Chương 25

Một tiếng 'tách' vang lên, khóa cửa chuyển động. Trong bóng đêm yên tĩnh của cả căn nhà, tiếng mở khóa và tiếng bước chân rõ ràng như thế nhưng lại quá xa xôi.

Tôi vẫn nằm trong phòng khách hỗn loạn, rối tung  như vừa bị cơn bão táp đi qua, đã thật lâu rồi mà chưa thể hoàn hồn. Chiếc bàn trà trên phòng khách đã bị ném đi, chiếc bánh ngọt nằm nghiêng sang một bên, ly rượu bằng thủy tinh bể ra thành từng mảnh...

Bên tai tôi vẫn còn văng vẳng tiếng giận dữ bi thương như dã thú bị trúng đạn gào thét...

Tất cả mọi thứ đều tan nát...

Tôi nằm co ro người lại, run rẫy...

........

"Anh đã về rồi..." Giọng nói trầm thấp mang theo vui sướng truyền tới. "Anh đã mua hoa về nữa..."

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nụ cười vui vẻ cứng đờ trên môi anh. Những đóa hoa hồng đỏ trên tay anh từ từ rơi xuống, một đóa, hai đóa, rơi xuống...

Ba đóa... có ý nghĩa là... ANH YÊU EM...

"A!" Tôi hét lên một tiếng, khó khăn tìm một nơi nào đó có thể trốn vào...

Qúa khổ sở, tôi không có dũng khí để ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang đau đớn nhìn tôi kia.

"Nhắm mắt lại đi!" Tôi bi phẫn, cầm lấy tấm nệm quăng thẳng vào gương mặt tuấn tú của anh.

Không thể chịu đựng được nữa, tôi xoay người, chạy nhanh vào nhà tắm, khóa cửa lại.

Dòng nước ấm áp trên vòi sen phun xuống cơ thể tôi, xối xuống làn da đầy những vết bầm xanh tím.

Tôi lấy khăn mặt dùng sức chà xát, mạnh đến mức đau rát cơ thể.

Khó chịu, quá khó chịu... Khó chịu giống như bị người ta bóp cổ mà không thét ra được.

...........

Anh vẫn đứng như hóa đá, cứng đờ cả người... Rốt cuộc anh cũng hồi phục tinh thần. Khi anh chạy đến phòng tắm thì tôi cũng đã tẩy rửa nửa tiếng đồng hồ rồi.

"Jinyoung, đi ra đi em!" Anh lấy tay đập cửa phòng tắm, lo lắng... nén tức giận nói. "Đi ra ngoài đi em, nói cho anh biết, là ai làm?"

"Không... Chưa có xảy ra chuyện gì cả!" Một bên dùng sức chà rửa thân thể, một bên kích động trả lời anh.

May mắn, thật sự may mắn...

"Nói cho anh biết đi, Jinyoung! " Tay anh đập mạnh lên cửa nhà tắm liên tục.  "Đã xảy ra chuyện gì? Jinyoung! Nói cho anh biết đi! Jinyoung!"

Cảm giác phẫn nộ, suy sụp hỗn loạn, tại sao anh luôn không bảo vệ tốt tôi? Ý nghĩ như thế khiến cho trái tim anh tan vỡ...

Không muốn tiếp nhận những lời nói đó, ở trong lòng anh, tôi mãi mãi trong sáng, thuần khiết Park Jinyoung.

Tiếng nói của anh từ phức tạp, phẫn nộ đã biến thành hoàn toàn lo âu.

"Jinyoung, em ra ngoài đi, nghe lời anh..."

"Jinyoung, không cần tắm nữa, nghe lời anh..."

...........

Anh nói rất nhiều, rất nhiều lại không thể khuyên giải, an ủi tôi...

.........

Đột nhiên cánh cửa không còn tiếng gõ nữa, không bao lâu sau cửa phòng tắm mở ra. Anh lo lắng cầm trong tay chùm chìa khóa. Trong nhà có chìa khóa dự phòng trong những trường hợp khẩn cấp... vì bối rối suýt chút nữa anh quên...

Anh kinh ngạc...

Tôi kinh ngạc...

"Không được chà xát nữa! Trầy da hết rồi!" Anh túm lấy tay tôi giữ lại.

