bltt 2636-2641

CHƯƠNG 2636 + 2637: DỄ DÀNG THỦ THẮNG

[Mới] - Ám Hắc Tru Tiên

Thương Khung Truyện

"Sư tỷ, làm sao bây giờ? Lâm sư đệ quá khinh địch, chỉ sợ sẽ gặp phiền toái." Thiếu niên họ Long lo lắng nói.

Nhưng nói thì nói vậy, kỳ thực hắn cũng tinh tường, giờ khắc này mình cùng sư tỷ căn bản là không thể giúp được gì. Quyết đấu đương nhiên không thể cho người ngoài nhúng tay vào.

Bên này lời còn chưa dứt, nơi hai người thao túng ma viêm linh hỏa đã hung hăng đụng vào nhau. Nhìn vào thể tích, Huyễn Linh Thiên Hỏa đúng là không thể so sánh được với Hỏa Vân quỷ dị kia.

Nói là kiến càng lay cây cũng không hề khoa trương. Khiến cho người ta có cảm giác, sau một khắc, Huyễn Linh Thiên Hỏa sẽ như con sâu cái kiến, bị Hỏa Vân cường đại kia cắn nuốt.

Nhưng đây chỉ là cảm nhận do thi giác mang đến mà thôi.

Nói là bị nó lừa gạt cũng không đủ.

Bởi chỉ một khắc sau, hai loại hỏa diễm đụng vào nhau lại dẫn đến kết quả hoàn toàn trái ngược.

Vốn Huyễn Linh Thiên Hỏa năm màu lưu ly sau khi đụng vào trung tâm của Hỏa Vân thì dần dần bị ngăn trở. Nhưng chỉ thấy nó lóe lên linh quang, màu sắc lập tức trở thành xanh thẳm.

Mà theo màu sắc biến đổi, một cỗ hàn khí khủng bố điên cuồng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Hàn khí mắt thường có thể thấy được len lỏi vào Hỏa Vân.

Tách tách tách...Vốn hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt bỗng nhiên đông cứng lại.

Đúng là đông cứng!

Nói vậy có chút không hợp thói thường, hóa diễm mà lại bị đông cứng? Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hai người đứng xem một bên đều trợn mắt há hốc mồm, miệng Ô đại thiếu thậm chí có thể nhét vào một quả trứng vịt.

Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, quyết đấu vẫn chưa hạ màn. Huống chi với tính cách của Ô đại thiếu, làm sao có thể dễ dàng nhận thua.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ giận dữ, sau đó chỉ thấy hai tay liên tục vung vẩy, một đạo pháp quyết từ đầu ngón tay bắn ra, dung nhập vào Phần Thiên ma hỏa.

Thần thông này chính là bí thuật làm nên danh tiếng của Hỏa Linh lão tổ, tự nhiên phải có điểm bất phàm. Tiếng bùm bùm cách cách vang vọng, vốn lớp băng bao phủ lên biển lửa bị đông cứng kia bắt đầu phân rã.

Trên mặt Lâm Hiên hiện lên dị sắc. Đối với một hoàn khố thiếu gia, biểu hiện được như vậy quả thực có chút bất phàm. Mặc dù hắn có hơi tự đại, nhưng cũng không hoàn toàn là dùng hư ngôn để khoe mẽ. Bất quá, chỉ vẻn vẹn như thế mà muốn khiêu chiến chính mình thì vẫn có chút không tự lượng sức. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, một ngón tay hướng về phía trước điểm đi, đồng thời khẽ quát một tiếng: "Nhanh!"

Lời còn chưa dứt, màu sắc Huyễn Linh Thiên Hỏa lại một lần nữa phát sinh biến hóa.

Từ xanh thẳm như biển cả trở nên đỏ tươi rực rỡ, thậm chí còn có vài phần yêu dị.

Lực thôn phệ.

Đây chính là thuộc tính thần bí nhất của Huyễn Linh Thiên Hỏa.

Thậm chí còn có thể thôn phệ dung hợp pháp thuật của đối phương. Giờ khắc này, Ô đại thiếu xui xẻo đã gặp phải tuyệt cảnh như thế, chỉ thấy Huyễn Linh Thiên Hỏa không chỉ thay đổi màu sắc, hơn nữa còn hóa thành một vòng xoáy.

Phần Thiên ma hỏa chẳng khác gì cao lương mỹ vị, bị Huyễn Linh Thiên Hỏa từng phần từng phần thôn phệ mất.

"Cái này..."

Ô đại thiếu nghẹn họng trân trối nhìn, thậm chí còn hoài nghi mình đang nằm mơ. Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, thực sự khiến hắn không còn giữ nổi tỉnh táo.

Tuy ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng ở sâu trong nội tâm, Ô đại thiếu hiểu rằng chính mình đã coi thường đối thủ. Lâm Hiêm mặc dù mới là Phân Thần trung kỳ, nhưng thực lực lại không thể dùng tu sĩ bình thường để suy tính.

Đáng giận!

Trong lòng Ô đại thiếu có chút kiêng kị, đồng thời còn cảm thấy vài phần nhục nhã. Với tính cách tự cao tự đại của hắn, tuy cảm thấy Lâm Hiên khó đối phó, nhưng tự nhiên cũng không muốn vì khinh địch mà chuốc lấy thất bại.

Ma Hỏa của Lâm tiểu tử này tuy khó đối phó, nhưng thần thông của mình cũng đâu phải bình thường?

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn khôi phục vài phần tự đắc, không nói hai lời, tay áo phất một cái. Chỉ trong thoáng chốc, linh quang bùng lên, nhưng cũng không quá chói mắt, mà chỉ như từng đốm sáng lập lòe. Đồng thời, tiếng sưu sưu vang vọng không dứt, ngàn vạn sợi tơ vàng óng hiện ra trước người, sau đó hướng về thân ảnh Lâm Hiên bắn tới.

Pháp bảo phi châm!

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, trên mặt hiện lên một đám dị sắc.

Ai cũng biết, lực xuyên thấu của pháp bảo phi châm là mạnh nhất trong tất cả các loại bảo vật, nhưng cũng là loại khó sử dụng nhất. Bởi thể tích quá nhỏ, cho nên cần thần thức rất mạnh mới có thể thao túng tự nhiên. Mà rõ ràng trước mắt có đên mấy trăm cái, nếu đổi là một Tu Tiên giả khác, đối mặt với công kích đồng loạt của nhiều phi châm như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó ứng phó.

Cho dù là có pháp bảo thuẫn bài phòng ngự cũng chẳng đem lại tác dụng quá lớn, bởi lực xuyên thấu của quá cường đại. Nhưng Lâm Hiên lại không phải Tu Tiên giả bình thường.

Cho dù pháp bảo phi châm có mạnh mẽ hơn nữa, Lâm Hiên cũng chẳng quan tâm, bởi thủ đoạn của hắn lại càng yêu nghiệt hơn.

Thậm chí giờ khắc này, Lâm Hiên vẫn không có ý định tế ra bảo vật. Khinh thường như thế, khiến cho hai vị đồng môn cũng phải sững sờ. Trong lòng lo lắng, đồng thời còn có chút nghi hoặc, Lâm sư đệ chẳng lẽ vẫn dùng đoàn hỏa diễm kia để ngăn địch? Ma hỏa này mặc dù bưu hãn vô cùng, nhưng đối mặt với nhiều bảo vật phi châm như vậy, có thể có tác dụng gì đây?

