Chương 21
Trong phòng trị liệu yên tĩnh hẳn đi. Chị thư ký nhiều lần quay đầu lại nhìn tôi đang ngơ ngác, khổ sở.
Chị ấy thở dài, pha thêm cho tôi ly cà phê rồi ngồi bên cạnh.
"Chị có ấn tượng rất sâu sắc về người bệnh nhân đó, em có muốn nghe không?" Chị ấy cẩn thận liếc xem Jinwon có ở gần không, rồi nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại.
Trong lòng tôi như có ma quỷ ám vào, mọi chuyện của Jaebum, tôi đều muốn biết. Tôi khổ sở gật đầu.
"Hơn bốn năm trước. Chị ấn tượng về cậu ấy không phải vì cậu ấy là một diễn viên nổi tiếng, lúc đến đây cậu ấy hẳn vẫn còn là một idol bình thường như hàng trăm idol ở Hàn quốc này. Cậu thanh niên đó tướng mạo đẹp lắm, khí chất rất sạch sẽ, cho nên chị có ấn tượng rất sâu về cậu ấy. Về cơ bản, bệnh nhân thường lựa chọn không có giấu diếm bí mật nào với bác sĩ tâm lý của mình, nên không muốn lựa chọn bác sĩ là người quen nhau ngoài đời, cho nên chị rất kinh hãi khi biết cậu ấy với bác sĩ Jinwon là bạn bè thân quen ngoài đời. Bác sĩ điều trị cho cậu ấy lúc nào là bác sĩ Yoona, không biết vì sao lại bỏ ngang mà ngay cả hồ sơ ban đầu cũng không lấy lại đây."
Chị thư ký một bên vỗ tay an ủi tôi, một bên cẩn thận hồi tưởng. " Khi đó bác sĩ Jinwon mới từ Pháp trở về nước mở trung tâm, có rất nhiều thủ pháp khám bệnh tiên tiến mà nhiều bệnh nhân không thể tiếp nhận được. Nhưng cậu thanh niên đó thì khác, cậu ấy nói cậu ấy cần phương pháp điều trị đạt kết quả nhanh nhất. Vì thế, cậu ấy lựa chọn phương pháp trị liệu rất hà khắc, rất gian khổ - đó là liệu pháp tái tạo lại tình cảnh như thật. Thông qua các tình huống rất thật đó hồi phóng phương pháp thôi miên, làm điều sợ hãi nhất trong lòng đều giải phóng ra hết cho đến khi thích ứng với nỗi sợ hãi."
"Vài lần đầu, cậu thanh niên đó đi ra đều nôn mửa đến mức toàn thân rã rời như sắp chết, nhưng bác sĩ Jinwon nói ý chí của cậu ấy rất tốt. Từ từ trở về sau, cậu ấy đi ra chỉ còn sắc mặt tái nhợt mà thôi."
"Mỗi lần đi ra, cậu ấy không lập tức trở về nhà, cậu ấy luôn ngồi ngây ngốc ở chỗ này, chờ đến khi sắc mặt và tâm tình hồi phục, mới đứng dậy trở về. Chị nghĩ hẳn là cậu ấy sợ người nhà lo lắng thôi. Có đôi khi, chị ngồi tán ngẫu với cậu ấy đôi chút, dần dần cậu ấy hỏi chị cách nấu ăn món này như thế nào, món kia ra sao. Nhẫn cưới nên chọn nhẫn đơn giản vĩnh cửu hay nhẫn tinh xảo một chút? Sau đó có một ngày, cậu ấy lấy ra một chiếc nhẫn cho chị xem, còn nói mình đã chọn thật lâu... Khi đó chị còn cười chọc cậu ấy thiếu thẩm mỹ, kiểu dáng chiếc nhẫn quê mùa như vậy cũng mua. Cậu ấy khó xử, hỏi chị có nên đổi lại không? Chị nói đổi nhẫn là điềm xấu... Thế rồi cậu ấy nói rằng, cậu không nghĩ người ấy sẽ chê chiếc nhẫn quê mùa, màu nhẫn này phù hợp với ngón tay người ấy..."
Tôi càng nghe sắc mặt càng tái nhợt đi, khi đó tôi đang làm gì? Khi anh thật sự cố gắng mong muốn hồi đáp tình cảm của tôi, khi đó tôi làm cái gì đối với anh? Tôi đã nhìn anh rồi cười, trái tim cũng đã nguội lạnh và cuối cùng là không còn cảm giác của tình yêu nữa. Tôi luôn cảm thấy mình luôn chịu nhiều thiệt thòi. Vì anh, tôi đã đánh mất sự nghiệp, đôi chân không còn bình thường, luôn oán hận anh trong lòng, luôn bảo vệ chặt chẽ mình mà coi thường cảm nhận của anh! Luôn không ngừng nghi ngờ, không ngừng phủ nhận mọi cố gắng của anh.
