chap 8

"Bỏ tôi ra Shikaro!"


"nào nào , đừng khó tính thế chứ izu cưng:3"


Tên Shikaro cứ bám theo cậu phiền chết đi được, người đâu mà cứ như của nợ có chân ấy. Không khí lạnh sởn gai ốc tràn vào như một cơn gió sắc lạnh cắt ngang tâm trí cậu. Mỗi cảm giác lớn lạnh ùa tới, cậu còn cảm nhận được luồng sát khí thấm dần qua từng lớp áo, len lỏi vào da thịt, khiến toàn thân run lên như có hàng nghìn mũi kim băng nhỏ xíu đâm nhẹ lên da.

Shikaro lập tức cứng đờ, đôi mắt mở to trong nỗi sợ hãi. Gương mặt tự mãn thường ngày biến mất không dấu vết, và hắn bắt đầu lùi lại, mặt cắt không còn một giọt máu. 

Izuku khẽ quay đầu lại và suýt nữa thì đứng hình. Một bóng đen lù lù, đáng sợ đến lạnh sống lưng đang hiện đằng sau cậu, trừng trừng nhìn tên khốn rác rưởi kia. Đôi mắt đỏ rực như máu, tỏa ra sát khí khiến không khí xung quanh lạnh lẽo đến đáng sợ. Đúng là không thể nhầm lẫn, đó chính là bà chằn Nejire!

"Cút."

Cô đứng đó, mái tóc xanh bay phấp phới trong cơn giận dữ, bẻ tay răc rác sẵn sàng trừng trị kẻ dám quấy rối thằng bạn thân mình. Cơn bão năng lượng từ quirk của Nejire khiến mọi thứ xung quanh như rung chuyển. Cô người cô run lên với một sự căm phẫn rõ rệt, và chẳng hề kiềm chế.

Nejire đấm một phát, làm tên kia bay vút lên trời như quả bóng chày bị đập trúng cú homerun. 'Rất đẹp mắt, thưa chị đại!'
Izuku trầm trồ nghĩ thầm, không dám nói ra vì sợ ăn đấm theo.

 Đoạn, Nejire hậm hực quay phắt lại, nắm tay cậu lôi đi xềnh xệch."Sao hôm nay giận dữ thế, bà chằn?" Izuku không bỏ lỡ cơ hội trêu cô bạn. Nejire không thèm dừng lại, chỉ quay đầu lại nhìn cậu, lườm một cái sắc như dao: "Cậu muốn giữ cái mạng thì ngậm miệng lại giùm cái!"
Câu nói như lưỡi dao bổ xuống khiến Izuku im re, ngoan ngoãn để cô kéo về lớp.

Trên đường về, cô không nói một lời, còn Izuku thì trong đầu đang chạy một loạt suy nghĩ. 'Ủa, thế lũ con gái tính khí thất thường vậy hả?' Cậu tự hỏi, rồi tặc lưỡi kết luận, 'Thể nào đến tiết hai lại trở về làm con khùng nói lắm cho xem. Đúng là con gái khó hiểu thật.'

Vừa bước vào lớp, Nejire đã la ầm lên dăm ba cái chuyện cỏn con gặp trên đường. 'bộ bả đến tháng à, sao này khó ở vậy?' Izuku tiếp tục đưa ra suy luận, nhưng tất nhiên,  cậu khôn ngoan không dám nói ra, chỉ đứng một bên, cười cười.



-------------------------------------------------------------------




Bầu trời nhuốm nhuốm một màu cam ấm áp khi mặt trời dần khuất sau dãy tòa nhà phía xa xa. Hai cô cậu vừa đi vừa cười đùa, tiếng nói đùa ríu rít theo từng bước chân trên con đường về nhà. Nhưng đột nhiên, cả hai khựng lại khi thấy một chiếc thùng cát-tông cũ kỹ, lệch xệch nằm bên vệ đường. Chiếc thùng trông như đã bị bỏ quên từ lâu, dòng chữ nguệch ngoạc "Tìm một mái ấm" được viết to rõ ràng bằng mực đỏ. Bên trong, một chú mèo con nhỏ bé đang cuộn tròn, bộ lông vàng nhạt xù xì dính chút bụi bẩn. Đôi mắt tròn xoe, long lanh như hai viên ngọc nhỏ, đang nhìn lên hai người với ánh mắt đầy sự ngây thơ và yếu ớt, như thể cầu cứu.

