Blue October 06

VivianNg0711 and ❤minhngoc200
Món quà nhỏ cho hai tềnh iu bé nhỏ của unnie.
Merry Christmas 🎄☃️🎂😙❤

*********

Chapter 6: Chỉ lúc này thôi...

-Cậu đang làm gì vậy?
Jeon Jungkook chợt thấy tim mình như ngừng hoạt động khi bên tai là giọng nói trầm ấm thân quen.
Như mất cả hàng thế kỉ cho việc quyết định có hay không nên xác nhận mọi chuyện, dù cho chính hắn là người đã mong mỏi người nào đó đáp lại lời hắn sau từng mảnh tiếng gọi vỡ vụn trước đó.
Bất thình lình chiếc bóng đổ dài bao trùm lên người hắn, làm cho hắn có chút hoảng hốt.
- Cậu thích giày của tôi đến thế ư? - mắt thấy hắn đang giữ chặt giày của mình trong tay y không khỏi tò mò lên tiếng hỏi.
Hắn kinh ngạc nhận ra một Kim Taehyung bằng da bằng thịt đang mặt đối mặt với mình với khoảng cách chỉ vài centimet.
- Kim Taehyung? - hắn nghi ngờ hỏi.
Bộ dạng ngơ ngác này của hắn quả thật rất buồn cười nên y cũng chẳng tiết chế mà nở cho mình một nụ cười thích thú.
- Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
Đột ngột, đôi giày vẫn chưa hưởng trọn ấm áp là bao liền bị lạnh nhạt nằm trơ trội trên nền cát mềm, còn y lại rơi vào vòng tay mạnh mẽ nào khiến cho chính y có phần choáng ngợp vì quá đỗi bất ngờ.
- Cậu... làm sao vậy? - y không khỏi ngạc nhiên khi bị hắn ôm lấy.
Khi cơ thể kia rơi trọn vào vòng tay rắn chắc của mình, hắn mới phần nào tin được những gì đang hiện hữu trước mắt mình chẳng phải là ảo giác.
- Này, Jeon Jungkook? - đập thẳng vào mắt y là đôi vai đang không ngừng run rẩy của con người cơ bắp đầy mình này, điều đó càng làm cho y có phần khó hiểu đến hoảng hốt.
- Xin anh.... - mất rất lâu đôi môi kia mới mấp máy được vài câu - đừng làm vậy lần nào nữa! - lời van nài mang theo sự tuyệt vọng làm cho chất giọng nam tính cũng hóa đau thương đi ít nhiều.
Như hiểu ra vì sao hắn lại bất ngờ có hành động ấy, y không khỏi phải mỉm cười đầy bất đắc dĩ.
Thì ra không phải chỉ có mỗi y là mang sự sợ hãi bên mình, mà còn có cả hắn.
Dù không hợp lý nhưng nếu không vì hoàn cảnh hiện tại thì làm sao y có thể biết hắn nào có chán ghét y như bộ dạng hắn vẫn bày ra.
Jeon Jungkook, không biết vì cớ gì lại như vậy, nhưng trong lòng y đã rất vui bởi vì được cùng hắn trãi qua giây phút này.
Kim Taehyung thầm nghĩ, ích kỉ là bản tính vốn có của y nên y sẽ không cảm kích hay cảm động vì việc hắn làm, khi tự y cho đây là điều hiển nhiên mà mình được nhận.
Nhưng khi nhìn thấy hắn run rẩy vì ý nghĩ y đã chọn cách thức ngu ngốc ấy, tìm đến biển cả để vơi đi kiếp sống mỏi mệt này, thì sự ấm áp nào đã sưởi ấm cho lớn băng đã phủ kín lên bên trong y bao năm dần tan chảy.
Trái tim này của y từ lâu đã nào còn bình thường, khi nó luôn bị làm phiền bởi không phải thuốc than thì lại là những dòng kích điện, chẳng còn chút nào lành lặn cả.
Vậy mà giờ nó lại thật mềm mại, cứ như những vết sẹo, những chai lì từ trước đến giờ chẳng ảnh hưởng đến, tất cả là vì hắn sao?
Y không biết, và cả hắn cũng sẽ không bao giờ được biết nên chỉ lúc này thôi y sẽ quên đi mình là ai mà toàn tâm toàn ý tận hưởng từng chút khoảnh khắc này.
Chỉ là lúc này thôi....
Y không đáp lại hắn mà chỉ im lặng vỗ vỗ tấm lưng hắn như đang an ủi một đứa trẻ trước những hờn dỗi, muộn phiền ngốc nghếch.
Cứ vậy mà trên bãi biển nọ xuất hiện một cảnh tượng lạ lùng, hai nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật, giữa biển trời rộng lớn, mặc cho gió đông lạnh giá từng cơn thổi tới vẫn chung thủy ôm lấy nhau như hai đứa trẻ song sinh.
Qua một lúc lâu, lâu đến nỗi chiếc bụng nước lèo nhỏ cũng phải xẹp xuống, mà kêu gào "ọc! ọc", hai người mới chịu buông nhau ra trong cái sự ngượng ngùng.
Rồi không biết vì sao y chợt bật cười thành tiếng, hắn ngô nghê nhìn người trước mắt đang cười đến rạng rỡ thành những tiếng cười vui tai, vô thức hắn cũng hòa chung tiếng cười cùng y.
Hòa cùng tiếng sóng vỗ ngày đông có đâu đó tiếng cười của nắng xuân ấm áp.

