Chương 15
"Ăn cơm trưa chưa?"
"Ngày đầu tiên ghi hình thấy thế nào, có dễ dàng không?" Jaebum vẫn kiên trì nhắn tin, tôi không trả lời.
Cho đến khi gần ghi hình xong, tôi lại nhận được tin nhắn của Jaebum. "Tối nay đi xem phim được không? Anh đến đón em, chúng ta đi mua vé xem phim, rồi đi ăn thịt nướng em thích nhất được không?"
Tôi nhìn thật lâu vào lòng bàn tay đã được Jackson gắp ra hết những mảnh thủy tinh nhỏ... Thì ra, cho dù những mảnh nhỏ đã lấy ra hết, trong lòng bàn tay vẫn đau đớn như vậy...
"Tối nay đoàn phim có tổ chức tiệc, không đi thì không tốt... lần khác đi anh... À đúng rồi, tối không cần chờ em, có thể em sẽ về khuya lắm..."
Tôi biết lí do của mình thật dở. Nhưng tôi chỉ muốn trốn chạy...
Thì ra, sự kiên cường của Park Jinyoung đã sớm bị dùng hết, còn lại chỉ là yếu đuối... linh hồn muốn trốn chạy... Né tránh, nhưng vẫn không thoát khỏi... Jaebum vẫn là Jaebum của tôi...
Rất lâu... rất lâu sau đó Jaebum trả lời lại một tin nhắn "Được.".
_________________
Chậm rãi mở to đôi mắt đã ngủ rất lâu.
Trong bóng tối chợt sáng lên gương mặt anh.
Em không biết mình nên đối mặt ra sao với những thay đổi đột ngột của cuộc sống này.
Em luôn muốn rủ bỏ vòng tay không thuộc về em nhưng anh lại ôm chặt em, nói rằng anh luôn quan tâm em.
Anh cõng em, rồi nói những chuyện trước đây. Một mình anh cứ hoài kéo dài thời gian.
Em mỉm cười lắng nghe những gì anh kể. Nhưng trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Đừng luôn nói rằng em không hiểu, đừng luôn nói rằng em không đau đớn...
Đừng nói anh sẽ tiếp tục ở bên em. Anh siết chặt đôi tay em nhưng lại không nghe được lời em nói "Đừng đi..."
__________________
Hôm nay, Jaebum đã ra ngoài từ rất sớm, căn nhà trống trải, lạnh lẽo bao trùm lấy tôi. Lúc này điện thoại của tôi lại vang lên. Là một số điện thoại lạ.
"Alô?"
"Cậu là Park Jinyoung phải không?" Giọng của một người phụ nữ.
"Đúng."
"Xin giới thiệu với cậu, tôi là Yoona, người tình của Jaebum. Tôi muốn hẹn với cậu, tôi nghĩ chúng ta sẽ có nhiều chuyện để tâm sự." Giọng cười của yêu tinh vang vọng trong điện thoại.
"Được, ở đâu?" Tôi lạnh lùng đáp trả.
________________
Đến khách sạn, cô ta nhắn cho tôi số phòng. Đứng trước của phòng, tôi lại do dự, sợ hãi...
Quả nhiên, cửa không khóa...
Nhất thời, tôi đông cứng như đá, cảnh này như khắc sâu trong tim, đau đớn đến không thở nổi...
Trong phòng cảnh xuân vô hạn...
Người đàn bà yêu tinh trần truồng quỳ gối trên giường, đầu cô ta chôn trong đũng quần Jaebum, trên trán Jaebum đổ rất nhiều mồ hôi...
Trong nháy mắt, khi cửa mở ra, Jaebum cũng trở nên hóa đá...
Jaebum bừng tỉnh, hoảng hốt, bối rối kéo quần lên, thậm chí chưa kịp kéo xong đã chạy đến bên tôi.
Tôi muốn khóc, nhưng lại bắt đầu cảm nhận được cái gì gọi là nước mặt cạn khô...
Chỉ số đo lường cảm xúc của tôi không cao, cảm xúc của tôi sắp hỏng mất rồi.
Thì ra... trong miệng nói không để ý anh cùng ai thân mật nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh đó, không thể không tổn thương, không thể không oán, không thể không giận...
