Chương 1: Khởi đầu bất ổn
Tại một góc nhỏ của vườn hoa thuộc Cõi Trời Đao Lợi, khung cảnh vô cùng rực rỡ và muôn màu. Từng áng mây ngũ sắc bồng bềnh nhẹ nhàng lướt qua trên bầu trời rộng lớn. Những hàng cây châu báu rực rỡ tuyệt đẹp khẽ đong đưa trong gió mát. Mặt đất trải đầy hoa tươi, có loài hoa có thể tự phát sáng đủ màu sắc, còn có loài như đá quý trong suốt diễm lệ. Tiếng nhạc êm ả của những vị Càn Thát B๠cùng với âm thanh véo von của các loài thần điểu, làm nên bản hòa tấu tuyệt vời.
Giữa vườn hoa mênh mông rộng lớn, có hai cô bé đáng yêu đang cặm cụi làm việc trên nền đất trải vàng. Bọn họ xinh tươi hơn cả những đóa hoa bên nơi cõi thiên rộng lớn. Cả hai đứa trẻ đang chất đá và cây lên nhau để tạo nên hai chiến lũy khá cao đủ để núp phía sau tránh né.
Một bé có làn da bánh mật khỏe khoắn, đôi mắt to màu hổ phách long lanh như sao trời. Đôi môi chúm chím hồng hào như quả anh đào đáng yêu vô cùng. Mái tóc màu nâu đồng ánh cam dài ngang eo được thắt bím đuôi sam xinh xắn. Cô bé khỏe mạnh có thể vác cả những viên đá to và nặng dễ dàng. Tuy nhiên tay và chân cô đều bị trầy trụa, đất cát đã dính đầy bộ sari xanh dương xinh đẹp của mình.
Cô bé còn lại thì trông vô cùng đài các và trang nhã làm sao. Mái tóc dài xoăn nhẹ mang màu hạt dẻ, làn da trắng hồng mịn màng như hột gà lột vỏ. Đôi mắt to mang màu tím biếc như ngọc, lung linh huyền ảo. Đôi môi chúm chím nhỏ nhắn hơi ửng hồng rất yêu kiều. Cô khi ấy cũng đang bận bịu không kém. Tuy nhiên thay vì bưng vác nặng nề như vậy. Cô lại dùng khả năng điều khiển đồ vật tự xếp lên nhau.
Trong khung cảnh vui nhộn ấy, mẹ của cả hai là nữ thần Parvati và nữ thần Laksmi tình cờ đi dạo ngang qua. Nữ thần Parvati khi ấy che miệng cười nhẹ nhàng, bằng thanh âm đầy âu yếm, người nói.
- Nữ thần xem! Bọn trẻ chơi vui chưa kìa.
Nữ thần Laksmi cũng e thẹn cười, nhìn đứa trẻ khỏe mạnh đang vác từng tảng đá to. Người khi ấy cũng cất lên thanh âm du dương như chim hót người nghịch ngợm bảo.
- Thưa nữ thần Parvati, Bé Simran của người khỏe thật! Vác đá to như vậy mà cũng không sao.
Nữ thần Parvati khe khẽ cười nhẹ rồi đáp lại lời của thần Laksmi.
- Thưa nữ thần Laksmi, Simran nghịch lắm, ở nhà toàn theo hai anh lớn đòi học võ nghệ. Con bé còn muốn cùng với chư thần chiến đấu với Asura nữa cơ. Giá như con bé giống bé Sanvi dễ bảo đáng yêu thì tốt biết mấy.
Sau khi trò chuyện với nhau một lúc, thì đột nhiên vẻ mặt của hai nữ thần xinh đẹp đã tối sầm lại. Vì cảnh tượng trước mặt họ đã dần trở nên hãi hùng. Con gái họ sau khi xây dựng tường thành của riêng mình xong. Cả Sanvi và Simran khi ấy đã bắt đầu lấy đá để ném nhau tới tấp. Simran chỉ tay qua Sanvi mà cất tiếng mắng mỏ, ánh mắt hổ phách sáng lên như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
- Con kia! Mày nghĩ cái tòa thành của mày đủ để chặn đá tao hả? Tao ném cho mày té nát mặt nhé!