*****

- Ha...
Jeon Jungkook mở to mắt nhìn một Kim Taehyung cao quý đang bật ra từng tiếng thỏa mãn sau một ly soju nhỏ bé như một kẻ bình dị tự hài lòng chính mình bằng những điều đơn giản nhất.
- Nào! Cậu cũng làm một ly đi! - y nhanh tay rót đầy cho hắn một ly mới khi thấy hắn đang đổ dồn ánh mắt đầy cầu mong của mình vào ly rượu trên tay y.
Với bộ dáng đang mở to mắt chờ đợi mình cùng cạn ly của y, hắn không khỏi cảm thán liệu còn có một Kim Taehyung như thế này sao!?
- Nào! - mất đi kiên nhẫn, y chủ động chạm vào ly của hắn cho mau xong thủ tục để còn nốc cạn nữa.
Hắn chợt bật cười, bởi hành động này của y chẳng khác nào một con sâu rượu không có lấy kiên nhẫn cho mình, sau đó hắn cũng đáp ứng y mà uống cùng.
Vừa nếm cái ngọt của vị rượu, hắn vừa tự vấn mình đã bao giờ được nhìn thấy một Kim Taehyung đang nhắm cả hai mắt thích thú mà tận hưởng vị rượu này chưa!?
Hay hắn đã được nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của y khi cảm nhận được cái ngon ngọt của hải sản tươi sống đang bày ra trước mắt này.
Câu trả lời dường như dừng lại ở hai từ "chưa từng", khi tất cả của ngày hôm nay đều là lần đầu tiên hắn được nếm trải.
- Này, Jeon Jungkook! - một tay đặt lên mặt bàn làm giá đỡ cho chiếc cằm thanh thoát, một tay nâng ly rượu soju lên giữa không trung lập lờ hơi thở mờ sương, y bày ra bộ dáng vừa lười nhác của một kẻ say mà cũng vừa quyến rũ bởi cái vẻ buông thả bất cần.
- Chuyện gì? - hắn ngay lập tức đáp lại.
- Tôi thật sự đã định lao mình xuống biển đấy! - y nhẹ nhàng cho hắn biết.
Bộ dáng thoải mái lúc nãy bỗng bị thu hồi, từng thớ cơ trên người chợt hóa đá mà trở nên cứng nhắc.
- Nhưng khi nghĩ lại chết như thế xấu lắm nên tôi lại thôi! - nụ cười hình hộp kia hiếm hoi lắm mới có dịp trưng ra, vậy mà giờ lại dễ dàng bày ra như thế.
Vì sao trước mắt hắn là nụ cười ngây ngô tươi sáng mà sao lòng hắn lại thấy đau đến nhường này.
Vô thức bàn tay to lớn vươn tới phía trước vuốt ve đôi má gầy đã nhuộm lên hương rượu nồng.
Như một chú mèo nhỏ, y hưởng thụ sự cưng chiều này mà ngoan ngoãn ngã đầu lên bàn tay ấy, dịu dàng mỉm cười nhìn hắn.
Nhịp tim nào bị đánh rơi mất giữa biển vàng óng ánh vị mật ong. Tựa như chú gấu nâu hung hãn bởi vẻ ngoài to lớn, mà biết đâu chú ngây dại chỉ vì vị mật, mặc đớn đau cũng quấn lấy vị ngọt ngào.
Cảm giác ấm áp bỗng tuôn trào ra trong trái tim thổn thức khiến cho nó sưởi ấm cả ngày đông giá này.

