Chương 80
Khi biết Y Đông muốn xin nghỉ học một tháng ở trường, vẻ mặt của Khổng Thu và Mục Dã y chang Cam Y lúc đầu. Hai người bọn cậu đều cho rằng Y Đông sinh bệnh hoặc trong trường đã xảy ra chuyện gì đó không vui. Y Đông phải cam đoan không biết bao lần rằng mình không có vấn đề gì cả, chỉ đơn giản là muốn nghỉ ngơi đôi chút mà thôi. Cuối cùng, Khổng Thu đã phải âm thầm gọi điện cho thầy cô giáo của Y Đông để hỏi thăm, thì được mọi người đảm bảo không có sự cố nào hết, lúc bấy giờ hai người Khổng Thu và Mục Dã mới xem như hoàn toàn an tâm. Ở trong lòng ba người nói chung và Cam Y nói riêng, trên thế giới này, Y Đông là đứa trẻ có hiểu biết nhất, thế mà lại đột nhiên nói muốn nghỉ học một tháng, khó trách khiến bọn họ nảy sinh lo lắng.
Bảy năm trôi đi, dung mạo của Khổng Thu và Mục Dã hoàn toàn không có chút biến hóa, thời gian đối với hai người họ cứ như dừng lại tại thời điểm chủ nhân hai người rời đi. Ba nam tử độc thân cùng một đứa nhỏ hợp lại thành một gia đình đặc biệt, trừ những lúc Khổng Thu và Mục Dã trở về thăm cha mẹ ra, thì thời gian còn lại, bốn người họ hầu như đều ở bên nhau.
Lúc này, Y Đông có một tháng nghỉ phép, Mục Dã và Khổng Thu sau khi bàn bạc liền đề xuất ý kiến để Cam Y và Y Đông đi du lịch một chuyến. Cam Y bình thường đều phải chăm sóc bọn họ rất vất vả, việc học tập của Y Đông cũng thế, vừa lúc có cơ hội, để hai người họ thoải mái tận hưởng một chút là điều nên làm.
Cam Y vừa nghe lập tức lắc đầu cự tuyệt, cậu muốn làm tròn trọng trách chiếu cố Mục Dã và Khổng Thu. Vừa vặn Văn Sâm gọi điện đến, nói hai ngày nữa sẽ cùng Fiona đến chơi, Mục Dã cùng Khổng Thu tức thì víu lấy lí do đã có Văn Sâm mà thuyết phục Cam Y dẫn Y Đông đến New Zealand nghỉ ngơi.
Vốn Cam Y vẫn còn do dự không muốn đi, nhưng vì buổi tối, Y Đông cũng thể hiện có chút muốn cùng anh ra ngoài chơi, nên Cam Y mới gật đầu đáp ứng. Vé máy bay đã đặt, hành lý thu thập ổn thỏa, Cam Y chỉ chờ Văn Sâm và Fiona đến thì cậu sẽ cùng Y Đông bay thẳng đến New Zealand ngay.
Đúng hẹn, Văn Sâm và Fiona đã có mặt tại biệt thự, vừa nhìn thấy Y Đông, Văn Sâm vui vẻ ôm lấy cậu, một bộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y Đông sâu sắc nhìn Văn Sâm vài lần, cũng đem toàn bộ những lời khuyên của Văn Sâm khắc sâu trong lòng, rồi mới im lặng đứng sau Cam Y nghe hai người nói chuyện phiếm.
Y Đông thủy chung luôn đứng bên cạnh Cam Y, cơ hồ không muốn tạo cơ hội để Văn Sâm và Cam Y đứng một mình, Y Đông tựa hồ ngại Văn Sâm nhịn không được mà tiết lộ bí mật giữa hai người ra. Buổi tối, khi Cam Y đang tắm, Y Đông chủ động tìm tới Văn Sâm, Văn Sâm nói cho cậu biết đợi qua hết tháng này, Nữu nhân sẽ đến. Nghe được tin tức đó, Y Đông mới thoáng yên tâm một chút.
Trước khi Y Đông chuẩn bị rời đi, Văn Sâm gọi cậu lại: "Tiểu Đông, cháu nên suy nghĩ một chút. Kể từ thời điểm Cam Y nhận nuôi cháu, em ấy đã chuẩn bị rất tốt mọi thứ có thể, chắc chắn cháu sẽ không chỉ sống mấy chục năm ngắn ngủi, Cam Y sẽ làm cho cháu sống đến tận trăm tuổi. Ngược lại, nếu thất bại, cháu sẽ không bao giờ trở về được."