Khi ấy Sanvi cũng chẳng vừa, cô bạn dùng đòn bẩy bắn đá về phía Simran, rồi mỉa mai nói.
- Thách mày làm được đó! Để xem tao bắn đá cho mày ngã dập mông nè.
Ra là nãy giờ cả hai đứa trẻ ấy đang xây tường thành chiến lũy để đánh nhau. Khi ấy bên thì bắn đá, bên thì ném đá qua lại túi bụi, làm cho mẹ bọn họ phải xanh mặt. Nữ thần Laksmi và nữ thần Parvati phải quát to can họ.
- Này! Hai con!
- Dừng lại ngay!
Khi thấy mẹ mình thì Simran và Sanvi cũng dừng lại, ánh mắt của họ chan chứa đầy sự lo sợ. Còn sắc mặt của cả hai đều tái mét không còn một giọt máu.
…………………………………
Tại một ngôi đền lớn ở thánh địa Kailash của thần Shiva, nơi này được dựng nên từ những bức tường đá khổng lồ và kiên cố. Tuy nhiên nơi này lại vô cùng bình dị và đơn sơ không hề sa hoa. Ở đây chỉ có bệ ngồi đá và bàn bằng đá, vì thần Shiva ngoài là thần hủy diệt thì cũng tượng trưng cho sự khổ hạnh. Trên bệ ngồi bằng đá của mình, ngài và nữ thần nghiêm nghị nhìn đứa con gái đang phồng má hờn dỗi của mình, rồi thần Shiva gằn giọng quát.
- Con là nữ nhi, phải đoan trang như mẹ, sao lại làm ra những hành động thiếu chuẩn mực như vậy?
Simran nheo mày nhẹ, như thường ngày với tính cách thẳng thắn, không hề sợ hãi quyền uy của phụ thân, Simran bèn trình bày.
- Thưa cha! Do con nhỏ đó xéo sắc mắng con trước, nó xúc phạm con chẳng lẽ con phải nhịn ạ?
Thần Shiva thở dài rồi ôn tồn giảng giải với con gái của mình.
- Simran! Dù Sanvi có quá đáng hay lỡ lời, con cũng không được dùng vũ lực với con bé. Thay vào đó sao con không báo lại với ta để ta trình bày với thần Vishnu.
Khi ấy Simran phồng rồi thổi nhẹ chùm tóc đang phủ trước mặt mình.
- Dạ… Anh Kartikeya có dạy, cái gì mình tự làm được thì nên giải quyết luôn ạ.
Thế là hai vị phụ huynh liền đẩy ánh mắt sắc bén như dao lườm con cả mình. Chiến thần Kartikeya và thần voi Ganesha ngồi ở bàn đá xem cha mẹ rầy nhỏ em nãy giờ. Khi thấy mình ngồi không cũng bị dính chưởng, chiến thần Kartikeya liền cười trừ rồi trình bày.
- Thưa cha mẹ, ý con là em ấy nên tự luyện tập để trở nên mạnh mẽ thôi ạ. Vì nó cứ bám theo anh em con đòi dạy võ miết.
Khi ấy Simran liền híp mắt nhìn anh cả mình rồi ấm ức nói to.
- Em nhớ là anh đâu có nói như vậy đâu anh cả? Anh nói là đứa nào ăn hiếp em, đập được thì cứ đập thoải mái và anh bảo kê mà.
Khi nghe con gái yêu quý của mình nói xong thì nữ thần Parvati liền gằn giọng nhẹ với con trai cả của mình.
- Kartikeya!
Vị thần chiến tranh khi nhìn ánh mắt đáng sợ của mẹ đang trừng mình thì chỉ biết cười trừ.
- Thưa mẹ, con biết sai rồi ạ…
Thần Shiva thở dài rồi ông nhìn sang con gái, sau đó nghiêm giọng bảo Simran.
- Con vào trong sám hối đi! Nên học tập dịu dàng hiền thục như mẹ, đừng có mà gây sự hay đánh nhau với bất kì ai nữa. Nhất là khi con lại là con của ta, con phải học tập sự nhẫn nại và khiêm nhường, có như vậy mới xứng đáng làm một vị thần.
Simran ấm ức đứng dậy đi với tốc độ thật nhanh trở về phòng của mình. Thần Shiva khi ấy chỉ thở dài rồi quay sang trách nhẹ vợ mình.
