ, là chí hướng từ nhỏ của Hạo Văn, hoặc là, cũng là nàng tự nhận là lựa chọn duy nhất.

"Tham gia quân ngũ! Cô nương thẹn thùng ngươi tham gia quân ngũ!" Vũ Đạt đem Hạo Văn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, bất mãn nói.

Hạo Văn đang muốn cãi lại, xoay đầu, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ lầu túc xá chạy tới, đứng lại nhìn.

Hình lão sư!

Mẫn Na cùng Vũ Đạt nhìn thấy Hạo Văn đứng bất động, cũng thuận theo ánh mắt Hạo Văn nhìn qua. Chỉ nhìn thấy Hình lão sư xách theo túi hành lý, chậm rãi hướng cổng trường đi tới.

Vũ Đạt vừa định kêu một tiếng "Lão sư", lời chưa kịp nói, đã bị Hạo Văn ngăn cản.

Xa xa nhìn, trang phục màu đen, cổ áo kéo cao, thân người gầy gò làm cho người nhìn rất muốn chạy đến bắt lấy chiếc túi trên tay nàng. Hạo Văn không để Vũ Đạt lên tiếng, vì Hạo Văn nhìn thấy ở cổng trường xuất hiện một nam nhân cao lớn cũng đang hướng Hình lão sư đi đến.

Chạy nhanh vài bước, nam nhân cao lớn kia tiếp lấy túi hành lý trong tay Hình lão sư, đem nàng ôm vào trong lòng. Hình lão sư đầu dựa lên vai nam nhân, chỉ để lại từng chuỗi dấu chân, hai cái bóng hòa vào làm một.

"Oa!" Vũ Đạt cảm thán một tiếng. Tựa hồ không phát hiện, Hạo Văn đứng trước mặt đang xuất thần nhìn......

Thoạt nhìn hai người thật xứng đôi, cho dù chỉ là nhìn thấy bóng lưng, đều cảm giác được Hình lão sư thật vui vẻ. Hai người khẽ thì thầm, mười ngón tay đan chặt bước đi.

Cho đến khi hai người kia đi khuất khỏi tầm mắt, Hạo Văn mới phục hồi lại tinh thần. Hạo Văn thở dài một hơi, nắm chặt lấy dây túi xách trên vai.

"Đi thôi!" Hạo Văn nhỏ giọng nói.

Đi một bước, phát hiện Mẫn Na không có đi theo. Hạo Văn chuyển đầu, nhìn thấy Mẫn Na ngây ngốc như cũ đứng im, bất đắc dĩ lại lui trở về.

"Đi thôi? Nghĩ cái gì?"

Mẫn Na ánh mắt như trước nhìn về phía cổng trường, nghe Hạo Văn hỏi, mới định thần lại. Phát hiện Hạo Văn đứng gần sát mình, kề sát đầu đến, dọa Mẫn Na nhảy dựng.

"U u u, hâm mộ!" Hạo Văn nhìn bộ dáng Mẫn Na xuất thần, Hạo Văn không khỏi trêu ghẹo nói "Chậc chậc, nghĩ đến Trì Soái đi!"

Hạo Văn cũng không biết, chính mình vì cái gì rất thích trêu ghẹo chuyện tình Mẫn Na cùng Trì Soái......

"Chung Hạo Văn!" Mẫn Na lại bắt đầu đỏ mặt.

"Đi thôi, tiểu nha đầu!" Hạo Văn giúp Mẫn Na chỉnh chỉnh mũ len trên đầu, kéo tay Mẫn Na......

Tác giả có lời muốn nói: Cái kia... Lúc nhỏ khá ưa thích kéo tay...

Đi đi đi đi.. Chúng ta tay nhỏ kéo tay nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top