"Cậu thấy rồi đó, anh ấy với tôi như vậy, cậu là vật cản đường chúng tôi, làm ơn đừng đeo bám anh ấy nữa. Cậu không thấy bản thân đê tiện hèn hạ ư?" Yêu tinh lại như danh chính ngôn thuận nhục mạ tôi.
Jaebum nắm lấy tay tôi, nhìn tôi một cách thận trọng, như sợ hãi tôi sẽ sụp đổ.
"Cô câm đi, không được tổn thương em ấy! Tôi với cô chỉ là sai lầm thôi..."
Nên cảm động sao? Ít nhất trong lòng anh, đứa 'em trai' này quan trọng hơn so với 'tình nhân'.
Mà lòng tôi đã chết lặng từng mảnh, tôi lạnh lùng đẩy anh ra.
"Yên tâm đi! Có thể làm tôi tổn thương, cho tới bây giờ chỉ có anh!"
Nói xong, tôi không hề quyến luyến sải bước rời khỏi căn phòng làm cho tôi gặp phải cơn ác mộng...
_____________
Một trái tim nóng bỏng lúc nào cũng yêu thương anh, bởi vì chính mắt nhìn thấy sự phản bội của anh mà nó đã đến giới hạn cuối cùng của sự chịu đựng.
Tôi không có cách nào ngăn bản thân mình đừng yêu anh, cũng không có biện pháp ngăn lòng mình dừng nguội lạnh...
....
Thì ra, tình yêu thật sự quá tra tấn dày vò, quá ghen tị khổ sở, quá vô vọng chờ đợi...
....
Jaebum đứng ở sau lưng tôi, chỉ có thể im lặng nhìn tôi rời đi...
_____________
Ngay cả Jackson cũng đã khuyên tôi trở về KTX, hoàn toàn chia tay anh ấy đi...
"Tại sao lại cố chấp yêu một người như vậy? Tình yêu đã không còn ấm ấp, tình yêu đã biến thành nồi cơm nguội để qua đêm, tại sao không nhẹ nhàng nói lời tạm biệt? Tại sao không thể đến sung sướng đi vui vẻ? Jinyoung, không ai có thể thành duy nhất của ai, rời khỏi anh ấy, có lẽ sẽ xuất hiện thêm người đàn ông xứng đáng để cho cậu chờ đợi! Tại sao mất hết hy vọng như vậy? Tại sao vì một người không yêu mình mà trở nên như vậy?" Trong tầng hầm của công ty, Jae nắm chặt hai vai tôi, ý muốn tôi nhìn rõ sự thật.
Tôi chết lặng cắn môi dưới, nước mắt rơi xuống, kiên cường không muốn trả lời.
Tình yêu của tôi, chưa bao giờ cần người khác chỉ trích.
"Tôi luyến tiếc nước mắt của em..." Tiếng nói rất nhẹ nhàng, Jae dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, tôi sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi người hay đứng trước mặt tôi cười hì hì Jae đại thiếu gia.
"Jinyoung, cho người khác cơ hội cũng chính là cho mình cơ hội khác để yêu." Jae đột nhiên dùng sức ôm lấy tôi, giữa kinh ngạc, cậu ta cúi xuống hôn lên môi của tôi.
Tôi cứng đơ, không thể động đậy.
Lúc môi chạm môi được hơn 10 giây, tôi mới bừng tỉnh cả người, dùng sức đẩy cậu ta ra, vung một cái tát, căm hận nói. "Jae, cậu thật vô lại!"
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!
"Xin lỗi, nhưng tôi không muốn giải thích nụ hôn này!" Trên mặt Jae hiện rõ năm dấu tay, mặt cậu ta nghiêm túc làm tôi thấy xa lạ.
Đây là cái thế giới gì? Sao tất cả mọi thứ đều biến dạng...
"Cậu đi đi! Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu." Tôi lạnh lùng nói với Jae.
"Vì sao không cho người khác một cơ hội?" Jae hỏi, có chút không cam lòng, nhưng cậu ta hỏi thật sự nghiêm túc.
Tôi dừng lại, cũng nghiêm túc trả lời.
"Bởi vì, trái tim tôi rất nhỏ, đã bị anh ấy chiếm hết rồi, không thể dung chứa những người khác."
______________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top