CHƯƠNG 3
Sáng sớm, Giang Dật Lãng thức dậy làm bữa sáng, Hứa Chính ngồi một bên xem qua mấy trang bài tập của y.
Hứa Chính vừa xem vừa hỏi: "Tiểu Lãng, em học khoa nào thế?"
"Thiết kế kiến trúc, em hi vọng có thể làm nhà thiết kế ở Lâu Vũ, chính là thiết kế nhà kiểu Âu."
"Ách... Thật là lợi hại."
"Cũng không có gì!"
"Tiểu Lãng, tranh em vẽ cũng không ít nhỉ."
"Đúng rồi, em rất thích vẽ tranh. Cũng bởi vì lúc nhỏ định hướng sẽ trở thành kiến trúc sư, em biết phải vẽ tranh thật đẹp mới được, cho nên từ lúc đó đã bắt đầu cố gắng học vẽ tranh, vẽ phong cảnh, vẽ kiến trúc."
Hứa Chính phát hiện trong số tranh mà Giang Dật Lãng vẽ không ít bức là về phong cảnh Hương Đảo, có núi, có biển, có đường phố, có công viên.
"Tiểu Lãng, mấy bức tranh em vẽ rất đẹp."
"Cám ơn."
Hứa Chính đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Tiểu Lãng, vì sao nhìn em không vẽ tượng?"
Giang Dật Lãng đặt bữa sáng lên bàn: "Uhm! Đúng là em không vẽ tượng."
Hứa Chính ngạc nhiên: "Vì sao? Tranh em vẽ nhất định sẽ rất đẹp."
"Không! Em có một nguyên tắc... không vẽ tượng. Cho dù là tượng thạch cao cũng không cũng nhất định không vẽ, cũng vì vấn đề này mà em với thầy hướng dẫn tranh cãi rất nhiều lần. Dù sao em vẫn không muốn vẽ tượng."
Hứa Chính nở nụ cười, gõ nhẹ đầu Giang Dật Lãng: "Em thực là trẻ con."
Ăn xong bữa sáng, Giang Dật Lãng hỏi: "Tiểu Chính ca, hôm nay anh không phải đi làm sao?"
"Không."
"Vậy chúng ta đi đâu đó nhé?"
Hứa Chính cau mày, có chút đăm chiêu.
Giang Dật Lãng đột nhiên hưng phấn đề nghị: "Nếu không thì tới trung tâm huấn luyện, em ngồi xem anh đánh quyền?"
"Được! Nhưng mà em ngồi một chỗ nhìn như vậy mà không cảm thấy chán sao?"
Giang Dật Lãng vội vàng trả lời: "Không! Anh cứ đánh cho thỏa thích."
Hứa Chính suy nghĩ một chút, hỏi Giang Dật Lãng: "Tiểu Lãng, nếu không thì em cũng luyện một chút xem sao? Có thể rèn luyện thân thể, luyện tốt còn tự bảo vệ mình được nữa."
"Không! Không được! Em không làm được đâu."
Hứa Chính đưa mắt nhìn cánh tay xua qua xua lại của Giang Dật Lãng: "Đúng rồi, đề nghị này không tốt lắm. Em tốt nhất vẫn không nên luyện."
Giang Dật Lãng nhìn theo ánh mắt của Hứa Chính đang dừng lại ở cánh tay mình. Y hiểu được, Hứa Chính lo lắng nếu mình tập quyền anh không cẩn thận sẽ khiến tay bị thương, như vậy sẽ không tốt lắm.
Hứa Chính hiểu bàn tay của Giang Dật Lãng rất quan trọng... là tương lai của một nhà thiết kế kiến trúc tài năng.
Giang Dật Lãng cảm thấy thật ấm áp, những chi tiết nhỏ như vậy mà Hứa Chính cũng quan tâm lo lắng cho y.
Nghĩ tới điều này, Giang Dật Lãng lại càng không để ý: "Không vấn đề, anh cho là em yếu ớt tới mức đó sao?"
Hứa Chính quan sát Giang Dật Lãng: "Đúng là rất yếu ớt."
Giang Dật Lãng nâng mày: "Ai nói thế? Không tin, chúng ta so cơ bắp thì biết ngay."
Hứa Chính cân nhắc một chút, vươn tay, đặt khuỷu tay trên mặt bàn: "Đến đây."
Giang Dật Lãng cũng vươn tay, nắm lấy bàn tay hắn.
Lại có thể cầm lấy bàn tay của Hứa Chính, Giang Dật Lãng cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Hứa Chính bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bắt đầu."
Hứa Chính không tốn một chút sức lực nào cũng khiến Giang Dật Lãng thua ngay lập tức, y nôn nóng kêu to: "Không tính, không tính, em còn chưa chuẩn bị xong."
Hứa Chính bĩu môi: "Vậy cho em nói bắt đầu đấy."
Giang Dật Lãng hít sau mấy hơi, lắc lắc cánh tay, tự nhận là khởi động xong, sau đó lại bắt đầu đọ sức.
