Bluebell Tea
Strychnine là một loại chất độc có một vị nhất định.
Nó đắng. Nó cũng có dư vị mạnh mẽ, mặc dù hầu hết những người hấp thụ strychnine ở nồng độ thấp đều không ở trong tình trạng lo lắng hay có bất kỳ tác dụng phụ nào. Giống như thạch tín, nó không có màu hoặc mùi, nhưng hương vị khác biệt. Mùi vị khó ngụy trang hơn. Tất nhiên, nó có thể được sử dụng bằng cách trộn với một thứ gì đó ngọt ngào và có gia vị mạnh, nhưng hương vị nhẹ vẫn còn.
Jaehyun nhấp một ngụm rượu của mình và mỉm cười. “Rất ngon,” anh ấy nói. "Cám ơn tình yêu." Đối diện với anh, Doyoung mỉm cười. "Anh rất vui vì em thích nó."
“Tất nhiên là em thích” Jaehyun nói. "Chồng em tự tay làm cho em, làm sao em không yêu thích được?"
Chồng anh không đáp, chỉ cười.
“Có một chút hương vị ở đây mà em thực sự yêu thích,” Jaehyun nói, biểu cảm trầm ngâm. "Có gì đó hơi ... đắng."
Biểu cảm của Doyoung không thay đổi một chút nào.
“Nó có phải là thành phần bí mật của anh,” Jaehyun nói, nở một nụ cười rạng rỡ. “Dù nó là gì, em thích nó. Em có thể uống hết một thùng thứ nước này! ” Và để chứng minh quan điểm của mình, anh uống hết phần còn lại của ly rượu.
“Em rất thích nó sao, anh sẽ làm cho em mỗi tuần,” Doyoung nói, khuôn mặt hoàn hảo, nụ cười hoàn hảo nói.
Jaehyun cười toe toét. "Em rất mong chờ."
Họ đi ngủ trước khi đồng hồ điểm nửa đêm. Doyoung ngọt ngào hôn lên môi Jaehyun, và Jaehyun choàng tay qua người chồng đáng yêu của mình, chúc anh ấy có những giấc mơ êm đềm.
---/---
Vấn đề ở đây là: Jung Jaehyun không thể chết, và Kim Doyoung vẫn chưa nhận ra điều này.
Tất nhiên, về mặt kỹ thuật, Jaehyun có thể chết, nhưng đó là một quá trình tẻ nhạt và đòi hỏi một số nguyên liệu nào đó được thu thập từ những nơi nào đó vào những thời điểm nhất định, tất cả phải đều được sử dụng bởi một loại người nhất định. Phương pháp giết anh ta khó đến nỗi anh ta, đối với mọi ý định và mục đích, đều bất tử. Bất chấp sự thông minh của Doyoung nhưng anh ấy vẫn chưa hiểu ra điều này.
“Lần này em nghĩ là strychnine,” Jaehyun nói, xoay mạnh chai rượu mạnh trong ly của mình. “Đây là lần thứ hai anh ấy thử nó. Thành thật mà nói, em hơi thất vọng. "
Johnny nói: “Em không cần phải tỏ ra quá nghiêm trọng về điều này.”
“Em rất nghiêm túc về điều này,” Jaehyun nói.
Họ đang ở biệt thự của Johnny, người đàn ông kia đã mời Jaehyun đến nhà vào buổi sáng. Johnny và Jaehyun đã biết nhay từ rất lâu.
Johnny nói: “Em nên loại bỏ anh ta.”
“Hãy để ý lời nói của anh,” Jaehyun nói. "Đó là chồng em.”
Johnny nói: “Anh ta đã cố gắng đầu độc em hai lần trong tuần này.”
"Anh ấy không thể làm tổn thương em."
"Không phải vì thiếu cố gắng."
“Anh không hiểu,” Jaehyun thở dài. "Anh ấy là chồng em. Em yêu anh ấy."
Johnny nói: “Anh hiểu em thấy anh ta đẹp. Đó không phải là tình yêu, Jaehyun, đó là một sự mê đắm. Em dường như nghĩ rằng đây là một trò chơi nào đó.”
"Phải không?" Jaehyun nhướng mày với anh bạn mình. “Em không thể bị giết. Em cảm thấy thật kích thích khi nhìn anh ấy cố gắng làm điều đó. Anh ấy rất buồn khi em không chết, Johnny, điều đó thật thích thú.”
Johnny cười phá lên. “Chúng ta sẽ xem trò chơi kết thúc như thế nào,” anh nói và nhấp một ngụm từ ly của mình.
---/---
Johnny nói Jaehyun không yêu Doyoung, nhưng đó điều mà người bạn cũ của anh ấy đã sai. Jaehyun chắc chắn rằng anh yêu Doyoung. Nếu không thì anh sẽ không kết hôn với anh ấy.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh Doyoung, giống như chỉ mới ngày hôm qua. Lee Taeyong đã tổ chức một bữa tiệc trưa tại biệt thự của anh ấy, và Jaehyun quyết định tham dự để thay đổi, tận hưởng ánh nắng mùa hè ấm áp trong vườn hồng của Taeyong. Nhưng hôm đó, một bông hoa khác đã lọt vào mắt xanh của anh.
