Ngoại truyện 2: kẻ đứng sau tiếp tay, công chúa nhỏ của Anh - An

Hôm sau.

Hàn Phong và Tuyết Đan chạm mặt nhau nhưng nói với ai câu nào.
Đan gọi đồ ăn từ nhà hàng cao cấp để cho cả nhà ăn sáng. Bửa ăn diễn ra trong lặng lẽ, sau đó hai vợ chồng mỗi người một xe đến công ty chứ không như thường ngày Phong đưa vợ đến chỗ làm rồi mới đến công ty.

Anh em Hàn Vũ và Tuyết Nhi hôm nay không đi học. Chúng chăm chú nhìn ba mẹ khuất bóng rồi chạy lại nói chuyện với nhau!
- em đoán xem lần này ba mẹ giận nhau bao lâu?
- à một tuần!
- em biết 1 tuần bao nhiêu ngày không mà nói.
- biết mà, cô giáo có dạy rồi, 5...6...7 ngày

Tuyết Nhi giơ từng ngón tay rồi đếm đến số 7. Hàn Vũ gật đầu xoa xoa cằm nói.
- ờ nếu vậy anh chỉ được ngủ với mẹ 6 ngày nữa thôi sao?
- đúng rồi, tiếc thật! Em phải gọi điện thông báo với Bảo Nghi mới được.
- Ừ! anh đi chơi game đây.

Tại căn biệt thự khác.

Bảo An đang chải tóc cho đứa con gái cưng 4 tuổi. Vì là nhà thiết kế thời trang nên An rất chăm chút cho con gái trong việc quần áo, tóc, giày, An muốn tạo một phong cách riêng cho con gái của mình.

- Bảo Nghi ngồi yên nào!

Bảo Nghi Mang vẻ đẹp dịu dàng của Bảo An, cô bé có má lúm đồng tiền rất sâu, mỗi lần mấp máy môi cũng hiện ra rất đáng yêu. Tóc nó sinh ra đã xoăn nhẹ, nó sở hữu đôi mắt đẹp của mẹ và sóng mũi cao của ba.
Tuấn Anh rất cưng Bảo Nghi. Anh cảm thấy như đây là một Bảo An thứ 2 vậy.
Vì di truyền của mẹ nên Bảo Nghi rất yêu thích thời trang những gì liên quan đến lĩnh vực làm đẹp nó đều rất hứng thú và học hỏi rất nhanh từ mẹ.
Bảo Nghi là bạn thân của Tuyết Nhi, chúng học chung một lớp.

- xong rồi, Bảo Nghi của mẹ rất đẹp!

Hoàn thành xong việc chải tóc, Bảo An cảm thán. Nó e thẹn nhìn mình trong gương.

- Baba! Xem con có đẹp không?
Tuấn Anh vừa trên cầu thang bước xuống lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi làm thì Bảo Nghi chạy lon ton đến, giọng nũng nịu hỏi.
- rất đẹp! đẹp hơn cả mẹ con nữa, hôn ba một cái nào!

Bảo Nghi được khen vui mừng chụt... vào má Tuấn Anh, nó quay lại hếch mũi với mẹ, ý nói được ba khen đẹp hơn cả mẹ.

- Ba con các người đâu có thương tôi!
An giả bộ dỗi, Bảo Nghi ngẩn ngơ một chút rồi chạy lại ôm cổ cô, tay vỗ vỗ lưng nói.
- không có! Bảo Nghi rất thương mẹ, ba cũng vậy!
Tuấn Anh mỉm cười đến hôn hai mẹ con rồi đi làm.

- con ở đây chơi xem ti vi nha, mẹ lên phòng làm việc.
- vâng ạ!

Bảo An dặn dò nó rồi bước lên phòng. Bảo Nghi ngoan ngoãn ngồi lấy cuốn tạp chí thời trang của mẹ lật lật xem hình.

Reng.... reng....