- Nàng đó! Nàng đó! Đứa trẻ này là do nàng chiều hư nó đấy.
Thần Parvati thở dài rồi ấm ức đáp lại lời của đấng tối cao Shiva.
- Đâu phải lỗi do mỗi thiếp! Bình thường ngài và các con trai mình cái gì cũng cho nó, cái gì cũng khen nó. Thiếp có cản rồi mà chàng và các con có nghe thiếp đâu.
Khi ấy thần Ganesha đã cùng theo vào phòng em gái mình. Giường ngủ trong phòng của Simran được mẹ cô trải đệm vô cùng mềm mại và êm ái. Ngoài ra tại đây cô bé sưu tầm đủ loại vũ khí và áo giáp khác nhau. Còn về phần Simran, cô bé đang ngồi trên giường, rải đàn Sitar². Ngoài ra cô còn ngân nga giọng hát của mình theo điệu nhạc du dương.
Thanh âm của Simran trong trẻo hơn cả tiếng của chim sơn ca đang véo von nơi rừng núi. Tuy nhiên khi hòa tấu với tiếng đàn thì chẳng chuyên nghiệp chút nào, vì lời một đằng mà nhạc một nẻo. Dáng ngồi cô bé vắt một chân lên đùi, nét mặt nhăn nhó như đang bị táo bón. Sự tức giận của cô trút hết vào khúc nhạc của mình. Đồng thời vô tình Simran đã và đang tra tấn trực tiếp lỗ tai của người anh trai tội nghiệp.
Lúc này thần Ganesha thở dài rồi vỗ tay vào tường để kêu em gái mình dừng lại. Simran nghe xong thì liền để đàn xuống, cô phồng má rồi hất mặt sang chôt nhác. Thần Ganesha đi tới ngồi cạnh cô, ngài cất giọng dịu dàng hỏi.
- Cha bảo em vào phòng sám hối, mà em sao lại ca hát vậy hả?
Simran nhíu mày, rồi cô vỗ nhẹ vào chiếc bụng to của anh trai mình.
- Ai nói là bé hát? Bé đang luyện thanh.
Vị thần hiền lành khẽ chau mày, ngài dịu dàng hỏi cô bé.
- Luyện thanh thì không phải là hát sao? Mà luyện thanh để làm gì?
Simran phồng má, cô ngồi vào lòng anh trai, rồi đùa nghịch vòi voi của thần Ganesha. Cô bé với thanh âm vừa hờn dỗi vừa đắc ý đáp lại lời của ngài.
- Thì anh thấy rồi đó, cha mình đâu cho em đập nó nữa đâu… Đương nhiên là em phải luyện thanh cho giọng nói trở nên thánh thót. Để mai mốt ngộ nhỡ có gặp thì chửi cho con nhỏ đó sấp mặt ạ.
Nghe con bé em mình trả lời xong thì thần Ganesha cất tiếng cười to. Ngài vừa xoa đầu Simran, ánh mắt ngài âu yếm nhìn em gái mình rồi thần mắng yêu cô.
- Ôi! Em gái yêu quý của ta! Em thật sự ghét con gái của thần Vishnu tới như vậy sao?
Simran khoanh tay phồng má, trong khi anh trai cô đang dịu dàng tém nhẹ tóc cho mình. Cô lúc này liền trình bày rõ ràng câu chuyện cho anh trai mình.
- Anh thấy đó! Em gái yêu quý của anh đâu có vô cớ đánh người đâu ạ. Tại con nhỏ đó nó móc mỉa em trước đó thôi.
Ngay từ đầu Sanvi và Simran vốn dĩ chẳng ưa gì nhau trong thần giới rồi. Cả hai người này gặp nhau ở đâu là đánh nhau ở đó, đến nổi cả hai đều bị ăn phạt liền liền. Simran tính khí nóng nảy, thêm sức khỏe phi thường nên khi đánh nhau với Sanvi thì hay bị tội nặng hơn.