Jaehyun nhìn thấy anh ấy. Doyoung mặc một bộ đồ đen tang tóc. Anh lúng túng từ hoa hồng này sang hoa hồng khác, một con chim ruồi đen đang tìm mật hoa. Bộ đồ anh ấy đang mặc có vẻ hơi quá chật đối với một người đàn ông đang để tang, thể hiện rõ ràng những đường nét trên cơ thể quyến rũ, nhưng Jaehyun không hề bận tâm. Anh ta bị sập bẫy.
Doyoung, đây là tên của anh. Anh mới 25 tuổi và đã là một góa ‘phu’.
Chồng anh vừa mất 3 tháng.
“Tôi rất tiếc khi nghe điều đó,” Jaehyun nói, nhưng anh ấy không thực sự cảm thấy vậy.
“Cảm ơn,” Doyoung nói với một tiếng thở dài nhẹ và buồn. “Giờ tôi thấy mình thật cô đơn, khi anh ấy đã ra đi. Căn nhà thật trống trải và lạnh lẽo. Tôi muốn tìm kiếm một người bạn đồng hành để giữ cho tôi ấm áp. "
Và Jaehyun, một người đàn ông hào hiệp như anh, sẵn sàng nhận nhiệm vụ cao cả.
Anh đến thăm Doyoung và mang quà cho anh ấy — tất nhiên chỉ để nâng cao tâm trạng của anh ấy. Doyoung chiêu đãi anh bằng những bữa tối thân mật cho hai người cùng những chai rượu mạnh. Sau quá nhiều ly rượu và vào một đêm, Doyoung thú nhận rằng mình không bao giờ yêu người chồng đã khuất của mình.
“Anh biết anh ấy yêu anh nhưng anh không bao giờ đáp lại những cảm xúc đó với cường độ tương tự,” Doyoung nói. "Anh kết hôn với anh ấy vì nghĩ rằng sau này mình có thể tìm được nó – tình yêu của mình."
"Và anh đã làm?" Jaehyun nghiêng người hỏi. "Sau này anh có tự tìm được nó không?"
Doyoung vạch đường ren đen của tay áo, rồi ngước nhìn Jaehyun. "Không phải với anh ấy."
Họ kết hôn trước cuối năm nay.
---/---
Những lời xì xào vang lên sau đám cưới. Người chồng thân yêu đã ra đi của Doyoung không phải là cuộc hôn nhân trong quá khứ duy nhất của anh ấy, ồ không. Họ nói rằng anh ấy đã kết hôn với một người đàn ông khác trước đó, và một người phụ nữ trước anh ta nữa, và có lẽ thậm chí là một người khác trước cô ta nữa. Không có cuộc hôn nhân nào trong số này kết thúc bằng việc ly hôn. Tất cả đều kết thúc với việc Doyoung mặc đồ đen tang tóc.
Jaehyun không quá chú ý đến những tin đồn. Xã hội sống bằng những câu chuyện phiếm. Anh đẹp trai và giàu có; chồng mới của anh cũng như vậy. Những người khác được hoan nghênh nói về họ.
Jaehyun nhận ra mười tháng sau cuộc hôn nhân.
Doyoung muốn làm bữa tối cho Jaehyun, một bữa ăn đặc biệt dành riêng cho anh ấy, và nhất quyết từ đầu. Tất cả những người hầu được đuổi ra khỏi bếp. Doyoung dành cả buổi chiều ở đó, và cuối cùng vào giờ ăn tối, anh phục vụ Jaehyun một bát đầy ắp món hầm thơm ngon, đậm đà.
“Chỉ dành cho em,” Doyoung nói khi múc một phần vào bát. "Anh đã làm nó cho em đấy, vì vậy em không được phép chia sẻ cho ai đâu."
“Ngay cả khi một người sắp chết cầu xin em,” Jaehyun nói, và Doyoung cười, tươi sáng và trong như ánh sáng lấp lánh của cặp kính.
Món hầm rất ngon. Jaehyun mời Doyoung một ít, nhưng Doyoung từ chối, thậm chí không nếm thử.
“Em thích nó là được rồi,” anh ấy nói, và Jaehyun ấm áp trong lòng.
Đêm đó Doyoung rất tình cảm, đã tắm cho Jaehyun ngập tràn trong sự quan tâm và tôn thờ. Jaehyun đi ngủ với nụ cười trên môi.
Jaehyun thức dậy vào sáng hôm sau, tinh thần sảng khoái và sẵn sàng cho ngày mới. Doyoung đã tỉnh, quay lưng về phía Jaehyun và đang chăm chú vào thứ gì đó trên tủ quần áo của mình.
“Chào buổi sáng,” Jaehyun nói.