Nhưng lần này hai người đã phí công lo lắng rồi.

Lâm Hiên quả thực không nghĩ tới sẽ tiếp tục dùng Huyễn Linh Thiên Hỏa. Tuy hỏa diễm này huyền diệu, cho dù là đối phó pháp bảo phi châm kia, Lâm Hiên cũng không sợ, thậm chí có thể hoàn toàn phá hủy nó.

Nhưng nếu làm như vậy, chỉ dùng hỏa diễm thì làm sao thể hiện được hết thủ đoạn của mình?

Đối phương cho dù bại cũng chưa chắc tâm phục khẩu phục, mà đã dùng Cực Phẩm linh mạch làm tiền cược, Lâm Hiên cũng không muốn lát nữa hắn có cớ để dây dưa. Cho nên mục tiêu của Lâm Hiên là phải khiến cho hắn thua thật tâm phục khẩu phục.

Vì vậy, Lâm Hiên thu Huyễn Linh Thiên Hỏa lại, đồng thời tay áo lại phất lên, theo động tác của hắn, linh quang lóe lên, vô số kiếm quang màu bạc từ trong tay áo ngư du mà ra.

"Đáng giận!"

Đồng tử Ô đại thiếu tràn ngập tơ máu, muốn dùng kiếm quang để ngăn cản Đoạt Phách châm của mình đồng loạt công kích, đây không phải khinh thị thì là gì? Hắn vốn cho mình đã đủ kiêu ngạo, không ngờ so với Lâm Tiểu tử lại giống như gặp phải dân chơi thứ thiệt.

Ô đại thiếu chưa khi nào bị người ta khinh miệt như thế, đây đúng là một sự sỉ nhục.

Ý niệm trong đầu chuyển qua, Ô đại thiếu siết chặt nắm tay, dùng hết sức nện lên ngực một cái, đồng thời há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Ngụm tinh huyết kia sau khi ra khỏi miệng lập tức nổ tung, mùi máu tươi nồng đậm tỏa ra khắp không gian. Sau đó như trường kình hấp thủy mà dung nhập vào pháp bảo phi châm.

Bị khinh miệt như vậy, Ô đại thiếu sinh ra phẫn nộ, chẳng màng đến cái gì là luận bàn có điểm dừng nữa, muốn đem Lâm tiểu tử đáng ghét kia diệt sát.

Kỳ thực đừng nói là hắn, cho dù hai vị đồng môn đứng một bên cũng đều cảm thấy Lâm Hiên quá mức cao ngạo. Thực lực của ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không thể xem thường tất cả đồng đạo trong thiên hạ như vậy!

Nhưng một màn kế tiếp lại khiến người ta nghẹn họng trân trối mà nhìn. Chỉ thấy tay phải Lâm Hiên nâng lên, nhẹ nhàng điểm ra phía trước một cái. Theo động tác của hắn, những kiếm quang kia run lên, sau đó đột nhiên biến mất rồi chuyển thành từng đạo tơ bạc lơ lửng bên người Lâm Hiên.

Sợi tơ bạc kia hết sức mỏng manh, nhưng lại dài đến hơn mười trượng. Số lượng cũng nhiều hơn không chỉ gấp mười lần kiếm quang. Chúng bay múa không ngừng, giống như một đám mây màu bạc, hướng về phía trước cắt qua...

"Hóa Kiếm Ti Vi!"

Ô đại thiếu từ kẽ răng gằn ra từng chữ, mà bên kia, hai vị Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông cũng nghẹn họng trân trối mà nhìn. Một khắc trước, bọn hắn còn lo lắng Lâm Hiên quá cao ngạo mà khinh địch, một khắc sau, đã bị thủ đoạn bưu hãn của hắn chấn nhiếp.

"Hóa Kiếm Ti Vi, sư tỷ, ta không có nhìn lầm, không ngờ lại là Hóa Kiếm Ti Vi."

Thiếu niên họ Long tuy là người có tu vi thấp nhất, nhưng dù gì cũng là Tu Tiên giả Phân Thần kỳ. Nhưng giờ khắc này lại chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi mà hô toáng lên.

Cũng khó trách hắn lại phản ứng như thế, phải biết rằng, bản thân Hóa Kiếm Ti Vi tuy không phải bí thuật gì huyền diệu lắm. Nhưng không nhờ vào bản thể, chỉ dùng kiếm quang đã có thể thi triển ra thì đúng là kinh thế hãi tục. Cái này chẳng phải là Lâm Hiên không cần dựa vào bản thể bảo vật, chỉ là kiếm quang hắn thi triển ra, uy năng đã không hề thua kém pháp bảo của tu sĩ cùng giai sao?

Điều này có thể sao?

Hai người ngoài kinh ngạc còn vui mừng tột độ, mà Ô đại thiếu lại cực kỳ phẫn nộ cùng sợ hãi.

Đương nhiên còn có thêm vài phần không cam lòng nữa...Làm sao lại có kẻ còn yêu nghiệt hơn cả mình?

Hắn không phải kiếm tu, nhưng tự hỏi, nếu chính mình từ khi bắt đầu tu tiên đã nghiên cứu Ngự Kiếm thuật, dùng kiếm quang của bản thân, cũng tuyệt đối không thể thi triển ra Hóa Kiếm Ti Vi.

Cái này chẳng phải là Lâm Hiên hơn xa chính mình sao.

Không có khả năng!

Trong tư tưởng Ô đại thiếu không muốn thừa nhận. Bí thuật này của Lâm tiểu tử có chút không hợp thói thường, biết đâu lại giống như hổ giấy, chỉ được cái vẻ bề ngoài?

Trong nội tâm nghĩ vậy, hắn tiếp tục thao túng Đoạt Phách châm hướng về bên kia lao tới, đồng thời không ngừng đem pháp lực toàn thân rót vào.

Cho dù ở sâu trong nội tâm đã có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn muốn mạo hiểm. Tính cách Ô đại thiếu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Sau một khắc, tiếng đinh đinh đang đang vang lên không ngớt, phi châm cùng kiếm ti ở giữa không trung đã hung hăng đụng vào nhau.

Vậy mà kết quả lại là lực lượng tương đương nhau. Ô đại thiếu trừng lớn hai mắt, rõ ràng hắn đã không tiếc dùng máu huyết để kích phát uy lực Đoạt Phách châm lên đến cực điểm, vậy mà uy lực chỉ ngang ngửa đối phương, có lầm hay không!

Nhưng kinh ngạc còn chưa dừng ở đó, tay phải Lâm Hiên lật một cái, ngón tay một lần nữa điểm ra phía trước. Theo động tác của hắn, những kiếm ti kia không cắt về phía trước nữa, mà bắt đầu quấn lấy pháp bảo phi châm.

Từng vòng từng vòng giống như con tằm nhả tơ, đem từng cây phi châm quấn lại thành cái kén.

Pháp bảo bị khốn trụ, tâm thần liên hệ giữa Ô đại thiếu cùng bảo vật này đã bị cắt đứt. Sắc mặt hắn thoáng cái đã xám như tro tàn, chỉ là kiếm quang đã có uy lực khủng bố như thế, nếu như thực sự tế ra bản thể, chính mình lấy gì để ngăn cản đây?

