『014』: Apricity

"Đôi chim ri thường làm cái gì vào cuối năm?"

01.Nagi Seishirou.

Còn em, người yêu của Nagi, cậu sẽ đánh giá em sao đây? Nagi chịu, cậu chẳng biết phải miêu tả ra sai. Quen em đã lâu, sống với em cũng được khoảng thời gian rồi, nhưng em vẫn luôn mơ hồ như ngày đầu tiên gặp mặt. Tính cách của em thay đổi xoành xoạch, hay còn gọi là "sáng nắng, chiều mưa, trưa ẩm ướt". Có lúc, em có thể vô tư cất lên tiếng cười lanh lảnh như chiếc chuông gió vì những điều nhỏ nhặt không đáng vào đâu. Xong lại có lúc, em không ho he câu gì, ngồi trầm tư trong mớ suy nghĩ rối như tơ vò, để rồi để nước mắt nóng ẩm mình lăn dài trên cặp má hồng từ lúc nào không hay. Em khó hiểu, mờ nhòa tựa đám sương mù dày đặc vào sáng sớm của tiết trời mùa đông, khiến cho rada đọc vị của Nagi rối tung, chẳng biết đường nào mà lần.

Giống như vào lúc này, lắng nghe tiếng nói ồn ào hòa trong tiếng còi xe inh ỏi xa xăm, ngắm nhìn dải trời lành lạnh phủ kín những ngôi sao li ti như tàn nhang trên gò má, tận hưởng không gian đầm ấm của không gian ban công giữa thời tiết lạnh ngắt trên từng đầu ngón tay đỏ ửng. Đối diện với Nagi là em, người vẫn đang bận hướng mắt về một nơi vô định, trong khi nhâm nhi cốc cacao nóng. Chốc chốc, hai bàn chân của hai đứa va vào nhau, bất chợt đánh thức cảm giác bồn chồn trong lòng. Nếu như không ở trong không gian này, thời gian này, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu trước bầu không khí yên tĩnh này, thậm chí có thể ngủ gật trên vai em nữa. Nhưng mà, cái lạnh khiến cậu khó chịu, bứt rứt trong tim, xong lại chẳng biết giải tỏa như thế nào. Chỉ đến khi chiếc cốc đã vơi một nửa đã đặt xuống bàn, mắt em phản chiếu bóng hình người mình yêu, Nagi mới thấy mình đỡ hơn chút.

"Một năm qua, là một năm đáng nhớ lắm đó"

02.Itoshi Rin.

Ban công của nhà cả hai tương đối rộng rãi, có lẽ có kích thước gần bằng một căn phòng nhỏ trong nhà. Một dàn hoa giấy tím xen trắng chen chúc khắp lan can sắt, khẽ đung đưa theo cơn gió buốt, mái che trong suốt vẫn còn vương vấn chút tuyết trắng chưa kịp dọn sạch, một chiếc đèn trần rọi ánh cam, một bộ sofa nhỏ, một bàn trà đã cũ, và một chiếc tủ sách be bé ngay góc. Không gian ban công này, từ việc chọn đồ đến trang trí, đều do tay em làm cả. Em luôn biết cách biết một nơi rộng thênh thang trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Có lẽ vì đôi tay cùng đầu óc sáng tạo của em, mọi ngóc ngách trong nhà lúc nào cũng tràn ngập hơi thở dịu dàng quen thuộc của tổ ấm gia đình, khiến cho mọi buồn phiền của Rin cứ thế mà tiêu tan sau khi đóng cánh cửa nhà lại, và đôi lúc làm cậu muốn đánh một giấc ngủ thật ngon.

Có thể vì có một không gian ban công quá đỗi tuyệt vời, chốc chốc rảnh rỗi sinh nông nỗi, hoặc đơn giản ngồi lâu trong phòng khiến em cảm thấy bí bách, em sẽ kéo Rin ra ban công ngồi cùng em. Dù cho gió rét cứ thế thổi tốc vào người, đầu ngón tay lạnh buốt nỗi mất cảm giác, em nhất quyết phải ra ngồi. Thế là, nhân danh là người sẽ phải chăm em khi em ốm, Rin mặc cho em đủ loại để chắc chắn em sẽ không bị lạnh, pha sẵn hai cốc sữa nóng, rồi mới cùng em ra ban công ngồi thư giãn. Muốn vui thì phải ấm trước đã, chứ không nằm bẹp dí trên giường vì bệnh, người khổ vẫn sẽ là cậu thôi.