Doyoung nhảy dựng lên và quay ngoắt lại. Đôi mắt của anh ấy mở to, làn da của anh nhợt nhạt. Đầu gối của anh khuỵu xuống và phải bám vào mép của tủ trang điểm để đứng thẳng.
"Chuyện gì vậy?" Jaehyun hỏi, lo lắng. "Anh trông như thể nhìn thấy một con ma."
“Không có gì,” Doyoung nói. “Không có gì đâu, tình yêu. Em làm anh giật mình."
“Em xin lỗi,” Jaehyun nói. Anh đưa tay ra cho Doyoung.
Doyoung mỉm cười, ấm áp và đưa tay cho Jaehyun hôn lên. Và mọi thứ lại tốt đẹp.
Chồng của Jaehyun tiếp tục chuẩn bị cho anh ấy những bữa ăn đặc biệt, súp, món hầm và đồ uống, và Jaehyun thích tất cả chúng. Anh không biết điều gì đã mang đến làn sóng quan tâm và tình cảm đột ngột của Doyoung, nhưng anh không thể phàn nàn. Đồ ăn đều rất ngon, và hàng đêm anh đều đi ngủ với Doyoung trong vòng tay của mình và cùng anh ấy thức dậy.
Một ngày hè nóng nực, Doyoung pha một bình nước chanh cho Jaehyun. Nó hoàn hảo, giống như mọi thứ đã được làm bởi bàn tay điêu luyện của chồng anh. Jaehyun thưởng thức một ly khi đọc sách một mình trong thư viện, và nghe tiếng chim ngoài cửa sổ, anh chợt cảm thấy hơi khó chịu, giữa trời nóng bức trong khi anh thưởng thức đồ uống mát lạnh của mình. Anh đổ một ít nước chanh vào một cái gạt tàn sạch và đặt nó ra bệ cửa sổ. Anh cười, nhìn lũ chim nháo nhác xuống uống nước.
Ngày hôm sau, Jaehyun nhìn thấy ba con chim chết dưới cửa sổ.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là thương xót cho những sinh vật bất hạnh. Nhưng Doyoung vẫn tiếp tục phục vụ anh bằng những món đồ ăn đặc biệt làm cho mình, cùng với những chỉ dẫn nghiêm ngặt không được chia sẻ cho bất kì thứ gì, và dần dần Jaehyun phải chấp nhận sự thật.
Chồng anh ta đang đầu độc anh ta.
Hoặc cố gắng, ít nhất. Chất độc không ảnh hưởng đến Jaehyun. Doyoung không biết đó, vì vậy anh ta đang rất cố gắng giết Jaehyun ngay cả khi những nỗ lực không có kết quả.
Suy nghĩ đầu tiên của Jaehyun là đối mặt với chồng mình. Anh bị tổn thương; anh nghĩ Doyoung thích anh hơn tất cả những người bạn đời trước của anh. Chắc chắn anh ấy thích anh ấy hơn người gần đây nhất? Jaehyun đã từng xem những bức ảnh của người ấy, người đàn ông đó ít nhất phải hơn Jaehyun hai mươi tuổi. Jaehyun muốn nhìn thấy vẻ mặt của Doyoung khi anh nhận ra rằng mình là tốt nhất.
Nhưng lần tới khi Doyoung phục vụ một cốc trà có mùi vị đặc biệt, Jaehyun đã nhận ra điều gì đó. Sau mỗi lần đầu độc, Doyoung đều cưng chiều anh một cách đặc biệt. Anh ấy thể hiện sự quan tâm Jaehyun, thoải mái dành cho anh mọi loại tình cảm mà anh yêu cầu, tất cả. Có lẽ đó là cảm giác tội lỗi, có lẽ đó là lòng tốt và ý định biến đêm cuối cùng trên Trái đất của Jaehyun thành một đêm tốt đẹp. Những đêm Doyoung mong Jaehyun chết đi là những đêm mà anh ấy yêu thương nhất.
Và, tốt thật, Jaehyun là một người đàn ông yếu đuối. Anh không thể không mong chờ những nụ hôn của Doyoung.
Vì vậy, lần sau Doyoung nấu súp hành cho Jaehyun, chỉ cho anh và không chia sẻ với ai, Jaehyun chấp nhận và ăn nó với một nụ cười.
Johnny nghĩ rằng Jaehyun đang điên rồi. Jaehyun biết Johnny không hiểu.
Làm sao anh ta có thể hiểu được? Khi anh ấy chưa từng trải qua nụ hôn với Doyoung? Khi anh ấy chưa bao giờ có được nụ cười ngọt như đường của Doyoung hướng về anh ấy? Không, Johnny không thể hiểu được tại sao Jaehyun không đối chất với Doyoung về những âm mưu giết người của anh ấy.