Còn về phần Sanvi, thì không ưa Simran vì tính cách hậu đậu và tùy tiện. Nên lâu lâu cô bé cậy vào mình học rộng hiểu nhiều mà dùng tri thức để móc mỉa Simran. Tuy nhiên cô lại ít bị phạt hơn vì dáng vẻ ngoan ngoãn lễ độ của mình, đồng thời thêm trò nước mắt cá sấu. Thế là cứ thế cặp đôi oan gia này hễ gặp nhau ở đâu thì Sanvi không móc mỉa thì Simran cũng tìm cớ mà đập Sanvi.
Do đó nên mới có chuyện hai người mới quyết định thi xây chiến lũy để choảng nhau.
- Đợt trước em đánh nó bị thương thì liền bị ba đánh đòn. Lần này là em nhường nó mới cho xây chiến lũy bằng đá để thi đấu đấy.
Khi ấy thần Ganesha khẽ thở dài, ngài xoa nhẹ hai má phúng phính của Simran rồi dịu dàng khuyên bảo.
- Sanvi là một cô bé nhu mì, thì em dùng vũ lực với cô bé là không nên. Tuy nhiên để tranh biện với cô bé ấy thì em nên trao dồi kiến thức mới phải. Vì cô bé đó chăm chỉ học tập hơn em rất nhiều. Nếu không sau này em cải không được với người ta, rồi em lại phải dùng vũ lực nữa.
Simran phòng má, ngồi dậy khỏi lòng của anh trai mình, cô híp mắt hỏi.
- Thế rốt cuộc thì anh cũng bắt em phải học thôi à?
Thần Ganesha dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn em gái mình rồi nói.
- Ừm, học đi! Đừng lười nữa!
Khi ấy Simran đứng dậy đi ra khỏi phòng, trong miệng thì lẩm bẩm càm ràm.
- Suốt ngày… Học! Học! Học! Học dở như hạch mà cứ bắt học hoài. Kỳ cục!
Ngài Ganesha nhìn em gái mình chỉ có thể thở dài ngao ngán và bó tay. Đơn giản thôi, vì tính khí của Simran trước nay vẫn luôn khó bảo như vậy. Mặc dù vậy thì cả ngài và anh cả ngài là thần chiến tranh Kartikeya luôn yêu thương đứa em gái nhỏ này nhất.
Do Simran là con gái nhỏ trong nhà nên gia đình thần Shiva luôn nuông chiều cô. Nhưng họ cũng luôn dạy dỗ cô những điều hay lẽ phải nên cô bé từ nhỏ tính tình rất tốt, tuy nhiên cô chỉ nghịch ngợm và thẳng thắn mà thôi. Tuy nhiên với tính cách truyền thống của người phụ nữ Ấn Độ như thế thì không nên. Dù vậy ba mẹ và các anh luôn yêu thương cô hết mực, có cái gì tốt nhất họ luôn cho cô bé, mà không ép cô phải theo khuôn phép.
………………………………….
Trong một góc cung điện lộng lẫy tráng lệ ở biển sâu, đây là thánh địa Vaikuntha của thần Vishnu và vợ ngài là nàng Lakshmi xinh đẹp. Tại nơi đây, sàn nhà được trải bằng bảo thạch, vách tường thì được khảm đầy châu báu và vàng bạc. Thần Vishnu với ánh mắt nghiêm nghị, trên tay là một chiếc roi khá dài. Ngài đập nhẹ roi vào trụ đá kế bên rồi gằn giọng quát con gái của mình.
- Tại sao vậy hả Sanvi? Ai cho con gây sự với con gái thần Shiva hả? Ta đã dạy con như thế ư?
Sanvi khấu đầu dưới chân cha mình một cách kính cẩn rồi thút thít đáp.
- Lạy thần Vishnu tôn kính! Con đã biết con sai ở đâu thưa thần Vishnu, con nào dám gây sự với bạn ấy. Vì tính khí bạn ấy ngang ngược không xem ai ra gì. Con đành nhắc nhở và khuyên bảo bạn ấy thôi mà.
Thần Vishnu xòe tay con gái mình ra rồi khẽ nhẹ vào tay con bé. Ngài tiếp tục gằn giọng nhẹ quở mắng Sanvi.
- Này Sanvi! Con đừng tưởng là ta không biết, thần Shiva đã nói với ta con đã khiêu khích khiến Simran nổi giận. Nên hai đứa đã quyết đấu với nhau ở chỗ đó.
