Chương 747: Mượn hoa hiến Phật
Có lẽ là chuẩn bị thẳng thắn, Thẩm Hồng cũng tự giác biết không có gì để giấu diếm, dứt khoát không còn giữ tư thế cao nhân nữa.
Mi tâm Thẩm Hồng - một người trước giờ cường thế, thích mang nụ cười thần bí đầy tự tin khẽ nhíu, môi mỏng nhấp nhẹ thành một đường, biểu cảm như "Ta thật sự quá quá quá tủi thân". Đặc biệt là đôi mắt màu xám khói ướt át kia, giống như một dòng suối trong vắng có thể nhìn đến đáy, thật sự đang viết hai chữ "Vô tội".
Chỉ cần không phải ý chí sắt đá chân chính, bộ dáng này thêm gương mặt này đều không tiện trách tội chàng.
Cơ mà Bùi Diệp chính là người phụ nữ vô tình "Ý chí sắt đá" còn suýt chút nữa cho Thẩm Hồng leo cây.
"Ồ? Có thể nói nghe một chút chứ?"
Bùi Diệp lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi đồ hệ thống.
Từ lúc tới phó bản này, cô không hút thuốc nữa, thỉnh thoảng có chút nghiện.
Vừa nghe chuyện vừa hút thuốc giải cơn thèm, Thẩm Hồng cũng không phải người ngoài, thiết nghĩ sẽ không thấy phiền.
"Làm phiền cho ta hút điếu thuốc nhé?"
Dứt lời, lại lấy ra một cây kẹo mút phiên bản giới hạn ngày Lễ tình nhân thu thập từ bên A Tể -- là hương vị táo xanh rất bình thường, nhưng bao bì lại là bức tranh cô dâu mặc váy cưới và chú rể mặc âu phục vô cùng đáng yêu, A Tể rất thích. Bùi Diệp đưa nó đến trước mặt Thẩm Hồng "Hối lộ" chàng, cười mang ý sâu xa.
Thẩm Hồng thấy rõ thứ Bùi Diệp đưa tới, khuôn mặt như ngọc thoáng rối rắm.
Thật lâu sau, chàng tiếp nhận kẹo que, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, ta cũng chỉ mượn hoa hiến Phật, đoạt từ trong tay đứa bé nhà ta."
Thẩm Hồng: "..."
Phảng phất nghe được thanh âm vỡ vụn gì đó, tâm trạng Bùi Diệp sung sướng hơn mấy phần trăm.
Nhìn ngọn núi xa xa bao phủ trong sương mù nồng đậm, Bùi Diệp vừa hóng gió đêm vừa rút ra một điếu thuốc, châm lửa.
Một chút ánh cam sáng lên.
Thuốc lá của Bùi Diệp đều do A Tể mua, hương vị vô cùng thanh đạm, mùi thuốc lá không đậm cũng không sặc mũi, ngược lại có loại hương thảo mộc thanh thúy.
"Thẩm đạo hữu nghĩ kỹ nên nói thế nào rồi chứ?"
Thẩm Hồng từ vừa rồi đã yên lặng, không có chút ý tứ bắt đầu đề tài, Bùi Diệp đành chủ động vào thẳng.
"Đúng như Hàm Ngư đạo hữu suy đoán, thế giới này là giả dối, nhưng thế cục hiện tại cũng không thể nói nó hoàn toàn giả dối." Đôi mắt màu xám khói rơi trên mặt Bùi Diệp, sương mù làm nổi bật khuôn mặt của cô có chút hư ảo, "Thế giới chân thật tên là 'Trái đất', một trận mưa sao băng rơi xuống đi kèm thiên thạch mang theo virus bí ẩn không xác định, con virus này cũng là nguồn gốc của trận ôn dịch kia, nạn nhân vô số. Vì kéo dài sinh mệnh của những bệnh nhân này, cố gắng giúp bọn họ sống đến khi có thuốc đặc hiệu chữa khỏi, bèn để bọn họ tiến vào « Cửu Trọng Thiên »."
Thẩm Hồng nói chuyện rất nhẹ, nghe lại cực kỳ nghiêm nghị.
Bùi Diệp nói: "Nghiên cứu ra dược phẩm chưa?"
Mí mắt Thẩm Hồng rũ xuống, ánh mắt bắt đầu lấp lóe một chút bất đắc dĩ.
"Đã nghiên cứu ra thuốc từ lâu."
"Nếu đã nghiên cứu ra lâu rồi, vậy tại sao còn có cục diện như bây giờ..."
Thẩm Hồng nói: "Bởi vì đây là âm mưu một lớp lại phủ một lớp."
Mặc dù ôn dịch rất ghê gớm, cướp đi tính mạng của không ít người, nhưng cuối cùng vẫn bị nhân loại đánh bại, sau đó đạt được thắng lợi cuối cùng.
Chỉ là nhân loại không nghĩ tới, bắt đầu từ mưa sao băng, đây chính là một âm mưu được "Thần" tỉ mỉ lên kế hoạch, một lớp chồng một lớp.
Âm mưu?
Trên mặt Bùi Diệp cũng không có vẻ ngoài ý muốn.
Mấy phó bản trước đều có tình tiết giống nhau, tiểu thuyết nhìn như bình thường, sau lưng luôn có một chủ tuyến ẩn giấu lật đổ tam quan.
Cô hỏi Thẩm Hồng một vấn đề mấu chốt: "Người có hệ thống thiên phú, thật ra chính là người chơi từ trái đất tiến vào « Cửu Trọng Thiên »?"
