Chương 23

Sau khi Jackson về, tôi ngồi thơ thẩn trên sô pha.

Tôi là người cô độc... cho tới bây giờ, những lúc thương tâm chỉ có một mình...

Cô đơn... thật quá cô đơn...

Tôi đặt mình trong bóng tối không ngừng run rẩy...

Đột nhiên 'cách' một tiếng, có tiếng người mở cách cửa dưới lầu, sau đó có tiếng bước chân.

"Jinyoung ơi!" Tiếng nói trầm thấp xua tan màn đêm đen tối yên tĩnh trong căn phòng.

Giống như tia nắng bình minh, thắp sáng mặt trời của tôi...

Màn đêm lập tức biến mất... Tiết trời lại ấm áp...

Tôi cố gắng mỉm cười.

Bước chân trầm ổn, bước từng bước lên cầu thang rồi dừng lại ở bậc thang cuối cùng. Tôi ngẩng đầu, dụi mắt, giả bộ như vừa tỉnh ngủ... Trong bóng tối lấp ló một tia ánh sáng nhạt chiếu lên gương mặt tuấn tú của anh trong mơ hồ nhưng lại làm người ta nhìn rõ cái nhíu mày của anh.

"Sao lại ngủ trên sô pha như vậy? Không sợ cảm lạnh à?" Tiếng chỉ trích của anh không cao, trầm thấp yên bình.

Bầu không gian chỉ còn lại hơi thở của hai người...

"Có chuyện gì vậy?"

Anh bật đèn, từng bước đến bên tôi.

"Cho em dựa vào anh một lát..." Cả người anh thật ấm áp, tôi ôm lấy thắt lưng anh, tựa người vào bờ vai anh.

"Sau này đừng làm người ngu ngốc nữa..." Tôi nhẹ nhàng nhỏ giọng dặn thêm. "Jaebum, nếu yêu ... nhất định phải lớn tiếng nói ra..." Thật ngốc...

Rõ ràng, vô cùng rõ ràng... Anh chấn động.

Tôi không nhớ đêm qua trong lòng anh tôi rơi nước mắt mê mệt đến thế nào và anh bế tôi vào đặt lên giường ngủ ra sao. Chỉ nhớ rõ anh tựa đầu vào giường dỗ dành tôi, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nằm xuống cùng tôi. Đầu anh và tôi cùng gối trên một cái gối, vô cùng khắng khít thân mật...

_______________

Sương mù vẫn chưa tan trong nắng sớm, anh đẩy cửa phòng tôi ra, trên môi vẫn hiện nụ cười khẽ.

"Dậy mau." Anh gọi tôi.

"15 phút." Tôi thò tay ra khỏi chăn, đưa ngón tay ra dấu.

"Hai phút thôi!"

Không thương lượng, không thể câu giờ! Tôi trực tiếp kéo chăn, quấn thân mình lại.

"Rời giường mau!" Anh hơi yếu thế kéo chăn của tôi.

Gió lạnh đã chui vào chăn của tôi, Lim Jaebum! Anh thật độc ác! :))

"Ngày hôm nay, toàn bộ thời gian của em đều là của anh!"

Tôi bất động, chúng tôi đâu có hẹn gì? Tôi có nói như vậy sao? Nhưng tôi rất thích chí...

"Còn mơ hồ à? " Ngón tay anh đánh trên trán tôi một cái, mang theo dịu dàng cùng cưng chiều.

"Hôm nay ngày 22 tháng 9." Anh nhắc nhở tôi.

Tôi vẫn ngơ ngác, một hồi lâu sau mới thốt lên. "Sinh nhật em?"

"Đúng vậy, anh đã hẹn em trước rồi."

À, đúng vậy! Anh đã hẹn tôi ngày đưa những chiếc đồng hồ...

Tôi nhảy bổ vào người anh, ôm lấy cổ anh, vô tư dụi vào hõm vai anh. "Nói xem anh sẽ mời em ăn gì, chơi ở đâu?"

