Chương 13

"Jaebum, anh là người đàn ông bình thường, chẳng lẽ vì cậu ta... cho nên anh hy sinh cả đời như vậy sao?"

Jaebum cố gắng kéo hồn lại, giọng lạnh nhạt. "Tôi muốn ở cùng em ấy cả đời, tôi sẽ cố gắng làm được."

"Cố gắng?" Người phụ nữ đó cười nhạt. "Jaebum, muốn em nhắc nhở anh không? Làm sao anh có thể chịu được việc cậu ta dính sát bên cạnh anh. Bởi vì anh hoàn toàn đối xử với cậu ta như một thằng em trai... không phải người yêu của anh!"

Jaebum đóng băng, không có phản bác.

"Anh có thể chịu được việc quan hệ với cậu ta sao? Tình yêu mà không có tình dục thì cũng chỉ là tình đồng chí thôi!"

Sắc mặt Jaebum càng ngày càng tái nhợt... tôi đứng ở phía xa... lạnh lẽo...

Trong nháy mắt, thế giới của tôi sụp đổ... Thì ra đây là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục...

Trong ngõ nhỏ, tôi đau đớn đến chết đi... Cuối cùng, 'ầm' một tiếng... đánh tan mọi yên tĩnh...

Khắp nơi trên mặt đất, đều là bọt bia và rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh...

Mùi thơm ngát của bia xông ra bốn phía, mang theo hương vị nồng đậm, giống như tất cả chỉ là giấc mơ do say rượu...

Nếu, đây là mơ, vì sao tôi vẫn chưa thức dậy?

Nếu, đây là mơ, vì sao khi nhìn thấy ánh mắt thất kinh của Jaebum, trái tim lại đau như xé rách?

Nếu, không phải mơ, thì tại sao bị một mảnh chai đâm vào tay... bàn tay không hề có cảm giác đau đớn?

.....

.....

"Jinyoung!" Tôi nghe được, người bình thường hay thản nhiên cười, lại dùng giọng bối rối gọi tên tôi.

Trong nháy mắt, linh hồn giống như bị hút đi, tôi nhìn thấy chính mình xoay người chạy như điên...

Tôi không biết tôi làm cách nào để lên được taxi...

Khi Jaebum đập cửa xe taxi, không ngừng kêu to tên tôi... Tôi không biết tại sao nói với tài xế. "Xin cho xe chạy nhanh đi..."

Một Jaebum luôn cười dịu dàng, luôn trầm tĩnh, lúc này đây đang cố ý dùng sức lôi kéo cửa xe đã khóa lại. Rất nhanh, taxi đã chạy khỏi, không biết vì sao... lòng của tôi không còn đau nữa...

Điện thoại di động bắt đầu vang lên, vẫn lặp lại bài THIS STAR  tôi cài riêng cho anh...

(Ai hông biết bài This Star liên hệ mình :)) )

____________

Nụ cười có đẹp hơn, có ngọt ngào hơn nhưng nếu không phải anh thì cũng chẳng đặc biệt.

Nước mắt có đắng có mặn hơn nữa, nhưng có anh an ủi là trời lại trong xanh.

Dù có ở thật gần, thật thân thiết nhưng thiếu đi cái ôm thì cũng là quá xa xôi.

Cả thế giới này, em chỉ có cảm giác với mình anh.

Làm chuyện gì quá mức, chỉ cần anh trừng mắt một cái thôi là em dừng lại.

Con đường có dài có xa, chỉ cần có anh là em thấy an toàn.

Em sẽ vừa ngoan ngoãn vừa sát bên anh, dịu dàng ân cần, sẽ không đi đâu hết.

Làm thế nào để  thừa nhận em không thể không có anh?

_____________

"Chàng trai, trước tiên hãy nói xem cậu muốn đi đâu?" Người tài xế hỏi thật cẩn thận.

"Khu biệt thự trên núi." Tôi nghe được tiếng nói đờ đẫn của mình.

"Leng-keng, leng-keng, leng-keng..." 

Tôi đứng trước cổng một ngôi biệt thự, liên tục bấm chuông hơn nửa tiếng đồng hồ.

"Lee Bora, cô mở cửa ra... Lee Bora, tôi xin cô... mau mở cửa đi..." Miệng của tôi không ngừng thì thào.

Nhưng ngôi biệt thự vẫn im lặng, hoàn toàn im lặng... Tất cả các cửa đều đóng kín...

"Lee Bora, cầu xin cô... Mau mở cửa đi... tôi sai lầm rồi..." 

"Tôi sẽ không bao giờ chia rẽ hai người nữa, tôi sai rồi... cô mở cửa đi, tôi sẽ giải thích, giải thích tất cả...."

"Tôi bị báo ứng rồi... Lee Bora... tôi sai rồi..." 

Điện thoại trong túi quần tôi liên tục vang lên bài THIS STAR...

....

"Tôi trả Jaebum lại cho cô, cô mở cửa ra đi... Tôi sẽ không bao giờ phá hủy nữa... Jinyoung sẽ ngoan... sẽ thật ngoan..." 

Tôi lấy tay đập cửa dồn dập hết lần này đến lần khác...

"Lee Bora, cô trở về được không... Tôi sẽ giúp cô... trở về với anh ấy..." Tôi ngồi xổm xuống, không ngừng thì thào, nghẹn ngào...

Trong lòng bàn tay... đau quá...

_____________

Hoàng hôn buông xuống...

Cuối cùng bài hát THIS STAR  trong điện thoại cũng ngừng vang lên.

Bài hát MY BESTFRIEND trong điện thoại bắt đầu vang lên đinh tai nhức óc, như muốn xé rách bầu trời đêm.

"A lô!" Tôi run rẩy nghe máy.

"Jinyoung! Cậu ở đâu vậy? Hai người cãi nhau sao? Vì sao Jaebum hyung nói không tìm thấy cậu? Cậu ở đâu đấy? Có muốn mình liên lạc với anh ấy không?" Jackson lo lắng hỏi.

"Đừng gọi anh ấy lại đây!" Tôi nghe thấy tiếng hét to của mình hòa lẫn trong nước mắt khổ sở rơi xuống.

"OK, OK! Mình sẽ không báo cho anh ấy biết. Mình và Jae đang ở cùng nhau, bọn mình sẽ lập tức đến, cậu ở chỗ nào?"

...............

Khoảng 15 phút sau, tôi được Jackson ôm chặt vào trong ngực.

"Tại sao lại đến đây? Chỗ này là chỗ nào? Oh my GOD! Jinyoung, tay cậu sao vậy?" 

Cuối cùng... cuối cùng tôi cũng có một chút hơi ấm...

"Jackson..." Tôi rơi nước mắt, khóc lên...

Một người khác, đứng cách đây không xa, lúc này nhìn tôi với đôi mắt lo lắng...

Khóc rất lâu... rất mệt mỏi...

Jackson mới nhẹ giọng hỏi, "Hai người làm sao vậy? Cãi nhau à?".

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu...

"Vậy thì chuyện gì? Mình chưa bao giờ thấy cậu khóc như vậy? Jinyoung, chúng ta là bạn bè mà, cậu nói cho mình biết đi!" 

"Không có gì, chỉ là đột nhiên phát hiện, thì ra miễn cưỡng thật sự không có hạnh phúc." Tôi cười nhợt nhạt.

Người thanh niên đứng cách đó không xa, lại gần, thở dài nói. "Về thôi. Muộn rồi. Về nhà, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

"Đúng vậy, về KTX ngủ một đêm đi!" Jackson vẫn ngồi xổm xuống nói với tôi.

Sau đó, hai người bọn họ đưa tôi về KTX...

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top