Nejire kêu lên một tiếng nhỏ đầy phấn khích và xót xa trước sự dễ thương của chú mèo con tội nghiệp, cúi xuống nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lên:

"Nhìn kìa Izu,là mèo hoang!" 

Chú mèo run rẩy trong chiếc thùng, nhưng đôi mắt vẫn ngước lên chăm chú nhìn cô, như nhận thấy chút hy vọng trong khoảnh khắc ấy. Izuku cũng ngồi xuống bên cạnh, bàn tay từ từ vuốt ve bộ lông xù xì của chú mèo. Cảm giác mềm mại và yếu ớt dưới tay làm cậu lẩm bẩm, giọng thấp nhưng đầy quan tâm "Ai lại bỏ nó ở đây thế này..."

Nejire đứng đó, đôi mắt sáng lên đầy ngưỡng mộ khi nhìn chú mèo. Cô chạm nhẹ vào bộ lông mềm mại của nó, cảm nhận được sự mượt mà và ấm áp. "Lông nó mềm ghê ta!!" cô kêu lên, giọng đầy phấn khích. Tuy nhiên, chú mèo lại sợ hãi, run rẩy trước bàn tay của cô. Nó co rúm lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào Nejire, như thể đang tìm cách trốn chạy. Dù cô chỉ muốn chạm vào và vuốt ve nó, nhưng sự nhiệt tình của cô vô tình khiến chú mèo cảm thấy không an toàn.

Izuku quay sang trách nhẹ: "Cậu làm nó sợ đấy, giọng to quá!" cậu nhìn Nejire với vẻ mặt bà-nội-tem-tém-lại-dùm-con-được-không. Cô bạn kia chỉ đơn giản là quá phấn khích với chú mèo, nhưng năng lượng tràn đầy của Nejire lại khiến chú mèo nhỏ co rúm lại.

Nejire cười tươi, ghẹo cậu một câu: "Ông cứ như con mèo ấy nhỉ, hơi tí là xù lông lên."

"NÈ!!" Izuku phản ứng, mặt đỏ lên, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nhưng không thể ngăn nổi nụ cười đang lén lút xuất hiện. Cậu nhìn Nejire với ánh mắt bực bội đùa nghịch, không biết có nên cảm thấy bị xúc phạm bởi câu nói vừa rôi của cô bạn hay không.




-------------------------------------------------------------------


Trên con đường vắng, ánh chiều tà đang dần chuyển sang tím nhạt. Dabi đứng tựa lưng vào bức tường cũ kỹ, bóng tối bao phủ lấy anh, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo hắt xuống gương mặt đầy vết sẹo cháy xém. Anh đưa điếu thuốc lên môi, chậm rãi hít một hơi sâu, ánh lửa đỏ từ đầu điếu thuốc sáng bừng trong khoảnh khắc, phản chiếu trong đôi mắt xanh băng giá. Khói thuốc tỏa ra từ miệng anh thành những làn khói mờ ảo, cuộn quanh không khí rồi tan dần . Dabi không nói gì, chỉ im lặng, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ bất cần và u uất, như thể mọi thứ xung quanh đều chẳng đáng bận tâm. Những âm thanh ồn ào, người đi đường, tiếng xe cộ, mấy cô cậu nhóc vừa tan trường ríu rít trò chuyện, tiếng nhạc từ những quán cà phê gần đó đều trở nên mờ nhạt, xa xôi. Tất cả dường như hòa quyện thành một thứ âm thanh đơn điệu mà anh không còn muốn nghe.

Nhưng rồi, giữa sự tĩnh lặng đó, một âm thanh quen thuộc bỗng vang lên—tiếng nói cười không lẫn vào đâu được của Izuku. Giọng nói ấy, ấm áp và tràn đầy sức sống, như ánh nắng xuyên qua những tán cây, xua tan đi cái lạnh lẽo trong lòng anh. Tim anh đập mạnh, từng nhịp đập như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.



"Ai lại bỏ nó ở đây thế này..."



Phải, là tôi đây Izuku! Là tôi! Người đã bị bỏ rơi bởi chính gia đình mình! Sao em vẫn tiếp tục nuôi hi vọng để tìm thấy tôi? Sao em vẫn còn mang hi vọng tìm thấy cậu nhóc Touya Todoroki nọ, người đã đem lòng yêu em?