*****

Từng nhịp thở chậm dần bình ổn, hắn lẳng lặng ngắm nhìn người đang ở trong lòng.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính ôm y như lúc này. Cũng là lần đầu trải nghiệm cái cay độc của thời gian lên thân thể trước mắt.
Đã biết thân thể ấy ngày thường đã mỏng mảnh, nhưng giờ đây lại thêm phần gầy guộc đến nỗi y như hóa thứ thủy tinh dễ vỡ bởi lực mạnh khi ở cạnh thân hình to lớn đầy cơ bắp của hắn.
Hắn khẽ siết chặt lấy vòng eo nhỏ làm cho khoảng cách giữa họ đã gần nay lại càng dính sát vào nhau hơn, sau đó nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ nhỏ kia một nụ hôn phớt đầy yêu chiều mà cũng vô hạn ôn nhu.
Y khẽ động người làm cho tấm lưng lòi lõm xương càng dán chặt vào bờ ngực căng thịt phía sau mình.
- Tôi muốn sống ở một nơi như thế này! - đôi môi hãy còn sưng đỏ vì sự cuồng nhiệt lúc nãy chợt thì thầm.
- Ừ! - hắn đồng tình đáp.
- Hay cứ sống trên xe như thế này! - y lại chợt nghĩ ra gợi ý khác sau khi thấy việc ngủ trên xe cũng không đến nỗi tệ, như hiện tại khi cả y cùng hắn đang chen chúc trên hàng ghế sau xe như thế này.
- Ừm! - hắn ậm ờ đáp.
Có vẻ như thái độ này đã chọc đến y khiến cho y ngay lập tức liền xoay người lại đối diện nhìn hắn.
- Vậy tôi bán cậu lấy tiền luôn nhé!?
Nghe đến đây hắn liền mở to mắt mà nhìn y đang phồng má hờn dỗi nhìn mình.
- Hahaha!
Không thể chịu được trước bộ dáng đáng yêu của y, hắn liền bật cười thành tiếng.
- Anh muốn làm gì cũng được! - hắn sủng nịnh lướt tay qua chiếc mũi đang hếch lên đầy kênh kiệu.
Mặt trời vẫn còn say ngủ mà sao lại thắp sáng nơi đây, làm cho sắc đỏ tô hồng lên đôi má người.
Đột ngột, y bật dậy lấy thế áp hắn dưới thân mình. Nhìn vào trông y như kẻ cậy mạnh mà hiếp đáp kẻ yếu là hắn, nhưng khi để ý đến hình thể thì sẽ phải nghĩ theo chiều hướng khác.
Thân thể nhỏ giành quyền chủ động lướt ánh phong tình khắp thân ảnh lớn hơn, nụ cười mê người nào chợt nở làm cho kẻ say tình cứ mãi muốn nếm men ái ân.
Bàn tay lớn men theo từng đường nét, nhẹ chạm vào dung mạo xinh đẹp trước mắt.
Nét ma mị càng thêm rõ nét khi chiếc lưỡi hư hỏng nào liếm nhẹ lên từng đầu ngón tay rồi quấn qua từng đốt ngón nhóm lửa tình âm ỉ trong nam nhân.
Hơi thở người dưới thân ngày càng nặng nhịp làm cho y càng thêm thích thú mỉm cười.
Không còn đủ nhẫn nại trước bộ dáng câu nhân kia, hắn lật người giành lại sự chủ động cho mình.
- Làm sao? Chẳng phải bảo tôi muốn làm gì cũng được hay sao? - dù là người bị động nhưng cái thói chồng ghẹo vẫn không thể đổi thay, vì vậy y chẳng chút kiêng dè mà nói lời trêu chọc mặc cho bản thân đang ở vào hoàn cảnh nào.
- Vậy giờ anh muốn làm gì? - từ bao giờ bàn tay còn lại đã hư hỏng ve vuốt bờ mông căng tròn của y.
Trở lại bộ dáng mèo nhỏ, y dụi dụi gương mặt vào tay hắn, xúc cảm dễ chịu làm cho y thoải mái phả từng làn hơi thở ấm nóng đầy hưởng thụ.
- Jeon Jungkook! - tông giọng trầm ấm ấy khi gọi tên hắn chẳng khác nào vị nồng nàn của cà phê đắng quyện lấy cái béo ngậy của sữa ngọt thơm lừng, làm cho ta cứ muốn nếm mãi không thôi cốc cà phê sữa đầy cám dỗ vị giác.
- Tôi đây! - hắn thuận theo đáp.
- Điều tôi muốn đó chính là nụ cười này mãi luôn nở như vậy - y nghịch ngợm đưa cả hai tay kéo căng khuôn miệng của hắn là cho khuôn miệng nam nhân biếng thành một hình bán nguyệt to lớn.
Yêu chiều nhổm dậy hôn lên đôi môi mọng, hắn vui vẻ phụ họa bằng nụ cười răng thỏ của mình.
- Được!
Rồi không biết từ bao giờ, môi lại tìm đến môi, tay đan chặt lấy tay, hai trái tim cùng hòa chung một nhịp đập giữa những con sóng nhẹ vuốt ve bờ cát trắng.