Có rất nhiều thứ để đạt được từ việc giữ mọi thứ như chúng vốn có. Jaehyun chú ý đến Doyoung nhiều hơn khi anh ấy thử các công thức nấu ăn đặc biệt của mình, và anh sớm nhận ra những thay đổi nhỏ trong biểu cảm, cách mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào mình để đảm bảo rằng anh đang nuốt. Nó thật đáng yêu. Jaehyun có thể thức dậy, mỉm cười, tận hưởng cái cách mà ánh mắt sắc như dao cạo của Doyoung nhanh chóng chuyển sang một thứ gì đó ấm áp hơn. Anh có thể mời Doyoung một số món ăn đặc biệt của mình và thưởng thức nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt khi anh ấy nói không, cảm ơn em.
Theo thời gian, các phương pháp của Doyoung bắt đầu mất đi sự tinh tế. Jaehyun có thể nếm hoặc ngửi những chất độc mà anh ấy sử dụng. Anh gần như đi qua những đồ vật được đặt khéo léo ở đầu cầu thang. Hệ thống phanh trên chiếc xe yêu thích của Jaehyun ngừng hoạt động khi anh đi lái xe vào buổi chiều và cuối cùng đã đâm vào một con lạch. Điều đó thật khó chịu, bởi vì Jaehyun thực sự thích chiếc xe đó và anh phải đi bộ về nhà một cách ướt sũng. Sự khó chịu của anh được xoa dịu đôi chút khi Doyoung quấn anh trong một chiếc khăn khô và hôn anh một cách ngọt ngào, tuyên bố rằng thật nhẹ nhõm khi Jaehyun trở về nhà mà không bị tổn thương.
Vào ngõ cụt, Doyoung rẽ sang những con đường khác kỳ ảo hơn. Anh bắt đầu đeo đồ trang sức bằng bạc nguyên chất và đòi thêm tỏi vào các món ăn của họ. Chao ôi, Jaehyun không phải là ma cà rồng. Ăn tỏi thì không ngon, nhưng Jaehyun không thể phủ nhận rằng màu bạc cực kỳ hấp dẫn đối với Doyoung.
Anh tự hỏi đến bao giờ Doyoung mới hết kiên nhẫn và muốn lấy cọc gỗ đâm vào ngực anh. Jaehyun thích thú với vẻ sẽ hiện lên trên khuôn mặt của Doyoung khi anh ấy nhìn thấy Jaehyun chỉ cần kéo nó ra.
Mọi thứ thậm chí còn thú vị hơn khi Doyoung mời một quản gia.
Jaehyun từ lâu đã phát hiện ra rằng Taeyong là một phần trong những kế hoạch của Doyoung, cũng có thể là Lee Donghyuck, một chàng trai đặc biệt ủng hộ quyết định kết hôn của Jaehyun với Doyoung. Người khách này là một người lạ. Tên của anh ấy là Jungwoo, và Doyoung nói rằng anh ấy là một người bạn từ thời đi học đến thăm thành phố.
"Em không phiền nếu anh ấy ở lại vài ngày chứ?" anh hỏi, đôi mắt đen lấp lánh khi anh nắm tay Jaehyun.
“Tất nhiên là không,” Jaehyun nói. Anh bất lực trong việc từ chối chồng mình và trong mọi trường hợp, anh tò mò không biết người bạn thời thơ ấu của Doyoung có thể là người như thế nào. Tất nhiên, nụ hôn Doyoung dành cho anh như một lời cảm ơn cũng đủ là một phần thưởng xứng đáng.
Bạn của Doyoung là Jungwoo. Trông anh ấy thật đáng yêu, với đôi mắt nai tơ lấp lánh và mái tóc như tơ đen, cũng như dáng người cao gầy. Có một tia sáng tinh nghịch trong nụ cười của anh ấy. Và anh ấy thường mỉm cười - với Doyoung, với những người hầu, với Jaehyun.
Jaehyun tự hỏi tại sao Doyoung lại mời Jungwoo ở lại với họ. Anh cảm thấy như mình đang được kiểm tra.
Kiểm tra là gì, anh không biết. Jaehyun đối xử tốt với Jungwoo, điều này không khó vì Jungwoo là một vị khách đáng yêu, và tiếp tục là người chồng tận tụy, yêu thương. Nếu Doyoung cố gắng giết anh khi Jungwoo ở đó, anh đã làm điều đó quá tinh vi để Jaehyun có thể nhận ra.
"Anh và Jungwoo đã đi học ở đâu?" Jaehyun hỏi một đêm trước khi đi ngủ.
Doyoung nói: “Một ngôi trường nhỏ nghèo nàn mà em có thể sẽ không biết tên. Jungwoo rất ngọt ngào, phải không? Anh ấy là một ‘trinh nam’."
"Anh ấy đang tìm kiếm bất kỳ sự trợ giúp nào để khắc phục điều đó?" Jaehyun đùa.
Cái nhìn Doyoung hướng về anh là cái nhìn gần nhất mà anh từng giết Jaehyun.
“Ý em là chúng ta có thể sắp đặt anh ấy với ai đó,” Jaehyun nhanh chóng nói, vội vàng quay lại. "Một người nào khác. Chắc chắn, ý em là anh ấy hấp dẫn — tất nhiên là đối với những người đàn ông khác, không phải em, em thậm chí không nhìn thấy khuôn mặt của những người đàn ông khác khi em có một người đẹp hoàn hảo như vậy— ”
“Anh đề nghị em đừng nói nữa,” Doyoung lạnh lùng nói.