Tôi nghĩ nguyên nhân thất bại nhất của cuộc đời tôi là tôi mãi mãi không vị tha và cố gắng bảo vệ.
Jaebum! Tôi muốn gặp anh ngay bây giờ, một giây cũng không thể chờ được!
Tôi bất ngờ đứng lên, nói: "Chị Mina à, phiền chị nói với Jinwon là em có chút chuyện phải đi trước."
Không hề nói thêm câu nào nữa, tôi chạy như điên về hướng công ty của Jaebum.
______________
Tại văn phòng công ty JYP. Bởi vì tôi đã từng là nhân viên công ty nên việc ra vào cũng dễ dàng.
Tôi đang định bước vào thang máy thì nghe một vài cô gái staff trong công ty trò chuyện qua lại nhắc đến Jaebum.
"Cô có thấy dạo này Jaebum vui vẻ hẳn lên không?"
"Đúng, tôi cũng thấy vậy."
"Chẳng lẽ người yêu của Jaebum quay về rồi?"
"Là sao? Tôi không hiểu."
"Cô gái đó hình như đang ở Nhật, hai người họ có thể đang yêu xa nha!"
Yêu đương có khoảng cách? Tôi cười khổ... Đến khi nghe bọn họ nói tiếp thì làm cho tôi giật mình thất thần...
"Jaebum thường đến Nhật gặp cô gái kia lắm... Bởi vì người nhà tôi làm trong công ty du lịch, cho nên mỗi lần đi Jaebum thường nhờ tôi mua vé máy bay, đặt khách sạn." Cô gái thanh tú nói.
"Wow, trách không được, thì ra mọi khi không có hoạt động lịch trình là lại bay đến Nhật gặp bạn gái." Xung quanh mọi người xôn xao ngạc nhiên.
Cô gái thanh tú tiếp tục nói. "Nhưng mấy hôm trước tôi hỏi anh ấy có cần mua giúp vé máy bay nữa không, anh ấy nói rằng từ nay về sau không cần nữa... Cho nên tôi nghĩ cô gái ấy trở về rồi nên Jaebum vui vẻ hẳn lên!"
Tôi cười khổ, hoàn toàn không còn sức lực nào nữa... Nếu các cô ấy biết 'cô gái' là tôi thì sẽ mắc cười đến chừng nào...
Lúc này một thân ảnh quen thuộc bước ra khỏi thang máy, mặc bộ đồ tập thoải mái, dáng người cao ráo tuấn nhã.
Tôi từ từ đứng thẳng dậy, cố gắng mạnh mẽ...
Anh lấy toàn bộ ngày nghỉ đi đến Nhật Bản nhìn tôi... Nhưng anh chưa một lần nào xuất hiện trước mặt tôi... Trách không được, cứ một khoảng thời gian, tôi lại cảm thấy có người theo dõi mình.
Anh đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy tôi.
Tôi cố gắng nở nụ cười thật tươi. Anh nhìn tôi cũng nở nụ cười híp mắt.
Đó là nụ cười chứa sự kinh ngạc pha lẫn vui sướng. Lấy đi bao trái tim của các cô gái trẻ.
"Hôm nay rảnh hay sao đến đây?" Anh sải những bước dài đến bên tôi.
Tôi không có tinh thần để nói gì nữa, chỉ biết chạy nhanh đến ôm lấy anh. Ôm chặt lấy thắt lưng anh, chôn đầu mình thật sâu trong hõm vai anh.
Một nỗi đau lòng không thể nào tả xiết quất thẳng vào trái tim tôi.
Anh chấn động, hơi mất tự nhiên, cách xa vòng tay ôm lấy của tôi, bối rối nói. "Jinyoung, đừng ... trên người anh rất bẩn..." Anh chỉ vào chiếc áo đã nhuốm đầy mồ hôi vì luyện tập.
Anh ở trong cơn ác mộng tối tăm, anh cố gắng che giấu, anh lo lắng e ngại...
"Không bẩn! Tuyệt đối không bẩn!" Tôi kiên quyết nói, giọng điệu đau xót.
Ở trong mắt tôi, anh mãi mãi là một người trong sáng, thuần khiết. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi được.
Tình yêu của tôi không thể nào che giấu nữa rồi...
___________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top