Trong nội tâm lần đầu tiên xuất hiện cảm giác vô lực, cho dù hắn không muốn nhận thua, nhưng cũng tinh tường, thực lực của mình so với Lâm Hiên đúng là kém quá xa. Nếu nói không khách khí thì....Song phương quả thực không cùng một cấp bậc!

Mà ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua, không hiểu sao lông tóc toàn thân đột nhiên dựng đứng lên. Chỉ thấy linh quang chớp lóe, Lâm Hiên đột nhiên biến mất không còn tung tích.

Sau đó, linh quang hộ thể giống như tờ giấy mỏng, dễ dàng bị xuyên phá. Một bàn tay ấm áp đã đặt trên vai hắn, đồng thời bên tai vang lên tiếng cười hào sảng của Lâm Hiên: "Ô đạo hữu, ta và ngươi hãy dừng lại ở đây, thế nào?"

"Lâm đạo hữu thần thông trác tuyệt, tại hạ thua tâm phục khẩu phục."

Sau khi trầm mặc trong mấy nhịp thở, Ô đại thiếu thở dài một hơi.

Lâm Hiên thu tay lại, trong lòng có chút kỳ quái. Đối phương thẳng thắn nhận thua như vậy, cũng làm thay đổi không ít cảm nhận của hắn đối với vị đại thiếu gia này. Ít nhất hoàn khố thiếu gia bình thường, vô luận thế nào cũng không làm được điều đó.

Mà Ô đại thiếu mặc dù mở miệng nhận thua, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, vô luận thế nào cũng không còn mặt mũi lưu lại chỗ này. Hắn liền nói lời cáo từ, Ngân Đồng nữ tử cùng thiếu niên họ Long thuận miệng giữ lại vài câu, sau đó để hắn tùy ý rời đi.

Đến lúc này, Ngân Đồng nữ tử cùng thiếu niên họ Long mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kết quả như vậy so với dự đoán của bọn hắn còn hoàn mỹ hơn rất nhiều. Ban đầu hai người còn lo lắng Lâm Hiên ra tay không biết nặng nhẹ, nếu vị Ô thiếu gia này bị trọng thương, Hỏa Linh lão tổ kia bất luận thế nào cũng không bỏ qua.

May mắn là mọi lo lắng đều dư thừa, kết quả cuối cùng khiến bọn hắn thỏa mãn vô cùng.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Ngân Đồng nữ tử lộ vẻ tươi cười, đang muốn mở miệng thì tay áo Lâm Hiên bỗng run lên, một đạo linh quang bao khỏa một vật chậm rãi bay tới bên nàng.

Nàng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn không hề do dự vươn tay nắm lấy.

"Cái này là..."

Trong tay là một tấm da thú đen sì, nàng chỉ cần liếc qua đã nhận ra nó.

Chính là tiền cược trận quyết đấu kia, đừng nhìn tấm da thú này không chút đặc biệt, mặt trên của nó chính là khế ước cả một khoáng mạch.

"Lâm sư đệ, ngươi đây là..."

Ngân Đồng nữ tử vừa mừng vừa sợ, ẩn ẩn đoán được dụng ý của Lâm Hiên.

"Chắc hẳn sư tỷ cũng biết, Lâm mỗ vốn là khổ tu giả. Mạch khoáng này mặc dù không phải chuyện đùa, nhưng Lâm mỗ cũng không có kinh nghiệm quản lý cái gì. Cho nên, cứ giao lại cho tông môn trông nom là tốt nhất. Về phần số linh thạch khai thác được, ta cùng tông môn mỗi bên một nửa là tốt rồi."

"Mỗi bên một nửa? Không ổn không ổn."

Lâm Hiên vừa dứt lời, Ngân Đồng nữ tử đã lắc đầu quầy quậy.

"Ah, vậy ý của sư tỷ là nên phân chia như thế nào?"

Lâm Hiên cười như không cười mà nói.

"Mạch khoáng này là sư đệ thắng được, tông môn bất quá chỉ cử ra nhân thủ trông coi, linh thạch thu được sao có thể chia mỗi bên một nửa. Ý của thiếp thân là đệ tám, còn chúng ta hai thành."

"Tám thành, không ổn không ổn." Lâm Hiên không phải kẻ keo kiệt, huống chi thân gia của hắn cũng không phải chuyện đùa. Vân Ẩn tông đối đãi với mình không tệ, Lâm Hiên cảm thấy đối phương như vậy là chịu thiệt quá nhiều: "Sư tỷ không cần từ chối nữa, một nửa đối với Lâm mỗ đã là rất tốt rồi."

Ngân Đồng nữ tử đương nhiên không bằng lòng, thiếu niên họ Long cũng góp lời khuyên bảo. Cứ như vậy, song phương tính toán trong chốc lát, rốt cục mỗi bên nhường một bước. Lợi nhuận thu được từ Cực Phẩm khoáng mạch Lâm Hiên nắm bảy phần, Vân Ẩn tông ba phần.

Kỳ thực, chẳng có ai lại ngại mình có quá nhiều bảo vật, đối với một tông môn, linh thạch càng là vật thiết yếu. Nhưng hai vị Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông cũng rõ ràng, cho dù so với Cực Phẩm khoáng mạch thì Lâm Hiên vẫn quan trọng hơn rất nhiều. Cho nên, bọn hắn đều nguyện ý giảm đi phần linh thạch của mình để lung lạc vị sư đệ thần thông quảng đại này.

Lúc này, kết quả khiến đôi bên đều vui vẻ. Sau đó Lâm Hiên cùng hai người một lần nữa quay về tổng đà Vân Ẩn tông.

CHƯƠNG 2638 + 2639: ĐỘNG PHỦ MỚI CÙNG THÂN NỘI HÓA THÂN

[Mới] - Ám Hắc Tru Tiên

Thương Khung Truyện

Ba ngày sau.

"Sư đệ, ngươi cảm thấy chỗ này thế nào?"

Ngân Đồng nữ tử yêu kiều cười một tiếng, Lâm Hiên nhìn theo phương hướng nàng chỉ, đập vào mắt chính là một mảnh sơn cốc trăm hoa đua nở.

Hương thơm ngào ngạt, phong cảnh vô cùng tú lệ.

Mà đây còn chưa phải là trọng yếu nhất.

Ở sâu trong sơn cốc, còn có một linh mạch uốn lượn nhấp nhô. Tuy chỉ dài chừng mười dặm, nhưng phẩm chất lại vượt quá mức ưu dị bình thường.

Cho dù với tiêu chuẩn của Linh giới, linh mạch này dường như cũng đạt đến trình độ Cực Phẩm linh mạch.

Trong trăm năm này, nhờ uy danh Lâm Hiên, Vân Ẩn tông phát triển cực kỳ nhanh chóng. Thế lực cũng dần dần bành trướng, hôm nay đã trở thành môn phái lớn nhất quận Thiên Sương. Tài nguyên bọn hắn nắm giữ đâu chỉ gấp đôi so với trăm năm trước.

