Chương 697: Thuật vá trời (Đầu)
"Lời này của ngài là nghĩ ám chỉ cái gì?"
Ánh mắt thanh niên mặc áo choàng lạnh lùng nhìn người tới.
"Ngài muốn nói với ta, thế giới này là giả dối, chỉ là mộng của ai đó, một hồi hoa trong gương, trăng trong nước?"
Thanh niên thanh sam cười nhẹ lay động cây quạt, vừa lắc đầu vừa cong đôi mắt màu xám giống như có sóng gợn.
"Sao cậu lại nói là 'Ám chỉ'? Cậu chớ hiểu lầm, ta chỉ là biểu lộ cảm xúc, bịa chuyện."
Trong miệng nói nghĩa chính từ nghiêm, biểu lộ trên mặt lại không phải vậy.
Khi chàng đong đưa quạt trong tay, khuyên tai ngọc gấu trúc ôm trúc cùng tua rua phía dưới cũng theo đó mà lay động.
Dáng vẻ này, trông có chút gợi đòn.
Thanh niên mặc áo choàng khẽ giễu.
Mỗi một câu người trước mặt này nói đều không thể tin.
Hai người giao lưu ngắn ngủi, nhóm "Tội nhân" mới Phượng Tố Ngữ bị "Địa Ngục" tra tấn một đợt đã vây quanh, khóc lóc cầu xin.
Dưới sự phụ trợ chật vật cùng cực của mấy người khác, đặc biệt nổi bật lên cô gái duy nhất là Phượng Tố Ngữ.
"Ngươi muốn bọn ta cứu các ngươi ra ngoài?"
"Kính xin tiền bối giúp cho."
Phượng Tố Ngữ thừa dịp hai thanh niên nói chuyện, đã sớm cúi đầu xuống vội vàng sửa sang lại dung nhan.
Ả trông chật vật, nhưng hồng hào mất hết ngược lại khiến mặt của ả thêm mấy phần kích động ý muốn bảo hộ kẻ yếu của người khác, đôi mắt ngập nước lấp lánh, khiến vừa nhìn đã thấy thương. Dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, lợi dụng ưu thế ngoại hình của bản thân để thu hoạch lợi ích đã trở thành bản năng của ả —— khi phát hiện hai thanh niên không có ý bài xích với bản thân, trong bụng ả vui mừng —— không có trực tiếp cự tuyệt chính là còn có cơ hội.
Phượng Tố Ngữ đang muốn ra vẻ đáng thương, lại nghe thanh niên mặc áo choàng hỏi ả.
"Dựa vào đâu?"
Lác đác ba chữ chặn hết tất cả lời ả muốn nói.
Phượng Tố Ngữ khó xử cắn cắn môi dưới đỏ bừng căng mọng, mềm mỏng nói: "Vãn bối là đích nữ của đại tướng quân hộ quốc nước Hoa Chi đại lục Thiên Lan, hai ngày trước thuận theo các tu sĩ tới bí cảnh Lật Sơn rèn luyện, mới đầu cũng còn tốt, nhưng... Cũng trách vãn bối trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, quá mức cả tin tiểu nhân, lúc này mới bị bọn họ hãm hại bị vây ở nơi đây. Nếu tiền bối bằng lòng thương xót vãn bối, giúp đỡ cứu viện, vãn bối tất sẽ khắc sâu trong lòng, cả đời đều nhớ rõ đại ân đại đức của tiền bối, lập bia trường sinh cho ngài lúc nào cũng cung phụng..."
Dứt lời, Phượng Tố Ngữ dập đầu bái.
Giọng thành khẩn, tư thái cung kính, tu sĩ bình thường nhìn dù không cứu người cũng sẽ không lộ ra sắc mặt khó coi.
Có điều hai người trước mặt Phượng Tố Ngữ không phải tu sĩ bình thường.
Thanh niên mặc áo choàng biết rõ rời "Địa Ngục" khó bao nhiêu, mà thanh niên thanh sam thì là thuần túy không muốn dính mùi tanh tưởi.
"Ngươi thấy ta giống người tốt lắm?"
Phượng Tố Ngữ: "..."
Bất luận trả lời là "Giống" hay là "Không giống" đều không thỏa đáng.
Nhưng ả cũng không phải người bình thường, vấn đề xảo trá cũng có thể trả lời làm lòng người dễ chịu.
Ả dịu dàng nói: "Vãn bối không dám khẳng định nhân cách tiền bối, nhưng vãn bối thân hãm ngục tù lại có thể gặp tiền bối, có thể thấy được là có duyên phận."
Quần thể tu sĩ coi trọng "Duyên phận" nhất.
Ví như Ngọc Cẩn chân nhân tính ra cả đời mình chỉ có một phần duyên sư đồ, y có muốn thu đồ đệ cũng kìm nén, nhìn thấy nhân tài cũng nhịn đau giao bọn họ cho sư huynh đệ đồng môn —— nếu không phải như thế, thật ra y rất muốn để thiếu niên Thích Thủy trái một câu "Sư tôn", phải một câu "Chân nhân" ——Nhưng duyên phận của y đã buộc chặt với Phượng Tố Ngôn, y cứ như vậy đợi nhiều năm, cho đến khi gặp được đồ đệ trời cao an bài cho y.
Với tu sĩ mà nói, câu trả lời của Phượng Tố Ngữ tương đối ấn tượng.
Ai ngờ thanh niên thanh sam đứng ở một bên ngắt lời nói: "Duyên phận ấy à, chủng loại phong phú, nghiệt duyên cũng là duyên nha."
Phượng Tố Ngữ nghe xong lòng lạnh một nửa.
Không dám tin nhìn thanh niên thanh sam.