*****

- Sao vậy? Anh không khỏe ư? - hắn cảm thấy lo lắng khi hôm nay trông sắc mặt của y không tốt cho lắm, bất giác hắn chợt nhớ đến thực tại, nhớ đến bệnh tình của y mà mấy ngày nay đã bị hắn phủi bỏ.
- Không có! - cố ý gạt đi bàn tay đang áp lên má mình, y lắc đầu đáp.
- Hay...
Lời chưa nói đã bị y nhanh chóng đánh gãy.
- Tôi đói bụng! - mấy ngày nay, hắn cố tình dưỡng cho y, may mắn thay y rất phối hợp nên chẳng mấy chốc mà gương mặt nhỏ đã vun đầy chút ít. Nên giờ khi y đang phụng phịu than đói thì đôi gò má như có thêm hai cái bánh bao nhỏ.
- Được! - hắn nhanh đưa tay bóp nhẹ lên bánh bao nhỏ xem tròn mịn đàn hồi ra sao.
Y khó chịu gạt ngũ trảo đang bấu víu lấy má bánh bao của mình ra xa.
- Ai cho phép cậu hả?!
Lời là hung hăn đe dọa nhưng sao khi rơi vào mắt hắn lại như làm nũng thế kia.
Hắn chợt bật cười bởi bộ dáng vừa phùng mang trợn má lại vừa cầm lấy tay hắn mà tỏ ra mè nheo của y.
- Bánh bao của tôi, tôi có quyền chạm! - hắn bá đạo lên tiếng tuyên bố quyền sở hữu.
Y bậm môi phản đối chẳng thèm nhìn lấy đến hắn.
Lợi dụng thời cơ hôn trộm lên má phính, hắn thích thú nhìn đôi mắt to đang trừng từng tia lửa về mình.
- Đợi tôi chút nhé! - chỉ mất vài phút lái xe là hắn có thể tìm thấy nơi bán thức ăn, vậy mà lại phải dặn dò hứa hẹn như thể nơi đó thực xa xôi.
- Phải mua cả coca và kem dâu! - y điều kiện.
- Vậy tôi được gì nào? - hắn giở giọng đòi hỏi.
Đôi môi nhỏ chu chu suy nghĩ chốc lát, rồi nhanh như tia chớp một nụ hôn đã đặt lên môi hắn.
- Không được đòi hỏi nữa! - y quả quyết.
Hai chiếc răng thỏ hí hửng lộ ra khi đã đạt được ý muốn.
Rồi như có điều gì đó dần âm ỉ trong hắn, hắn khẽ hôn nhẹ lên vầng trán kia cùng không quên nhắc lại lời dặn dò.
- Đợi tôi nhé!
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ y kèm theo lờn hối thúc mau đi hắn mới luyến tiếc mà khởi động xe chạy.
Khi chiếc xe dần xa tầm mắt, nụ cười trên môi cũng dần vụt tắt.
Bàn tay thon vô thức ôm chặt ngực tựa như thể che chắn nó trước sự cướp bóc nào.
Nơi lồng ngực như có ai bóp nghẹn làm nó đau đớn đến gào thét, cả việc hít thở cũng dần bị tranh giành lấy làm cho hình ảnh trước mắt cũng lập lòe chớp tắt.
Cố gắng hít thở để điều hòa nhịp hô hấp nhưng tất cả chỉ như dã tràng xây cát, lâu đài cát vừa được xây cao lại nhanh chóng sụp đổ thành bãi bằng chỉ vì cơn sóng vỗ vô tình cuốn lấy hết đi, tựa cơn đau kia vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm mà chỉ có dịp từng chút tăng lên thêm.
Trái tim từng chút bị đè nghiến dần thành từng mảnh vụn li ti, buồng phổi cũng dần cạn hơi, trước mắt, chỉ còn là một mảng trắng xóa khiến cho mắt nhìn cũng hóa tối đen.
- Jung...kook....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top