Chương 742: Bảng danh sách
"Những đứa trẻ này trông vẫn rất có tiềm lực, đúng không? Ngay từ đầu còn bị đánh không có lực chống trả, hiện giờ cũng có thể phản kháng một hai." Bùi Diệp chọn chỗ cao, tầm nhìn rộng rãi ngồi xếp bằng, nhìn nhóc đáng thương bị BOSS giày vò qua lại, vừa cắn hạt dưa vừa nói giỡn với người vải nhỏ, "Dưới roi vọt ra hiếu đồ, lời này thật không lừa ta, quả thực rất có hiệu quả."
Bùi Diệp ở trên đỉnh tán cây cao chót vót, đám người vải nhỏ giống như chim hót đứng trên cột điện, cách nhau 5cm, học theo động tác của Bùi Diệp khoanh chân, nghiêm túc nhìn về phía bốn thiếu niên bên dưới. Mặc kệ Bùi Diệp nói cái gì bọn nó đều nghiêm trang gật đầu.
Làm cỗ máy gật đầu của đại khả ái, đại khả ái nói gì cũng đúng cả.
"Chậc chậc, đáng thương ghê, lại bị diệt sạch cả rồi."
Trong lúc nói chuyện, Liễu Thừa Trạch vì phối hợp tác chiến với Chiêu Dung quận chúa mà trúng mưu kế của con rối bí cảnh, đối phương chỉ đánh lừa một chiêu, thiếu niên Vân Xung nhắm thẳng vào mục tiêu đã thất bại. Phượng Tố Ngôn ngược lại cố gắng bù đắp, nhưng hệ thống thiên phú của cô vừa khôi phục, tu luyện cũng khó khăn lắm, căn bản không ngăn được một kích chính diện của BOSS con rối. Một sai lầm như vậy dẫn đến thất bại một lần nữa, bốn thiếu niên đứng lên từ Sảnh phục sinh của bí cảnh, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trước mặt con rối bí cảnh thương nghị. Con rối bí cảnh giống như không nhìn thấy bọn họ, dáng vẻ bễ nghễ tứ phương.
"... Như vậy không được rồi, muội đã không còn nhớ rõ thất bại mấy lần..."
Chiêu Dung quận chúa buồn rầu.
Cô đặt mông ngồi dưới đất, một tay bám đầu gối, chống cằm quay đầu nhìn con rối bí cảnh cách đó không xa, thậm chí dạ dày còn có loại ảo giác quặn đau. Con rối bí cảnh không đơn giản, chơi cận thân điêu luyện, thuật pháp từ xa cũng có thể đùa bỡn trong lòng bàn tay, có một lần Chiêu Dung quận chúa bị hắn cận thân dùng đầu gối thúc bụng đánh bay, thân thể kéo một vệt dài trên mặt đất, lăn đến nỗi pháp y toàn vết bẩn loang lổ.
Nếu như sức lực kia đánh vào ngực...
Cúi đầu nhìn đường cong không tính là quá hơn người, ngực đau đau.
"Mọi người biết cái gì gọi là quan tài cục không? Chúng ta cùng thứ này..." Phượng Tố Ngôn dùng ngón tay chỉ con rối bí cảnh, "... Nhất định phải có một bên vào quan tài. Chúng ta không có đường lui, chỉ có thể kiên trì đánh tiếp, bởi vì người đứng bên ngoài quan tài cầm búa là Hàm Ngư sư bá."
Cầm búa làm gì?
Đóng đinh quan tài đó.
Chỉ có một cơ hội trước mặt bốn người bọn họ là đánh thắng con rối bí cảnh —— con rối bí cảnh có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một sợi tàn hồn ngưng tụ thành con rối táng thân tại bí cảnh, thực lực của bọn nó cố định, sẽ không đánh hoài đánh mãi là tăng lên, có thể từng chút một thăm dò chiêu thức rõ ràng —— nhưng người ngăn cản bọn họ lui về phía sau là Hàm Ngư chân nhân căn bản không đánh thắng được.
Thiếu niên Vân Xung tưởng tượng một chút, không nhịn được tê cả da đầu.
"Chúng ta chỉ có thể tiến lên, không còn lựa chọn lùi lại."
Liễu Thừa Trạch trầm mặc nghe, nghe xong rồi nói.
"Thử lại một lần đi, vừa rồi phối hợp tốt hơn lúc trước rất nhiều."
Cậu có thể rõ ràng cảm giác được sự tiến bộ của mình, loại tiến bộ này không phải là đẳng cấp tăng lên, cũng không phải linh lực được tăng cường, mà là tích lũy kinh nghiệm thực chiến, cậu có thể thuận tay thi triển thuật pháp chiêu thức mình học được, phán đoán chiêu số địch nhân cùng thời cơ tác chiến ra tay.
"Ừm, chỉnh đốn trạng thái một chút, chúng ta thử lại một lần."
Đều là nhóc đáng thương cùng bị đánh, trong lúc bị đánh bốn thiếu niên nhanh chóng quen thuộc, không khí lúc ở chung không còn thấy xa cách như ban đầu. Rõ ràng nhất chính là Phượng Tố Ngôn và Chiêu Dung quận chúa, hai người ban đầu không hòa thuận, lúc này cũng không còn cho đối phương sắc mặt lạnh tanh nữa.
Bí cảnh thí luyện hết thảy có năm con rối bí cảnh.
Giữa chừng Bùi Diệp đưa cho bọn họ đan dược cùng thực phẩm bổ sung thể lực, lúc bọn họ gặp phải chướng ngại cũng đúng lúc chỉ điểm.