Dáng dấp ngoài người trong chó, vì sao nói chuyện súc sinh như thế?
Thanh niên mặc áo choàng cũng nói: "... 'Người' tiến vào nơi này, muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào chính mình. Ta cứu không được ngươi, cũng vô pháp giúp ngươi..."
Phượng Tố Ngữ nào chịu tin tưởng?
Ả bật thốt lên: "Không có khả năng!"
Lại sợ chọc giận thanh niên mặc áo choàng, bổ sung một câu.
"Lời vãn bối không phải đang chất vấn tiền bối, lúc trước không chỉ có một người tiến vào nơi này, còn mang theo người cùng rời đi."
Phượng Tố Ngữ tiến vào "Địa Ngục" cũng mới một lúc, đau khổ phải chịu vẫn chưa đủ xóa sạch trí nhớ của ả, bởi vậy ả còn nhớ rõ mấy người Bùi Diệp đối thoại. Căn cứ đối thoại phân tích, mấy người Lăng Tiêu tông đánh bậy đánh bạ xâm nhập "Địa Ngục", còn mang "Chiêu Dung quận chúa" đi.
Nếu "Chiêu Dung quận chúa" có thể bị mang ra, vậy ả cũng có thể chứ.
Nếu như không thể, chỉ có thể nói rõ hai thanh niên trước mặt không có giỏi giang như đoàn người Lăng Tiêu tông.
Thanh niên mặc áo choàng biến sắc.
"Là ai?"
Phượng Tố Ngữ nói thân phận mấy người Bùi Diệp.
Vốn cho rằng sẽ khiến thanh niên mặc áo choàng phản ứng khác lạ, ai ngờ đối phương trực tiếp im lìm không tiếng động.
Phượng Tố Ngữ: "? ? ?"
Thanh niên thanh sam cười nói: "Phù Nguyên Tử chân nhân, đây mới gọi là duyên phận nè."
"Hắc xì!"
Cùng lúc đó, Bùi Diệp bị nhắc tới cảm giác cái mũi hơi ngứa, không nhịn được hắt hơi một cái.
Xoa mũi nói: "Vì sao cảm giác có người đang nhắc tới mình..."
Trực giác của cô từ trước đến nay chuẩn xác.
Nhưng nhân duyên của cô quá tốt, người quen biết quá nhiều, trong chốc lát vẫn chưa có đối tượng hoài nghi.
"Hàm Ngư sư tỷ, chúng ta vẫn còn cách mục tiêu rất xa?"
Ngọc Cẩn chân nhân dứt khoát đưa mấy người Phượng Tố Ngữ đi "Sảnh phục sinh của bí cảnh", sau đó dự bị thẳng đến khu vực màu đỏ ra đa biểu hiện. Hiện tại y chỉ muốn về, không kịp chờ đợi muốn làm xong chuyện Thẩm Hồng nhờ vả, rời bí cảnh Lật Sơn đi tìm Chưởng môn chân nhân hỏi thăm rõ ràng.
Nhưng bí cảnh Lật Sơn là cái hố trời, y càng sốt ruột, càng gặp trở ngại. Căn cứ ra đa "Điện thoại" biểu hiện, phần màu đỏ và phần xanh lục đang giao chiến kịch liệt —— bộ phận màu lục ban đầu hiện ra xu thế thất bại giống như được tiêm một liều máu gà, dâng trào cao vút chiến đấu với phần màu đỏ —— hai bên bắt đầu đánh nhau kết quả chính là toàn bộ bí cảnh Lật Sơn đều theo đó kịch liệt rung chuyển.
Bo an toàn lần thứ hai co vào chưa qua bao lâu, lần thứ ba liền đùng đùng bắt đầu.
Khu vực an toàn lần này còn vô cùng hố, gần như là nơi cách bọn họ xa nhất.
Phần màu đỏ cũng chạy đến khu vực an toàn.
Cái này khiến mấy người Bùi Diệp không thể không ngự kiếm bay về chỗ kia.
Bùi Diệp nói: "Nó vẫn đang di động, nhưng tốc độ di chuyển chậm lại, chắc chúng ta có thể đuổi kịp."
Sắc mặt Ngọc Cẩn chân nhân lạnh hơn.
Mặt ngoài trông không có gì, xem chừng trong lòng đã bắt đầu ân cần thăm hỏi Thẩm Hồng.
Một nhóm sáu người, chỉ có Bùi Diệp không bị cái gọi là "Sương máu bo an toàn" của bí cảnh Lật Sơn ảnh hưởng.
Bọn người Ngọc Cẩn chân nhân dính phải sương máu, linh lực, thể lực sẽ nhanh chóng tiêu hao ngay.
Kết quả của việc hai hết chính là hóa thành tia sáng trắng bay về phía "Sảnh phục sinh của bí cảnh".
Trên đường đi cũng nhìn mấy tu sĩ xấu số không kịp chạy thoát sương máu.
Kết quả chính là "Ao máu Địa Ngục " lại phun ra mấy "Tội nhân" mới tới.
Nhìn người mới còn ngơ ngác, thanh niên thanh sam cười phẩy phẩy cây quạt.
Trêu ghẹo Phù Nguyên Tử chân nhân đang muốn phong ấn lỗ thủng nói: "Ngài làm vậy chỉ phí công thôi."
Phù Nguyên Tử chân nhân nói: "Không giúp gì được thì câm miệng đi."
Thanh niên thanh sam nói: "Không không không, ta đây gọi là đã tính trước. Mù quáng dùng lực dùng sai chỗ, chẳng bằng không làm."
Phù Nguyên Tử chân nhân: "..."
Tin cái thằng này mới lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top