Kết quả chẳng thay đổi, chỉ một lúc sau đã bị Hứa Chính hạ gục.
Giang Dật Lãng vẫn mặc kệ kết quả, hét lớn: "Không tính, không tính."
Hứa Chính vươn tay tới trước mặt Giang Dật Lãng, cho y "chiêm ngưỡng" cánh tay mạnh mẽ của mình, cánh tay màu đồng dã trải qua nhiều sương gió: "Này, em cho là anh khổ công luyện tập bao năm như thế là vô ích chắc?"
Giang Dật Lãng cũng vươn tay tới trước mặt Hứa Chính, đặt cạnh cánh tay của hắn, nhìn cánh tay mình rõ ràng trắng trẻo gầy gò, không khỏi ganh tị với cánh tay rắn chắc của hắn.
Thấy Giang Dật Lãng không cam lòng, Hứa chính nói: "Tiểu Lãng, chấp em dùng hai tay đấy. Đến đây."
Giang Dật Lãng nhếch miệng: "Tiểu Chính ca, anh coi thường em đấy hả!"
"Không phải, chỉ là muốn cho em tâm phục khẩu phục thôi."
"Được, em không tâm phục." Giang Dật Lãng mạnh mẽ gật đầu, đứng lên làm nóng cơ thể, lại ngồi xuống.
Hai tay y nắm bàn tay Hứa Chính ở giữa. Giang Dật Lãng chuẩn bị tinh thần, y cũng không muốn thua thêm một lần nữa.
Nhưng mà kết quả cũng dễ đoán thôi, lại thua lần nữa.
Hứa Chính nhìn biểu hiện của y, ôm bụng cười ha ha.
Giang Dật Lãng cố gắng một lần nữa, mất đà, mắt thấy sẽ ngã một lần nữa, may mắn là Hứa Chính tinh mắt, nhanh chóng đỡ lấy vai y.
Gương mặt hai người cách nhau không tới một tấc.
Nhìn đôi mắt đen sắc bén của Hứa Chính ở khoảng cách gần như vậy, Giang Dật Lãng cơ hồ có thể tự nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, mà môi mình cách đôi môi Hứa Chính cũng gần như thế, gần tới độ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lướt nhẹ qua gương mặt mình.
Cứ như vậy nhìn nhau một phút, Hứa Chính di chuyển tầm mắt, đem Giang Dật Lãng đẩy ra: "Tiểu Lãng, có đi hay không?"
Giang Dật Lãng đứng dậy: "Được, chúng ta đi thôi."
Dần dần, thời gian Giang Dật Lãng ở bên cạnh Hứa Chính ngày càng nhiều, trừ những lúc ở trường, thời gian còn lại đều sử dụng cho việc ở trong nhà Hứa Chính.
Hứa Chính cũng không có để ý, hắn thậm chí còn chuẩn bị giúp Giang Dật Lãng áo ngủ và chăn, mà Giang Dật Lãng liền ngủ ở ghế sô pha của Hứa Chính.
Nhưng như thế này là sao? Hứa Chính cũng không có biểu hiện muốn phát triển quan hệ, hắn cứ luôn bình ổn. Nhìn thấy ánh mắt đen láy, sắc bén, không một tia tạp niệm của hắn, Giang Dật Lãng vẫn quyết tâm không lùi bước.
Giang Dật Lãng hy vọng có thể hiểu rõ Hứa Chính, hiểu rõ những sở thích của hắn.
Rất nhanh, Giang Dật Lãng thu thập được rất nhiều tin tức về Hứa Chính. Tỉ như về ẩm thực thì hắn thích trà Long Tĩnh, thích ăn ô mai, mực viên; thích màu lam, mẫn cảm với phấn hoa, khi ngủ thì thích nằm úp sấp, xem TV thì thích ôm gối sô pha... vân vân.
Giang Dật Lãng cảm thấy rất vui vẻ. Y chuẩn bị những thứ Hứa Chính thích ăn cho hắn nhấm nháp, mà bản thân lại mua mấy chiếc áo phông, áo sơ mi màu lam để mặc, sau đó mua tặng Hứa Chính mấy chiếc đệm dựa ghế sô pha.
Mấy việc này Hứa Chính đều chú ý tới. Trong lòng hắn thực sự cảm tạ Giang Dật Lãng, đồng thời nghĩ mình là một ông anh mà không biết cách chăm sóc em trai. Nghĩ ngợi, hắn cũng bắt đầu tận lực tìm hiểu xem Giang Dật Lãng thích gì, sau đó mang tới cho y. Đương nhiên, mấy món quà hắn mua tặng hầu hết là vật dụng hội họa.
Hứa Chính rất thích ăn bánh quy chocolate, khi xem phim buổi tối thường ăn một ít. Lúc đầu, Giang Dật Lãng cũng hay trêu trọc hắn: "Tiểu Chính ca, anh thích ăn bánh quy chocolate như vậy, cẩn thận đến lúc béo phì thì chạy cũng không xong, truy bắt tội phạm lại đuổi theo không kịp."