Mà linh mạch trước mắt là ngoài ý muốn đoạt được. Phẩm chất ưu dị như thế, tự nhiên khiến tu sĩ phát hiện ra nó kinh hỉ không thôi, nhưng diện tích lại hơi nhỏ một chút. Cho nên, bọn hắn cũng không biết nên dùng nơi này vào việc gì, vì vậy đành phải báo cáo lại cho tông môn.

Mà Ngân Đồng nữ tử sau khi biết chuyện lại có chút vui mừng, trọng thưởng cho tu sĩ phát hiện ra linh mạch này.

Nhỏ một chút cũng đâu có vấn đề gì, vừa vặn đem nó làm đại lễ, dùng để lung lạc Lâm sư đệ.

Cho nên nàng liền hạ pháp dụ, phân phó đám môn nhân đệ tử trông coi nơi này thật tốt.

Hôm nay Lâm Hiên từ Băng Hải giới trở về, tông môn cử hành lễ mừng liên tục mấy ngày, sau đó Ngân Đồng nữ tử ra vẻ thần bí dẫn Lâm Hiên tới nơi này.

"Không tệ, không tệ."

Tuy còn cách một đoạn ngắn, nhưng Lâm Hiên đem thần thức thả ra, tự nhiên sẽ dễ dàng bao quát toàn bộ sơn cốc, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng: "Sư tỷ, đây là..."

"Linh mạch này là đệ tử trong môn vô tình phát hiện, diện tích tuy hơi nhỏ một chút, nhưng nếu chỉ một mình sư đệ thì vẫn là dư giả. Ngu tỷ biết Lâm sư đệ ngươi thích nơi yên tĩnh, cho nên liền chuẩn bị biến nơi này thành động phủ mới của ngươi, không biết sư đệ thấy thế nào?"

"Như vậy thì đa tạ sư tỷ."

Lâm Hiên đại hỉ, xoay người lại, hướng đối phương vái một cái thật sâu. Hắn lúc này thực sự vui mừng, thực lực đã đến cấp độ này, thân gia lại hơn xa Tu Tiên giả cùng giai. Nếu nói không khách khí thì trên đời chẳng còn bao nhiêu thứ có thể khiến hắn động tâm.

Nhưng linh mạch ưu dị trước mắt, tuyệt đối có thể tính là một thứ.

Ngoại trừ hơi nhỏ một chút thì phẩm chất đã đủ để tồn tại Độ Kiếp kỳ mở động phủ. Hơn nữa, cảnh sắc thơ mộng tĩnh mịch, quả thực giống như tạo hóa sinh ra để dành cho khổ tu giả như Lâm Hiên.

Cũng khó trách Lâm Hiên lại vui mừng đến vậy, mà phản ứng của hắn cũng làm Ngân Đồng nữ tử hết sức hài lòng. Ở sâu trong nội tâm còn nhẹ nhàng thở ra một hơi, những điều này cho thấy, Lâm Hiên cũng không có ý rời đi.

Phải biết rằng, nếu Lâm Hiên rời khỏi nơi này, sẽ là một đả kích rất lớn đối với bổn môn. Cho nên, Ngân Đồng nữ tử mới hao tổn nhiều tâm cơ như vậy để lung lạc hắn.

Đàm luận một hồi, hai người đã bay đến bên ngoài sơn cốc.

Sau đó độn quang dừng lại rồi hạ xuống. Dường như cùng lúc đó, bên trong sơn cốc cũng có một đạo cầu vồng bay vút ra.

Là một thiếu nữ còn rất trẻ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt khả ái.

Khỏi phải nói, nàng chính là Tu Tiên giả Vân Ẩn tông được an bài canh giữ linh địa này.

Đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, tu vi của nàng vậy mà không hề tầm thường, đã là Tu Tiên giả Động Huyền trung kỳ. Phải biết rằng, danh hào Thải Vân Tiên Tử bên ngoài cũng có chút vang dội đấy.

Nhưng giờ khắc này, nàng lại bày ra một bộ dáng sụp mi thuận mắt, ôn nhu khẽ chào: "Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão, bái kiến Lâm sư thúc."

"Trương sư điệt, Bách Hoa cốc này gần đây coi như không tồi, còn có phiền toái gì không?" Ngân Đồng nữ tử nhàn nhạt nói. Đối mặt với môn hạ đệ tử, thái độ của nàng đương nhiên phải cách biệt một chút.

"Khởi bẩm sư thúc, không có điều gì phiền toái." Thải Vân Tiên Tử môi anh đào hé mở, thanh âm ngữ khí đều vô cùng ôn nhu.

"Ân, như vậy thì tốt."

Ngân Đồng nữ tử lộ vẻ hài lòng: "Hôm nay Lâm sư đệ đã tới đây, ngươi không cần ở lại Bách Hoa cốc này nữa, trở về báo cáo, trong tông môn sẽ có ban thưởng."

"Vâng, sư thúc."

Nàng cung kính vâng lời, sau đó dẫn hai người tiến vào sơn cốc.

"Lâm sư đệ, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Không tệ không tệ, đa tạ sư tỷ."

Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ tươi cười. Trong sơn cốc, nơi linh khí nồng đậm nhất đã sớm mở ra một động phủ. Diện tích không thể nói là lớn, nhưng chim sẻ dù nhỏ, ngũ tạng đều có đủ. Hơn nữa, do Vân Ẩn tông tỉ mỉ kiến tạo, không gian trong động phủ khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thấy Lâm Hiên hài lòng, Ngân Đồng nữ tử cũng cực kỳ mừng rỡ. Sau đó nàng mở miệng cáo từ, Lâm Hiên thuận miệng giữ lại vài câu rồi tự mình tiễn nàng ra ngoài.

Sau đó Lâm Hiên trở về động phủ, ngôi nhà mới này coi như không tệ, tay áo phất một cái, mấy cán trận kỳ đủ mọi màu sắc bay vút ra. Đây không phải là tổng đà Vân Ẩn tông, nhưng vẫn thuộc phạm vi thế lực của bọn hắn. Theo lẽ thường thì an toàn không thành vấn đề, nhưng biến nơi này thành chỗ thanh tu, về tình về lý, Lâm Hiên vẫn bố trí nhiều tầng phòng hộ. Nếu không, vạn nhất lúc bế quan sinh tử mà có cường địch xông tới thì đúng là khóc không ra nước mắt.

Ngũ Hành Uẩn Linh trận, Điên Đảo Càn Khôn trận, Lâm Hiên đều đã bố trí rất nhiều lần, cho nên cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Từ đầu đến cuối chỉ tốn chừng nửa canh giờ đã thành công.

Những trận pháp phòng hộ này đều không tầm thường, chỉ cần không gặp phải lão quái vật Độ Kiếp kỳ, đều có thể bao vệ Lâm Hiên an toàn.

Làm xong hết thảy, Lâm Hiên đi vào phòng luyện công. Theo lý mà nói, thực lực hiện nay của hắn không tầm thường, việc tu luyện tấn cấp cũng hết sức nhanh chóng, không cần phải vội vàng bế quan. Nhưng từ khi chứng kiến sự cường đại của Cửu Vĩ thiên hồ, Lâm Hiên lại càng khát khao tới cực điểm đối với lực lượng.

Hắn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, mà cấp bách nhất là luyện chế Thân Nội Hóa Thân.

Danh tự Thân Ngoại Hóa Thân cùng Thân Nội Hóa Thân chỉ vẻn vẹn khác nhau một chữ, nhưng lại là hai thứ khác nhau một trời một vực.

