Hướng dương đen [ Rin ]

"Vốn dĩ đã là mặt trời cớ sao lại
luôn tìm kiếm..."

" Hướng dương tươi cười vì nắng
Nắng ấy là của Mặt Trời
Nhưng lại tự mình che phủ
Khiến Dương chẳng còn nụ cười.."

Người em thương mang một sắc xanh trầm tối lạ thường, u ám ẩn mình trong muôn vàn suy nghĩ. Chỉ là tự hỏi rằng anh đã từng trải qua những gì, sao lại luôn cố gắng khép kín đến vậy.

Nhưng Itoshi Rin trong ánh mắt người đời lại chẳng đáng thương như vậy, họ có lẽ chỉ có thể thấy được sự nóng tính và kiêu ngạo vô cớ về tài năng và chính "cái tôi" của anh ấy mà thôi. Nói là vậy nhưng nhìn lại em cũng đã biết được những gì rồi?

Biết được cái dịu dàng ẩn sâu trong gương mặt vô cảm kia qua những lần được vòng tay to lớn ấy phủ lấy, hay những nụ hôn dồn dập chẳng để mắt em kịp đọng hơi sương từ bão giông trong lòng. Em nghĩ rằng anh ta đã rất say mê em chứ, hay chỉ rằng mình em ảo tưởng mà thôi?

Hàng suy nghĩ cắt đứt ngay khi có tiếng động lạ lọt vào tai em, dù muốn ngẫm xem nhiều hơn về chính bão tố nơi trái tim mình nhưng có lẽ chỉ được vậy thôi. Vì người ấy đã đang trước mắt em rồi, suy nghĩ nhiều cũng không thể khiến sự thật thay đổi, rằng em chính là ưu tiên, là ngoại lệ của Itoshi Rin - top 1 của Bluelock, nơi đào tạo ra tiền đạo hàng đầu của Nhật Bản.

Hôm nay là ngày anh ấy được về nhà do Bllk đã sắp xếp một lịch nghỉ, chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có thể khép kín đến như vậy, khiến cho những bức tường vô hình được dựng lên, hoặc chỉ đơn thuần là do em tự suy diễn.

Vội vàng chạy tới len lỏi vào vòng tay to lớn kia, vui vẻ như chú mèo con gặp được cuộn len nhỏ. Mùa đông mà được ở mãi bên cạnh anh người yêu m8 thì hạnh phúc biết bao, nhưng ảnh lại chẳng nghĩ như vậy ha. Gương mặt vẫn vương những đợt khí lạnh nhưng dịu bớt đôi phần, từ từ đáp lại cái ôm của em, mấp máy vài từ gì đó nhưng lại chẳng thốt lên lời.

Em như biết được điều bất thường ấy, nhanh nhảu vọt khỏi vòng tay mà hỏi anh một cách hí hứng.

"Rinrin vừa nói gì thế, anh muốn nói là nhớ em lắm đúng không nè."

Ý cười như hiện lên trong đáy mắt, chắc em không nhìn nhầm đâu nhỉ, khuôn miệng kia hình như cũng vẽ lên một đường cong mảnh mai khiến em thật là xao xuyến aa. Dẫu vậy, anh cũng chỉ đặt nhẹ tay lên đầu em rồi lướt qua, tiến tới căn phòng quen thuộc mà chút bỏ đi một phần gánh nặng.

Em cũng hiểu ý mà tung tăng hướng tới nhà bếp, chuẩn bị cẩn thận bữa tối cho anh người yêu đẹp trai.

Vừa từ tốn chuẩn bị nguyên liệu rồi chế biến, vừa nghĩ tới sẽ làm gì khi được ở cạnh anh người yêu. Trông em thật ngốc nghếch làm sao khi cứ mãi tủm tỉm cười nơi góc bếp. Vốn cũng chẳng khéo léo gì, miệng nhỏ cứ mải mê ngân nga nhưng may sao đôi tay ngọc ngà vẫn thoăn thoắt mà làm việc. Rồi bàn ăn cũng đã được lấp đầy bởi những món ăn đẹp mắt nhưng giản dị vô cùng, đúng là không hổ danh vại tương lơ của tuyển thủ bóng đá quốc gia haa.


Lòng bỗng chốc nổi lên một khuất mắc, trước giờ anh luôn ngồi ở đầu bàn và cách em tại chính góc nối tiếp hai cạnh. Em từng nghĩ rằng anh không muốn có một khoảng cách quá gần với em, nghe thật là ngớ ngẩn nhỉ? Không phải có khi khoảng cách ấy còn bị đốt cháy luôn hả? Aizz sao lại nhớ vào lúc này chứ, nhưng giờ nghĩ lại hay có lẽ anh muốn luôn nhìn thấy mình khi dùng bữa nhỉ. Ngồi như vậy thật dễ chạm mắt, còn không phải ngoái lại nữa, thật là lí tưởng. Hay là khi vừa ngắm mình vừa ăn sẽ x2 độ ngon nhỉ, hí hí, em như kẻ ngốc mà lần nữa ôm mặt cười khúc khích.

Anh đi ra thì thấy cảnh tưởng trước mắt...






_____________________

Arigathaxx.
1224 từ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top