Dù như thế, bí cảnh thí luyện cũng nhốt bốn thiếu niên ròng rã hai ngày, hai mươi bốn canh giờ.
Khi bọn họ leo ra bí cảnh, nhìn thấy Lăng Tiêu tông trời xanh mây trắng, xúc động suýt nữa khóc không thành tiếng.
"Cũng không tệ lắm, so với dự kiến còn sớm hơn một chút thời gian."
Bùi Diệp rời bí cảnh thí luyện trước, vừa gặm hạt dưa vừa chờ bốn người thiếu niên ra.
"Các con đi tắm rửa một chút đi, ngoại trừ Tố Ngôn, ba người còn lại chuẩn bị, phải khởi hành làm việc."
Bốn người lúc này đều là bộ dáng đầu xám xịt, tóc mai lộn xộn, hơi tới gần còn có thể ngửi được mùi vị lạ thường bị điện giật khét lẹt của lông tóc trên người bọn họ, quần áo bị cào đến rách tung toé, nhăn giống như là một một đống mận khô, hình tượng chỉnh thể chỉ tốt hơn ăn mày một chút.
Chật vật thì chật vật, nhưng ít ra tay chân kiện toàn, thật đáng mừng.
"... Hàm Ngư sư bá, vậy đệ tử cáo lui trước."
Phượng Tố Ngôn ngầm buông lỏng một hơi.
May mắn cô chỉ là sư điệt của Hàm Ngư chân nhân mà không phải đệ tử.
Cô phủi mông một cái còn có thể đi, ba người còn lại chạy khỏi hòa thượng được chứ không chạy khỏi miếu.
Bỏ mặc ba đôi mắt hâm mộ sau lưng, cô trực tiếp bôi dầu dưới lòng bàn chân, ngự kiếm bay đi.
Tư thế ngự kiếm lưu loát, quá trình phi hành bình ổn.
Đây đều là kết quả có được từ bí cảnh thí luyện ma quỷ.
"Sư tôn —— con trở về rồi nè!"
Nhìn thấy ngọn núi quen thuộc, Phượng Tố Ngôn còn chưa đáp xuống đã bắt đầu gầm rú.
Ở bên sư tôn nhà mình vẫn có cảm giác an toàn nhất.
Ngọc Cẩn chân nhân đang ngồi ở dưới tán cây phỏng đoán kịch bản « Duyên trong gương », gần đây rất có tâm đắc.
Nghe được tiếng của đồ đệ, y nhíu mày hỏi: "Hai ngày này con đi đâu nghịch ngợm vậy?"
Phượng Tố Ngôn nghi hoặc "Hả" một tiếng.
"Đi theo Hàm Ngư sư bá đánh bí cảnh thí luyện tông môn..."
Ngọc Cẩn chân nhân lại nhíu mày, hoài nghi đệ tử đang nói láo.
"Đánh hai ngày?"
Phượng Tố Ngôn đau đớn gật đầu.
Đợi Ngọc Cẩn chân nhân hiểu rõ tường tận, trên mặt hoài nghi.
"Bí cảnh thí luyện trình độ ấy, bốn người các con hợp lực thế mà cần hai ngày?"
Bí cảnh thí luyện đó, lúc y mới vừa vào tông môn cũng đánh không ít lần.
Không cảm thấy khó khăn chỗ nào.
Là đồ đệ của y quá cùi bắp sao?
Ngọc Cẩn chân nhân trầm tư ba giây.
Trở tay bố trí cho đồ đệ một đống bài tập, còn sai tiên hạc trên núi nhìn chằm chằm cô, không cho cô lười biếng.
Tuyệt đối là do đồ đệ quá cùi bắp, mới có thể bị con rối bí cảnh yếu gà đó hành hai ngày.
Phượng Tố Ngôn: "..."
Cùng lúc đó, Bùi Diệp nhìn vật phẩm rơi từ con rối bí cảnh cũng rơi vào trầm tư.
Từ khi lần đầu tiên gặp di thư con rối bí cảnh để lại, đồng thời tiếp nhận ủy thác của con rối bí cảnh, cô đã để ý đến việc này, sau đó cũng thu thập một đống di thư dính máu tương tự trên【 Kênh thế giới 】.
Đều không ngoại lệ, di thư đều là một mảnh trống không.
Quyển trục trước mắt mặc dù không phải di thư, nhưng cũng là thứ con rối bí cảnh để lại.
Bùi Diệp thử nhiều loại biện pháp cũng không mở ra được, cuối cùng thoáng chốc lanh trí, dùng khẩu lệnh Thẩm Hồng dạy cô tại bí cảnh Lật Sơn. Nội dung trên quyển trục hỗn tạp, chữ viết cũng không rõ ràng lắm, nhưng cẩn thận đi chắp vá suy đoán, cũng có thể đoán ra một phần.
Cái này hình như là một phần danh sách.
Từ trên xuống dưới, theo thứ tự có thể nhìn thấy nội dung như sau.
【 Hạng 1, là Nguyên Tiêu không phải trôi nước, cấp 99, Lăng Tiêu tông 】
【 Hạng 2, Ngọc Cẩn đìu hiu gió cũng lạnh, cấp 99, Lăng Tiêu tông 】
...
【 Hạng 15, Tự mang xi măng tập hợp ở cửa thôn*, cấp 97, Tang Ái gia tộc 】
-Một hiện tượng mạng hồi 9x để đầu kiểu HKT nhảy hiphop trên nền xi măng.
...
【 Hạng 27, Vick đầu trọc lại tới trộm cây, cấp 96, Hùng Xuất Một tông 】
...
【 Hạng 50, Rút đao từ dưới đáy quần, cấp 95, Tên hay đều bị lợn ăn mất 】
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top