Khi bị ba mình vạch mặt, Sanvi bắt đầu rơi nước mắt, cô tiếp tục cúi lạy dưới chân ba mình mà nghẹn ngào trình bày.
- Lạy đấng tối cao, con biết mình đã lỡ lời khiến bạn ấy khó chịu mà đã tạo ra mâu thuẫn. Con xin chịu tội trước cha!
Đôi mắt tím biếc lung linh của Sanvi rưng rưng nước mắt nhìn phụ thân mình. Khi thấy nước mắt của con gái mình lòng của vợ chồng Vishnu như thắt lại. Nữ thần lúc n Lakshmi ôm lấy Sanvi và dịu dàng vỗ về.
- Nín đi con gái ngoan của mẹ, thưa thần Vishnu tôn kính, con gái của chúng ta đã biết lỗi rồi mà.
Thần Vishnu thở dài rồi thu cây roi lại, ngài nhìn con gái và vợ mình rồi dịu dàng nói.
- Nàng hỡi, nàng hãy khuyên bảo con bé cho thật tốt, nó dù là đứa con mà ta yêu thương nhất nhưng ta phải nghiêm khắc. Nếu nó và con gái của thần Shiva còn hiềm khích như vậy thì thật không hay đâu.
Nữ thần Lakshmi ôm con vào lòng rồi kính cẩn trình bày với thần Vishnu.
- Thưa đấng tối cao! Hiềm khích là điều khó thể gỡ được ngày một ngày hai. Nhưng thiếp xin dạy con theo đúng khuôn phép và mẫu mực, để con bé hiểu rõ lý lẽ.
Thần Vishnu thở dài rồi rời đi, khi ấy Sanvi hướng mắt nhìn bóng lưng phụ thân khuất dạng thì cô liền thở phào nhẹ nhõm. Còn nữ thần Lakshmi lúc này liền nhướng mày nhìn con gái mình, người đánh nhẹ vào mông cô gằn giọng.
- Con đó! Hư vừa thôi! Sao lúc nào cũng kiếm chuyện với con bé Simran kia thế?
Sanvi ôm cạ mặt mình vào ngực mẹ rồi nũng nịu trình bày với nữ thần Lakshmi.
- Thưa mẹ! Nhỏ đó thấy ghét thiệt mà mẹ, ăn nói thì xấc xược, hành động thì ngông cuồng. Con thật sự không thích nó ạ!
Thần Lakshmi nhéo nhẹ hai má phúng phính của con gái yêu quý. Nữ thần đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Sanvi, càng nhìn con người càng yêu nên nàng không nỡ trách phạt. Nhưng đành vậy cũng phải nhắc nhở khuyên bảo cô bé không nên đi gây sự với Simran nữa.
- Con đó! Con đó! Nên tránh xa con bé ấy ra để đừng gặp nhau thì không có chuyện.
Sanvi và nữ thần Lakshmi từ từ đứng dậy, cô phồng má phụng phịu đáp lại lời của mẹ mình.
- Dạ! Nhưng mà con phải đi luyện võ ạ.
Nữ thần nheo mày rồi nhéo nhẹ mũi của con gái mình, người dịu dàng hỏi.
- Để làm gì?
Sanvi khẽ nhướng mày và mỉm cười với mẹ, cô nhẹ nhàng đáp.
- Dạ thưa mẹ! Để con có lỡ gặp nó thì tự vệ ạ, dù sao cỡ nào con cũng bị phạt thôi mà. Thì con cũng chẳng phải chịu thiệt gì nữa khi nó không đánh lại con.
Thần Lakshmi liền phì cười, rồi nàng nhéo nhẹ eo con gái nhỏ của mình. Thần Lakshmi và phu quân có rất nhiều con cái, tuy nhiên đây vẫn là đứa con gái mà người và thần Vishnu yêu thương nhất. Vì Sanvi là con gái nhỏ nhất của người nên cái gì vợ chồng họ cũng yêu chiều cô.
Tuy nhiên vẫn thương cho roi cho vọt, Sanvi luôn được dạy trong nguyên tắc và khuôn phép. Trong gia đình họ khi cha đánh thì mẹ xoa, mẹ đánh thì cha xoa. Nhưng cả hai đều giữ quy tắc của mình là cô bé phải nghe lời ba mẹ. Riêng Simran và Sanvi vốn đã kết oán với nhau từ lâu, nên cô bé đành phải phá quy tắc này.
