Chương 7
TÂM TƯ BẠI LỘ
Năm mới của năm ấy, thật ấm áp...
Jaebum mua sách dạy nấu ăn, học nấu ăn, chăm sóc tôi. Còn nói, nếu không chăm sóc tốt, có khả năng tôi sẽ thành người què cả đời. :))
Làm hại tôi hy vọng, năm ấy có thể nào... có thể nào dài thêm chút không. Như vậy thì thật tốt!
Từ đó, Jaebum không ra ngoài sinh sự nữa, anh dần dần tìm lại chính mình.
Chỉ là, anh vẫn có chút thay đổi, càng trở nên trầm tư, âm thầm...
Anh bắt đầu thản nhiên cười, nhưng không còn thật sự vui vẻ như ngày xưa nữa.
Vẫn như trước kia, tôi thường xấu xa ở lại phòng anh, đuổi cũng không đi.
Jaebum càng cố gắng hơn trước kia, dường như anh muốn bù lại khoảng thời gian hư hỏng kia.
Anh khó khăn lắm mới lấy được thành công, bao trùm lên nửa năm hình tượng bị suy sụp kia.
Anh có khí chất, so với bạn cùng tuổi anh điềm tĩnh nhã nhặn hơn nhiều.
Nhưng thành công đi cùng với tai tiếng, người ta nói anh vẫn yêu cô bạn gái trước kia, trong lòng không chứa được ai khác, rồi có người nói anh chán ghét phụ nữ, anh là Gay. Nói anh đang qua lại với một bác sĩ tâm lý thực tập.
Tất cả chỉ là lời đồn đãi...
Rồi không lâu sau đó, chuyện xấu của Lee Bora cũng bị phát hiện.
Ở trường đại học, Lee Bora ngất xỉu. Sau khi đưa vào viện, phát hiện đã mang thai hai tháng.
Sau đó, bọn họ cãi nhau, sảy thai, Song Mino cố ý vứt bỏ cô ấy, tuyệt tình bỏ đi tha hương.
Một đóa hoa thanh khiết trong lòng bọn họ, bị vấy bẩn.
Từ đó, trở thành chủ đề người ta chê cười.
Ngăn không được lời đồn đãi, Lee Bora cùng gia đình trong một đêm yên hơi lặng tiếng biến mất.
Sau lại mơ hồ nghe nói, Jaebum thông qua mọi cách tìm kiếm cô ấy...
Vì những lời đồn đãi, tôi trở nên mơ hồ...
________________
Tôi ở trong phòng Jaebum, một bên nghe nhạc, một bênh đùa nghịch laptop.
Có người gõ cửa tôi nhanh chóng tắt laptop.
"Hyung..." Tôi gọi anh quản lý.
"Có nhìn thấy Jaebum không?" Anh ấy nhìn tôi gật đầu.
"Jaebum hyung đến công ty rồi ạ." Tôi đáp, định đứng dậy rời khỏi phòng.
"Không sao, anh tìm em nói chuyện trước." Anh ấy ngăn bước tôi lại. Đóng kín cửa phòng.
"Jinyoung, em cũng đã ở cạnh Jaebum 7 năm rồi, anh cũng đã quan sát từ lâu, anh biết em có tình ý với Jaebum, nhưng nó bảo vệ em nhưng không phải là tình yêu. Em cũng lớn rồi, nên biết suy nghĩ cái gì tốt cho bản thân. Trước khi tình yêu có thể làm em tổn thương thì em nên chấm dứt nó đi. Nếu Jaebum cũng thích em thì anh cũng không có gì để nói nhưng đằng này..."
Bàn tay truyền đến trận đau đớn, thì ra thiếu chút nữa tôi bóp gãy ngón tay giữa, lòng bàn tay ửng hồng.
Tôi chết lặng cắn môi, ngăn mình đừng xúc động...
"Chủ tịch đã nói, nếu Jaebum không thích em thì cho hai đứa tách ra, sẽ cho em chuyển sang chung cư khác ở, như vậy em sẽ bớt đau khổ rồi sẽ mau quên đi cậu ấy. Nếu không sau này hai đứa khó làm việc chung."
Tôi nhẹ nhàng cười, "Được, nếu anh ấy không thích em thì em sẽ kết thúc mọi chuyện, anh yên tâm!"
Thấy tôi phản ứng bình tĩnh, anh ấy có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục tự nhiên.
"Cứ như vậy đi, haiz, khi nào Jaebum về, bảo nó đến tìm anh." Nói xong, anh ấy xoay lưng rời đi.
Khi Jaebum trở về, tôi vẫn như cũ đùa nghịch Laptop của anh.