Jaehyun ngừng nói.
Doyoung nói: “Jungwoo là một đầu bếp đầy tham vọng. Cậu ấy muốn thực hành một vài món ăn ở đây. Em có phiền khi thử chúng không? "
Bí ẩn được giải đáp. Jaehyun thở phào nhẹ nhõm và nói, "Tất nhiên là em sẽ không phiền."
Jungwoo chuẩn bị bữa sáng cho họ vào sáng hôm sau. Anh ấy đặt đĩa trước mặt Jaehyun với một nụ cười, và Jaehyun đáp lại nụ cười trước khi ngồi vào. Anh tự hỏi có gì trong đó. Nước mắt của Jungwoo? Máu của anh ấy? Nghĩ mà không ngon, Jungwoo nấu ăn không giỏi như Doyoung, nhưng Jaehyun ăn hết. Anh ngưỡng mộ sự tháo vát của Doyoung. Thật không may, nó vô ích.
Jungwoo rời đi vài tuần sau đó. Jaehyun rất buồn khi thấy anh ấy ra đi, vì anh ấy đã tận hưởng niềm vui cùng bạn bè của mình mặc dù những bữa ăn bị tạp nhiễm. Jungwoo hứa sẽ đến thăm sau, và Jaehyun mỉm cười tiễn chàng trai trẻ ở ngưỡng cửa vào nhà.
“Anh ấy nấu ăn cũng ngon,” anh nói với Doyoung khi quan sát lái xe đi. "Nhưng em thích món ăn của anh hơn."
“Vậy thì anh sẽ cố gắng nấu cho em nhiều hơn,” Doyoung nói, mỉm cười ngọt ngào.
“Em rất thích điều đó,” Jaehyun nói.
Doyoung chồm tới và hôn anh, và Jaehyun thề rằng anh có thể nếm trải sự thất vọng trên môi anh. Anh cười toe toét bên tai khi họ rời nhau.
---/---
Vào mùa đông, Mark, bạn của Jaehyun đến thành phố để công tác. Jaehyun đã biết Mark được vài năm; không dài trong dòng thời gian của cuộc đời, nhưng dù sao cũng rất quan trọng. Anh mời anh ta ăn tối một vài đêm ở nhà anh.
“Anh đã làm rất tốt” Mark nói khi bước vào nhà của Jaehyun. "Em luôn biết anh sẽ làm như vậy."
“Cảm ơn,” Jaehyun nói. Mark được sinh ra trong một đặc ân, và anh tin rằng Jaehyun cũng vậy. Anh ấy không biết rằng tổ tiên của Jaehyun chính là Jaehyun. Với đủ thời gian, bất kỳ ai cũng có thể tích lũy tài sản.
Mark nói: “Nghe nói anh đã kết hôn. “Em xin lỗi vì không thể tham dự. Em đang đi công tác ở nước ngoài ”.
Jaehyun nói: “Dù sao thì đó cũng là một sự kiện rất nhỏ, không có gì cả,” Jaehyun nói. “Em vẫn có thể gặp phần tốt nhất của toàn bộ cuộc tình. Doyoung, tình yêu, lại đây. ”
Với cơ duyên chưa từng có, Doyoung đã đến bên cạnh Jaehyun. Anh ấy mặc một bộ đồ dạ hội màu đen nhã nhặn, được thiết kế hoàn hảo cho phù hợp với đường nét của vai và eo của anh. Jaehyun đặt một cánh tay vòng qua giữa eo mảnh mai của anh, và Doyoung nhìn anh ấy bằng ánh mắt không đồng tình trước khi để anh ấy ôm mình. Một nụ cười nho nhỏ trên khuôn mặt khiến trái tim Jaehyun loạn nhịp.
“Mark, đây là chồng anh, Doyoung,” Jaehyun nói, tay ôm người đẹp một cách tự hào. "Doyoung, Mark, một người bạn cũ của em."
“Rất vui được gặp anh,” Doyoung mỉm cười nói.
Mark nhìn chằm chằm. Miệng anh ta há ra.
“Mark, anh đề nghị em đừng quá ngưỡng mộ chồng anh nếu không anh sẽ buộc phải đuổi em ra khỏi nhà.” Jaehyun nói, nửa đùa nửa thật.
Mark dường như không nghe thấy. “Em,” anh nói, há hốc miệng với Doyoung. "Anh là chồng của Ahn Seunghee."
Jaehyun nhanh chóng quay sang Doyoung. Chồng anh ấy trông có vẻ bị shock, nhưng chỉ trong chốc lát. Anh biểu hiện một cách u sầu và gật đầu.
“Anh đã cưới cô ấy,” Mark mở to mắt nói. “Tôi đã đến dự đám cưới đó. Em gái cô ấy nói Seunghee chỉ mới biết anh nửa năm trước buổi lễ. ”
“Đó là một cuộc tình lãng mạn quay cuồng,” Doyoung nói với một nụ cười cứng nhắc.
