Phù Dung Hoa, Sớm Nở, Tối Tàn

"Rơi xuống đất tàn hoa, ngón tay tựa cỏ lau

Là ai đã... bỏ lỡ chân trời ấy của ai...?

Ngàn núi trong ráng chiều, một kiếp rối loạn

Là ai đã... đem ai khắc họa vào trái tim...?"

____________________________________________________________________

"Thanh... chàng biết không? Ta yêu chàng... yêu chàng rất rất nhiều, rất rất nhiều, nhiều lắm... so với chàng nghĩ còn lớn hơn gấp bội...."

Cho nên, ta mới đau đến như vậy...

Nữ tử ngồi dưới tàng hoa lê trắng muốt, bàn tay trắng nõn như ngọc hơi hé mở, đón nhận từng cánh hoa mỏng manh đang rơi xuống. Tà áo mềm mại theo gió khẽ bay, giống như cánh bướm múa lượn. Nàng nghiêng đầu, để mái tóc đen tuyền tùy ý chảy ra xung quanh, tôn lên gương mặt diễm lệ như hoa phù dung buổi sớm mai, đôi môi màu đào khẽ mấp máy, mí mắt cong dày hơi rung rẩy, đẹp tựa ảo mộng.

Nàng hơi nheo mắt hướng về phía trước, trong con ngươi thẫm sắc xanh của trời cao là ảnh ngược của một nam nhân nho nhã, khoác trên mình nho sam diệp sắc đang chậm rãi tiến tới. Nữ tử đột nhiên ngơ ngẩn, thần sắc có mấy phần hoảng hốt. Nàng đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp hắn, một khúc tiêu ôn hòa tựa làn nước, một nụ cười dịu dàng lại trong trẻo tựa sương mai, thanh y màu lá phù dung phiêu phiêu trong gió .. Dung mạo người đó không thể coi là xuất sắc, nhưng trên người lại mang theo vẻ ưu nhã của mưa bụi Giang Nam, giống như thu hết ôn nhu trong thiên hạ vào chính mình. Lúc đó, ánh hoàng hôn chiều tà loang loáng trên sông, cành liễu xanh mượt đung đưa trong gió, cảnh sắc vốn bình thường bỗng sáng bừng lên, phong quang dịu dàng vô hạn... Nàng đã không ít lần nghi hoặc, mỹ nam tử nàng đã gặp không ít. Lần này, chẳng qua là một cái liếc nhìn mà thôi, sao lại đem tâm nàng, gắt gao trói buộc, chẳng thể dung bất cứ ai được nữa...?

Thanh, chàng nói thử xem... Sao ta lại rơi vào ái tình chẳng thể thoát như vậy? Có phải là vì ánh mắt ôn nhu của chàng lúc đó không?

- Dung Nhi...

Nữ tử thoáng giật mình, hơi ngước mắt lên nhìn người đang đứng trước mặt nàng, nghe thấy giọng nói nhu hòa của hắn, hốc mắt không khỏi đỏ lên, miệng cố nén ý cười chua xót. Nàng thản nhiên mỉm cười:

- Thanh... đừng gọi ta là Dung Nhi nữa. Cứ gọi là Phù Dung như trước kia đi. Gọi như vậy... ta đột nhiên cảm thấy không quen.

Dung Nhi, Dung Nhi... Thanh, sao chàng lại không nói cho ta biết, người con gái kia gọi là Dung Nhi? Sao chàng không nói cho ta biết, người con gái kia một thân y sam trắng thuần chẳng khác gì ta? Sao chàng không nói... người chàng yêu, là nàng ấy? Sao chàng không nói với ta, chàng ôn nhu như thế, chẳng qua.. chẳng qua là vì, ta rất giống nàng ấy? Tại sao phải khiến ta mộng tưởng hão huyền? Thanh, có thể đừng coi ta như là một kẻ thế thân được không? Thanh, nếu đã không yêu ta, có thể đừng ôn nhu nhìn ta như thế... được hay không?...

Nàng khẽ hé miệng, muốn hỏi hắn rất nhiều, nhưng thủy chung vẫn chẳng thể nói ra được, lời nói tới miệng lại đổi thành dịu dàng mỉm cười với hắn.

Nói cho cùng, nàng có tư cách gì mà chất vấn hắn? Một thế thân ư?...