……………………………
Sanvi và Simran tuy là cặp oan gia với nhau ở cõi Trời, tuy nhiên bọn họ lại có một điểm chung với nhau. Cả hai đứa trẻ này dù đã qua bao nhiêu ngàn năm tuổi vũ trụ, tuy nhiên họ vẫn không thể nào lớn lên được. Nói trắng ra là cũng cứ dừng lại ở độ tuổi sáu hay bảy của trẻ em loài người. Do đó đây cũng là niềm trăn trở của các đấng tối cao với con gái yêu quý của mình. Đây dường như là một lời nguyền đối với cả hai đứa trẻ ấy. Tuy nhiên đâu chỉ riêng Simran và Sanvi bị dính phải chuyện kỳ lạ này.
Ở cõi Satyaloka của đấng sáng thế Brahma vĩ đại, vợ của ngài là nữ thần Saraswati tượng trưng cho âm nhạc và kiến thức uyên thâm. Người đang một mình trầm tư trên một đám mây ngũ sắc xinh đẹp. Ngồi hầu cạnh bên là chú công lộng lẫy tọa kỵ của người.
Trong lòng nàng Saraswati vô cùng đầy sầu muộn, đôi mắt lung linh huyền ảo của nữ thần khe khẽ rung rinh nhẹ. Người đang nghĩ về hai đứa bé gái, con của hai vị thần ngang hàng với phu quân mình. Khi nhìn phu nhân của bọn họ chăm sóc bọn trẻ mà trong lòng nàng rất ngưỡng mộ. Dù cho nàng cũng có rất nhiều con với đấng sáng tạo Brahma, nhưng con họ đều đã trưởng thành.
"Nhìn nữ thần Lakshmi và nữ thần Parvati mà ta ghen tị làm sao. Nếu ta có một đứa con gái như vậy, ta sẽ chải tóc và đeo trang sức cho nó. Nếu ta có một đứa bé gái nhỏ như vậy ta sẽ dạy nó đàn và cho nó một bộ sari đẹp để nhảy múa. Ước gì thần Brahma sẽ ban cho ta một đứa trẻ đáng yêu như thế."
Có vẻ như niềm mong mỏi của nữ thần đã được vũ trụ hồi âm lại. Khi ấy từ trong hư không một cô bé xinh đẹp xuất hiện. Cô bé nhảy ra từ một vòng ánh sáng màu xanh tím hiện ra trong hư không. Rồi ngã chổng vó xuống đám mây khổng lồ mềm mại mà nữ thần đang ngự tọa.
Nữ thần khi ấy liền tiến tới để nhìn cô bé ấy, thì cô liền loạng choạng ngồi dậy. Cô bé có tận sáu cánh nhưng cánh lại, màu lông trắng ánh bạch kim sáng lóa rực rỡ. Bộ váy dài qua đầu gối mang màu trắng tinh, phía trên được trang trí bằng rất nhiều sợi lông vũ đan vào nhau, bên dưới chân váy có điểm thêm vài viên kim cương lấp lánh.
Ngoài cách ăn mặc lạ lẫm của cô bé này làm nữ thần phải ngỡ ngàng ra. Thì sự xinh đẹp của đứa trẻ trước mặt cũng làm người không nào rời mắt được. Mái tóc cô ấy mang một màu đen huyền ảo như bầu trời đêm, ngoài ra nó còn gập ghềnh như làn sóng biển. Làn da cô bé trắng hồng mịn màng cùng với đôi gò má phúng phính đáng yêu. Điểm đặc biệt là đôi mắt của cô mang màu xanh biếc lung linh tựa như màu của ngọc sapphire. Ngoài ra đôi mắt ấy to với hàng mi cong cong, cùng với đôi lông mày cong như lá liễu. Tuy nhiên cô bé xinh tươi kia trông không hề giống người ở đây chút nào.
Sau đó nữ thần nhìn thấy cô bé thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm bẩm một loại ngôn ngữ lạ lẫm.
- May quá! Thoát rồi! Té đau vãi linh hồn!
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top