Điện thoại bàn vang lên. Bảo Nghi chồm đến nghe máy.
- alô Bảo Nghi đây ạ!
Bên kia vang lên giọng nói trong trẻo.
- mình là Tuyết Nhi đây!
- ồ, cậu gọi mình có chi không?
- kế hoạch thành công rồi cậu ạ, cám ơn lọ nước hoa và thỏi son của cậu.
- không có gì! Mình đã trộn hết tất cả các lọ nước hoa của mẹ mình lại làm một. Cây son đó là của mẹ Hạnh San tặng lúc sinh nhật mình đó hi hi.
- hả? trộn hết lại hả, bộ không sợ mẹ An biết sao?
- không sao đâu, mỗi loại mình chỉ lấy nửa lọ hi hi. Thành công là tốt rồi.
- ừ bái bai nha!
- bái bai Nhi.

Buổi tối gia đình Tuấn An ngồi quây quần trên bàn ăn.

- Tuấn Anh này! Hàn Phong có người khác bên ngoài đấy.

Bảo An lên tiếng nói, Tuấn Anh nhìn vợ rồi lắc đầu phản bác.

- không thể đâu! Phong rất yêu Đan mà.

- Hồi sáng nó điện thoại cho em kể rằng áo sơ mi của Phong có vết son và mùi hương lạ. Hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh với nhau nữa.
- có hiểu lầm gì không?
Tuấn Anh ngờ vực vẫn không tin, lúc còn trẻ thật sự bọn họ lăng nhăng rất nhiều nhưng từ khi có tụi nó thì đã không còn quan hệ gì cả. Không thể như vậy được.

- em cũng không biết, em đã ngửi thử mùi nước hoa đó rồi, rất lạ mà cũng có chút quen quen. Hình như cũng là loại thượng hạng.

Bảo An là người trong nghề, những thứ liên quan đến thời trang làm đẹp như nước hoa là nhỏ rất hiểu biết.
Chỉ cần nó là loại cao cấp thì giá nào nhỏ cũng tìm ra được. Hơn nữa nếu đó là hàng độc quyền thì An sẽ tra ra người mua. Nhỏ quyết không để bạn mình bị người phụ nữ nào làm ảnh hưởng đến hạnh phúc.

- khụ... khụ..._ Bảo Nghi tự dưng kho khan, nhỏ liếc mắt nhìn ba mẹ.

- con sao vậy? nước nè!
Tuấn Anh vỗ vỗ lưng Bảo Nghi và đưa nước cho nó.
- con... không sao! Chỉ bị sặc thôi.
- ăn cẩn thận vào!_ Bảo An nhắc nhở.
- vâng! Con ăn xong rồi con lên phòng học bài đây ạ!
Bảo Nghi nói xong phóng xuống ghế và vọt lẹ lên phòng. Trước khi lên còn lén rinh luôn cái điện thoại bàn.

Nó ấn ấn số rồi đặt máy lên tai nghe. 2 3 tiếng tút dài thì có người bắt máy.

- alô mẹ Hạnh San còn là Bảo Nghi, con muốn gặp anh Khang ạ!

Bảo Nghi sợ mẹ phát hiện nên nhanh chóng gọi điện cầu cứu Anh Khang con trai của Kiệt và San. Cậu bé cũng 4 tuổi nhưng đầu óc rất thông minh lém lỉnh. Phải nói là IQ rất cao.
Bọn trẻ gây rắc rối gì cũng lôi Anh Khang ra nhờ giải quyết.