"Không sao, thời lượng vận động của anh nhiều lắm, muốn béo cũng không nổi. Hơn nữa, anh ăn có chừng mực, không ăn nhiều, lo lắng của em là dư thừa."
Đích thực là như vậy. Giang Dật Lãng chú ý, có một lần Hứa Chính mua một túi bánh quy chocolate rất lớn, nhưng hắn cũng chỉ ăn vài miếng. Đối với ý chí này của Hứa Chính, y rất nể phục, cho dù là những việc nhỏ nhặt thì Hứa Chính cũng có nguyên tắc riêng, không hổ danh là xuất thân từ quân đội kỉ luật thép.
Giang Dật Lãng quyết tâm đi học làm bánh quy chocolate. Trừ thời gian học làm bánh với giáo viên, y còn đọc trên sách, trao đổi với các bạn nữ cùng khóa. Y hi vọng có thể tự tay làm bánh cho Hứa Chính ăn, thay thế mấy chiếc bánh hắn hay mua ở ngoài.
Sau khi đã thử nghiệm nhiều lần, Giang Dật Lãng làm bánh rất ngon, hơn nữa y phát hiện mình còn có thể tự do phát huy khả năng sáng tạo.
Giang Dật Lãng mua chiếc lò nướng mới, hạnh nhân cùng ô mai muối, tới siêu thị mua bột mì lên men loại tốt và bột chocolate, mang tới nhà Hứa Chính.
Hứa Chính nhìn Giang Dật Lãng ôm bao lớn bao nhỏ đứng ngoài cửa, rất tò mò: "Tiểu Lãng, em vừa từ chỗ nào đi ra thế?"
Giang Dật Lãng cười: "Anh cứ chờ xem."
Thuần thục thêm bột Chocolate, nhào bột mì, sau đó dùng đồ chuyên dụng cắt ra, đem bỏ vào lò nướng.
Hứa Chính đứng một bên nhìn thao tác của Giang Dật Lãng, vẻ mặt kinh ngạc: "Wow! Tiểu Lãng, từ khi nào lại lợi hại như vậy?"
Giang Dật Lãng rung đùi đắc ý: "Chỉ ba ngày cũng có thể khiến người khác nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa."
Lúc này lò nướng 'đinh' một tiếng, Giang Dật Lãng nhanh chóng mang găng tay làm bếp, lấy khay bánh ra. Hứa Chính mừng rỡ, trong không khí tràn ngập mùi chocolate: "Thơm quá."
Giang Dật Lãng giương một chiếc bánh thơm phức lên: "Tiểu Chính ca, đến đây xem thử tay nghề của em đi."
Hứa Chính cắn một miếng, mắt mở lớn: "A, ăn ngon lắm. Tiểu Lãng, em nướng bánh ngon lắm."
Giang Dật Lãng đang đặt hạnh nhân lên bánh, sau đó thêm một chút bột ô mai, đưa cho Hứa Chính: "Tiếp theo, thử lại một chút."
Hứa Chính ăn ngon, mặt mày hớn hở: "Tiểu Lãng, mấy chiêu này của em rất lợi hạ. Anh vô cùng bái phục."
Giang Dật Lãng biết, Hứa Chính không có sức chống cự đối với đồ ngọt, chỉ vì mấy thứ này dễ ảnh hưởng tới thân thể và công việc nên hắn cố gắng hạn chế, cho dù thích cũng không ăn nhiều. Cho nên y hi vọng những chiếc bánh quy hắn ăn đều do mình làm.
Hứa Chính vừa ăn vừa ca ngợi: "Tiểu Lãng, em thật sự rất thần thông, quá lợi hại."
Giang Dật Lãng nghe xong, trong lòng vui vẻ, đồng thời thầm nghĩ: "Cáp! Lưu tiểu thư kia chắc không biết làm bánh quy chocolate đâu nhỉ."
Lại một buổi cuối tuần khác, cầm theo mấy túi lớn, Giang Dật Lãng vừa đi vừa chạy tới nhà Hứa Chính. Đứng ngoài cửa, phát hiện cửa phòng trộm không khóa, y thầm nghĩ: "Nhất định Hứa Chính biết mình tới nên mở cửa trước."
Thử đẩy cửa, quả nhiên không khóa, Giang Dật Lãng đẩy cửa phòng ra: "Tiểu Chính ca."
Xuất hiện trước mặt y là... một cô gái.
Giang Dật Lãng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt. Đó là một cô gái khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi; mái tóc đen dài thẳng tắp chạm vai; ánh mắt ôn hòa mềm mại; nụ cười tự nhiên ẩn hiện trên gương mặt; bộ dạng không xinh đẹp nhưng cũng không tới nỗi khó coi; điển hình của một người phụ nữ thành thị.
Lúc này, cô gái đang đứng trong phòng khách, tay cầm một quyển tạp chí, hình như đang sắp xếp lại cái gì đó. Đột nhiên thấy Giang Dật Lãng bước vào, cô cũng rất kinh ngạc.