Cái phía trước chẳng có gì là lạ, đừng nói là Tu Tiên giả đã ngoài Phân Thần kỳ, cho dù là Động Huyền hay thậm chí là Ly Hợp đều có thể luyện chế ra.

Hơn nữa còn chia làm nhiều loại.

Dùng đệ nhị Nguyên Anh hoặc chỉ tách một tia Nguyên Thần để thao túng, uy lực cũng không giống nhau. Tuy đều có thể nâng cao một phần chiến lực của tu sĩ, nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Mà Thân Nội Hóa Thân lại khác, là thần thông được Thượng Cổ đại năng dốc hết khả năng sáng tạo ra, dường như có thể xem như hoàn mỹ. Nó kế thừa tất cả ưu điểm của Thân Ngoại Hóa Thân, còn nhược điểm thì qua nhiều lần cải tiến đã gần như bị loại bỏ. Nếu nhất định phải kể ra khuyết điểm của nó thì chính là yêu cầu nguyên liệu luyện chế quá mức hà khắc.

Thần thông này yêu cầu thân thể không còn là Đoạt Xá tu sĩ hoặc Yêu tộc mà là các loại cỏ cây.

Cái gì là cỏ cây ?

Nói đơn giản là Linh dược, hoặc thiên địa kỳ bảo.

Đương nhiên, không phải loại kỳ hoa dị thảo nào cũng dùng được, mà nhất định phải là Thông Linh chi vật, yêu cầu linh trí không kém gì Tu Tiên giả nhân loại.

Điều kiện này quả thực quá mức hà khắc, phóng nhãn khắp Linh giới, muốn tìm nguyên liệu phù hợp cũng không có nhiều.

Đương nhiên, Lâm Hiên đã giải quyết được vấn đề này.

Chuyến đi đến Băng Hải giới, mặc dù hắn không tìm được thực vật Thông Linh, nhưng lại có một khỏa Phiêu Miểu Cửu Tiên đan thông linh rồi.

Dược Linh, đây chính là vật còn trân quý hơn thực vật Thông Linh, dùng để luyện chế Thân Nội Hóa Thần thì tốt hơn rất nhiều.

Nguyên liệu chủ chốt đã có, những vật phụ trợ khác cũng đều thu thập đầy đủ, cho nên hắn không trì hoãn nữa.

Trong phòng luyện công, Lâm Hiên khoanh chân ngồi, trước hết điều tức chừng nửa canh giờ. Đến khi tinh thần cùng pháp lực đều đạt đến trạng thái đỉnh phong, sau đó mới phất tay một cái, chuẩn bị luyện chế bảo vật.

Theo động tác của hắn, một chiếc bình ngọc bay vút ra, Lâm Hiên vươn tay nắm chặt, sau đó đem nắp bình mở ra.

'Phốc phốc', một quang đoàn cỡ nắm tay từ trong bình ngọc bay vút ra, dùng tốc độ cực nhanh bắn thẳng ra phía cánh cửa. Nhưng mọi cố gắng của nó đều không có bất kỳ tác dụng nào, Lâm Hiên mặt không đổi sắc khoát tay một cái, động tác của hắn không nhanh, nhưng lại vô cùng chuẩn xác đem quang đoàn kia chộp vào tay.

Lâm Hiên thở dài, tay áo phất lên, lại mấy cái bình ngọc liên tiếp bay ra. Bước đầu tiên luyện chế Thân Nội Hóa Thân chính là xóa đi linh trí của chủ nguyên liệu, cái này cũng tương tự như đoạt xá.

Bước này cũng có nguy hiểm cùng độ khó nhất định. Nếu thần thức của Dược Linh quá mạnh mẽ, người thi pháp không chỉ gặp khó khăn khi xóa đi linh trí mà còn có thể bị nó cắn trả.

Đương nhiên, Lâm Hiên chẳng thèm quan tâm. Không phải là hắn chủ quan, mà trừ khi thần thức của Dược Linh này có thể so với lão quái vật Độ Kiếp kỳ, nếu không sẽ chẳng thể tạo ra bất cứ phiền phức gì.

Điểm này Lâm Hiên vô cùng tin tưởng.

Sau đó hắn tập trung tinh lực, xóa đi thần thức Dược Linh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt, Lâm Hiên đã ở Bách Hoa cốc hơn ba năm.

Một ngày, tiếng ầm ầm vang lên, cánh cửa đá phủ đầy bụi bặm vẫn một mực đóng kín đột nhiên mở ra.

Theo tiếng ha ha cuồng tiếu, một thiếu niên dung mạo bình thường từ bên trong bay ra. Trên mặt khó dấu được vẻ mệt mỏi, nhưng trong thanh âm lại tràn ngập hưng phấn.

Trải qua suốt ba năm nỗ lực, Lâm Hiên rốt cục đã luyện chế thành công Thân Nội Hóa Thân.

Ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, không thể thể có một chút sai sót, nếu không có thể sẽ thất bại trong gang tấc. Có thể thấy, nhiệm vụ này nặng nề đến mức nào. Cũng may Lâm Hiến rốt cục đã hoàn thành nó một cách vô cùng chuẩn xác.

Hắn cho rằng độ khó lần này không hề kém lần luyện chế bổn mạng pháp bảo, đương nhiên chỗ tốt cũng chẳng khác là bao.

Toàn thân nổi lên thanh mang, Lâm Hiên hóa thành một đạo cầu vồng xanh biếc, lóe lên vài cái đã biến mất phía chân trời.

Mấy ngày sau, trước mắt là một vùng biển cả.

Không, đây không phải là biển, mà chính xác là một hồ nước, nhưng diện tích của nó tuyệt đối không hề thua kém đại dương ở Nhân giới.

Hồ nước này có cái tên rất kỳ lạ, gọi là Yêu hồ. Về phần nguyên do, chắc hẳn vì khắp mặt hồ đều được phủ bởi một tầng Yêu khí nồng đậm.

Vì vậy, Trong hồ có rất nhiều Yêu thú sinh sống, đương nhiên, đại bộ phận đều mang thuộc tính Thủy. Ngoại trừ Yêu tộc, nghe nói còn có một số cổ thú đã sống trên trăm vạn năm.

Tóm lại, nơi này là thiên hạ của Yêu tộc, tu sĩ nhân loại bình thường đừng nói là xâm nhập vào bên trong, cho dù là đến gần cũng phải có đảm lượng rất lớn.

Mà Lâm Hiên tới đây, chính là chuẩn bị thử nghiệm thần thông của Thân Nội Hóa Thân. Cho nên, hắn căn bản không hề dừng lại ở rìa mà trực tiếp phi hành vào vùng trung tâm.

"Rầm..Ào ào!"

Rất nhanh đã nghe thấy tiếng mặt nước bị xé tung. Mặt hồ vốn tĩnh lặng, trong khoảnh khắc đột nhiệt xuất hiện một cột nước cao tới vài chục trượng. Giống như một con cá mập mở lớn cái miệng đầy máu, hung hăng lao về phía Lâm Hiên. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

So với cá mập bình thường thì trên thân thể quái vật này chi chít gai xương dài ngắn khác nhau, hơn nữa còn lóe ra hắc quang chói mắt.