Nam tử nghe thấy lời nàng thì hơi nhíu mi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại vẫn ôn nhu gật đầu:

- Hảo, Phù Dung.

Nam tử một thân y phục màu xanh nho nho nhã nhã, nữ tử một thân phục trang bạch sắc đạm bạc thanh thuần, giống như một đôi bích nhân thiên địa tạo nên. Hoa lê tỏa hương thơm mát, vài cánh hoa theo gió vũ động chao nghiêng trong nắng sớm, đẹp không sao tả xiết...

Phù Dung nghênh đón nụ cười của hắn, thoáng rũ mắt. Thanh, nụ cười của chàng ôn nhu chân thực vô cùng. Nếu người kia không nói hết tất cả với ta, cầu xin ta rời đi chàng... Ta đã nghĩ là... chàng yêu ta thật lòng...

- Thanh, hôn sự của chúng ta... - hay là... hay là hủy đi. Ta... cũng mệt rồi...

- Phù Dung... ta... hôn lễ này dời lại vào lần sau được không? Ta... ta có chút việc gấp phải hoàn thành...

Đột nhiên nam tử lên tiếng, đánh gãy lời nói của nàng. Hắn nói vô cùng gấp gáp, giống như sợ nàng đổi ý, lại giống như nhớ đến chuyện gì đó, đáy mắt dâng lên niềm hạnh phúc nho nhỏ.

Câu nói chưa kịp hoàn thành đã nghẹn lại nơi cổ họng.

Phù Dung nâng mắt, lẳng lặng nhìn thật sâu vào gương mặt có chút hồng lên của người trước mặt, đột nhiên rất muốn cười. Mà quả thật nàng đã cất tiếng cười. Nhẹ như gió, vương vấn chút xúc cảm không rõ...

Thanh, lại... là vì người con gái đó phải không? Việc gấp mà chàng nói, có phải là vì hôn sự chúng ta gần ngày với sinh thần của người đó, chàng sợ không kịp đến đỉnh Thiên Sơn, hái Tuyết Liên về phải không? Thanh, chàng gấp gáp đến vậy... chẳng qua cũng là vì muốn sớm một chút đi gặp người đó, phải không? Thanh, nếu đã yêu người đó như vậy, tại sao lại phải thành thân với ta? Là vì chàng sợ người kia đã yêu nam nhân kia ư? Là vì ta và nàng ấy... có mấy phần giống nhau ư? Thanh...?

- Việc này... tùy huynh đi. Ta... hủy hôn luôn cũng được. Thanh, huynh vốn không cần phải cưới ta, ta... đâu có ép huynh? - Cho nên... Thanh, chàng cũng đừng ép ta.

Phù Dung nhấp một ngụm trà, thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn là không nói ra câu nói kia. Nàng nhìn nam tử vẫn ôn nhã kia sững người lại, nhìn gương mặt đột nhiên tái nhợt của hắn, trong lòng không khỏi nhói đau, phiền muộn rũ mắt. Thanh, chàng giả trang luôn luôn rất tốt, luôn luôn không có sơ hở. Thực ra... lần đó, nữ tử kia tới cầu xin ta, ta vốn chẳng tin tưởng, nhưng đêm đó, nhìn chàng đau lòng ôm nàng ta dỗ dành, nhìn chàng cưng chiều xoa đầu nàng ta... Ta cuối cùng cũng hiểu được, những điều nàng ấy nói, là sự thật... Từ đầu tới cuối. Ta cũng chỉ là một kẻ thay thế mà thôi!

Nữ tử đặt xuống chén trà thơm nhuần đẫm sắc xanh cỏ non, thấp thoáng tựa như màu áo người nọ, nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi ghế, vạt áo màu trắng khẽ động, trong không khí xẹt thành một độ cong nhu hòa...

Bất chợt, giọng nói của Túc Thanh từ phía sau vang lên, âm điệu có chút hốt hoảng nhưng vẫn giữ vẻ thong dong nhã nhặn như thường ngày:

- Dung... Phù Dung. Đừng nháo... ta thực sự là có chút chuyện, hoàn toàn không phải là có ý gì khác... Ta thật lòng muốn cưới nàng, không phải bị ép buộc.

Nụ cười của Phù Dung hiện lên vẻ chua xót lãnh đạm.

Đừng nháo? Hắn nghĩ rằng nàng đang giận dỗi sao?

