Chương 746: Người bạn của Bùi Diệp
"... Tôi không biết vì sao cậu nhốt tôi ở 'Phó bản trò chơi'—— đừng nói với tôi là vì chữa bệnh cho tôi, lời này lừa gạt trẻ con ba bốn mươi tuổi cũng được, lừa gạt tôi vô dụng —— nếu cậu thật sự vì tôi, đã lấy ra từ lâu, mà không phải đợi đến khi bởi vì bệnh tình của tôi chuyển biến xấu, các phương diện đều không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức quân đoàn trưởng mà buộc phải xuất ngũ... Phải không?"
Vẻ mặt Bùi Diệp không có gì thay đổi, nhưng hai mắt âm lãnh đen trầm hơn bao giờ hết.
【 Hệ thống ghi chép 】 vẫn không có động tĩnh, yên lặng giả chết.
"... Nếu cậu có niềm tin cậu có thể che giấu nó mãi mãi, vậy hãy cầu trời cho mình có thể giấu diếm tôi mãi mãi."
Mối quan hệ của cô với người bạn này không tệ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể chân chính thành thật với nhau.
Vị trí của Bùi Diệp và thân phận của người bạn đó, đã định bọn họ phải giữ lại một con bài với nhau.
"... Tuyệt đối đừng để bị tôi tra được một chút xíu 'Âm mưu tính toán'!"
Thái độ của Bùi Diệp đối với một số người không liên quan đến nguyên tắc và điểm mấu chốt tương đối bao dung, dù sao tuổi tác còn tại đó, mấy trăm năm qua người nào việc nào chưa từng thấy? Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không có vuốt, cô chỉ giấu móng vuốt ấy đi thôi.
Một mãnh thú, dù thu vuốt lại, giấu răng nhọn vào trong miệng, cũng vô pháp thay đổi huyết tính thực chất bên trong nó.
Không nói đâu xa, chỉ riêng Bùi Diệp là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy tại nhiệm thời gian dài nhất, kinh nghiệm chiến tranh nhiều nhất, mệnh nợ trong tay nhiều không cách nào dùng số lượng thống kê, liền biết cô không dễ chọc. Bất luận người hay là việc, đều phải xuyên qua hiện tượng nhìn bản chất.
Bùi Diệp đang muốn rời khỏi 【 Yêu và nuôi trẻ 】, 【 Hệ thống ghi chép 】 nhảy ra một nội dung mới.
【 'Âm mưu tính toán' cô muốn nói là cái gì? 】
Bùi Diệp thản nhiên nói: "Cậu biết tôi chỉ cái gì."
Chỉ cần bạn bè không nhằm vào nhân loại Liên Bang, "Âm mưu tính toán" gì Bùi Diệp cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt, cùng người bạn chơi 【 Yêu và nuôi trẻ 】, tạm thời cho là du lịch về hưu, đây là ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của Bùi Diệp. Chạm vào một chút, cô thật sự có thể chém người bạn.
Tốt xấu gì cũng quen Bùi Diệp nhiều năm, người bạn vừa nghe liền biết cô chỉ cái gì.
【 Cô suy nghĩ nhiều rồi, việc này không liên quan đến nhân loại Liên Bang, nhưng có quan hệ với cô 】
Bùi Diệp nhíu mày, dường như không nghĩ tới lại là câu trả lời này.
"Có quan hệ gì với tôi?"
Người bạn dùng chân làm ra trò chơi lừa gạt gân gà, thật sự là vì chữa bệnh cho cô?
【 Có liên quan, chỉ là bây giờ cô không nhớ rõ mà thôi. Sau này cô sẽ biết tất cả mọi thứ, và tôi cũng mong đến ngày đó. Chỉ hy vọng thời điểm đó cô còn có thể kiên trì với những nguyên tắc hiện tại. Nhưng trước đó, hy vọng cô có thể an tâm dưỡng bệnh, đừng giày vò bản thân. 】
Cả ngày nghĩ đến đi tinh cầu Trung Ương mua vé mượn đế thủ chặt nó.
Thật sự cho rằng nó sợ?
Người bạn biểu thị mình căn bản không sợ!
Bùi Diệp nhíu mày, có vẻ không vui.
"Trí nhớ của tôi rất hoàn chỉnh, không tồn tại việc mất trí nhớ."
Cô chắc chắn rằng ký ức của mình không bị đứt gãy, cũng không tồn tại khả năng bị xuyên tạc.
【 Làm người không nên nói chuyện quá chắc chắn, lập flag lung tung sẽ bị vả mặt. 】
Bùi Diệp nhìn đoạn chữ này mím chặt môi.
Cô mất đi một phần ký ức thật?
Phần ký ức này hay là hung thủ khiến Tinh thần lực vô cớ tán loạn?
Bùi Diệp ngay thẳng hỏi ra, người bạn thông qua 【 Yêu và nuôi trẻ 】nhắn một câu cho cô.
【 Logic không thành vấn đề, chi tiết còn cần bổ sung】
Bùi Diệp suy tư nói: "Phó bản trò chơi này chấm dứt, để tôi trở về Liên bang một chuyến, tôi đi điều tra ký ức của mình."
Người đi đến vị trí của cô, cho dù là trình tự gen hay dữ liệu khác, bao gồm cả bộ nhớ trong não sẽ có bản sao lưu được mã hóa.
Người bạn bên kia chần chờ một chút.
Miệng của phụ nữ, gạt người quỷ.
Sợ đây là kế hoãn binh vứt bỏ cặn bã của Bùi Diệp.