Y Đông đưa lưng về phía Văn Sâm, cậu không trả lời ngay, trong phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng hít thở chậm rãi, qua một lúc lâu, Y Đông mới lên tiếng: "Cháu không muốn là con của papa, cháu muốn trở thành người bảo vệ papa, như chú Blue và chú Bố Nhĩ mà cháu chưa có cơ hội gặp qua, trở thành chủ nhân để papa có thể dựa vào."
"Hả?" Văn Sâm hít một ngụm khí lạnh, thanh âm run run vang lên: "Cháu..."
Y Đông không hề xoay người lại, chỉ thản nhiên nói tiếp: "Trong Miêu Linh Tộc, chủ nhân khi nhìn thấy người hầu của mình sẽ có cảm giác, trước kia cháu còn nhỏ, không hiểu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu. Papa đối với cháu không có cảm giác, cho nên cháu chắc chắn không phải là người hầu của papa, nhưng cháu có cảm giác với papa, hơn nữa càng ngày càng... mãnh liệt hơn. Nếu con người có thể trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc, cháu nguyện ý mạo hiểm để đánh cược. Cháu, yêu papa, cháu hi vọng, có thể trở thành chủ nhân của papa."
Lúc này Y Đông mới xoay người lại, đối diện với Văn Sâm đang hết sức kinh ngạc, cậu nhẹ nhàng cười nói: "Chú Văn Sâm, cám ơn chú." Nói xong, Y Đông cúi đầu chào Văn Sâm rồi mới xoay người rời đi. Nhìn cánh cửa đóng lại, hai hốc mắt Văn Sâm đỏ lên, anh nhắm chặt mắt lại, hàm răng siết lại, hóa ra... hóa ra Tiểu Đông đã nhận ra.
Trở lại phòng ngủ, Cam Y vẫn còn đang thoải mái đứng dưới vòi hoa sen, Y Đông trực tiếp mở cửa vào phòng. Bọt nước vẫn còn treo đầy người, Cam Y quay đầu hướng ra phía cửa phòng, híp mắt cười, "Tiểu Đông, muốn tắm không?"
"Có ạ."
Không ngại ngùng khi nhìn Cam Y trong tình trạng lõa thể, Y Đông thuần thục trút bỏ quần áo trên người xuống. Cố gắng nhẫn nhịn bản thân không được có biểu hiện dị thường, thứ gì đó giữa hai chân cũng rất bình tĩnh.
Chưa bao giờ có ý nghĩ khác thường trên người Y Đông, cho nên Cam Y vẫn thản nhiên cầm dầu gội đầu, nói: "Có muốn papa gội đầu cho con không?"
"Vâng." Y Đông nhắm mắt lại, cúi thấp đầu xuống. Cam Y làm ẩm tóc của Y Đông, rồi đổ dầu gội lên, cẩn thận mát xa nhẹ nhàng cho Y Đông. Tắm gội xong xuôi, Cam Y lau khô người, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, bất chợt Y Đông từ đằng sau ôm lấy cậu, khiến cả hai cùng nhau đứng dưới dòng nước tuôn xả từ vòi hoa sen xuống.
"Tiểu Đông?" Cúi đầu nhìn người sắp cao bằng mình, Cam Y yêu thương vuốt nhẹ sau lưng Y Đông.
"Đừng đi."
Trong mắt hiện lên lo lắng, Cam Y ôm lấy Y Đông, giống như lúc Y Đông còn nhỏ, nhẹ hôn lên mặt cậu, trấn an nói: "Được, papa không đi, papa tắm cùng con."
Y Đông không nói gì, chỉ ôm thật chặt Cam Y vào lòng, để mặc dòng nước ấm nóng phủ quanh thân thể hai người. Cậu muốn ôm người này cả đời, tuyệt đối không thể chết trước người này, không thể để người này phải cô đơn sống một mình.
"Papa, con yêu papa."
Nội tâm Cam Y hạnh phúc muốn chết.
"Papa cũng yêu con, papa yêu nhất là Tiểu Đông."
Mặc kệ tiếng yêu của Cam Y cùng Y Đông không giống nhau, nhưng Y Đông không quản nhiều như vậy. Cậu ôm lấy thân thể trải qua bảy năm mà không hề có chút thay đổi, vẫn trắng ngần như ngày nào, nhưng Y Đông lại khác, bởi vì thường xuyên chơi bóng rổ cũng như vận động ngoài trời mà nay hình thể đã trở nên rắn chắc, đậm màu hơn.