Thật lòng? Ha ha... hắn nói thật lòng yêu nàng! Nếu là trước đây, có lẽ, nàng đã vui đến mức đi ngủ cũng cười, nhưng bây giờ... Nàng hơi ngước mắt nhìn từng khỏa bạch vân lững lờ trôi trên cao, trong đầu không khỏi nghĩ đến lời của người con gái đó..

"Gặp nhau vẻn vẹn có 3 tháng... huynh ấy, có thể thật lòng yêu tỉ tỉ sao?"

Phù Dung mềm nhẹ mỉm cười, nhưng khóe mắt lại lóe lên lệ quang:

- Ta... cũng là thật lòng!

Thanh, ta đã nói rồi, chàng đừng ép ta...

Lúc đó, nàng quay lưng đi, cho nên chẳng thể thấy được gương mặt đầy hốt hoảng của người đó, càng chẳng thể thấy nỗi sợ hãi cùng ái tình sâu nặng trong đôi mắt đen thẳm mà nàng hằng mong ước...

Một lần quay đầu, ngàn đời lưu luyến.

Một lần bỏ lỡ, ngàn kiếp hối hận...

Có lẽ, ngay từ lúc đầu gặp mặt, đối với nàng, đối với hắn, là duyên, cũng là nghiệt...

Ngày đó, một người quay đi, một người không giữ lại, một người đau lòng, một người... rơi lệ...

Trong không khí, phảng phất hương hoa phù dung nhàn nhạt, thật lâu không tiêu tan.

....

Hôm nay là ngày sinh của Tiêu Tiếu Dung - thanh mai trúc mã của Túc Thanh. Túc Thanh còn chưa trở về, Phù Dung là thê tử chưa qua cửa của Túc Thanh, lại cũng coi như có chút "quen biết" với Tiêu tiểu thư, hiển nhiên được mời tới dự.

Ngày hôm đó, Phù Dung ngồi ở một góc, thờ ơ nhìn Tiêu Tiếu Dung khúc khích cười nói với mấy vị công tử thế gia xung quanh, thỉnh thoảng lại nhỏ nhẹ quay đầu hỏi han nam tử anh vũ phi phàm ngồi ở vị trí thượng khách, trong đáy mắt là sùng bái cùng kiêu ngạo... Phù Dung thật sự rất muốn hỏi nàng ta. Nếu đã yêu Túc Thanh, sao lại còn thân thiết với nhiều người như thế? Nếu đã có tình cảm với Túc Thanh, sao năm đó lại kiên quyết rời bỏ hắn tới Kinh thành? Tại sao ánh mắt nàng ta cứ nhìn theo bóng dáng nam tử khác? Mà hắn... hắn....

Phù Dung thất thần, không hề để ý thấy Tiêu Tiếu Dung dịu dàng tiến về phía mình, đến khi tỉnh lại từ trong suy nghĩ, đã thấy nàng cùng nàng ta tản bộ ra sau Tiêu Phủ, tới một hồ nước trong xanh. Cảnh sắc nơi đây cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng lại quen thuộc kì lạ...

Sắc liễu xanh xanh. Nữ tử áo trắng khẽ quay đầu. Một nụ cười dịu dàng làm chảy băng sơn tuyết địa.

Phù Dung nhắm mắt, bất giác mỉm cười. Thì ra... thì ra là như vậy...

Thanh, năm đó, ta vốn không nên tò mò mà ngoái đầu nhìn chàng, càng không nên mỉm cười với chàng... Nếu không, có lẽ, chàng cũng sẽ không cười ôn nhu với ta, cũng sẽ... không nhầm ta và nàng ấy... Chàng nói đi, phần tình cảm trong mắt chàng, là vốn dành cho nàng ấy, phải không?

Nhưng quay đầu cũng đã quay đầu, mỉm cười cũng đã mỉm cười, yêu thương... cũng đã yêu thương rồi. Chàng nói xem, ta phải làm sao đây?

Thanh, ta vốn chẳng thích sự lừa dối, nhưng bây giờ, ta rất muốn được lừa dối, cho dù là lừa dối mãi mãi cũng tốt...

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt ta, tất cả... làm sao để ta có thể tự lừa mình dối người tiếp đây? Làm sao có thể tiếp tục để chàng lừa dối như vậy đây?

Thanh... ta mệt. Ta thật sự mệt lắm rồi...