"Vậy em đứng lên đi!"

Anh trực tiếp ôm lấy tôi, ném vào toilet... sau đó anh cười, nụ cười không hề vô nghĩa trong tâm trạng hưng phấn...

_________

Trời xanh mây trắng, chúng tôi mặc quần áo nhàn nhã, thực hiện kế hoạch đi leo núi đã thất hứa thật lâu, thật lâu trước đây, khi chúng tôi vẫn còn là GOT7. Đến điểm cuối cùng, anh đạp đến đích trước, quay đầu lại nhìn tôi đang thở hổn hển. Anh cười, trên lưng mồ hôi chảy thấm ướt cả áo nhưng vẫn vô cùng thuần túy, sạch sẽ.

Lòng tràn đầy tin tưởng và ấm áp, bước chân của tôi theo sát bước chân của anh. Giờ phút này đây, tôi nhất định, nhất định theo sát anh thật chặt chẽ.

_____________

Khi chúng ta lại lần nữa nhìn nhau mỉm cười.

Lòng thành thật có chút thương yêu.

Rất nhiều đau xót đã quên mất hết.

Trong ký ức chỉ còn lại những điều tốt đẹp.

Đúng hay sai trong quá khứ không còn quan trọng.

Chỉ là chúng ta tin tường biết rõ.

Trong lòng có một tình yêu chưa viết dấu chấm hết.

Chỉ có thể đổ thừa anh và em yêu nhau quá sớm.

Anh và em yêu nhau quá sớm.

Đối với hạnh phúc lại hiểu biết quá ít.

Vì thế ích ký làm tình yêu biến thành dày vò.

Phải trả giá làm cả hai trốn chạy.

Chỉ trách trời cho chúng ta gặp nhau quá sớm.

Đối với duyên phận lại cấp nhau quá ít.

Mới làm cho chúng ta chỉ có thể kìm nỗi nhớ nhung trong ảo não.

______________

Chúng tôi lên đến đỉnh núi. Sau đó cùng nhau nghỉ chân tại một cái lều.

Đứng trước vách núi cao, tôi nhìn anh mỉm cười thật hạnh phúc. Hét thật to bên vách núi.

"Lim Jaebummmm... Em yêu anh... Vẫn không hề thay đổi... Em đang ước hẹn cùng anh đấy... Đồ ngốc..."

Anh ngây người, hoàn toàn ngây người...

"Tại sao em lại yêu một người ngốc như anh vậyyyyy??"

Lời còn chưa kịp nói xong, ánh sáng trong mắt tôi bị một bóng đen bao trùm. Một đôi môi mềm mại ngăn chặn tiếng hét của tôi.

Kích động mà ngọt ngào...

Mềm mại nhưng say đắm...

Nụ hôn chân thành, xuất phát từ tình yêu sâu đậm...

Thân thể tôi mềm nhũn, vô lực dựa vào anh. Phiền não nhanh chóng bị nụ hôn này cuốn đi.

Khi môi anh rời khỏi môi tôi, hô hấp tôi mới được bình thường trở lại. Nhưng nụ hôn vẫn di chuyển trên lông mi, trên mắt, trên khóe môi của tôi. Anh hôn tôi như hôn một món đồ quý giá mất đi vừa mới tìm lại được, anh dùng nụ hôn nồng nàn nhắn gửi sự quý trọng và hứa hẹn.

Dịu dàng thôi chưa đủ.

Nụ hôn lại dừng lại trên môi tôi, cướp đi hơi thở của tôi...

Thật lâu... thật lâu...

_________________

Trên đường trở về nhà, chúng tôi nắm tay nhau, vãn giống như trước kia, anh nắm chặt tay tôi và nắm chặt luôn trái tim tôi.

Lúc này đây chúng tôi sống trong hơi thở như một đôi tình nhân. Trên môi mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top