Mark nói: “Cô ấy chết chưa đầy một năm sau khi cưới anh.”
Doyoung nói: “Đúng vậy, tôi đã rất đau buồn.”
Mark nói: “Anh là người thụ hưởng duy nhất tài sản của cô ấy. Tiền của gia đình cô ấy, công ty vận chuyển của cô ấy, anh đã nhận hết. Anh đã biến mất sau khi cô ấy được chôn cất— ”
“Mark,” Jaehyun nói một cách sắc bén.
Cả Mark và Doyoung đều quay lại nhìn Jaehyun, kinh ngạc ở các mức độ khác nhau.
Jaehyun nói: “Làm ơn đừng tìm lại những kỷ niệm cũ nữa. Anh mời em đến để bắt chuyện và trò chuyện vui vẻ chứ không phải thảo luận về quá khứ của chồng anh. Nếu em không thể đồng ý với điều đó, anh sẽ phải rút lại lời mời đó. "
Mark trố mắt nhìn Jaehyun đầy hoài nghi. Jaehyun giữ vẻ mặt không thay đổi.
Cuối cùng thì Mark nói: “Được rồi. "Được rồi. Em sẽ không nhắc lại nữa. "
“Xin lỗi Doyoung,” Jaehyun nói.
“Em xin lỗi,” Mark nói, quá sửng sốt trước sự kiện này nên phản đối.
“Không có gì đáng để xin lỗi,” Doyoung nói với một nụ cười duyên dáng. “Khi anh gặp một người mà mình biết trong quá khứ, điều tự nhiên là anh sẽ nhắc lại quá khứ đã chia sẻ nó. Nhưng tôi muốn để những kỷ niệm cũ ảnh hưởng. Như anh có thể thấy, tôi đã kết hôn một lần nữa và rất hạnh phúc với Jaehyun. "
Anh cười với Jaehyun, và Jaehyun cũng cười đáp lại. Sau đó, anh quay sang Mark và nói, "Ăn tối thôi."
Họ đã ăn tối cùng nhau. Đó là một bữa ăn ngon, Jaehyun và Mark đã trò chuyện vui vẻ về những điều vô nghĩa. Mark nói với Jaehyun về việc tăng cổ phần của anh ấy trong công ty vận chuyển của cha anh ấy và những chuyến công tác thường xuyên mà anh ấy phải thực hiện bây giờ.
Doyoung thông cảm nói: “Điều đó hẳn là khó khăn đối với anh”
Mark nói: “Tôi quản lý.
Jaehyun nói: “Doyoung khá am hiểu về các loại thảo mộc và mọi thứ,” Jaehyun nói. “Anh ấy có thể làm cho em một liều thuốc bổ để giúp em vượt qua những chuyến đi xa thường xuyên.”
Mark nghiêm nghị nói: “Cảm ơn anh, nhưng em khá ổn. ”
Jaehyun cố nhịn cười. Doyoung ném cho anh một cái nhìn chua ngoa, khiến nỗ lực để không cười càng khó hơn.
Sau bữa ăn tối, Jaehyun và Mark quay trở lại phòng làm việc của mình. Doyoung xin lỗi và xin về nghỉ ngơi đi ngủ sớm, phàn nàn về cơn đau đầu.
"Anh có cần thuốc không?" Jaehyun hỏi, nắm tay Doyoung trong tay.
Doyoung nói: “Không có gì hơn là một đêm nghỉ ngơi. Cố gắng đừng đánh thức anh khi em lên lầu."
“Em sẽ đến sớm thôi, tình yêu,” Jaehyun nói, và anh ra hiệu cho Doyoung lại gần để có được một nụ hôn. Doyoung có vẻ xấu hổ khi được âu yếm như vậy trước mặt một vị khách, nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã ngả theo.
Jaehyun nhìn chồng mình rời đi, một nụ cười nhẹ trên môi. Doyoung thực sự là người đàn ông đẹp nhất trên đời.
Một vài giây im lặng trôi qua sau khi Doyoung rời đi. Sau đó, Mark nói, "Anh thực sự bị anh ấy thu hút."
“Anh yêu anh ấy,” Jaehyun nói.
Mark có vẻ căng thẳng, cắn chặt môi dưới. “Jaehyun, nghe này,” cuối cùng anh ấy nói. “Em biết điều này có thể khiến anh khó chấp nhận, nhưng anh phải rời xa Doyoung. Đó là vì sự an toàn của chính anh."
Jaehyun nói: “Anh sẽ không rời bỏ anh ấy. Anh ấy là chồng anh."
Mark nói, tròn mắt quan tâm: “Anh ấy nguy hiểm lắm. Anh ấy cưới cô Seunghee vì tiền của cô ấy, mọi người đều biết điều đó. Và cô ấy chết một năm sau cuộc hôn nhân của họ. Cô ấy còn trẻ và sức khỏe hoàn hảo, cô ấy đột ngột qua đời trong giấc ngủ ”.