Ta chẳng muốn dính dáng tới cái gọi là ái tình này nữa...

Đau lắm, chàng có biết không?

Thanh....

....

....

....

Túc gia phát lệnh, kêu gọi tứ phương y sĩ, phàm là người chữa được thương thế của Túc Thanh công tử, đều sẽ ban tặng vạn lạng vàng, vạn lạng bạc; còn có gấm vóc lụa là, châu báu ruộng vườn tùy ý chọn!

Người khắp bốn phương đổ về Túc gia, từ đại phu bình thường cho tới danh y nổi tiếng, kể cả mấy bậc thần y tiền bối vốn đã ẩn cư cũng vì nể mặt Túc Thanh phụ thân mà tới. Nhưng, ai cũng vô phương tìm ra cách cứu trị...

Phù Dung ở bên cạnh, dịu dàng vuốt ve gương mặt tuấn tú tái nhợt của Túc Thanh, hàng mi dày rủ xuống che giấu nét bi thương nơi đáy mắt. Đám phàm phu tục tử kia làm sao chữa được thương thế của hắn chứ? Đây là thương thế từ tận trong linh hồn, đâu phải là mấy vết kiếm tầm thường? Hẳn là... lúc hái Tuyết Liên, hắn đã bị linh khí của dãy Thiên Sơn làm bị thương...

Thanh, vất vả như vậy, chỉ vì muốn mừng sinh thần nàng ta ư? Thanh, chàng yêu nàng ta... tới mức không cần mạng luôn sao? Thanh, vậy còn ta, vậy còn ta phải làm sao? Thanh, ta hận. Ta hận chàng!!!

Phù Dung rũ mắt, kéo chăn lên đắp cẩn thận cho Túc Thanh rồi bước ra bên ngoài. Vạt áo trắng vẫn phiêu dật theo từng bước đi như cũ, chỉ là, bóng lưng của nàng, nhuộm đẫm nét bi thương... dưới ánh nến vàng vọt, càng thêm mệt mỏi, cô độc...

Thanh, chàng biết không, ta đã từng là một đóa hoa chỉ biết chơi đùa vui vẻ, chẳng biết ưu sầu lo nghĩ...

Giờ nghĩ lại, có lẽ, ta vốn không nên gặp chàng....

...

- Túc bá phụ, con... có lẽ có thể chữa cho Túc Thanh...

- Được, được, Phù Dung, con... con....chỉ cần con chữa khỏi cho Thanh nhi... Ta nhất định sẽ không bao giờ... không bao giờ phản đối chuyện của con và Thanh Nhi... Ta cầu xin con, cầu xin con cứu nó... - Túc mẫu vẫn khóc đỏ cả mắt từ mấy ngày nay, nghe thấy lời của Phù Dung lập tức ngẩng đầu run rẩy cầu xin nàng. Mặc kệ nàng nói thật hay giả, chỉ cần một tia hi vọng, bà nhất định sẽ không từ bỏ.

Phù Dung khẽ gật đầu đáp lại, hai mắt mông lung nhìn về phía trước. Thanh, yêu hận dây dưa kiếp này... coi như là một cơn gió nhẹ, thổi qua một lần, sẽ chẳng quay lại nữa.

Phù dung hoa sớm nở tối tàn, chẳng phải ta cũng biết trước rồi sao?

...

- Phù Dung tiểu tỉ tỉ, đã suy nghĩ kĩ chưa? Vì một phàm nhân hi sinh như vậy, có đáng không?

Tiểu cô nương một thân tử y cao quý chống cằm nhìn nàng, thần sắc không rõ hỉ giận, trong đôi mắt tím là một mảnh thờ ơ. Phù Dung khẽ nhún người, thanh âm cung kính trong trẻo nhiễm đầy yêu thương cùng mệt mỏi:

- Phù Dung được Tôn chủ độ hóa, chưa kịp báo đáp mà lại còn mặt dày nhờ cậy Tôn chủ hộ pháp, quả thực không nên. Nhưng... - nàng liếc mắt về phía Túc Thanh, mỉm cười - ... vì người đó, không có đáng hay không đáng, là ... Phù Dung tự nguyện...

Tiểu cô nương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, dáng vẻ rõ ràng là của một đứa bé mười hai mười ba tuổi, nhưng thần tình trong mắt giống như đã trải qua hết thảy tang thương luân hồi...