Tôi và anh đứng dưới vòi sen phun nước ấm. Anh bất chợt hôn tôi, nụ hôn trong làn nước ấm. Nụ hôn của anh chứa nhiều thương tiếc, nhiều dịu dàng, nhiều cam đoan và nhiều lời hứa hẹn... Ở trong nụ hôn của anh, trái tim tôi từ từ yên ổn lại.

"Đừng suy nghĩ miên man nữa!" Anh đem đầu tôi áp vào ngực anh.

Nếu đây là chuyện tổn hại đến tôi, thì bất kể xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không tra hỏi nữa.

Anh đứng với tôi dưới làn nước ấm. Cả hai đều ướt đẫm.

Cảm nhận được cảm xúc của tôi đã dần dần ổn định, một tay anh ôm lấy chiếc eo trần trụi của tôi và tắt đi vòi nước ấm. Một tay với lên giá treo khăn rút lấy chiếc khăn quấn cả người tôi lại. Anh cúi xuống bế tôi ra khỏi phòng tắm, đem tôi đặt ở trên giường.

Anh giúp tôi đắp chăn lên người, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn mắt tôi, anh bất an như chỉ sợ sơ xuất một tí thì vĩnh viễn mất đi tôi. "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ ngủ chung với nhau." Anh muốn kịp thời nắm lấy tay tôi, tránh xảy ra biến cố gì khác.

Ánh mắt tôi lóe ra một tia khó đoán...

"Không cho phép nói 'không'! Nếu em sợ bị người khác chạm vào người, anh có thể mãi mãi không chạm vào em." Giọng nói của anh rất não nề, khóe môi tôi từ từ thả lỏng ra.

Tôi thật khờ khạo, ở trong giây phút khốn khổ kia, lại có ý nghĩ từ nay về sau không bao giờ gặp mặt Jaebum nữa.

Xóc góc chăn lên, anh nhẹ nhàng khoan khoái ôm tôi vào lòng.

"7 năm trước , anh cũng từng trải qua giai đoạn khốn khổ như vậy... Nhưng mà Jinyoung à, mọi thứ đều đã đi qua, bây giờ được sống cùng em thế này, không có gì quý giá hơn... " Bổng nhiên anh siết chặt tôi thêm, nhẹ nhàng nói ra. "Lúc đó, anh cũng nghĩ rằng thế giới của mình như sụp đổ, nơi nơi toàn là dơ bẩn..."

Tôi cứng đờ người, Jaebum nghĩ tôi bị người ta... nên anh đang lấy chính nỗi đau của mình để an ủi tôi. "Jaebum, đừng nói nữa..." Tôi đau lòng ngăn cản anh.

Anh bình tĩnh lắc đầu, tiếp tục nói. "Trước kia, anh có nuôi con mèo tên Nora, đúng không? Anh đã từng rất thương yêu nó... Nhưng sau đó chính tay anh đã giết nó... Bởi vì, anh sợ đôi mắt của nó... Ở trong phòng anh đã từng xảy ra chuyện rất đau thương..."

Đừng nói, đừng nói nữa! Jaebum... Cổ họng tôi nghẹn nói, muốn nói mà không thốt nên lời.

"Có một ngày nọ, khi mà cách thành viên đều về nhà, ngay cả em cũng không biết vì sao không trở về... Anh ở nhà một mình... Vì thế... Người đàn bà đó lại gõ cửa... vì là người quen nên anh... mở cửa... Sau đó, không có đề phòng mà bị uống ly nước nóng pha thuốc mê... Khi anh tỉnh lại thì..."

Không thích nghe!... Tôi ôm cổ anh, lấy đôi môi ngăn cản câu chuyện đau thương mà anh kể...

Cả người tôi quấn lấy anh, dùng hết sức hôn anh. Nụ hôn không có kỹ xảo nên răng tôi va chạm răng anh gây đau một chút.

Tôi hôn anh, hút đi sức lực của anh. Hôn đến khi anh không hít được không khí nữa, thở hồng hộc. Hôn đến khi đôi mắt ảm đạm của anh từ từ chuyển thành nồng cháy, say mê.

Tôi dùng nụ hôn của mình cản trở anh nói ra sự thật tàn nhẫn...

Tôi không thích nghe!... Tôi không cần anh vạch vết thương máu chảy đầm đìa kia để an ủi tôi.

Không thể kiềm chế được, nhiệt độ ngày càng tăng cao, quyền chủ động đã rời bỏ tôi chuyển sang anh.