Giang Dật Lãng cũng đoán được đối phương là ai nhưng vẫn hỏi: "Cô là ai? Tại sao lại ở trong này?"
Cô gái trấn tĩnh một lúc, cảm nhận được Giang Dật Lãng không hề có ác ý, cô cũng hỏi lại: "Cậu là ai?"
Giang Dật Lãng hỏi thẳng: "Tiểu Chính ca đâu? Tại sao anh ấy không ở đây?"
Cô gái bất ngờ một chút, ngập ngừng hỏi: "Cậu hỏi A Chính?"
"Phải, Tiểu Chính ca đâu? Tôi là bạn của anh ấy. Tôi tên Giang Dật Lãng."
Cô gái mỉm cười nói: "A Chính đi mua chút đồ lặt vặt, lập tức sẽ trở lại. Xin chào, tôi là bạn gái của A Chính. Tôi gọi là Lưu Thục Quân."
Xác định mình đã đoán đúng, Giang Dật Lãng tiếp tục đánh giá cô gái đứng trước mặt mình.
Đồng thời, Lưu Thục Quân cũng nhìn Gianh Dật Lãng.
Hứa Chính đã kể cho Lưu Thục Quân nghe về người bạn mới của hắn. Cô cũng muốn nhìn xem người bạn mà Hứa Chính rất nhiều lần đề cập với cô.
Cậu bé trước mắt có mái tóc đen nhánh, dưới mái tóc ấy cũng là một đôi mắt đen to tròn; mũi thẳng, môi mỏng, cơ thể mang theo một mùi hương thoang thoảng như ánh nắng mặt trời. Rất đẹp, rất tuấn tú.
Nhìn cậu bé trước mắt mặc áo sơ mi kẻ vuông màu lam, quần bò màu xanh nhạt, đeo một chiếc ba lô cỡ lớn, Lưu Thục Quân thầm nghĩ: "Trang phục của cậu bé đúng kiểu mà Hứa Chính luôn muốn mặc, nhưng vì nhiệm vụ nên hiếm có cơ hội."
Lưu Thục Quân đánh giá đối phương xong lại thì thầm tự hỏi: "Tiểu Chính ca? Chưa từng có ai kêu A Chính như vậy."
Giang Dật Lãng hiển nhiên là nghe được những lời này, y hồi đáp: "Tôivẫn kêu Tiểu Chính ca như vậy, có gì không ổn sao?"
Lưu Thục Quân lập tức xấu hổ, cười cười trả lời: "Không có."
Bằng trực giác của phụ nữ, Lưu Thục Quân cảm thấy cậu bé trước mắt dường như không thích mình.
Lúc này Giang Dật Lãng mới chú ý phòng khách có thêm một lọ hoa, đơn giản mà xinh đẹp, cùng với bài trí của căn phòng thực sự không thể chê.
Giang Dật Lãng nâng cằm: "Đó là... chị mua tới sao?"
Lưu Thục Quân quay đầu lại xem một chút, nở nụ cười: "Đúng."
Giọng điệu Giang Dật Lãng thản nhiên: "Dọn vào đi, không cần cắm thêm nữa đâu."
"Vì sao?" Lưu Thục Quân khó hiểu, cô không tức giận bởi ngữ khí của đối phương, chỉ là không biết tại sao lại như vậy.
"Tiểu Chính ca có một chút mẫn cảm với phấn hoa, bởi vì rất nhẹ nên anh ấy không nói cho người khác biết. Nhưng mà, nếu ngửi thấy sẽ rất khó chịu. Chị nên mang hoa đi đi! Lần sau cũng đừng mua. Mặt khác, nếu chị có đồ gì bằng lông thú thì cũng đừng mang tới đây nữa."
Lưu Thục Quân nghe xong, xấu hổ cúi đầu, bất an vặn vẹo ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi, chị cũng không biết việc này."
Giang Dật Lãng biết chứ, thậm chí còn có chút đắc ý: "Đương nhiên, bởi vì trừ em ra, anh ấy không nói với ai khác."
Lưu Thục Quân nhếch mi nhìn Giang Dật Lãng, trong lòng có chút buồn bã.
Đúng lúc này, cửa mở, Hứa Chính đã trở về.
Lưu Thục Quân nghe xong, xấu hổ cúi đầu, bất an vặn vẹo ngón tay, nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi, chị cũng không biết việc này."
Giang Dật Lãng biết chứ, thậm chí còn có chút đắc ý: "Đương nhiên, bởi vì trừ em ra, anh ấy không nói với ai khác."
Lưu Thục Quân nhếch mi nhìn Giang Dật Lãng, trong lòng có chút buồn bã.
Đúng lúc này, cửa mở, Hứa Chính đã trở về.
"Thục Quân." Hứa Chính gọi, sau đó liếc mắt một cái liền thấy Giang Dật Lãng đang đứng trong phòng khách: "... Tiểu Lãng?"
Ba người, ba loại ánh mắt, lặng lẽ nhìn nhau.