- Tôn...

- Bắt đầu đi...

Liễu Nhược Y nhìn nữ tử quỳ gối bên giường, nhìn dòng máu đỏ thẫm từ tim nàng như có sinh mệnh họa lên pháp trận, nhìn nguyên thần nàng ấy trôi nổi trên không, tỏa ánh sáng dìu dịu, thoáng thở dài...

Phù dung hoa, sớm nở tối tàn...

Phù dung hoa, hồng nhan bạc mệnh...

Phù dung hoa... loài hoa yếu ớt đến thế kia, sao lại quật cường đến vậy? Có thể chịu đựng tất cả, có thể từ bỏ tất cả, thành toàn cho người kia...

Cánh hoa mỏng manh vốn dùng để chiêm ngưỡng trân trọng. Nhưng vì sao... Thương Thương ca ca cũng vậy, Phù Dung cũng vậy, cũng đều tự bước vào Tử Môn, dùng sinh mệnh mỏng manh của mình, bảo vệ lấy sinh mệnh người kia?

Năm đó, có phải nàng không nên quá tùy hứng, độ hóa cho đóa phù dung thấm đẫm linh khí kia hay không?

Mà thôi.... sự tình đã đến nước này. Nàng cũng chỉ đành cố hết sức mà thôi....

Nhân tiên luyến ái, liệu có mấy người được hạnh phúc?

Là thiên duyên, hay vẫn là nghiệt duyên đây?

Tình ái ruốt cục là thứ gì? Mà cho dù một người đứng trên cả Thiên Đạo như nàng, cũng không thể cứu được những kẻ đã sa vào vòng xoáy đó?...

...

Phù Dung cảm thấy thân thể mình dường như trôi nổi trong không trung, đưa tay lên nhìn, quả nhiên đã biến thành sắc xanh nhàn nhạt bán trong suốt. Nàng cúi người nhìn nam tử trước mặt, khẽ khàng vươn tay chạm vào từng đường nét nhu hòa trên đó, trong mắt không có đau, cũng không có hận, chỉ có yêu thương sâu đậm...

Thanh, đến bây giờ, ta mới hiểu, ta, vốn chưa từng hận chàng... mà ta, cũng chưa từng hối hận khi gặp chàng...

Thanh, là chàng dạy cho ta biết hai chữ "ái tình", là chàng cho ta biết sắc xanh của lá là màu sắc đẹp nhất trên đời, là chàng cho ta ôn nhu cùng mơ mộng... Là chàng cho ta nếm trải vị ngọt của tình yêu...

Cho dù kết cục chỉ còn là vị nước mắt mặn chát, ta cũng cam lòng.

...

"Hì hì, là huynh thổi tiêu sao? Nghe rất hay đó."

"Cô nương, cảm tạ đã khen ngợi"

....

"Hắc, Túc Thanh, huynh cười lên rất đẹp mắt nha! Ta suýt nữa đã ngơ ngẩn mất rồi."

"... Vậy sau này mỗi ngày ta đều cười với Phù Dung như vậy, có được không?"

"Ân. Hảo!"

...

"Phù Dung, nàng mơ ước phu quân của mình là người thế nào?"

"Hả? Ta sao? Ừm... nếu có một người, vì ta mà thu thập bách hoa tứ phương, cùng ta nắm tay nhìn ngắm bách hoa nở rộ mà nói... Ừm, đó có lẽ là mơ ước của ta đi..."

"Ta biết rồi!"

"???"

....

"Túc Thanh, huynh thực ôn nhu... Không biết nữ tử nào có thể lấy được huynh nữa~ Ta rất hâm mộ nàng ấy nha..."

"Nếu hâm mộ... vậy Phù Dung gả cho ta đi!"

"..."

"Không muốn sao?"

"... Muốn!"

....

"Thanh, huynh... huynh có thể ngồi dưới tán lê hoa trong viện tấu cầm, hát khúc Phượng Cầu Hoàng cho ta nghe được không?"

"Thực... xin lỗi, ta trước nay chỉ thổi tiêu, chưa từng..."

"Tuy hơi tiếc nuối, nhưng thôi bỏ đi vậy."

...

Thanh, vốn dĩ không phải là do chàng không biết tấu cầm, mà là vì... "hoàng" trong lòng chàng, vốn chẳng phải là ta, đúng không?