Đồng thời, một cỗ uy áp khổng lồ bao trùm bốn phía.

Cổ thú!

Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, hắn đúng là đang tìm một đối thủ để thử nghiệm thần thông của Thân Nội Hóa Thân, nhưng không ngờ vận khí lại tốt như thế. Vừa tiến vào Yêu hồ đã gặp một con cấp độ Phân Thần.

Đúng ra thì cổ thú không phân chia đẳng cấp, nhưng gia hỏa giống cá mập này phát ra uy áp tuyệt đối không thua kém Tu Tiên giả Phân Thần kỳ, chắc hẳn thực lực của nó cũng chẳng kém là bao. Cơ hội tốt như vậy, Lâm Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua. Đối mặt với cường địch mới có thể kiểm nghiệm chính xác thực lực của hóa thân.

Chỉ thấy Lâm Hiên vươn tay chạm vào đỉnh đầu, một đạo linh quang hiện lên, rõ ràng hắn đã biến thành hai người.

Bên phải là bản thể, còn bên trái đương nhiên là Thân Nội Hóa Thân.

So với bản thể thì ngũ quan cùng tướng mạo của hóa thân hoàn toàn tương đồng, khác biệt duy nhất là da hắn hơi đen hơn một chút.

Cái này cũng khó trách, ba năm qua, Lâm Hiên đã cho đệ nhị Nguyên Anh cùng Thân Nội Hóa Thân dung hợp lại làm một. Mà đệ nhị Nguyên Anh vốn là do Ma Anh chuyển hóa thành, công pháp tu luyện cũng là Ma Tộc. Vì vậy mà màu da của Thân Nội Hóa Thân đen hơn một chút so với bản thể.

Không, không chỉ hơi ngăm đen, mà bên ngoài da thịt còn ẩn ẩn những đường Ma vân huyền diệu dị thường.

Bản thể Lâm Hiên lóe lên, đã cùng Cửu Thiên Vi Bộ lánh qua một bên, mà hóa thân thì không hề né tránh, một tay duỗi ra, hướng về phía cổ thú đang lao đến.

CHƯƠNG 2640 + 2641: HÓA THÂN CƯỜNG ĐẠI VÀ TUYẾT ẢNH CHÂN MA CÔNG

[Mới] - Ám Hắc Tru Tiên

Thương Khung Truyện

So với thân hình khổng lồ của cổ thú kia, hóa thân Lâm Hiên trông vô cùng nhỏ bé, chẳng khác gì kiến trên mình voi. Nói là châu chấu đá xe cũng không quá, giống như chỉ sau một khắc nữa sẽ bị nghiền nát thành bột phấn.

Nhưng trên mặt hóa thân lại không mảy may có một chút sợ hãi, tiếng lách cách vang vọng, quanh thân thể hắn nổi lên ma phong, thân hình không hề biến hóa chút nào, nhưng thể tích cánh tay phải đột nhiên tăng vọt đến mấy chục lần.

Trên cánh tay chit chít từng khối vảy màu tím, móng tay duỗi dài, lóe ra u quang, sắc bén chẳng khác gì lưỡi dao.

Ma hóa!

Bởi vì đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên tu luyện công pháp Ma tộc, cho nên bí thuật mà hóa thân này thi triển cũng giống như Cổ Ma. Tỷ lệ thân thể cùng cánh tay phải chênh lệch rất lớn, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới cử động của hắn. Năm ngón tay nắm chặt, hướng về phía trước đánh ra một quyền.

Ma quang bùng lên, một quyền ảnh lớn hơn cánh tay đến mấy chục lần gào thét lao ra.

Oanh!

Cái miệng mở lớn đỏ lòm của cổ thú kia bị quyền ảnh đánh trúng, máu tươi bắn tung tóe. Chỉ thấy từng chiếc răng trắng hếu lẫn lộn trong máu huyết, mà thân thể cổ thú cũng hung hăng bay ngược trở lại.

Thợ săn biến thành con mồi, vốn là quái vật hung lệ lại gặp phải cường giả lợi hại hơn. Lập tức trong mắt nó tràn ngập vẻ sợ hãi, đang muốn cướp đường mà trốn. Nhưng đã quá trễ, khóe miệng Lâm Hiên nhếch lên, bàn tay đang nhắm chặt bỗng mở ra, trong lòng bàn tay lóe lên Ma quang, sau đó một cái miệng cực kỳ quỉ dị hiển hiện.

Cái miệng há lớn, một quang trụ cỡ cánh tay, mặt ngoài được quấn quanh những đạo lôi điện tím đen bắn ra.

PHỐC...

Một tiếng trầm đục vang lên, quang trụ đã bắn trúng đầu cổ thú rồi trực tiếp xuyên qua. Trên miệng vết thương lớn bằng cái chén, máu tươi màu tím đen tuôn ra như suối. Cổ thú tuy là loài có sinh mệnh lực cực kỳ cường đại, nhưng đầu bị xuyên thủng như thế, đương nhiên cũng không thể sống sót.

Tiếng bùm bùm cách cách lại vang lên, cánh tay Ma hóa lại khôi phục như bình thường. Sau đó năm ngón tay 'Lâm Hiên' hơi cong, hướng về phía hư không búng một cái...

Bành!

Thân thể cổ thú nổ tung giữa không trung, chỉ còn lại một khỏa Yêu đan màu lam nhạt, quay tít một vòng rồi hướng về phía chân trời, như muốn chạy trốn.

Lâm Hiên đương nhiên không để cho nó chạy thoát, năm ngón tay hợp lại, khỏa Yêu đan này đã dễ dàng bị hút vào lòng bàn tay. Hắn chỉ nhìn qua rồi tiện tay cất vào Túi Trữ Vật bên hông.

Hắn vẫn chưa có ý định chấm dứt lần thí luyện này, toàn thân lóe lên linh mang, tiếp tục hướng về phía sâu trong Yêu hồ mà bay vút đi.

Ba tháng sau.

Lâm Hiên đã ở nơi này suốt chín mươi ngày, Yêu tộc, cổ thú trong hồ gần như biến mất, vẫn lạc trong tay 'Lâm Hiên' nhiều vô số kể. Đây cũng không phải là hắn tàn nhẫn hiếu sát, mà chỉ có đối mặt với cường địch mới có thể biết được thực lực chân chính của Thân Nội Hóa Thân.

Kết quả khiến cho Lâm Hiên vô cùng hài lòng.

Đặc tính của Thân Nội Hóa Thân quả nhiên hoàn toàn giống với miêu tả trong điển tịch. So với Thân Ngoại Hóa Thân thì ưu dị hơn rất nhiều, chỉ có ưu điểm mà không có chút khuyết điểm nào.

Có hóa thân này phối hợp, thực lực chính mình sẽ tăng lên rất nhiều.

Sau đó, Lâm Hiên trở về động phủ, mọi thứ vẫn như cũ, cấm chế vận hành bình thường. cũng không thấy truyền âm phù, chứng tỏ trong thời gian này không hề có người ngoài ghé thăm.

Sau khi trở về động phủ, Lâm Hiên một lần nữa tách hóa thân ra khỏi bản thể. Bình thường đệ nhị Nguyên Anh đã không cần ở cùng một chỗ với chủ Nguyên Anh, lợi dụng thân thể của hóa thân là có thể tự mình tu luyện. Như vậy, hai Nguyên Anh không còn vướng mắc với nhau, việc tu luyện càng thêm nhanh chóng.