Lưu Thục Quân chậm rãi đi qua, thu lại mấy bông hoa mới cắm, xoay người lại nói với Hứa Chính: "A Chính, bạn của anh tới thăm anh."
Giang Dật Lãng chào hỏi Hứa Chính: "Tiểu Chính ca."
Hứa Chính nhìn hai người trước mắt, hắn cũng không có biểu hiện gì bất thường, quay sang chào hỏi Giang Dật Lãng: "Tiểu Lãng, đến đây, để anh giới thiệu cho em."
Nói xong chỉ vào Lưu Thục Quân: "Đây là bạn gái anh, Lưu Thục Quân, đã từng nói với em rồi đấy. Thục Quân, đây là bạn mới của anh, Giang Dật Lãng, em gọi hắn là Tiểu Lãng là được."
Lưu Thục Quân và Giang Dật Lãng tới gần chào hỏi nhau.
Hứa Chính đem đồ uống mới mua về đặt vào tủ lạnh.
Giang Dật Lãng quan sát, y biết lúc trước không có Lưu Thục Quân ở đây nên Hứa Chính không chuẩn bị đồ uống dành cho con gái, tủ lạnh của hắn chỉ có bia.
Nghĩ tới việc toàn bộ bia trong tủ lạnh đều do mình và Hứa Chính mua khiến Giang Dật Lãng không khỏi vui vẻ lên mấy phần.
Mới đi công tác trở về, Lưu Thục Quân có không ít chuyện muốn tâm sự với Hứa Chính, chính là nhìn cậu bé đang ngồi trên ghế sô pha cùng Hứa Chính tươi cười trò chuyện khiến cô không muốn cắt ngang, nhưng cảm giác bị xem nhẹ cũng không vui vẻ gì, thực chất còn có vài phần xấu hổ cùng tức giận.
Đương nhiên Hứa Chính có chú ý tới, hắn thừa dịp Giang Dật Lãng đi chân trà, nhỏ giọng nói với Lưu Thục Quân: "Hay là anh đưa em trở về trước. Ngày mai... ngày mai chúng ta sẽ dành thời gian cùng nhau trò chuyện riêng."
Lưu Thục Quân bất đắc dĩ, đành phải nhu thuận gật đầu.
Về đến nhà, ngồi trên giường, đột nhiên Lưu Thục Quân cảm thấy tủi thân.
Lúc ấy được bàn bè giới thiệu với Hứa Chính, cô chẳng có lí do gì để do dự, nhưng thấy Hứa Chính bình thường vẫn nghiêm nghị, tài năng xuất chúng, lại có phần lạnh lùng khiến cô cảm thấy thực sự vừa lòng, khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn, chính vì vậy mới lập tức đồng ý hẹn hò.
Khi hẹn hò, hai người luôn tôn trọng lẫn nhau. Lưu Thục Quân cảm thấy như vậy rất tốt. Chuyện tình cảm thì phải từ từ mới có thể lâu dài, đây chính là quan điểm của cô.
Lưu Thục Quân không nghĩ tình cảm của cô cùng Hứa Chính quá nóng bỏng hay như pháo hoa luôn bắn ra bốn phía, nhưng cô thực tâm thích chàng cảnh sát này.
Lưu Thục Quân luôn nghĩ rằng, thân là đàn ông thì phải đứng về phía chính nghĩa, bảo vệ kẻ yếu. Chính là xã hội bây giờ luôn đặt đồng tiền lên vị trí số một, có mấy người có thể làm được như vậy? Còn nữa, cho dù muốn nhìn thấy hành động chính nghĩa thì cũng phải do người thấy việc nghĩa liền hăng hái giúp đỡ.
... Hứa Chính còn... Từng tận mắt thấy Hứa Chính bắt cướp, chính bản lĩnh của hắn khiến cô rung động. Ở bên Hứa Chính, cô cảm thấy không cần phải sợ hãi bất kì điều gì.
Ở chung lâu ngày, Lưu Thục Quân biết Hứa Chính là người hướng nội, tính tình hiền lành lương thiện, kính lão mến trẻ, khi rảnh rỗi còn giúp đỡ mọi người chung quanh. Hiểu về hắn càng nhiều, Lưu Thục quân càng kính nể nhân cách của hắn.
Hứa Chính cảm thấy khi hai người ở chung cực kỳ bình thản, thậm chí giống như hai người bạn bình thường nên khéo léo đề nghị: nếu Lưu Thục Quân cảm thấy không thích hợp hoặc không chịu nổi tình cảnh này, hi vọng cô không cần phải cam chịu theo hắn, có thể tìm người thích hợp hơn để bầu bạn. Nhưng Lưu Thục Quân tỏ ra rất kiên quyết rằng cô yêu Hứa Chính.
Chính xác, ở bên Hứa Chính, lại gặp qua rất nhiều người đàn ông khác, cô luôn cảm thấy bọn họ không đủ phong độ đàn ông, không đủ kiên cường cũng như quyết đoán, gặp chuyện liền sợ đầu sợ đuôi, không tuân thủ lời hứa, đông thời cũng khiến bạn gái căng thẳng, yêu cầu lắm mà không biết kiểm điểm bản thân.