Buổi chiều ngày hôm sau, Cam Y và Y Đông lên máy bay đi đến New Zealand. Trên máy máy, trừ những lúc ăn cơm ra, bàn tay Y Đông luôn nắm chặt lấy tay Cam Y. Nếu không phải Y Đông vẫn luôn gọi Cam Y là papa, người khác sẽ cho rằng bọn họ là tình nhân của nhau. Cam Y đối với mọi yêu cầu của Y Đông cũng chưa từng cự tuyệt lần nào, hơn nữa biểu hiện của Y Đông không muốn rời xa cậu, nên Cam Y chỉ cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, cậu thích Y Đông biểu hiện thân mật với mình a.
Sau khi đến New Zealand, từ lúc ở trong khách sạn đến khi ra ngoài chơi, Y Đông đều không để Cam Y phải lo lắng. Nhìn thấy chỉ trong một đêm mà Y Đông tựa như biến thành một người đàn ông trưởng thành, tâm tình Cam Y bỗng trở nên phức tạp. Anh hi vọng Y Đông có thể mau mau lớn lên, nhưng lại sợ Y Đông lớn nhanh quá, thời gian con người sống so với anh mà nói là rất ngắn. Bây giờ, Cam Y căn bản không dám nghĩ tới một ngày Y Đông sẽ rời xa mình, anh sợ anh sẽ điên lên mất.
Dùng một ngày nghỉ lười biếng nằm trong phòng, Y Đông ngồi trên thảm ôm lấy Cam Y vào lòng. Lúc còn nhỏ, Y Đông đều như vậy nằm trong lòng Cam Y, bây giờ, cậu cũng đã có thể giống một nam nhân đem người quan trọng nhất của mình ôm vào trong lồng ngực. Hôn nhẹ lên mặt Cam Y một cái, Y Đông mang theo ngữ khí âm trầm vừa hôn vừa nói: "Papa, con đã trưởng thành rồi."
Nắm lấy bàn tay của Y Đông, Cam Y cảm khái: "Đúng nha, quay đi quay lại Tiểu Đông đã trưởng thành."
"Papa, papa chờ con."
Cho rằng Y Đông muốn mình chờ thằng bé lớn lên nữa, Cam Y không chút do dự gật đầu nói: "Papa luôn chờ con mà." Hôn trả lại trên mặt Y Đông một cái, Cam Y nói tiếp: "Tiểu Đông, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, con như vậy là tốt lắm rồi, papa mong con có thể vừa học tập vừa vui chơi, hưởng thụ niềm vui ở lứa tuổi này mang lại. Tiểu Đông, đáp ứng papa, đừng liều mạng học như vậy nữa, được không?"
Trong đôi con ngươi tinh tường phản chiếu khuôn mặt của Y Đông, thái độ của papa với mình suốt bảy năm qua chỉ có thể nói càng yêu thương, càng dung túng hơn mà thôi. Nhịn không được hôn một cái lên khóe miệng Cam Y, Y Đông sâu xa nói: "Papa, con sẽ cố gắng để vĩnh viễn có thể ở cùng với papa, thẳng đến khi sinh mệnh của papa chấm dứt. Đáp ứng con, papa sẽ chờ con nhé."
Tuổi thọ của Y Đông luôn là cái gai trong lòng Cam Y, nghe Y Đông nói, trái tim Cam Y bỗng nhói đau, anh dùng sức gật đầu: "Không cần không cần, papa sẽ nghĩ biện pháp để con có thể khỏe mạnh, sống tốt. Papa sẽ chờ con, sẽ luôn luôn chờ con."
"Còn có một việc nữa, papa, papa có thể đáp ứng với con không?"
"Con nói đi."
Mặc kệ là chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng đều đáp ứng Y Đông.
Y Đông ôm chặt lấy Cam Y, nói: "Đừng đi tìm người hầu của papa nữa, papa chỉ được ở cùng con thôi."
Trong nháy mắt, Cam Y giật mình sửng sốt, rất nhanh sau đó, Cam Y hôn thật sâu một cái lên trán Y Đông, nói: "Papa sẽ không đi tìm người hầu, cho dù có gặp, papa cũng sẽ không cùng người đó ở bên nhau. Papa còn phải ở bên con, còn phải chiếu cố chú Mục và chú Thu của con nữa."