Câu hỏi ấy chẳng bao giờ đến được với cậu, anh biết chứ. Nó cứ mãi lơ lửng, vô hình như những cảm xúc không lời. Cậu bước đi, ánh sáng bao quanh cậu như một điều gì đó xa vời, trong trẻo mà anh không bao giờ với tới. Cậu với anh khác nhau, quá khác. Thế nên anh chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ mà nhìn. Uống trọn lấy bóng dáng cậu, như thể chỉ thế thôi đã là đủ cho những khao khát chưa bao giờ thành lời.

Vào ngày định mệnh đó, khi vô tình nhìn thấy cuộc hội thao anh hùng trên màn hình, trái tim anh như bị siết chặt. Đôi mắt anh không thể rời khỏi bóng dáng quen thuộc của Izuku- giờ đấy đã trưởng thành, trở thành một học sinh năm nhất của UA. Ánh mắt của Izuku rực sáng với sự tự tin và kiên định mà trước đây anh vẫn luôn nhìn thấy. Nhưng Izuku của anh trông thật khác biệt, thời gian dường như đã thay đổi cậu ấy, không còn là đứa trẻ bé xíu cô đơn nữa.

Anh biết, tận sâu trong lòng, mình không nên quan tâm, không nên để trái tim mình dao động vì cậu thêm một lần nữa. Bởi, anh không muốn cậu bị tổn thương, lại càng không muốn ông già nhà anh tìm ra cậu để mà hỏi chuyện, vậy nên anh chỉ biết giấu cậu đi, cất thật sâu trong con tim của mình. Nhưng sự thật là, anh không thể ngăn nổi cơn sóng cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực. Nhìn thấy Izuku mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, anh chỉ càng muốn yêu cậu nhiều hơn nữa. Anh khao khát được chạm vào cậu, được ôm lấy cậu thật chặt, thì thầm với cậu rằng, "Anh ở đây nè, em có nhớ anh không?" .Nhưng những lời ấy chỉ mãi nằm im trong đáy lòng anh, chẳng bao giờ được thốt ra.

Kể từ ngày hôm đó, anh không thể ngừng nghĩ về Izuku. Từng ngày trôi qua, anh dần thuộc lòng từng bước chân của cậu, như thể sự tồn tại của cậu đã trở thành một phần không thể thiếu trong nhịp sống của anh. Anh biết con đường Izuku hay đi về sau giờ học, góc phố quen thuộc nơi cậu dừng lại mỗi lần mua một món đồ ăn nhẹ đơn giản. Những hành động ấy, dù nhỏ nhặt, lại hiện lên trong mắt anh như một thước phim lặng lẽ, mà anh đã tự mình tua đi tua lại không biết bao nhiêu lần.

Anh biết lúc nào cậu mệt mỏi, khi dáng người nhỏ bé ấy bỗng chậm lại trên con đường tan trường, dưới ánh chiều tà. Từng bước chân nặng nề, từng hơi thở nặng nhọc—anh cảm nhận được tất cả, dù khoảng cách giữa hai người vẫn không thể rút ngắn. Chỉ cần nhìn từ xa, anh đã biết rõ khi nào Izuku cảm thấy yếu đuối, khi nào cậu chỉ cần một người bên cạnh để nói chuyện, dù chỉ là im lặng.

Những chi tiết tưởng chừng như vô thưởng vô phạt về Izuku cứ thế in sâu vào tâm trí anh. Cái cách cậu cười nhẹ khi mua món ăn yêu thích, cách cậu luôn mang cái biểu cảm hết sức dễ thương ấy mỗi khi tập trung suy nghĩ, và cả dáng vẻ khi cậu rụt vai lại mỗi lúc đối diện với cơn mưa bất chợt. Những điều ấy, với thế giới ngoài kia có lẽ chẳng có gì đặc biệt, nhưng với anh, từng khoảnh khắc đó lại là cả một thế giới.

Mỗi lần anh thấy cậu, mỗi lần anh lặng lẽ dõi theo từ xa, trái tim anh dường như bị xiết chặt thêm. Đôi khi, chỉ một ánh nhìn, chỉ một lần gặp gỡ thoáng qua cũng đủ để nuôi dưỡng niềm hi vọng mơ hồ trong anh—rằng dù là từ xa, chỉ cần thấy cậu như thế thôi, anh đã cảm thấy đủ, đã có cả thế giới trong tay. Nhưng sự thật là, lòng anh luôn khao khát hơn thế.



---------------------------------------------------


đã chỉnh sửa
Mình có rất nhiều lỗi sai, từ cú pháp cho đến chính tả, đặc biệt là khi mình viết nhanh. xin lỗi mn nhiều!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top