Lưu Thục Quân tham gia khóa đào tạo của công ty, đi một thời gian dài cũng không cảm thấy lo lắng: cô biết khi mình không ở bên cạnh thì Hứa Chính cũng sẽ tự hạn chế bản thân, hắn nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình.
Chính là hôm nay gặp Giang Dật Lãng, Lưu Thục Quân đột nhiên có cảm giác lo lắng mà chính cô cũng không hiểu vì sao. Tuy rằng y chỉ là một cậu bé... Nhưng cô lại có dự cảm xấu, giống như một ngày nào đó Hứa Chính sẽ vì y mà rời xa cô.
Còn bên kia, Giang Dật Lãng đã nghĩ ra biện pháp.
Lưu Thục Quân đã trở lại, tuy rằng Hứa Chính nói với Giang Dật Lãng có thể như lúc trước, tới tìm hắn đi chơi, nhưng dù sao ở bên cạnh bạn gái của người ta thì không hay chút nào. Thời gian Hứa Chính và Giang Dật Lãng gặp nhau cũng dần giảm xuống.
Lập thu.
Hương Đảo nằm ở chí tuyến Bắc, bốn mùa đều như mùa xuân, không có thay đổi gì đặc biệt.
Giang Dật Lãng muốn mời Hứa Chính tới nhà mình làm khách, y muốn giới thiệu để cha mẹ biết Hứa Chính.
Hứa Chính cũng không từ chối, vui vẻ nhận lời.
Tới nhà họ Giang ở thành phố Bắc Vệ, cha mẹ Giang Dật Lãng vừa thấy Hứa Chính đã có thiện cảm. Biết trước chàng cảnh sát này là người từng bảo vệ con mình, lại thấy đối phương có vẻ nghiêm nghị, Giang phụ rất yêu quý.
Giang phụ lúc trẻ từng gia nhập quân nhân dự bị để tập huấn. Sau khi mời khách ngồi xuống liền giữ chặt Hứa Chính, trò chuyện vui vẻ.
Giang mẫu cũng có thiện cảm với chàng cảnh sát này, lặng lẽ nói với Giang Dật Lãng: "Con xem cảnh sát Hứa đi, người ta chỉn chu, thật sự là đứng như tùng, ngồi như chuông. Con phải học hỏi người ta đi, đừng có suốt ngày lăng nha lăng nhăng như thế nữa."
Ăn cơm xong, Hứa Chính cùng Giang phụ chơi cờ, nói chuyện, cùng Giang mẫu ra ngoài mua sắm. Thực sự là một ngày vô cùng thoải mái.
Trên đường trở về Hương Đảo, Hứa Chính nói với Giang Dật Lãng: "Mẹ em nấu ăn ngon thật."
"Thực xin lỗi, em lại hoàn toàn không nhận được chút gen di truyền nào về việc đó... Nhưng mà, nếu anh đã nói vậy thì sau này không cần khách khí, ba mẹ em đầu rất thích anh."
Hứa Chính nở nụ cười: "Thật là xấu hổ. Về sau chúng ta phải chăm sóc họ mới được, sao có thể để người lớn chăm sóc chúng ta mãi."
Nhìn lên trời, Hứa Chính đột nhiên nói: "Hình như anh không nên nói như vậy, anh cũng chưa chăm sóc được cho cha mẹ mình."
Giang Dật Lãng nhìn Hứa Chính, đột nhiên đề nghị: "Tiểu Chính ca, khi nào có thời gian, em và anh cùng đi Hàng Châu có được không?"
"Làm gì?"
"Cùng về thăm cha mẹ của anh."
Hứa Chính nhìn Giang Dật Lãng: "Em?"
Giang Dật Lãng nhìn bộ dạng hoài nghi của Hứa Chính, có điểm bất mãn: "Sao vậy, bộ em không thể tới sao?"
"Có thể."
"Thật sự?"
"Đương nhiên có thể."
Giang Dật Lãng nghiêm túc hỏi: "Khi nào?"
Hứa Chính lắc đầu: "Không biết."
Giang Dật Lãng không vừa lòng, nhìn Hứa Chính: "Uy, anh nói vậy là ý gì?" Trả lời cho có lệ sao? Tiếp theo, Giang Dật Lãng lại đề nghị: "Tiểu Chính ca, lễ mừng năm mới, chúng ta cùng nhau quay về Hàng Châu được không?"
Hứa Chính gật đầu: "Được." Lập tức nói thêm: "Từ từ... lễ mừng năm mới em không ở cùng cha mẹ của mình sao?'
"Nghỉ đông lâu như vậy, ở bên cạnh cha mẹ vài ngày, sau đó tới Hàng Châu vài ngày cũng không sao. Mà bác gái nhất định sẽ nấu món Hàng Châu đãi em đúng không?"
"Ừ, nhất định. Mẹ anh nấu món Hàng Châu rất ngon."