Đề tài không thoải mái kia đã bị ném lên chín tầng mây. Từ nay về sau, tôi sẽ làm cho Lim Jaebum không lộ ra biểu hiện ưu thương nào nữa.

Chúng tôi hôn nhau thật lâu, thật lâu...

Anh ghé sát người tôi thở hổn hển, cuối cùng đôi môi anh cũng rời khỏi môi tôi. Tối nay không thích hợp để xảy ra 'chuyện ấy'. Cho dù nó đang tra tấn anh khổ sở.

Anh cố gắng điều chỉnh hơi thở...

"Em... không có bị xâm phạm... Chỉ suýt chút nữa mà thôi..." Tôi đỏ mặt nói ra.

Thật không ngờ cứu được tôi là cái bạt tay kia. Có lẽ chính là câu 'giống nòi rác rửơi', đã làm người kiêu ngạo như Kim WooBin hoàn toàn tan nát cõi lòng, chết tình, chặt đứt yêu...

"Đừng nói nữa..." Anh cũng ngăn cản tôi bằng một nụ hôn...

"Ngủ đi em..." Anh ôm lấy tôi.

Ở bên anh thật tốt...

______________

Đội tóc giả, mặc quần áo gợi cảm, như một dân chơi. Hôm nay tôi hóa trang thành một chàng trai khác xa với con người thật của tôi, lòe lẹt, gợi cảm...

Xoay người lại nhìn Jaebum đang ngủ thật say sưa trên giường.

Đau lòng... Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn gương mặt sạch sẽ của anh.

"Em xin lỗi..."

Tôi là loại người xấu xa, trước đó tôi đã dụ dỗ anh uống một ly sữa. Trong ly sữa có pha nửa viên thuốc ngủ, có thể làm anh ngủ đến sáng sớm mai.

Tôi là loại người xấu xa, cho nên nếu có thù tôi nhất định phải trả.

Jaebum dễ dàng buông tha cho người đàn bà kia, vì anh biết người thân của anh không thể chấp nhận nổi những chuyện này, nhưng tôi thì không! Tôi không thể nào dễ dàng buông tha cho những kẻ làm tổn thương người tôi yêu.

Tôi đứng dậy, siết chặt mảnh giấy nhỏ trong tay....

Buổi chiều, tôi nhận được một cuộc gọi điện thoại.

"Tất cả đều thay em sắp xếp rất tốt!" Là tiếng của Kim Woo Bin.

Sau hôm đó, tất cả đều bình tĩnh lại, Kim Woo Bin chủ động liên lạc giải thích với tôi.

Lấy sự quyền quý của anh ta mà nói, anh ta thật sự không cần dùng sức mạnh với ai, lúc đó anh ta tức giận đến mất trí rồi. Mà lời nói cuối cùng của tôi đã tổn thương đến lòng kiêu ngạo của anh ta. Cho nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng không ngờ tới, tôi nhận được câu "Thật xin lỗi!".

"Không cần xin lỗi, tôi muốn được bồi thường." Tôi lợi dụng cơ hội hợp lý này.

"Được!" Anh ta sảng khoải chấp nhận.

Không biết vì sao, trước khi cúp điện thoại, lòng tôi bĩnh tĩnh nói với anh ta... Tôi và Jaebum đã sống cùng một chỗ rồi... "Cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Tiếng Kim Woo Bin nghe thoải mái hơn nhiều, anh ta thất bại bởi mối tình đầu của tôi. Anh ta có vẻ can tâm.

....

Lúc 12 giờ đêm, tôi xuất phát từ nhà...

Rạng sáng lúc 4 giờ, tôi ném bộ tóc giả vào góc đường, sau đó về nhà tắm rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái chui vào trong chăn, ôm lấy anh...

....

Lúc chúng tôi đang ngủ, thì ở hộp đêm, có một nhóm quý bà lắm tiền, được một đám trai bao suồng sã tán tỉnh... sau đó cả đám đưa nhau lên giường... rồi bị chụp ảnh, quay phim tung lên internet, tất cả hình ảnh bắt đầu càn quét toàn cầu...

Ngày mai sẽ có rất nhiều quý bà lắm tiền danh dự bị mất hết, sẽ có rất nhiều gia đình xảy ra biến cố... hơn nữa bà bác gái của nhà họ Lim...

Tôi ôm chặt Jaebum tốt đẹp của tôi, nở nụ cười ngọt ngào...

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top