"Nhậu nhẹt tí không, dù gì cũng ôn lại tý kỷ niệm"

03.Bachira Meguru.

"Ham ở bên tớ đến vậy, cẩn thận lúc chia tay lại khóc bù lu bù loa đó"

Em cười, nụ cười nhếch mép thành công chọc tức Bachira. Cái vụ việc cậu nắm lấy tay em, òa khóc như đứa trẻ ở sân bay, khiến cả nhân viên lẫn những người xung quanh đó đều tụ tập lại, nhìn cả hai bằng ánh mắt hiếu kỳ, em vẫn chưa quên được đâu. Bởi lẽ lúc đó em ngượng chết đi được, chẳng biết giấu mặt, khéo khi họ còn tưởng em là người bắt cậu đi ấy chứ. Về phía cậu, thì cậu bận khóc mất rồi, nên không để ý mấy tiếng xì xào hướng về mình. Nếu em không dỗ cậu, rồi ấn cậu lên trên chuyến bay, thì vừa khả năng lỡ chuyến, vừa vác mặt lên báo lá cải cao lắm. Dù cho người chịu ám ảnh lớn nhất sau vụ đó là em, nhưng em lại thích lôi chuyện đó ra để trêu cậu. Thì biết sao giờ, phản ứng của cậu là một niềm vui đối với em. Cái cách cậu dậm chân, phồng má giận dỗi, lườm nguýt em mấy lần liền, khiến em không nhịn được mà ôm bụng mà cười, để cậu phải dẫm vào chân em mấy lần liền.

"Đừng nhắc mấy cái chuyện xấu hổ này chứ!"

Hóa ra, câu chuyện về yêu xa nhiều hơn em nghĩ. Cười chán cười chê, em lại lôi thêm chuyện cũ nào đó vừa bật ra khỏi đầu em, kể cho Bachira nghe. Những câu chuyện quá khứ vu vơ, những câu bông đùa nhạt phách, và tiếng cười đùa nức nở, lồng ngực của tụi nó tràn ngập một sự ấm áp vô bờ hằng quen thuộc trong những bữa ăn tất niên, khi mà các thành viên gia đình quây quần bên nhau, ôn lại chuyện cũ. Một trong những ngày cuối năm vui đến lạ thường, khiến tụi nó quên mất bát cơm vơi đi một nửa, bát canh miso đã nguội lạnh và đĩa cá đã gần hết. Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian gần một năm, căn bếp mới nhiều tiếng cười đến thế này, khác xa với lần cuối em ngồi ăn trong một buổi tối sau khi hoàn thành cả mớ công việc trên công ty.

04.Isagi Yoichi.

"Hay là hôn tớ đi, cho bớt thèm"

Em ẩn Isagi ra, ôm má cậu, kề sát môi cậu ngay gần môi mình. Trước khoảng cách gần thế này, chỉ cần tiến thêm chút nữa thôi, môi cậu sẽ chạm với môi em ngay. Có lẽ vì vậy, người cậu chợt cứng đờ như tượng đá, rặng hồng đào lan rộng đến tận vành tai của cậu. Mỡ dâng đến tận miệng thế này rồi, chẳng có cái cớ gì cậu không thưởng thức cả. Cơ mà, cậu vẫn còn đang ngượng lắm, mặc cho cậu đã hôn em đến hơn hàng trăm lần rồi. Thì ai bảo em tấn công bất ngờ quá, làm cậu không kịp lấy tinh thần để chống đỡ lại. Dù gì, cậu vẫn chỉ là chàng trai tân lần đầu tiên nếm thử hương vị của tình yêu, nên có chút lúng túng hay ngại ngùng trong mấy hành động thân mật cũng là điều dễ hiểu thôi.