Giang Dật Lãng thầm đắc ý: "Có thể gặp cha mẹ của Hứa Chính."
Tháng 10.
Đội cảnh sát có tổ chức một lễ trao giải nhỏ để khen thưởng các cảnh sát có thành tích xuất sắc. Hứa Chính cũng là một trong số những người được khen ngợi.
Giang Dật Lãng biết được tin này thì thực sự vui mừng, chuẩn bị camera thật tốt để tham gia điển lễ.
Lúc ở dưới, Giang Dật Lãng hỏi Hứa Chính: "Lưu tiểu thư cũng đến sao?"
Đối với Lưu Thục Quân, Giang Dật Lãng không giống như Hứa Chính và các đồng nghiệp khác gọi cô là Thục Quân hay chị Thục Quân, mà luôn khách khí xưng hô là Lưu tiểu thư.
Hứa Chính lạnh nhạt trả lời: "Cô ấy không tới. Công ty cô áy có việc nên không thể tới được."
Trong lễ khen ngợi, lần đầu tiên Giang Dật Lãng thấy Hứa Chính mặc cảnh phục. Lúc trước, Hứa Chính luôn mặc áo sơ mi cùng quần âu màu đen. Hiện tại hắn đang mặc đồng phục chính thức.
Cùng là màu đen, mũ đen, đồng phục đen, trên mũ có phù hiệu màu bạc, dây lưng buộc chặt... Hứa Chính mặc bộ đông phục này vào quả thực vô cùng đẹp.
Giang Dật Lãng si ngốc nhìn Hứa Chính đứng trên bục lĩnh thưởng, không thể tưởng tượng.
Buổi tối về tới nhà, ngồi trong phòng khách, Giang Dật Lãng dựng giá vẽ, lần đầu tiên trong đời... y vẽ một ai đó.
Hứa Chính mặc cảnh phục.
Vẽ tới lúc trời bắt đầu sáng, nhất định phải vẽ cho thật hoàn hảo mới chịu dừng bút.
Nhìn Hứa Chính trong bức tranh, Giang Dật Lãng nhịn không được, đưa môi ghé sát đôi môi của Hứa Chính trong bức tranh.
... Đáng tiếc, chung quy đó cũng chỉ là một bức họa.
Cẩn thận cất bức tranh đi, Giang Dật Lãng ngồi suy nghĩ cả nửa ngày.
Kết luận là, y sẽ không để người mình yêu chạy mất, như vậy thì phải tỏ tình, sau đó để Hứa Chính quyết định.
Giang Dật Lãng lại hẹn Hứa Chính tới chỗ mình chơi. Hai người lại tới con vịnh ở khu Tĩnh Lộ một lần nữa.
Cũng lại ngồi trên bờ cát, nhìn thủy triều chậm rãi rút xuống, ai cũng không nói gì.
Không biết im lặng đã bao lâu,Giang Dật Lãng quay đầu, si ngốc nhìn Hứa Chính, trong lòng khẽ thở dài.
Hứa Chính nhìn thẳng mặt biển phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nhìn gương mặt anh tuấn của Hứa Chính, Giang Dật Lãng hồi hộp, nhẹ giọng kêu lên: "Tiểu Chính ca."
Hứa Chính quay sang, còn không chờ hắn lên tiếng, Giang Dật Lãng đã chủ động ép sát môi mình lên môi Hứa Chính.
Hứa Chính bỗng nhiên ngây dại, quên cả phản kháng.
Giang Dật Lãng vòng tay ôm lưng vai Hứa Chính, không ngừng vuốt ve cổ cùng bờ vai của hắn, đồng thời mút lấy bờ môi của Hứa Chính, khiến nụ hôn mỗi lúc một sâu sắc.
Hứa Chính kinh ngạc, lo sợ, nghi hoặc, không biết nên hành động như thế nào, nhưng hắn cũng không thể chống cự sự kích thích Giang Dật Lãng mang lại cho mình, không tự chủ liền đáp lại y.
Một nụ hôn dài chấm dứt, hai người tách ra.
Nhìn đôi mắt trong trẻo của Hứa Chính hiện tại như phủ một tầng sương, Giang Dật Lãng biết, hắn đã động tâm.
Hứa Chính không ngừng nháy mắt, tinh thần hoảng loạn. Hắn thực sự không ngờ Giang Dật Lãng lại hành động như vậy... chủ động, kỳ lạ.
Do dự mãi, Hứa Chính gian nan mở miệng: "Tiểu Lãng, em hãy nghe anh nói..."
Giang Dật Lãng không để cho Hứa Chính có cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt lời: "Tiểu Chính ca, em yêu anh."
Hứa Chính hoàn toàn bị ba chữ này của Giang Dật Lãng đánh bại.
Qua một lúc lâu, Hứa Chính mới nói: "Tiểu Lãng, anh nghĩ em hiểu lầm, kỳ thật anh... chúng ta..."