Biểu hiện và oán niệm của Bùi Diệp ở mấy "Phó bản" phía trước, trong lòng nó rõ ràng.
Đừng nhìn Bùi Diệp đã có tuổi, cả ngày cầm cốc giữ nhiệt, rượu đế pha kỷ tử dưỡng sinh, bộ dáng năm tháng tĩnh lặng, nhưng đây đều là giả, nói trở mặt là có thể trở mặt, nổi lên giết người một chút cũng không nương tay, hơn nữa con nhỏ này ghi thù.
Là nạn nhân từng chứng kiến Bùi Diệp chơi mánh, nó không tin mỗi một dấu chấm câu mà người phụ nữ này nói!!
【 Cô muốn xem xét kho số liệu ký ức, tôi có thể đóng gói một phần cho cô. Trở về thì tạm thời đừng suy nghĩ, lộ phí đắt. 】
Bùi Diệp: "..."
Đối thoại kết thúc, điện thoại di động của Bùi Diệp nhảy ra một cái nhắc nhở tải xuống.
Đây là một gói tài liệu có thêm mấy trăm khóa mật mã, tải về kết thúc rồi nhập mật mã dài phức tạp mở khóa, chùm ánh sáng chừng bàn tay từ vô số tia sáng màu lam tạo thành hiển hiện, đều được Bùi Diệp hấp thu. Dần dần so sánh ký ức bộ nhớ và ký ức bản thân.
Kết quả hiệu đính không có vấn đề gì, Bùi Diệp không có mất trí nhớ.
Một là người bạn nói dối, hai là trên thân Bùi Diệp vẫn tồn tại bí mật bản thân cô cũng không biết...
Nhưng ——
"Mình có thể có bí mật gì..."
Từ khi có ký ức đến nay đã mấy trăm tuổi, trí nhớ của cô vô cùng hoàn chỉnh.
Chẳng lẽ bí mật này là thời kỳ tinh trứng kết hợp?
Bùi Diệp bị suy đoán của mình làm sợ run cả người.
Cái trò cười này quá ớn lạnh.
Xoa xoa mi tâm, đột nhiên nhớ tới mình còn có hẹn với Thẩm Hồng.
Xem xét thời gian đã đến sau nửa đêm.
"Vội vàng hiệu đính ký ức, suýt thì quên mất anh ta..."
Lúc Bùi Diệp chạy tới, phát hiện Thẩm Hồng đã phơi ánh trăng hồi lâu.
Một người ngồi bên vách núi hóng gió đêm quá nhàm chán, quyết định cho hạc tiên tụ tập bên cạnh chàng ăn.
"... Dung mạo mi thật giống một con ngỗng béo."
Thẩm Hồng sờ sờ hạc tiên.
Lăng Tiêu tông có tam bảo, một trong số đó chính là hạc tiên. Mặc kệ hạc tiên chủng loại gì đến Lăng Tiêu tông, cuối cùng đều sẽ bị nuôi mập như ngỗng trắng, có tu sĩ ngàn dặm xa xôi tới chính là vì tự tay cho hạc tiên Lăng Tiêu tông ăn, còn có tu sĩ thèm thân thể hạc tiên.
"Thẩm đạo hữu, ta đến chậm."
Bùi Diệp vội vàng chạy đến, Thẩm Hồng vỗ nhẹ hạc tiên.
Mấy con hạc tiên ưu nhã dạo bước một hồi, vỗ cánh bay đi.
Thẩm Hồng cười đứng dậy, gõ gõ bụi xám chỗ ống tay áo, đi đến trước mặt Bùi Diệp.
"Hàm Ngư đạo hữu không cần xin lỗi, ta cũng vừa đến không lâu."
Bùi Diệp không có vạch trần lời nói dối của Thẩm Hồng.
Thẩm Hồng lại hỏi: "Hàm Ngư đạo hữu nói có chuyện thương lượng, không biết là chuyện gì?"
Bùi Diệp đưa quyển sổ tới trước mặt Thẩm Hồng.
Thẩm Hồng tiếp nhận nhìn liền biết Bùi Diệp muốn hỏi cái gì.
Bùi Diệp thừa dịp Thẩm Hồng lật xem ghi chép, nói ra: "Lúc trước Chưởng môn sư huynh nói với ta, những di thư thần bí con rối bí cảnh để lại đều không có chữ, người viết ra mấy thứ này đều là tội nhân, thiên cơ liền che dấu nội dung bọn họ muốn lưu lại. Nhờ có khẩu lệnh của Thẩm đạo hữu, ta mới có thể nhìn thấy thứ đặc sắc như vậy. Dám hỏi những người này vì cái gì phải chịu tội? Thẩm đạo hữu không có lời nào muốn nói sao?"
Thẩm Hồng khép sổ lại: "Hàm Ngư chân nhân đang hỏi tội tại hạ?"
"Không dám, nhưng nếu Thẩm đạo hữu là hóa thân của Thiên đạo, tự nhiên cũng là thiên cơ... Ta chỉ muốn cầu một chân tướng."
Thẩm Hồng nghe xong nhíu đôi mày xinh đẹp.
Không tức giận cũng không vung sắc mặt cho Bùi Diệp, thậm chí không so đo thái độ vừa rồi của cô.
Chàng ta chỉ bình tĩnh nói.
"Nội dung phía trên đều là thật, nhưng không phải lỗi của tại hạ. Trên thực tế, tại hạ cũng đang cật lực bù đắp sự việc rối rắm này."
Chàng chỉ là nhân viên đen đủi, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy cõng nồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top