Tuy là chủ thể cùng hóa thân tách biệt nhau, kỳ thực hai Nguyên Anh lại có cùng trí nhớ và tình cảm, cho nên chúng đều là Lâm Hiên. Tu luyện thần thông này, có thể xem như hắn có đến hai sinh mạng.

Tạm thời chưa đề cập đến chủ Nguyên Anh, tại Băng Hải giới đã đoạt được một lượng lớn tài nguyên, trong đó có không ít đan dược dành cho Phân Thần kỳ, cho nên không cần lo lắng vấn đề tu luyện.

Mà đệ nhị Nguyên Anh đã có thân thể, phương hướng tu luyện thì Lâm Hiên còn phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.

Lại bước vào phòng luyện công, Lâm Hiên khoanh chân ngồi, sau đó tay áo phất lên một cái, mấy chục miếng ngọc giản từ bên trong bay vút ra.

Những ngọc giản này phần lớn có màu đen, cũng có cái đỏ tươi như máu, tỏa ra ánh sáng yêu dị.

Khỏi phải nói, đây đều không phải vật của Linh giới, mà Lâm Hiên đoạt được từ lúc còn ở Cổ Ma giới.

Hành trình đi Cổ Ma giới, Lâm Hiên trải qua rất nhiều biến cố, nhưng cũng đạt được thu hoạch không nhỏ. Bên trong mấy chục miếng ngọc giản này đều ghi lại các loại huyền công bí pháp của Ma giới.

Đương nhiên, cách Lâm Hiên đoạt được cũng khác nhau.

Rất nhiều cái thu được trên người đám Cổ Ma bị hắn diệt sát, cũng có cái lại do cơ duyên xảo hợp mà đoạt được trong động phủ của Thượng Cổ ma tôn.

Đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên do Ma Anh chuyển hóa thành. Từ đầu đã tu luyện công pháp ma đạo, hôm nay đã luyện hóa thành công hóa thân, có thể tách ra khỏi chủ Nguyên Anh để tu hành, Lâm Hiên tự nhiên sẽ lựa chọn cho hắn một công pháp thích hợp.

Phải biết rằng, cái gọi là Tu Ma giả, chính là công pháp bí thuật tu luyện đều bắt chước theo Cổ Ma. Đem công pháp của Cổ Ma cải tiến để phù hợp với Tu Tiên giả nhân loại. Mà trong tay Lâm Hiên có đến mấy chục miếng ngọc giản khác nhau đều thu được từ Ma giới, bên trong đương nhiên đều là thần thông của Cổ Ma.

Thể chất Cổ Ma khác xa nhân loại, vì vậy mà tu sĩ nhân loại không thể tu luyện Ma công thuần khiết. Nguyên nhân không chỉ do thân thể Ma tộc cường đại hơn xa tu sĩ nhân loại, mà còn liên quan đến rất nhiều yếu tố khác. Tóm lại, một lời khó mà nói hết, nhưng Lâm Hiên lại không cần phải quan tâm vấn đề này.

Bởi vì hóa thân của hắn không phải bình thường, mà dùng đan dược Thông Linh luyện hóa thành.

Thân thể Dược Linh, trời sinh đã có thiên biến vạn hóa đặc tính.

Không cần biết là công pháp Cổ Ma, thần thông Yêu tộc, đều có thể tu luyện mà không hề có cản trở nào. Thậm chí đối với một số công pháp dị tộc hiếm thấy, thân thể Dược Linh cũng không có hiện tượng bài xích.

Mà với tính cách Lâm Hiên, ưu thế như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua. Dù sao so với công pháp Ma đạo mà Nhân tộc cải biến thì nguyên bản thần thông mà Cổ Ma sáng tạo, uy lực chắc chắn sẽ lớn hơn không ít.

Giờ phút này, trên tay hắn đang cầm một ngọc giản, đem thần thức chìm vào, bắt đầu tìm hiểu Ma công ghi chép bên trong.

Sau thời gian uống một chén trà, Lâm Hiên đặt xuống, rồi một lần nữa cầm lên ngọc giản khác.

Nói là tìm hiểu, kỳ thực với nhãn lực của Lâm Hiên, công pháp nào tốt hay xấu, hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Cho nên quá trình này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Mấy chục miếng ngọc giản, Lâm Hiên chỉ mất hơn một buổi đã xem xong.

Cuối cùng hắn cũng chọn được một bộ công pháp.

Tuyết Ảnh Chân Ma công.

Công pháp này chính là do Tuyết Hoa Thánh Tổ lưu lại, hắn quyết định chọn làm công pháp chủ tu.

Tuy so với Cổ Ma Thánh Tổ khác, danh khí Tuyết Hoa Thánh Tổ không quá lớn, hơn nữa chỉ là Độ Kiếp sơ kỳ, nhưng bất kể thế nào, có thể đạt tới cảnh giới này thì không thể là kẻ yếu.

Tuyết Ảnh Chân Ma công đương nhiên cũng có chỗ bất phàm, hơn xa những Cổ Ma công pháp bình thường.

Ít nhất khi Lâm Hiên chưa đưa ra được lựa chọn tốt nhất, sau khi tìm hiểu những công pháp thu được ở Cổ Ma giới này, Tuyết Ảnh Chân Ma công không thể nghi ngờ chính là loại huyền diệu nhất.

Vì vậy sau khi cân nhắc một chút, Lâm Hiên liền quyết định đem nó làm công pháp chủ tu của đệ nhị Nguyên Anh, đồng thời cũng là Thân Nội Hóa Thân.

Bình tâm mà nói, tuy chỉ là xem qua, nhưng Lâm Hiên cũng có thể khẳng định, uy lực của Tuyết Ảnh Chân Ma công còn xa mới bằng Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết. Nhưng thế thì đã sao, trên đời này làm gì có chuyện, tất cả thứ tốt đều do mình chiếm được.

Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết là công pháp chủ tu, đương nhiên cần có uy lực cường đại. Về phần tu luyện Tuyết Ảnh Chân Ma công, hắn đã cân nhắc rất kỹ lưỡng. Dù sao công pháp này là dành cho đệ nhị Nguyên Anh tu luyện, nói cách khác, đây chỉ là công pháp phụ tu. Lâm Hiên thực sự không cần phải tìm một bộ công pháp gian nan khó hiểu để tự làm khổ mình.

Huống chi uy lực Tuyết Ảnh Chân Ma công yếu kém cũng chỉ là tương đối mà thôi. Dù sao Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết uy lực còn lớn hơn công pháp chủ tu của tam đại Tán Tiên.

Giờ phút này, Lâm Hiên khoanh chân ngồi, vừa rồi chỉ là xem qua loa đại khái. Bây giờ đã xác định muốn tu luyện công pháp này, về tình về lý, phải tìm hiểu kĩ lưỡng một phen.

Hắn cúi đầu xuống, tay phải nắm chặt ngọc giản, sau đó đem thần thức chìm vào.

Công pháp này ghi chép bằng văn tự Ma giới, khẩu quyết tối nghĩa vô cùng, có thể nói mỗi chữ đều ẩn hàm ý nghĩa huyền diệu vô cùng.