Bảo Nghi kể hết mọi chuyện cho Khang. Cậu bé im lặng hồi lâu rồi nói.
- mình không thích làm chuyện không công.
- được rồi, mình sẽ cho cậu chiếc xe điều khiển ba mới mua tặng, một chiếc xe độc nhất vô nhị đó.
- Được! đơn giản thôi. Cậu cứ việc nói thật với mẹ Bảo An là ổn.
- cậu bị chạm dây hả, mình đã hứa cho cậu chiếc xe rồi còn gì!
- giỡn thôi. Tại sao cậu lại pha chế mỗi loại đến nửa lọ thật là ngốc mà. Trước tiên nên âm thầm xin ba Tuấn Anh một số tiền tiêu vặt nhiều một chút, sau đó chúng ta sẽ đến trung tâm mua sắm của mami mình mua lại những loại đó, mình dám chắc chỉ có chỗ mẹ mình mới có bán thôi, cậu tráo đổi chúng để mẹ cậu không phát hiện. Những lọ cũ thì thủ tiêu đi.
- đến 8 loại lận đó! nhưng làm sao chúng ta mua được trong khi lúc nào mẹ cũng đưa mình đi học.
- à... cái đó thì mình sẽ nói với mẹ là muốn dì Nana đưa đi học, lúc đó mình sẽ sang đón cậu đi cùng.
- OK! giờ mình sẽ đi xin tiền ba.
- bái bai. nhớ lời hứa đó.

Bảo Nghi chu chu cái môi suy nghĩ gì đó rồi chạy ra ngoài tiến hành kế hoạch theo lời nhà thiên tài Anh Khang, xin tiền đối với nó không hề khó có điều nó không muốn gạt ba.

Giờ tan học.

Anh Khang và Bảo Nghi lên chiếc xe đang chờ trước cổng.
Anh Khang đòi Nana ghé trung tâm thương mại thuộc sở hữu của Triệu gia.
Chúng vào trong mua 8 loại nước hoa giống của Bảo An. Cũng may Bảo Nghi đã chụp lại từng nhãn hiệu để không mua nhầm.
Những người nhân viên ngạc nhiên nhưng nhận ra đây là cậu chủ nhỏ của Hạnh San thì không thắc mắc nhiều, họ nghĩ chắc là đến mua tặng mẹ.
Xong xuôi bước đầu, còn lại giao cho Bảo Nghi.

Về đến nhà Bảo Nghi nhanh chóng thay quần áo và lén vào phòng mẹ. Bảo An đã đến nơi diễn tập của các người mẫu.

Nghi làm mọi việc trong tích tắc, sau đó gom hết vật chứng phạm tội bỏ vào thùng rác trước nhà, chỉ cần đến tối là có nhân viên vệ sinh đến thu dọn.
Ở nhà một mình hơi chán nên nó gọi điện cho Tuyết Nhi sang chơi cùng.

Tối đến.

Tuấn Anh vừa tắm xong, anh bước lại ôm lấy vợ, Bảo An đang chăm chú xem lại các mẫu thiết kế đang làm dở cho bộ sưu tập sắp tới.
- anh tránh ra đi em đang làm việc.
- dẹp một bên đi em, anh...
- đàn ông các anh rất đáng ghét,cả Hàn Phong mà cũng... haizzz đừng giở trò lưu manh với em.
- chuyện chưa làm rõ sự tình mà, nhưng Hàn Phong là nó, anh là anh, Bảo An... sinh cho anh một đứa nữa.

Tuấn Anh đẩy laptop sang một bên, phủ lên môi An một nụ hôn, anh bế Bảo An lại giường, hai người hôn nhau nồng nàn say đắm.
- Tuấn Anh!

Cô thì thầm gọi tên anh.

- Bảo An, anh yêu em...
Cạch...
Cánh cửa bật mở ra, Bảo Nghi mặc váy ngủ, ôm con gấu bông bước vào, dụi dụi mắt lên tiếng.
- ba mẹ Bảo Nghi sợ ma, Nghi muốn ngủ với ba mẹ.
Nghe tiếng con gái Bảo An đẩy Tuấn Anh ra, sửa lại cổ áo đang xộc xệch bước lại Bảo Nghi. Tuấn Anh chán nản thở dài.
- tại sao hôm nay con lại sợ ma, thường ngày đâu có_ An hỏi.
- lúc trưa con xem phim ma với Tuyết Nhi ạ!
- cái con bé đó, lần sau cấm con coi cái đó nữa, biết chưa? con về phong ngủ đi, không có ma đâu!
Tuấn Anh bực bội vì bị phá chuyện tốt, anh đuổi con gái.
Bảo An liếc xéo anh rồi bế con lại giường.
- em... haizzz bực thật mà!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top