Thanh, ta thật sự rất yêu, rất yêu chàng... Ta muốn được cùng chàng nắm tay thề nguỵên, giúp chàng sinh con dưỡng cái; ta muốn cùng chàng cùng nhau nhìn ngắm vạn trượng hồng trần, ta muốn.... cho tới khi bãi bể hóa nương dâu, tới khi hai chúng ta trở thành cát bụi cũng sẽ tan biến cùng nhau...

Thanh, chàng biết không, ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng, mãi mãi... Thanh, đừng quên ta, tuyệt đối đừng quên ta...

...

...

...

Khi Túc Thanh tỉnh lại, không thấy Phù Dung đâu. Cũng chẳng ai trả lời cho hắn, Phù Dung đang ở nơi nào. Bởi vì, ngoài hắn ra, dường như chẳng ai nhớ được có một thiếu nữ thanh lệ tên gọi Phù Dung. Túc mẫu nói với hắn, có lẽ là trong lúc bị thương, hắn đã mơ một giấc mơ dài, nên khi tỉnh lại còn có điểm mơ hồ, chưa phân rõ được thật hay ảo. Đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ sẽ tốt lên thôi.

Túc Thanh nhìn đôi mắt từ ái của Túc mẫu, chậm rãi gật đầu.

Trước kia, Túc Thanh vẫn thường hay tìm một nơi yên tĩnh thổi tiêu, bây giờ thói quen ấy vẫn không thay đổi. Có chăng là lúc tiếng tiêu cất lên, hắn cảm thấy, lẽ ra khi nhìn sang bên cạnh, nên có một người dịu dàng mỉm cười nhìn hắn mới đúng.

Túc Thanh nghĩ, nếu kia là một giấc mơ, thì giấc mơ ấy cũng quá chân thực rồi. Chân thực đến mức, khi nhớ đến người con gái ấy, có thanh âm từ sâu bên trong nhắc nhở hắn: cần phải tìm nàng, không thể để nàng một mình được... Chân thật đến mức, khi tỉnh lại, hắn nghĩ, không phải là hắn lẫn lộn giữa mơ và thực, quên mất vài chuyện của thực tại, mà là để mất trái tim mình ở nơi nào đó rồi.

Trống rỗng.

Nghi hoặc.

...

Có một tiểu cô nương đến tìm Túc Thanh.

Đứa bé ấy cao còn chưa đến ngực hắn, khi nói chuyện phải nhón chân ngửa cổ đến đầu váng mắt hoa, ủy khuất kéo tay áo để hắn ngồi xổm xuống mới vỗ vỗ y phục, nãi thanh nãi khí thản nhiên hỏi hắn:

- Nghe nói huynh mộng một giấc mộng dài, mộng đến mức để bản thân chìm vào trong đó cũng không nguyện thoát ra sao?

Túc Thanh bị đứa bé làm cho bật cười. Thầm hỏi không biết tiểu đông tây nhà ai sắc bén lại kì lạ như vậy. Vốn dĩ những chuyện thế này, chẳng ai lại nói với tiểu hài tử cả. Thế nhưng khi hắn định trêu đùa vài câu cho qua chuyện, lại chẳng hiểu sao có cảm giác cần nói tất cả với đứa bé trước mắt này, cổ họng bật ra thanh âm trầm thấp ôn nhuận mơ hồ:

- Ai cũng bảo là mộng, ta lại thấy rất thực. Trong lòng dường như không cho phép ta từ bỏ sự tồn tại của nàng ấy... Chí ít, ta biết tình cảm của bản thân là thật.

Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nở một nụ cười, đáy mắt dâng lên xúc cảm hắn không rõ, khẽ lẩm bẩm:

- Xem như Phù Dung tiểu tỉ tỉ không chọn sai người. Nhớ kĩ đến vậy, hẳn là yêu cũng sâu vô cùng...

Túc Thanh thấy dáng vẻ này của tiểu cô nương, không nhịn được xoa xoa lên mái tóc mềm mại kia, trong lòng lại là một trận bách chuyển thiên hồi. Lời của đứa bé này, giống như là...

Đợi khi tỉnh lại từ trong suy nghĩ, trước mặt đã chẳng còn ai nữa cả.

Có điều... 