Lâm Hiên tốn trọn vẹn ba tháng mới tham ngộ được một nửa, đối với cái nhìn trước kia của hắn về công pháp này cũng có chút thay đổi.

Quả thực nó không thể so sánh với Mặc Nguyệt Thiên Vu quyết, nhưng uy lực cũng không hề tầm thường. Mấu chốt là với tư cách công pháp chủ tu của cấp bậc Thánh Tổ, có thể dùng nó tu luyện từ Linh Động kỳ thẳng đến Độ Kiếp kỳ đại thành.

Cái này khiến Lâm Hiên hết sức hài lòng, một khi hắn cảm thấy không hứng thú, tuy luyện nửa chừng có thể thay đổi công pháp khác cho đệ nhị Nguyên Anh, như vậy là một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.(DG: Chỗ này hơi khó hiểu, ta cũng không biết nên dịch thế nào nữa. Ai có góp ý thì vào topic thảo luận giúp mình nha. Cảm ơn.)

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vẻ tươi cười, cúi đầu xuống, tiếp tục tham ngộ phần còn lại.

Cùng lúc đó, tại một gian thạch thất khác, bản thể Lâm Hiên cũng đang khoanh chân ngồi, hai tay đặt ngang đầu gối. Hắn vừa ăn một khỏa đan dược có thể tăng tiến tu vi, hiện tại đang luyện hóa dược lực. Đây chính là chỗ tốt của hóa thân, việc tu luyện của chủ Nguyên Anh cùng đệ nhị Nguyên Anh không quấy nhiễu lẫn nhau. Có thể tiết kiệm đến một nửa thời gian. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY

Đảo mắt đã qua nửa năm.

Lâm Hiên ngẩng đầu, hắn đã hoàn toàn tham ngộ Tuyết Ảnh Chân Ma công. Đương nhiên, còn rất nhiều chỗ tinh vi ảo diệu, vẫn là câu hiểu câu không, khó có thể thấu triệt tất cả.

Điều này cũng khó mà tránh khỏi, cần phải chậm rãi nhận thức trong quá trình tu luyện. Loại công pháp cấp bậc như Tuyết Ảnh Chân Ma công, đương nhiên không có khả năng chỉ tham ngộ một lần đã minh bạch tất cả ảo diệu của nó.

Nghĩ tới đây, Lâm Hiên buông ngọc giản xuống, sau đó vươn tay vỗ vào bên hông. Linh quang lóe lên, một cái hộp gỗ đã phiêu phù trước mắt.

Hộp này dài không quá một xích, dùng một loại gỗ trân quý nào đó chế tạo thành. Lâm Hiên búng một cái, 'Ba', nắp hộp bật mở, ma vụ từ bên trong tuôn ra, một khối ngọc thạch đen như mực đã hiển hiện trước mắt.

Vật ấy mặc dù đen như mực, nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.

Nhưng nếu nói nó là một khối bảo thạch bình thường thì hoàn toàn sai lầm.

Đây cũng là một kiện bảo vật Tu Du.

Lâm Hiên cầm trong tay, vuốt ve một lát, sau đó đột nhiên hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía ngọc thạch màu đen kia mà bay đi. Phát sinh một màn không thể tưởng tượng nổi, miếng ngọc thạch kia chỉ dài không quá một xích, vậy mà Lâm Hiên lại dễ dàng tiến nhập vào bên trong. Trước mắt hắn một mảnh mơ hồ, sau đó đập vào mắt là một phiến thiên địa khác.

Một tòa động phủ.

Phòng luyện công, phòng khách, dược viên, luyện khí đường, thậm chí đến linh thú thất cũng không thiếu. Đây đúng là một tòa động phủ trọn vẹn, hơn nữa Ma khí bên trong càng là vô cùng nồng đậm. Chưa nói tới Linh giới, cho dù phóng nhãn khắp Cổ Ma giới cũng không tìm thấy nhiều nơi có nồng độ Ma khí nồng đậm như vậy.

Về phần nơi phát tán ra Ma khí thì ngay bên cạnh động phủ có một hoa viên nhỏ. Đất bùn trong hoa viên này có lẫn đến vài ngàn khối đá lớn nhỏ, không, đây không phải đá, mà là Ma Nhãn chi ngọc.

Ma Nhãn chi ngọc cũng tương tự như Linh Nhãn chi ngọc, chỉ là thứ thì sinh ra Linh khí, cái kia lại sinh ra Ma khí.

Đệ nhị Nguyên Anh đã muốn tu luyện chân Ma công pháp, đương nhiên cũng cần một nơi phát ra Ma khí dồi dào. Mà động phủ Tu Du này vựa vặn cung cấp thứ hắn muốn, Lâm Hiên không cần phải tìm kiếm Ma mạch khác.

Về phần đan dược, thời điểm Lâm Hiên ở Cổ Ma giới đã thu thập được không ít. Huống chi Thân Nội Hóa Thân này chính là thân thể Dược Linh, không tồn tại vấn đề thuộc tính linh căn, nhưng chỉ nói về tư chất tu luyện thì bản thể thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Trong những ngày tiếp theo, bất luận là bản thể hay hóa thân cuaqr Lâm Hiên đều một mực đóng cửa bế quan. Mỗi ngày đều đả tọa Luyện Khí, tham ngộ pháp quyết, triệt để lâm vào khổ tu.

Mà hai vị Thái Thượng trưởng lão Vân Ẩn tông cũng biết tính tình Lâm Hiên, bình thường sẽ không tới quấy rầy hắn. Dù sao Lâm Hiên mặc dù không màng thế sự, nhưng chỉ cần mượn nhờ danh tiếng của hắn, Vân Ẩn tông sẽ có được trợ giúp rất lớn trong quá trình phát triển...

Đông đi xuân đến, hết hè lại sang thu.

Hoa nở lại tàn, nhưng cửa lớn động phủ Lâm Hiên trước sau vẫn đóng chặt. Đã trăm năm qua đi, cả sơn cốc như chưa từng có người ghé qua. Từ trong ra ngoài đều phủ một tầng lá rụng cùng bụi đất dày đặc, dường như nơi này đã biến thành một ngôi mộ cổ.

Một buổi sớm bình thường, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rồi ôn hòa rơi trên sơn cốc. Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp không gian, ở giữa những tán lá xanh um, đám côn trùng đã bắt đầu đi kiếm mồi, hết thảy đều vô cùng bình yên.

Nhưng rất nhanh, sự bình lặng này đã bị phá vỡ, phía xa nơi chân trời lóe lên linh quang chói mắt, một đạo cầu vông nhanh như điện xẹt lao tới nơi này.

Mà phía sau đạo cầu vồng lại có một đạo hắc khí đuổi sát không buông. Một bên đuổi, một bên không ngừng lóe lên hỏa cầu cùng bào vật, muốn ngăn cản đạo cầu vồng kia tiếp tục chạy trốn.

Bởi khoảng cách quá xa, cho nên dung mạo tu sĩ trong cầu vồng không rõ ràng lắm. Nhưng nàng dốc sức liều mạng tránh trái trốn phải, mà độn quang không hề có ý định ngừng lại. Có vẻ như mục đích là đến hướng về cốc của Lâm Hiên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: