chương 23: Trở lại trường học

“Con lùn, mai đi học rồi có cần về lấy đồ không để tao bảo bố tao đưa mày về?” Bakugou mở cửa phòng mình, đúng như cậu đoán Yuime vẫn nằm trên giường vắt vẻo chơi game.

“Không cần, đồ đạc cần thiết sẽ có người đưa đến trường, đồng phục lát nữa sẽ có người mang đến đây!” Yuime nói, cô nghiêng người bấm thật nhanh nhưng vẫn mất một mạng bởi quân địch trên màn hình quá mạnh. Bakugou cầm lấy một máy chơi khác leo lên giường tham ra ván game.

“Con lùn, qua bên trái!’

“Bên phải!!!”

“Sao mày không ăn cái nấm đó, con ngố này!!!”

“Lùi xuống nhanh!!!”

“…”

“Thắng rồi! Katsuki giỏi quá!!!” Yuime vui vẻ tung cái điều khiển lên, nó rớt xuống trúng đầu Bakugou…

“Đậu má!!!!! Mày chết với taooo!!!!”

“Dì Mitsuki!! Katsuki đánh con!!!!”

“Mẹ mày câm ngay!!!!”

“Ha hả…”

Mitsuki vừa lúc mở cửa phòng, nhìn đến Yuime một chân đem Bakugou đạp văng chỉ cười không mắng nói với Yuime:

“Dưới nhà có người tìm con, đi xuống xem.”

“Vâng, cám ơn dì.” Yuime gật đầu nhanh chóng chạy xuống.

Yazukumo phong hoa tuyết nguyệt đứng dựa vào chiếc ô tô đen bóng, thấy cô ló rạng ngay lập tức tiến lên tiếp đón, giọng mang theo điểm nức nở.

“Sếp, sếp tính nghỉ dài kỳ thật sao, tôi sắp chết trong mớ công việc đó rồi.”

“Chịu thôi.” Yuime nhún vai ra vẻ tiếc nuối thương cảm, nhưng giọng lại có mấy phần đắc chí: “Giờ tôi chuyển vô ký túc xá rồi nên chẳng giúp gì được anh nữa.”

“Sếp à…” Yazukumo khóc ròng, nghĩ đến mớ giấy tờ chồng chất ở nhà không nhịn được nước mắt chảy dài như mì sợi, uất ức cáo trạng.

Yuime tuy lùn nhưng vẫn vươn tay vỗ vỗ vai anh: “Đây là số phận rồi, thôi đưa đồng phục đây rồi trở về đi.”

“Sếp… sếp quá vô tình!”

Bakugou đứng trên lầu nhìn qua cửa sổ, cậu nhận ra ngay người này đã từng bị Ashido chụp ảnh khi đi cùng với Yuime ở trung tâm thương mại, anh ta cũng có mặt đưa Yuime đi lúc ở đồn cảnh sát. Trông hai người nói chuyện đến chướng mắt, cậu hừ lạnh quay thẳng vào trong leo lên giường tắt đèn ngủ.

Hơn chín giờ tối rồi, mai còn phải đi học sớm nữa.

***********************

Ngày hôm sau Yuime bị Bakugou kéo dậy rõ sớm, hai người ăn bữa sáng tạm biệt dì Mitsuki và chú Masaru rồi đi bộ ra ga tàu điện.

Lớp 1-A tập hợp không bị thiếu ai cả, mọi người đều mừng quýnh trò chuyện với nhau. Vài người đến hỏi thăm Yuime, cô chỉ cười đáp lại rằng mình không sao.

Yuime hơi tiếc nuối vì thầy Aizawa lại quay lại bộ trang phục cũ, tóc rủ xuống không còn vẻ đẹp trai như khi đến nhà và trên sóng truyền hình nữa.

Trước khi giới thiệu ký túc xá, thầy lạnh giọng cảnh báo một loạt học sinh, bao gồm những người đã tham gia giải cứu cô và Bakugou, và những người biết nhưng không ngăn cản, ngoại trừ Jirou và Harakuge bị thương, tất cả đều đáng bị đuổi học vì phản bội lại lòng tin của giáo viên.

Nhưng vì All Might từ chức, nên mọi chuyện được xem xét lại coi như cơ hội cuối cùng của đám trẻ.

Điều này làm không khí lớp học trở nên căng thẳng, các học sinh cúi gằm mặt xuống đất đầy lo âu, bởi ước mơ làm anh hùng của chúng vì hành động nông nổi mà suýt pahri từ bỏ.

Giữa lúc không khí tràn ngập áp lực, Bakugou kéo Kiminari ra ngoài, mọi người thấy ánh điện điên cuồng lóe sáng sau bức tường cây, sau đó Bakugou trả lại một Kiminari ngờ nghệch đần độn chịu tác dụng phụ sau khi dùng Quirk.

Gương mặt cậu khiến mọi người bật cười, không khí trở lại vui vẻ một chút.

Yuime để ý thấy hành động của Bakugou được thầy Aizawa ngầm cho phép, cũng không ý kiến gì.

Bakugou lúc này mới xòe một tập tiền đưa cho Kirishima: “Oi cầm lấy.”

Kirishima giật mình: “Cái gì cái gì? Cậu làm tớ sợ, cậu trấn lột của Kaminari hả -“

“Đéo phải, mày đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua kính nhìn đêm đúng không?” Bakugou nhăn mặt nói.

“Ơ… cậu nghe về kính nhìn đêm bao giờ thế…?” Kirishima ngạc nhiên hỏi. Bakugou dúi tiền vô trong ngực của cậu bạn đi về hướng cửa ký túc xá, vừa đi vừa càu nhàu.

“Nếu mày cứ giấu diếm như thế thì tao bực đấy, lúc nào cũng ngu như thế.”

Kirishima ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Bakugou một hồi tự nhiên lại cười. Yuime đi lại gần cậu có vẻ áy náy.

“Tớ… không biết gì hết, Katsuki không nói nên tớ không biết… xin lỗi cậu Kirishima.”

Kirishima cười vỗ vỗ vai cô: “Có gì đâu, không sao đừng để ý là tụi tớ tự tiện đi cơ mà.”

Xong Kirishima quay sang các bạn: “Có lẽ không đủ nhưng mà mọi người ơi, tối nay tớ dùng tiền này khao mọi người ăn thịt nướng!!!”

Yuime gõ nhẹ đầu một cái: “Mọi người ăn thoải mái, tớ cùng Kirishima khao mọi người, ăn bao nhiêu cũng được!!!”

“Hoan hô!!!!”

“Được quá!!!”

“Đi mua sắm luôn không!!!”

“Ái chà hóng tối nay quá!”

********************

Mỗi lớp có một tòa kí túc xá riêng biệt. Bên trái cho nam bên phải cho nữ, tầng một là tầng chung có khu tắm giặt, nhà ăn, từ tầng hai trở lên là kí túc xá, mỗi bên tầng có bốn phòng, tổng cộng là có năm tầng. Các phòng đều đã được sắp xếp sẵn.

Trong phòng có đầy đủ máy lạnh, điều hòa, nhà vệ sinh tủ quần áo, khá đầy đủ và tiện nghi.

Phòng của Yuime ở lầu hai, không có bạn nữ nào ở lầu này cả. Nhưng thực chất cô có đến hai phòng, vì lý do đặc thù nên một phòng xem như là phòng sinh hoạt bình thường, một phòng có cửa âm tường bí mật đi thông sang, bên ấy là các thiết bị máy tính hiện đại dùng để làm việc. Đây là thứ cô thương lượng với thầy hiệu trưởng Nezu, đương  nhiên là một phần dưới danh nghĩa chính phủ bảo trợ.

Có điều thông tin tới lui lại phải đồng ý một phần do trường kiểm duyệt… như vậy bảo mật sẽ được tăng cao hơn rất nhiều, nhưng đồng thời thông tin cũng bị kiểm soát, không thể sử dụng cho việc tư.

Yazukumo sẽ khóc thét cho coi.

Hừ, tăng lương cho con cáo tham tiền đó là được.

Phòng của Yuime chỉ mất gần giờ để thu dọn xong, cũng không có gì đặc biệt chỉ là trải nệm xếp sách vở một tí, các thứ quan trọng đã được đưa đến bên căn phòng kia từ trước. Phòng ngủ của cô tính ra chỉ là một căn phòng ngủ tiêu chuẩn.

Điểm đặc biệt duy nhất chắc là những cái bình chứa thật nhiều các viên bi kim loại đặc biệt xếp đầy một cái tủ, trông khá dị nhưng cũng không đến nỗi kì quặc.

Bởi vì xong sớm nên cô tìm Kirishima nói rằng mình sẽ đứng ra đặt người ta đem thịt nướng và đồ ăn đến kí túc xá. Kirishima rất hào phóng đưa tiền cho cô, cậu có chút ngại vì làm phiền Yuime.

Yuime thật ra cũng không cần tiền của cậu, nhưng nếu không nhận Kirishima chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nhà hàng bên ngoài có cung cấp thức ăn theo yêu cầu, chỉ cần liên lạc với họ là được. Yuime đi tìm Yaoyororu nhờ cô bạn làm mấy cái bếp nướng ngoài trời, cô bạn cũng không từ chối mà giúp đỡ ngay.

Đồ ăn được chuyển đến đã được sơ chế sẵn, Yuime chỉ cần ngồi xiên nó vào từng que, có thịt và rau củ, nước chấm cũng được làm sẵn, thậm chí có thêm vài loại sốt mà cô không biết. Nước uống cũng được đưa lại đây, khá nhiều loại vì cô không biết mọi người sẽ ưa thích loại nào.

Shouji cậu bạn với năng lực nhân bản tay dọn phòng xong rất sớm nên cũng phụ Yuime một tay, có cậu công việc trở nên nhanh và dễ dàng hơn hẳn.

“Oaaaaa đây là tiệc buffet hả!!!!” Ashido hớn hở chạy đến, theo sau mọi người cũng lục tục đi xuống ăn cơm chiều.

“Trời ơi trông hấp dẫn quá!!!”

“Ái chà, toàn nguyên liệu cao cấp nè!” Yaoyorozu nói.

“Nhiều quá nhiều quá! Cả nước ngọt nè.” Ochako chóng mặt cười, cô bạn có vẻ bị choáng.

“Mọi người bắt đầu nướng thịt đi!!! Todoroki cho xin miếng lửa mồi bếp nào!” Kiminari vẫy vẫy cậu bạn nói.

“Tamashi, từng ấy tiền tớ đưa làm sao mà mua được từng này…” Kirishima kéo Yuime lại nói nhỏ, cậu bạn có chút lo lắng không biết Yuime lấy đâu ra ngần ấy tiền để trả.

“Đừng lo lắng, mọi người đã có một thời gian vất vả rồi, không đáng là bao cả.” Yuime cười vỗ vai cậu. “Tớ siêu có tiền ha ha.”

“…” Kirishima, Tamashi là phú bà!!!

“Đi ăn thôi nào.” Yuime vỗ vai cậu, mùi thịt nướng đã nghi ngút bay lên.

“Katsuki, cậu cũng xuống ăn đi có sốt cay ngon lắm này.” Yuime vẫy tay gọi cậu. Bakugou hừ lạnh một tiếng, đi lại cướp lấy xiên thịt đã nướng tốt trên tay cô bắt đầu gặm.

Yuime: ….

Chi mà phải cướp giật? Trên bàn với vỉ nướng đầy kìa?

Midoriya há hốc mồm run rẩy đứng ở bên kia nhìn Yuime. Cậu ấy gọi Kacchan là Katsuki? Kacchan không nổi giận? Không nhất định là nghe nhầm, nghe nhầm rồi….

“Katsuki, lấy hộ tớ mấy xiên thịt, có vỉ trống rồi này!”

“Con lùn tránh qua bên cạnh để tao nướng, mày nướng cháy hết!”

“Biết rồi biết rồi, đừng có kéo tóc tớ, uống coca không tớ lấy cho?”

“Lấy tao chén sốt ớt nữa!”

“Ít ớt thôi ăn cay không được!”

“Tao có mướn mày ăn đâu!”

Midoriya: ....

Thật sự??? Tamashi thật sự gọi Kacchan là Katsuki???

Thế giới đáng sợ quá…

Yuime bĩu môi đi sang chỗ của Todoroki và Yaoyorozu, bên kia Bakugou và nhóm Kirishima tranh giành kinh khủng quá cũng không được miếng nào vô bụng.

“Này, của cậu.” Todoroki ngồi xổm đưa cho cô mấy viên thịt. “Ăn đậu bắp không?” Cậu lại đưa cho Yuime một xiên đậu bắp.

Todoroki tính toán cầm thêm xiên ớt xanh và cà tím cho cô thì Bakugou lại xuất hiện kéo cổ áo cô về với đám Kirishima.

“Con lùn, mày không đứng cầm chén sốt ớt cho tao mà chạy đi đâu!”

“Cậu để nó dưới đất được mà!” Yuime phản kháng.

“Dơ!”

“Bên cạnh có cái kệ kìa!”

“Đéo thích!”

“Vậy là làm sao!!!”

“Ha ha ha, Tamashi cậu ăn nhiều một chút! Này đều là công lao của cậu!” Kirishima lại cầm mấy xiên thịt cho cô.

Bên kia Todoroki nhìn xiên ớt xanh và cà tím đã nướng vàng trên tay băn khoăn có nên thử hay không. Cậu chấm một chút nước chấm đưa lên miệng, cắn một ngụm từ từ nhai nuốt.

Cũng không tệ lắm…

Dùng tiệc xong rồi thì dọn dẹp, dọn dẹp xong rồi thì là đến giờ mọi người bày trò chơi. Mọi người đưa ra đề nghị thi xem phòng ai đẹp nhất, Yuime cho rằng chắc chắn không phải phòng mình rồi nên bỏ cuộc lấy lý do mệt mỏi chuồn đi trước. Sau đó chui vô phòng bí mật mở máy tính bắt đầu công việc phân tích số liệu mà Yazukumo gửi qua.

Đương nhiên là cô đã làm lơ một ngàn lẻ một lần than khóc của anh ta bởi công việc bên ngoài quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top