Mãi đến khi hết thứ để nhìn trong phòng, hết điều để ngẫm trong đầu, Isagi mới gật đầu đồng ý. Khẽ đẩy em xuống giường, hai tay đan chặt lấy tay em, cậu cúi người xuống. Cậu hít một hơi thật sâu, lịch sự xin phép trước, như là một người đàn ông tử tế chỉ làm hai môi em ướt chứ không làm mắt em ướt, rồi mới bắt đầu nhấm nháp đôi môi ngọt ngào của em.

"Vậy thì, chúc chính bản thân tớ ăn ngon miệng"

Có lẽ, em đã đi một nước cờ vừa tuyệt vời, cũng như vừa tệ cùng một lúc. Tuyệt vời cho Isagi, khi cậu không cần uống cà phê, nhưng lại giải quyết được cơn thèm đó. Còn tệ cho em, rằng đêm nay sẽ còn dài lắm. Nếu môi em có sưng vù, hay dáng đi cà nhắc của em trông rõ đáng thương vào sáng ngày mai, thì cũng không phải điều đáng bất ngờ đâu.

05.Kurona Ranze.

Khoảng thời gian cuối năm, tụi nó đã nói sơ qua về những thói quen của hai đứa mỗi khi khoảnh khắc ngắn ngủi này đến. Những buổi nhậu nhẹt ban đêm ở ban công, những bát mì thơm phức sau một buổi làm việc mệt mỏi, và vài ba tấm ảnh tụi nó lấy ra làm chủ đề bàn tán và chọc quê đối phương. Nghe thật đơn giản, nhưng cũng thật ấm áp, quá đỗi phù hợp cho những ngày cuối cùng của năm cũ. Song, có một thói quen khác mà tụi nó cũng hay làm vào cuối năm, mà phải phụ thuộc chủ yếu vào nhiều yếu tố, chủ yếu là cách thuyết phục có hơi cố chấp. Khi nào tiếng chuông cửa nhà vang lên liên hồi, đi kèm theo cả đống tiếng í ới, Kurona và em biết bọn chúng đã kỳ kèo bố mẹ của bọn chúng thành công rồi đấy.

"Anh cá mập, anh cá mập, anh có thấy cú sút lúc nãy không? Em xoay người một cái, xong vung chân một cái, quả bóng bay cái vèo như thế này này, anh có thấy không!"

Đứa nhóc, người đã khiến chiếc lưới rung lên, bám lấy góc áo cậu mà cố gắng tái hiện lại cảnh nó sút bóng vừa nãy, để rồi suýt ngã lăn ra đất nếu không có em kịp đỡ lại. Nó đu bám trên người cậu, tiếng cười nó giòn tai bên tai tựa như tia nắng hiếm hoi vào sáng đông của cuối năm. Chất giọng ngọng líu ngọng lơ của thằng bé kéo theo mấy đứa trẻ xung quanh, khiến tụi nhóc bu kín quanh hai đứa trẻ lớn tướng hơn. Đứa này nhảy vào miệng đứa kia, tụi nhóc con thi nhau nói đủ thứ, làm tụi nó nghe váng cả đầu. Có đứa còn bạo hơn, bám lấy cánh tay tụi nó, đòi đu bám lên người tụi nó, mém làm tụi ngã quỵ nhiều lần. Nhưng tụi nó không kêu ca gì cả, bởi lẽ đó là trẻ con, nói nhiều, nghịch nhiều là bản chất của trẻ con.

Đây là một trích đoạn nho nhỏ trong cuốn fic sắp tới đây, cũng như là một món quà năm mới nho nhỏ sốp dành cho các bạn. Sáu chương sẽ được đăng lên vào 00:00 vào ngày 1/1/2024, ngay chính vào đầu năm mới. Nếu bạn nào thức được đến lúc đấy thì hãy thưởng thức luôn, còn không thì đọc vào ngày mai cũng không sao cả. Mong sẽ được sự ủng hộ của các bạn, và chúc các bạn sẽ có một năm mới vui vẻ nhé. Sốp mãi iu các bạn!

31.12.2023|Dumb Seaweed.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top