Thẩm Hồng gật đầu, cho Bùi Diệp câu trả lời chắc chắn.
Bùi Diệp lại hỏi: "Tội nhân trong Địa Ngục của Bí cảnh Lật Sơn... Cũng đều là người chơi?"
Thẩm Hồng lại gật đầu.
Bùi Diệp tiếp tục hỏi chàng: "Cái gọi là phó bản thí luyện, những con rối bí cảnh kêu gào muốn tìm chân tướng... Cũng là người chơi?"
Thẩm Hồng lần thứ ba gật đầu.
Bùi Diệp hỏi vấn đề thứ tư.
"Thế giới trái đất hiện giờ... Còn bao nhiêu người sống?"
Vấn đề này, Thẩm Hồng không có trả lời gọn gàng linh hoạt như mấy lần trước.
"... Virus quá đặc thù, dù nhân loại đánh bại nó, nghiên cứu ra thuốc đặc trị, nhưng thuốc chỉ có thể cứu thân thể, nhưng không cách nào khiến bọn họ thực sự thức tỉnh. Ý thức của người tiến vào « Cửu Trọng Thiên » đều bị vây khốn, biến thành người thực vật." Thẩm Hồng bất đắc dĩ nói, "Nhân loại toàn cầu đều rơi vào giấc ngủ dài, mà trước khi ngủ dài, các quốc gia liên hợp thành lập cơ quan máy móc đặc thù, chuyển khoang trò chơi của con người đến cùng một chỗ, do robot chuyên môn theo mệnh lệnh đã thiết lập, thường xuyên thay thế dinh dưỡng duy trì sinh tồn cho khoang trò chơi."
Theo một góc độ nào đó, « Cửu Trọng Thiên » mới thật sự là tai nạn.
Bùi Diệp nhìn Thẩm Hồng, hiểu thân phận của chàng.
Không phải là loài người, mà là trí tuệ nhân tạo giống Thái Hạo?
"Vậy bây giờ ngài muốn làm gì? Cứu vớt toàn nhân loại?"
"Đúng thế." Thẩm Hồng gật đầu, "Đây là mệnh lệnh cuối cùng của người sáng tạo của ta cho ta."
Bùi Diệp: "..."
_(:з)∠)_
Cô phát hiện phó bản trò chơi thằng bạn thiết kế thật thú vị.
Người chơi không phải đang cứu thế thì là đang trên đường cứu thế.
Nhân vật phản diện cũng rảnh rang thật, mỗi ngày muốn hủy diệt thế giới, hủy diệt nhân loại.
"Thế giới" và "Nhân loại" đắc tội người nào?
Bùi Diệp không hiểu.
Có lẽ đây chính là sự lãng mạn trong thế giới 2D nhỉ.
"Có vẻ lượng công việc không nhỏ nha, vậy ngài thành công không?"
Mái tóc Thẩm Hồng vẫn rậm rạp, ưu sầu nói: "Đang cố gắng, nhưng trước mắt gặp phải chút phiền toái."
"Phiền toái gì?"
"Ta xâm nhập máy chủ và trung tâm của « Cửu Trọng Thiên », tiếp quản công việc bảo trì và cập nhật Server, lấy được quyền hạn tối cao, mới phát hiện thế giới trò chơi này cũng không ổn định, khắp nơi đều tồn tại lỗ hổng và BUG. Những điều này ảnh hưởng đến dữ liệu trò chơi, dữ liệu này bao gồm cả ý thức của người chơi sống sót ở đây. Một khi ý thức hoàn toàn tiêu tan, cơ thể trong thế giới thực sẽ chết hoàn toàn."
Ban đầu Thẩm Hồng dự định tiếp quản « Cửu Trọng Thiên », cưỡng ép đá tất cả người chơi offline.
Kết quả phát hiện chiêu này không được, bết bát nhất là thế giới trò chơi đang đứng ở bên bờ vực sắp sụp đổ.
Khắp nơi toàn là BUG.
Chàng chỉ có thể nghĩ biện pháp sửa chữa BUG, để thế giới trò chơi ổn định lại, rồi nghĩ biện pháp thức tỉnh ý thức ngủ say.
Những thứ này không dễ dàng thực hiện.
Điều khó giải quyết nhất chính là người chơi luân hồi chuyển thế quá nhiều lần ở thế giới giả tưởng, nên trong ý thức của bọn họ, thế giới này mới là chân thật.
Nhận thức của họ bị ảnh hưởng bởi thế giới trò chơi, căn bản bọn họ sẽ không nghi ngờ rằng thế giới của mình là giả.
Nếu Thẩm Hồng không chuẩn bị sẵn sàng đã cưỡng ép bọn họ offline, bảy tám phần mười sẽ tạo ra một đám người điên.
Không nói những thứ khác, đống tội nhân ở huyết trì Địa Ngục đã triệt để phế bỏ.
Điều này mâu thuẫn với chỉ thị các nhà khoa học thiết lập.
"Thì ra là thế." Bùi Diệp nhớ tới lần đó ở bí cảnh Lật Sơn, Thẩm Hồng đổ đầy mã code vào cái hộp cho mình, có những thứ này, bí cảnh Lật Sơn mới được xây dựng lại, "Nhân loại hưng vong, thất phu có trách nhiệm. Thẩm đạo hữu, có chỗ nào ta có thể giúp được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top