"Yugyeom nói hôm nay em không ăn cơm tối?!" Anh nói với tôi, thả ba lô rồi đi vào phòng tắm.
Jaebum có một khuyết điểm, đó là rất thích sạch sẽ.
"À... em không đói bụng." Tôi có một chút không an tâm.
Khi đứng trước mặt tôi, anh tùy ý mặc áo vào, trên người tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm, tóc chảy xuống vài giọt nước, thật gợi cảm.
"Em giúp anh lau khô tóc nhé!" Giật chiếc khăn trong tay anh, tôi cười khanh khách, muốn tiếp cận anh.
"Không cần!" Jaebum nghiêng người qua một bên, tránh né tôi.
Tôi ngơ ngẩn cả người, tôi quên mất thời gian gần đây, Jaebum không thích tiếp xúc với người khác.
Có lẽ tôi không quên, mà tôi vẫn nghĩ mình là ngoại lệ...
Bầu không khí dường như cứng lại.
Muốn làm dịu bầu không khí này đi, Jaebum chuyển tay qua dùng laptop, thấy có bộ phim mới tải về, không cần xem liền xóa ngay. "Lại down bộ phim quái quỷ gì nữa đây, còn comment... Park Jinyoung, em muốn chết hả?"
Bầu không khí thoải mái quay lại.
"Anh quản lí nói khi nào anh về qua phòng tìm anh ấy." Tôi mỉm cười nói.
Jaebum nhíu mày, bỏ chiếc khăn tay xuống. "Được rồi, anh qua đó trước."
Jaebum đứng lên, đi ra cửa...
"Hyung, em có thể nói trước cho anh biết, để tránh anh bị dọa chết." Tôi vẫn còn cười, không phải nụ cười sang sảng bình thường, mà là có chút phức tạp. Jaebum cuối cùng cũng chú ý tới.
"Chuyện gì?"
"Anh ấy muốn biết, anh có thích em không?"
"Cái gì?" Vẻ mặt của Jaebum như hoài nghi tai mình có vấn đề.
"Hyung... vậy anh có thích em không?" Tôi bình tĩnh, vừa cười vừa hỏi anh. Lòng bàn tay đã sớm ướt sủng mồ hôi.
"Jinyoung, thật ra em có hiểu mình đang nói gì không?" Vẻ mặt anh kinh ngạc cực điểm, không giữ được bình tĩnh, bộ dạng thất bại...
"Hyung...thật ra anh hiểu em nói gì đúng không? Chỉ là anh không nghĩ đến thôi." Tôi cười chua sót.
"Hyung à,... em yêu anh... rất lâu, lâu lắm rồi... lâu đến nỗi nó hòa chung vào máu của em... Hyung, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?"
Jaebum cứng đờ cả người.
"Jinyoung, đừng nói nữa, nói ra... chúng ta có thể không có khả năng quay lại..." Tiếng của anh thật nhỏ.
"Không, hyung... từ giây phút này trở đi, chúng ta không thể quay lại nữa rồi... Anh có thể cự tuyệt, đó là quyền lợi của em. Em cũng đã nói xong quyền lợi của mình." Lần đầu tiên tôi cười nhạt nhẽo như vậy... nhạt nhẽo đến mơ hồ...
"Jinyoung..."
"Hyung, năm 17 tuổi, anh hỏi ước mơ của em là gì, thật ra em không có ước mơ nào cả. Ước mơ duy nhất của em, toàn bộ đều là ANH."
Jaebum chấn động.
"Jinyoung, chúng ta chỉ có thể là anh em..."
"Hyung, em gọi anh là hyung, không nhất định phải coi anh là anh trai thật... anh đã biết, chỉ là anh không muốn nghĩ, đúng không?"
Jaebum ngạc nhiên, trả lời không được.
"Hai năm qua, em ám chỉ ngày càng rõ ràng, nếu anh không hiểu, như vậy thật ngốc." Nước mắt tôi muốn trào ra. "Nhưng mà, anh không phải kẻ ngốc, cho nên trong lòng đã sớm hiểu được, không phải sao?"
Jaebum trầm mặc, ánh mắt thật phức tạp.
"Như vậy anh có thể cho em câu trả lời không?" Tôi đang cười mà lòng lại đau đớn.
Bởi vì, tôi đã biết câu trả lời.
"Thực xin lỗi... Jinyoung, anh chỉ muốn làm anh em với em thôi." Jaebum phức tạp nhìn tôi, sợ tôi tổn thương, lại không đành lòng lừa gạt.
Quả nhiên...
"Như vậy anh đi tìm anh quản lý đi..." Tôi xoay người, đưa lưng về phía anh, không muốn cho anh thấy nước mắt của mình.
________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top