“Thật khủng khiếp,” Jaehyun nói. "Doyoung hẳn đã bị choáng váng." Mark nhấn mạnh: “Em không nghĩ đó là một bất ngờ lớn đối với anh ấy.”
Jaehyun thực sự ngạc nhiên. Anh không nghĩ Mark là kiểu người đưa ra nhận xét rõ ràng trong một tình huống như thế này. Sau đó, một lần nữa, anh không biết Doyoung sẽ cố giết anh khi kết hôn với anh ấy, vì vậy Jaehyun không thể được coi là thẩm phán tốt nhất về tính cách.
“Anh không thể nói với em rằng nó không đáng ngờ,” Mark nói, hạ giọng. “Em gái của cô Seunghee nói rằng Doyoung là một góa phụ khi anh ấy gặp cô ấy, sống nhờ tài sản của người chồng đã khuất. Hai lần cả vợ cả chồng anh ấy đã qua đời, để lại cho anh ấy một số tiền rất lớn ”.
Thực ra thì, theo như Jaehyun biết. “Cuộc sống thật tàn nhẫn với anh ấy,” anh nói. “Jaehyun, làm ơn,” Mark nói trong tuyệt vọng. "Em không muốn anh trở thành người thứ ba."
Jaehyun quan tâm đến người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với mình. Mark là một người tốt, nhân hậu, tốt bụng. Jaehyun sẽ tính anh ấy là một trong số những người bạn của mình.
“Mark,” anh nói khẽ. "Nếu em tiếp tục thô lỗ với Doyoung, anh sẽ phải yêu cầu em rời đi."
"Anh không thể nghiêm túc," Mark nói trong sự hoài nghi. “Jaehyun, anh ấy—”
“Anh ấy là chồng của anh” Jaehyun nói, “và anh yêu anh ấy. Anh sẽ không rời xa anh ấy. Nếu em lại đề nghị anh làm như vậy, chúng ta sẽ phải kết thúc kỳ nghỉ của em — và tình bạn của chúng ta — tại đây. ”
Mark mở miệng định nói, sau đó mắt anh mở to và ngậm chặt miệng. Jaehyun dõi theo ánh mắt mở to của anh đến ngưỡng cửa.
Doyoung nói: “Tôi nhớ là tôi đã chuẩn bị một chiếc bánh tart cho khách của chúng ta. Anh có muốn thử không?"
Jaehyun nhướng mày với Mark. Người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ đau khổ, mồ hôi lấm tấm trên trán khi ánh mắt anh ta lướt từ Jaehyun đến chồng của anh ấy và quay lại. Doyoung đứng ở ngưỡng cửa đang mở, vẫn điềm đạm như mọi khi, nụ cười lịch sự trên môi.
Jaehyun nói: “Không, em nghĩ Mark không có tâm trạng muốn ăn thêm món tráng miệng.”
Mark rời đi sau đêm hôm đó. Jaehyun cố gắng hết sức để lặng lẽ leo lên giường, nhưng Doyoung vẫn tỉnh bơ. "Em đã chắc chắn rằng Mark cảm thấy thoải mái trong phòng của mình?" anh hỏi, những lời nói mơ hồ trong giấc ngủ.
“Mark đã rời đi,” Jaehyun nói. “Tụi em đã bất đồng về điều gì đó và quyết định tốt nhất là em ấy không ở lại lâu hơn nữa.”
Doyoung không trả lời, và Jaehyun nghĩ rằng anh ấy có thể lại chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, không nói một lời, Doyoung nắm lấy tay Jaehyun và đặt nó lên giữa mình.
---/---
Jaehyun không biết trí tưởng tượng của mình có đang đánh lừa mình hay không, nhưng có vẻ như Doyoung đã khác sau chuyến thăm xấu số của Mark. Anh bớt ngọt ngào nhưng yêu đời hơn. Những tương tác của anh với Jaehyun có phần trung thực hơn, ăn miếng trả miếng hơn. Jaehyun đang hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Doyoung thỉnh thoảng vẫn chuẩn bị đồ ăn cho anh. Anh pha một loại trà đậm đà, có mùi vị mà Jaehyun chắc chắn rằng đã được pha với belladonna. Nước hoa mới của Jaehyun, một món quà từ người chồng yêu thương, một loại mùi hương độc hại. Doyoung đã từng đâm Jaehyun bằng một chiếc mũi ghim bạc - tất nhiên là vô tình. Những nỗ lực của anh ấy tiếp tục không có tác dụng, trừ chiếc mũ kẹp đang bị đau và anh ấy cần một nụ hôn từ Doyoung để làm cho nó tốt hơn.
Vào một đêm mùa hè dễ chịu, đôi vợ chồng sắp cưới đi xem hát. Vở kịch rất thú vị, và Doyoung hoàn toàn say mê. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, họ đi dạo trên đường phố, thảo luận về các sự kiện của câu chuyện. Doyoung am hiểu về nghệ thuật và hăng hái nói về diễn xuất, trang phục và tất cả những chi tiết nhỏ mà Jaehyun hầu như không để ý khi tập trung vào câu chuyện. Jaehyun rất vui khi lắng nghe. Sự nhiệt tình của Doyoung thật tuyệt vời để trải nghiệm.