Giang Dật Lãng nhìn thẳng vào ánh mắt đang hoang mang của Hứa Chính: "Tiểu Chính ca, em nói em yêu anh. Em không ngốc tới nỗi hiểu lầm tình cảm của bản thân, anh cũng vậy."
Hứa Chính xua tay, liều mạng muốn giải thích: "Tiểu Lãng, vừa rồi chúng ta, vừa rồi chúng ta chỉ là nhất thời..."
Giang Dật Lãng vịn lấy bờ vai Hứa Chính, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thật sao? Anh xác định một chút cảm giác cũng không có? Anh thực sự chưa từng kỳ vọng vào bất cứ điều gì?"
Hứa Chính buông tay Giang Dật Lãng, không dám nhìn thẳng cặp mắt kia: "Tiểu Lãng, anh... chúng ta chẳng qua... Tiểu Lãng, em có biết... Anh vẫn coi em như em trai mà thôi."
Giang Dật Lãng bất ngắt lời hắn: "Vừa rồi em hôn anh, anh cũng có cảm giác như vậy. Đừng nói với em là anh có em trai, mà em trai anh lại giống em, cũng hôn anh như vậy rồi anh cũng sẽ đáp trả nhiệt tình."
Hứa Chính há miệng thở dốc, không biết phải trả lời ra sao, suy nghĩ hỗn loạn không thôi: "Tiểu Lãng, em nghe anh nói, bĩnh tĩnh nghe anh nói... "
"Người không bình tĩnh chính là anh."
"Tiểu Lãng, chúng ta không thể, em có hiểu hay không?"
Giang Dật Lãng vô cùng bình tĩnh: "Anh đang nói tới Lưu tiểu thư đúng không? Em không nghĩ cô ấy có thể là trở ngại của chúng ta. Anh căn bản không yêu cô ấy."
"Không."
"Anh sẽ không hôn cô ấy như anh đã hôn em, không chỉ nói không, em có thể nhận ra anh không yêu cô ấy."
Hứa Chính liều mạng khua tay: "Không, không phải."
"Tiểu Chính ca, em yêu anh. Bất kể ra sao thì xin anh cũng nhớ kỹ điều này. Trên thế giới này, người em yêu nhất chính là anh." Nói xong, Giang Dật Lãng lập tức đứng lên, quay người chạy đi.
Hứa Chính nhìn bóng dang Giang Dật Lãng đã khuất xa, ngồi trên bờ cát, nửa ngày không hề động đậy.
Về đến nhà, tâm trạng Hứa Chính vẫn hoảng loạn.
Giang Dật Lãng có tình cảm với mình, việc này Hứa Chính có biết tới, y làm nhiều việc vì hắn như vậy, sao có thể không có cảm giác. Có điều, Hứa Chính luôn nghĩ Giang Dật Lãng chỉ là một cậu bé, nhất thời bị mê hoặc, ỷ lại vào mình một chút, không muốn rời xa mình một chút. Hắn có thể hiểu được cảm giác này, cho nên vẫn luôn nghĩ Giang Dật Lãng coi mình như anh trai.
Nhưng là, ít nhiều hắn cũng cảm nhận được ánh mắt Giang Dật Lãng luôn chăm chú nhìn mình, đó cũng không phải ánh mắt nhìn bạn bè hoặc anh trai. Đó là ánh mắt khát vọng được giữ lấy đối phương.
Nhưng Hứa Chính vẫn luôn nghĩ, cậu bé vẫn chỉ là nhất thời mà thôi, qua thời gian dài một chút, y sẽ thay đổi.
Không nghĩ tới, Giang Dật Lãng cư nhiên thổ lộ với mình, còn tự động hôn...Hứa Chính nhắm mắt lại, không biết nên làm sao.
Đích xác, tình cảm cùng Thục Quân đã muốn phai nhạt, nhưng hắn vẫn không muốn phản bội nàng. Hứa Chính vẫn cố chấp nghĩ rằng, nếu muốn chia tay hẳn phải do con gái nói, hắn không thể lên tiếng trước, như vậy sẽ khiến cô tổn thương sâu sắc. Hứa Chính cũng cho rằng, cho dù muốn bắt đầu một mối tình mới, cũng phải là sau khi cùng Lưu Thục Quân chia tay, đối với cô ấy cũng tốt, như vậy hắn có thể bắt đầu một mối tình mới.
Chính là hiện tại còn chưa nói rõ ràng với Lưu Thục Quân mà mình đã phản bội cô ấy.
Kỳ thực Hứa Chính hiểu rõ, không phải hắn không có cảm giác với Giang Dật Lãng, đích thật hắn đối với y... có thiện cảm. Hứa Chính thừa nhận bản thân có chút động tâm.
Có điều, có điều bởi vì lẽ đó hắn mới cảm thấy bản thân không đúng, tình cảm cũ còn chưa chấm dứt, làm sao có thể cùng y bắt đầu một mối tình mới? Hứa Chính rơi vào trạng thái từ trách, không thể tha thứ cho chính mình...
~~~
HẾT CHƯƠNG 3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top