Khóe miệng nhịn không được mà giương lên, Y Đông cuối cùng mới buông được tảng đá trong lòng, bất quá vẫn còn một việc: "Papa, cho dù con không ở bên cạnh papa, papa cũng phải thật vui vẻ nhé." Papa không được khóc đâu đó.
Cam Y nhíu mi: "Con muốn đi đâu sao?"
Y Đông lắc đầu, nói: "Con trưởng thành, có lẽ tại thời điểm nào đó sẽ vì một việc nào đó mà phải tách khỏi papa một thời gian."
Thì ra là thế. Cam Y lập tức nói: "Papa sẽ vui vẻ chờ con trở về."
Nhìn Cam Y thật lâu, Y Đông nhịn xuống dục vọng muốn ngậm lấy cánh môi của Cam Y, cậu cúi thấp đầu hôn mạnh lên cổ Cam Y một cái. Chuyến đi này, cậu không dám chắc mình có thể trở về hay không. Không, cậu nhất định phải trở về, cậu muốn làm chủ nhân của papa, muốn vĩnh viễn ở bên papa.
"Papa, con yêu papa."
"Papa cũng yêu con."
Trầm lặng ôm nhau, trái tim Cam Y không hiểu sao tự nhiên lại nhảy lên vài cái, nhiệt khí bên cổ làm trái tim Cam Y loạn nhịp. Chưa bao giờ có loại cảm giác này, Cam Y chỉ cảm thấy xương sống lạnh buốt, rồi mới...
"Meo meo? Tiểu Đông?" Sao cậu lại tự nhiên biến thành mèo vậy nè?
Y Đông cũng sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ôm lấy mèo nhỏ vào trong ngực, không nhịn được hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia: "Papa, biến thành hình thú bình thường của papa đi."
"Thật quái lạ, không đâu tự nhiên sao papa lại biến thành mèo vậy nhỉ."
Cam Y nghe lời biến về hình thú nguyên bản của mình, ghé vào bên chân Y Đông. Y Đông đè Cam Y xuống, ôn nhu vuốt ve bộ lông mềm mại của anh, rồi trìu mến xoa nhẹ lên vùng bụng của Cam Y.
"Grừm..." Cam Y híp mắt ngâm nga vài tiếng, động tác trên tay Y Đông càng thêm dịu dàng.
"Tiểu Đông, sờ sờ bụng."
"Được."
Chậm rãi vuốt ve lớp lông nhung mền mại dưới bụng, động tác trên tay Y Đông càng tăng thêm phần cẩn thận, tránh cho chạm phải nửa thân dưới của Cam Y, bây giờ còn chưa đến lúc cậu danh chính ngôn thuận ở cùng người này.
"Tiểu Đông, buổi tối papa cứ như vậy ngủ được không?"
"Được."
"Gãi gãi cổ đi."
"Vâng."
"Grù grù grù grù grù grù..."
Mèo lớn ở trước mặt đứa con của mình không chút giấu diếm "dục vọng" của bản thân mà kêu lên, còn Y Đông thì dịu dàng in một nụ hôn lên mặt anh, nhưng trong lòng cậu lại đau thương vì sắp phải ly biệt.
Ban đêm, mèo lớn Cam Y ở trong lòng Y Đông dần dần ngủ sâu, Y Đông mở to mắt nhìn bóng đêm, tay trái vẫn không ngừng vuốt ve Cam Y. Cậu không biết mình có thể trở thành chủ nhân của Cam Y hay không, nhưng cậu nhất định phải thử một lần. Từ khi trưởng thành đến giờ, cậu chỉ nảy sinh dục vọng với một người, đó chính là người trong lòng cậu lúc này. Mặc kệ là hình người, hình miêu, hay ở dạng hình thú, tất cả đều khiến cậu khát vọng muốn có.
Bàn tay vuốt ve nhẹ nhè bỗng chạm đến tính khí của Cam Y, hơi thở của Y Đông trở nên rối loạn. Thật cẩn thận lấy tay mình cảm thụ hình dạng của nơi đó, trước khi ý thức bị dục vọng lấn chiếm, Y Đông vội thu tay về. Cậu tin tưởng rằng, ông trời nhất định không phải vô duyên vô cớ để Cam Y nhặt được cậu, nhất định là có lý do nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top