Họ rẽ vào một góc, và trước khi Jaehyun có thể xác nhận những gì đang xảy ra, Doyoung đã nắm lấy cánh tay của anh và kéo anh về phía sau.
Một chiếc xe đang chạy quá tốc độ. Jaehyun chớp mắt, vòng tay qua Doyoung, nhìn theo vết xe đổ trên đường. Nó cách anh một sợi tóc.
“Em nên chú ý hơn,” Doyoung nói, nắm chặt tay Jaehyun như một thanh sắt. Jaehyun cười phá lên. “Em đã bị phân tâm bởi người chồng đáng yêu của mình,” anh cười nói. “Đây không phải là lúc để nói đùa,” Doyoung rít lên. "Em có thể đã chết." Jaehyun nói: “Em nghĩ cả hai chúng ta đều biết điều đó là không đúng.”
Doyoung chỉ đơn giản là nhìn Jaehyun, mặt đầy biểu cảm mà Jaehyun không thể đọc được. Và sau đó anh ấy hất cánh tay Jaehyun sang một bên và đi theo hướng họ trở về nhà.
Đường lái xe về nhà im lìm. Doyoung không nói một lời nào với Jaehyun khi họ cởi quần áo và chuẩn bị đi ngủ. Anh chỉ nói chúc ngủ ngon khi tắt đèn.
Jaehyun không thoải mái. Trước đây anh đã trêu chọc và làm Doyoung khó chịu, tất cả chỉ vì thích, nhưng Doyoung chưa bao giờ phản ứng như thế này.
“Cảm ơn,” Jaehyun đánh liều. “Vì đã cứu em sớm hơn. Anh nói đúng, em nên chú ý nhiều hơn. Em xin lôi."
Tất cả những gì anh nhận được là sự im lặng. Jaehyun nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết phải làm sao.
Anh nghe thấy tiếng Doyoung chuyển sang phía bên kia giường. Trước khi Jaehyun có thể phản ứng, Doyoung đã ở trên người anh, ngồi trên bụng anh và đẩy hết không khí ra khỏi người anh. Tay anh vòng qua cổ Jaehyun.
"Em là thứ gì?" Doyoung thì thầm. "Tại sao em không làm gì để trả đũa?"
Có một sự tuyệt vọng điên cuồng trong mắt anh ấy. Tay đặt quanh cổ họng Jaehyun, không siết chặt, chỉ nghỉ ngơi. Trong ánh trăng tắt ngấm qua rèm cửa phòng ngủ của họ, anh ấy trông thật đẹp.
Jaehyun nói: “Anh là chồng của em.”
Doyoung nhìn Jaehyun chằm chằm. Những ngón tay của anh co giật trên da Jaehyun.
Tất cả cùng một lúc cuộc chiến rời bỏ anh. Cơ bắp hết căng thẳng và anh ngã khụy xuống, đầu chúi về phía trước. Một cách cẩn thận, Jaehyun vòng tay qua người anh và kéo anh vào lòng. Doyoung không phản đối.
---/---
Nước chè vàng óng, thơm lừng, dậy mùi thơm mời gọi. Những cánh hoa màu chàm và xanh lam thanh tú nổi trên bề mặt tĩnh lặng. Nó được phục vụ trong một chiếc cốc sứ cao cấp, có màu trắng như tuyết và viền các chi tiết phức tạp bằng màu xanh lam.
“Dành cho em,” Doyoung nói với một nụ cười.
Jaehyun nhận lấy chiếc cốc. "Đặc biệt cho em?" anh ta hỏi.
Doyoung gật đầu.
Jaehyun cười đáp lại. Anh ta uống thử một ngụm trà. Có một vị đắng tiềm ẩn trong hương vị.
"Không phải là điều tốt nhất của anh," Jaehyun nói.
Doyoung nói: “Thật là thô lỗ.” Anh đập vào tay Jaehyun, khiến anh suýt làm đổ trà. "Anh đã làm nó chỉ cho em."
“Em xin lỗi,” Jaehyun nói. Anh uống thêm một ngụm nữa để xoa dịu chồng mình.
“Anh luôn thử những công thức mới,” Doyoung nói, nhìn Jaehyun khi anh ấy uống cạn cốc. "Anh phải tìm cái nào hợp ý với em nhất."
Jaehyun nói: “Em rất cảm động vì anh đã nỗ lực rất nhiều để làm mọi thứ cho em.”
Doyoung nở một nụ cười ngọt ngào.
Jaehyun nói: “Em yêu anh, chồng yêu của em.”
“Và anh cũng yêu em,” Doyoung nói. “Anh thật hạnh phúc khi được làm chồng của em. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta, tình yêu của anh.”
Jaehyun mỉm cười và nhấp một ngụm trà.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top