Túc Thanh mở tay ra. Ở giữa tay hắn là một cánh hoa bằng ngọc trong suốt, tản ra quang mang nhu hòa, bất giác khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, cảm giác hốt hoảng trong lòng lại ùa đến, như muốn nhắc nhở hắn, phải giữ gìn trân trọng cánh ngọc hoa này.

Đêm đó, Túc Thanh nằm mơ.

Một giấc mơ dài.

...

...

...

"Nếu ngươi muốn gặp nàng lần nữa... ngươi có nguyện ý chờ đợi? Không phải là một hai năm, mà là cả đời cả kiếp. Thậm chí... là đời đời kiếp kiếp?"

"Cầu.... còn không được"

"Cho dù nàng ấy sẽ quên ngươi, quên đi tất cả, có lẽ.... cũng sẽ không yêu ngươi nữa?"

"Ta sẽ đợi."

"Được."

...

Trên Hư Vô Hải Vực nguy hiểm trùng trùng, cách màn sương mờ ảo dày đặc có một hòn đảo nhỏ phủ đầy hoa. Có mân côi kiều diễm, có đào hoa thắm sắc, có hoa sen dịu dàng thanh cao, có mẫu đơn vương giả mỹ lệ, ... đủ loại hoa chen chen lấn lấn đua nhau khoe sắc, mỗi loại đều thuộc hàng thượng đẳng, trân quý hiếm thấy. Thế nhưng ngay giữa hòn đảo thần bí xinh đẹp ấy, khuất trong dãy lục liễu mềm mại êm dịu, lại chỉ độc có loài phù dung tùy ý nở rộ. Những đóa hoa này không chỉ không trân quý, lại còn rất tầm thường, tùy ý nơi nào cũng có thể tìm thấy, nhưng lại được bảo vệ kĩ càng nhất.

Yêu quỷ gần đảo truyền nhau rằng, trong những gốc phù dung tầm thường ấy lại lẫn một cây phù dung vạn năm tuổi.

Yêu quỷ gần đảo truyền nhau rằng, gốc phù dung kia trước đây đã nở ra một đứa bé xinh đẹp.

Yêu quỷ gần đảo truyền nhau rằng, đứa bé kia đã từng ra khỏi đảo, bước vào nhân giới.

Yêu quỷ gần đảo truyền nhau rằng, có một thư sinh mặc nho sam thanh sắc, trên tay ôm một thanh cổ cầm, mỗi ngày đều ngồi trước biển hoa phù dung ấy, mười ngón tay như ngọc tấu lên khúc nhạc bi thương...

" Phượng hề, phượng hề quy hương,

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

Thời vị ngộ hề vô sở tương,

Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt cương hề cộng tường.

Hoàng hề hoàng hề tòng ngã tê

Đắc thác tư vĩ vĩnh vi phi

Giao tình thâm ý tâm hoà hài

Trung dạ tương tòng tri giả thuỳ

Song dực câu khởi phiên cao phi

Vô cảm ngã tư sử dư bi."

(Phượng Cầu Hoàng - Tư Mã Tương Như)

" Phù Dung... chẳng phải nàng rất muốn thấy ta tấu khúc Phượng Cầu Hoàng sao? Nàng xem, ta đã học được cách dùng cổ cầm rồi. Sau này, mỗi ngày ta sẽ đều đàn cho nàng nghe..."

"Nàng xem... giá y đã may xong rồi... tại sao nàng vẫn chẳng chịu tỉnh lại, làm tân nương của ta..."

"Phù Dung... ta hái được Tuyết Liên Thiên Sơn, đã lấy đủ trăm loài hoa... chẳng phải đã đủ tư cách để trở thành tân lang của nàng rồi sao?"

"Phù Dung... Thực ra.. cũng không sao. Ta vẫn còn thời gian, ta sẽ chờ... hết kiếp này, đến kiếp sau, trong vòng luân hồi vô tận, ta nhất định sẽ chờ được nàng..."

"Phù Dung, chỉ cần nàng tỉnh lại, nhất định sẽ thấy ta ở ngay bên cạnh..."

"Phù Dung..."

_____

Phù Dung hoa, sớm nở tối tàn.

Phù Dung, liệu nàng có thể vì ta, vĩnh viễn nở rộ hay không?

Phù Dung, chẳng cầu ngắm vạn trượng hồng trần, chỉ cầu nắm tay nàng suốt kiếp... Cùng nàng, ngắm hoa cỏ bốn mùa, vĩnh viễn không phân ly...

________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: