CHƯƠNG 27 - HUYẾT MA
Tình cảnh của Miyoung lúc này thật sự không tốt một chút nào. Nếu đối phương là một Yêu Vương cô còn có thể liều mạng chứ Yêu Đế thì chỉ có nước bỏ chạy trối chết. Mà sợ là ngay cả chạy cũng không thể.
Miyoung cẩn trọng lùi về sau mấy bước. Vị mỹ nữ kia cười khẽ, những ngón tay trắng nhỏ nhẹ nhàng tấu lên một khúc nhạc:
- Sao thế? Vừa rồi ngươi còn muốn giết ta mà, đã đổi ý rồi sao?
Đôi mắt xinh đẹp mở to, mười ngón tay tấu khúc nhanh hơn. Một loạt những thanh âm chết chóc hóa thành u linh đồng thời tỏa ra vây lấy Miyoung. Cô vội lập một vòng kết giới khác, xoay người né tránh. Đám u linh đen đúa chỉ sượt qua cũng khiến kết giới bị ăn mòn, phần da chỗ bị đánh trúng nhanh chóng bị lở loét.
Miyoung cố nhịn đau, thẳng tay cắt đi phần thịt đó rồi đồng loạt phóng ra những lá bùa nổ đánh lên trán đám u linh. Một loạt những tiếng nổ lớn phát ra trên không, chỉ thấy xung quanh Miyoung đã bị bao quanh bởi một đống khói bụi lớn.
- Tưởng trốn vào trong đó là xong sao?
Vị mỹ nữ váy đỏ cười lớn nhanh tay gãy đàn tạo ra những đường kiếm khí đánh vào đám đám bụi khói. Nhưng Miyoung không còn trong đó.
Từ lúc nào hai tay Miyoung đã tụ ra Ly Hỏa và Huyền Băng khí, dịch chuyển ra sau lưng đối phương hung hăng đánh tới.
Rầm! Quyền kình va chạm với cây cầm khiến ả kia chỉ lui ra vài bước. Đổi lại một làn huyết vụ kì dị bất ngờ xuất hiện cắn nuốt lấy cánh tay Huyền Băng của Miyoung. Cô cảm thấy khí lực của băng đang bị thứ huyết vụ đó nuốt dần, liền đánh Ly Hỏa vào đó. Dĩ nhiên Ly Hỏa cũng bị huyết vụ cắn nuốt nhưng trước khi cả hai hoàn toàn biến mất Miyoung cũng kịp dung hợp chúng lại.
Một tiếng nổ bạo phát ra, hất Miyoung bay về sau tít tắp. Vị mỹ nữ kia đã nhanh chân lui về sau cách khỏi vụ nổ, trên người không mảy may một vết trầy sướt.
Miyoung lảo đảo đứng dậy. Vừa rồi cô bị vụ nổ ảnh hưởng không ít, nhất là đối phương trong lúc đó còn kịp đánh lén hai phát vào ngực nàng, ít nhất cũng phải gẫy hai cái xương sườn rồi.
Nhìn thấy bộ dạng tơi tả của Miyoung, đối phương cũng ngừng tấn công, khôi phục dáng đứng ưu nhã của mình.
- Ngươi thật không tệ. Nhưng khoảng cách giữa Yêu Vương và Yêu Đế rất xa, được chết dưới tay ta ngươi cũng nên thấy vinh hạnh đi.
Miyoung cười lạnh, một tay kết ấn tạo ma pháp cầm máu các vết thương, dù không khỏi hẳn hoàn toàn nhưng cũng bớt đau một chút.
- Ngươi rất mạnh. Nhưng ta không nghĩ mình sẽ chết ở đây, nhất là trong tay ngươi.
- Ồ, - nhãn thần vị mỹ nữ hơi nhếch lên, - Không lẽ ngươi cho rằng có thể thoát khỏi tay Huyết Ma ta. Trong suốt hơn bốn ngàn năm qua, ngươi là kẻ đầu tiên dám nói câu này đấy.
Miyoung không trả lời ngay, nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Ngay cả Huyết Ma bên kia cũng cảm nhận được khí xung quanh đang dần thay đổi theo. Sau vài lần hô hấp như thế Miyoung mới mở mắt ra, cả người phát ra khí tức cường đại, chỉ kém Yêu Đế sơ cấp một chút. Huyết Ma cũng biết khí tức này là nhờ vào một loại bí pháp nào đó, nhưng với sự tự tin và ngạo mạn của Yêu Đế ả ta cố tỏ ra bình tĩnh.
Thật ra Huyết Ma mỹ nữ này đoán không sai, bí pháp mà Miyoung sử dụng là một trong những cấm chiêu của Tiên Thiên Băng Hỏa Quyết, lúc nguy cấp có thể đánh thương đối thủ hơn mình một cấp, thậm chí là hoàn toàn tiêu diệt. Nhưng nếu không cẩn thận thì chính bản thân Miyoung sẽ bị đòn thế cắn trả thê thảm.
Miyoung cười khổ trong lòng, nàng có sự lựa chọn sao?
Không. Miyoung phóng người bay lên, hai quả cầu băng hỏa hai bên mỗi lúc một phình to hơn rồi từ từ dung nhập thành một khối tím nhạt bọc lấy người nàng. Lấy Miyoung làm trung tâm, một sức hút kì dị kéo tất cả mọi thứ xung quanh vào khối cầu liên tục cắn nuốt. Ngay cả tòa công trình đồ sộ bên cạnh cũng bị dần hút sạch. Ả Huyết Ma cố kháng cự lực hút nhưng không dám coi thường, niệm chú văn bảo vệ cơ thể.
Chỉ sau một phút, toàn bộ bán kính hơn một cây số đã Miyoung hút sạch đến từng ngọn cỏ, khối cầu tím của nàng cũng sáng hơn sôi lên ùng ục. Bản thân Miyoung đã sắp tới giới hạn, đôi tay run lên từng chập, mắt mũi và miệng cũng bắt đầu rĩ máu.
Miyoung hét lên một tiếng chắp tay bắn quả cầu xuống dưới.
- Ngươi điên rồi! - Ả Huyết Ma rít lên. - Một nhân loại như ngươi cũng dám thách thức Yêu Đế như ta sao?
Ả nhanh chóng thu Huyết Cầm của mình lại, đôi bàn tay đầy móng vuốt dài sọc cùng lông tơ lún phún thò ra chụp lấy quả cầu. Những tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, cùng với mùi khét lẹt từ đôi bàn tay khiến ả Huyết Ma điên lên, gương mặt xinh đẹp đã hiện nguyên hình thành yêu ma gớm ghiếc.
- Ngươi tính sai một bước rồi, nhóc con. Nếu như thể lực của ngươi còn đang sung mãn thì khác, nhưng giờ ngươi không còn đủ sức để giữ nó thêm nữa rồi. Ta nói đúng chứ?
Ả cười lên khùng khục, dùng sức đẩy ngược quả cầu trở lại khiến Miyoung biến sắc. Bây giờ nàng có muốn tránh cũng không tránh được nữa rồi. Đôi bàn tay trắng nõn của nàng không ngừng bị áp lực bóc ra từng mảnh da.
Đúng lúc quả cầu chuẩn bị rời khỏi tay Huyết Ma thì một tiếng long ngâm vang lên từ phía khác. Một luồng khí hình rồng màu vàng chói đánh tới chui thẳng vào quả cầu khiến nó phát nổ ngay trên tay ả. Vụ nổ lớn đến mức dãy đất bằng của tòa công trình bị đánh lõm xuống thành hố lớn, gió xoáy rít cứ thế chui sâu vào lòng đất rồi mới chịu dừng hẳn.
Miyoung lúc này đã kiệt sức hẳn, rơi thẳng xuống đất không ngừng ói ra từng bụm máu. Mà ả Huyết Ma cũng chỉ khá hơn một chút, cả người tả tơi đầy máu bay ra khỏi miệng hố, nhìn Miyoung nghiến răng ken két.
- Nhân loại ti tiện. Ngươi phải chết!
Huyết Ma điên cuồng kết ấn nhắm về phía Miyoung nhưng ả nhanh chóng nhận ra áp lực cực lớn ở trên đầu mình. Ả giật mình ngước lên chỉ thấy một bóng đen dần áp sát, chớp mắt đã đánh ra hàng chục chưởng hoàng kim lóe sáng, tiếng rít gào như long ngâm khiến ả tránh đỡ rất chật vật.
- Long Vương!? Ngươi là Imoogi Nhất tộc?
Ả kinh hãi hét lên nhưng đổi lại chỉ là một chưởng thẳng vào ngực đánh ả rơi ầm xuống đất thành một hố nhỏ. Bóng đen đó không chút chậm trễ hiện ra bên cạnh Miyoung, thành thạo vẽ ra một chú văn bao bọc lấy người nàng.
- Đừng sợ, đây chỉ là chú văn dịch chuyển. Ả ta sẽ trở lại ngay bây giờ, không có thời gian để tán gẫu đâu.
Miyoung giờ có mở miệng cũng không nổi nói chi là tán gẫu. Nàng hé hé mắt nhìn bóng dáng cao lớn khuất trong tối không thấy rõ mặt đó, nếu trừ bỏ đi cái hàng ria mép đi thì thật là giống quá.
- Yuri...unnie?
Bóng đen cười:
- Đúng rồi, là dịch chuyển đến nhà con nhóc Yuri. Chúc may mắn nhé, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi, người đẹp.
Gã nhanh chóng kết thúc chú văn khởi động phép dịch chuyển. Bản thân gã cũng chuồn êm như lúc đến. Lúc ả Huyết Ma điên cuồng bay trở lên lại thì cả hai đã không còn ở đó nữa.
- Long Tộc! Thái Dương Đền! Ta nhất quyết không bỏ qua cho các ngươi!
Từ người của Huyết Ma phát ra luồng khí tức Yêu Đế khủng bố, hàng chục tia huyết vụ bắn ra cày xuống mặt đất trống bên dưới biến mọi thứ thành bình địa chỉ để hả cơn giận trong lòng ả.
Sau vài phút khi chắc rằng chẳng thứ gì sống sót nổi bên dưới Huyết Ma mới thở hổn hển trở về hình dạng mỹ nữ xinh đẹp ban đầu.
- Chủ nhân!
Một bóng đen xuất hiện bên cạnh Huyết Ma, kính cẩn quỳ xuống. Chính là ả quỷ nữ đã đối đầu với Yuri ban nãy.
Huyết Ma không quay người lại, thản nhiên quệt vết máu trên miệng hỏi:
- Có dấu vết gì của "ả kia" không?
- Bọn thuộc hạ đã theo lệnh chủ nhân gây án khắp Seoul, còn dùng danh nghĩa "Huyết Ma" để lại hiện trường nhưng không thấy ả ta xuất hiện. Nhưng người của Imoogi Nhất Tộc và Vạn Tuế Yêu Đế đã cử người điều tra, cùng với người của Thái Dương Đền nữa. Thuộc hạ tin rằng bọn chúng sẽ thay chúng ta tìm ra tung tích ả kia thôi.
Huyết Ma gật đầu:
- Các ngươi làm tốt lắm. Hiện giờ ngươi hãy dẫn đám quỷ nô ẩn nấp quanh đền Thái Dương, bất kì lúc nào cũng phải chờ hiệu lệnh của ta. Khi cần thiết thì làm thịt hết bọn trong đền đó.
Gương mặt ả Huyết Ma trở nên hung ác, bàn tay chặt xuống như đao khiến mặt đất nứt ra một đường.
- Những kẻ nào dám mạo phạm ta đều phải dùng máu để đền tội.
...........................
......................
Trong căn hộ dành cho giáo viên của trường, khi tất cả các nhà xung quanh đã tắt đèn yên giấc thì căn hộ của Yuri vẫn còn sáng trưng. Cô đang nhắm mắt điều tức trên giường, cố gắng tiến vào cảnh giới Long Vương nhưng vẫn thiếu một chút linh khí. So với các các tộc nhân Imoogi thì tốc độ tấn cấp của Yuri đã nhanh đến mức líu lưỡi. Với cô thì không có cái gọi là bình cảnh, chỉ cần dung nạp đủ linh khí thì tự động tấn cấp thôi.
Nhưng vấn đề lại chính là ở đó. Trong thời đại Linh khí yếu ớt thế này thì tìm đâu ra cho đủ để tấn cấp, cũng không cần mấy ngàn năm mới có Đế cấp xuất hiện ở hai nhà Long- Yêu kia.
Mà trong kí ức của Moong Ryung thứ Linh khí Yuri cần nhất chính là Tiên Thiên Chân Khí. Cái gọi là Tiên Thiên Chân Khí này phải tự bản thân người tu luyện kết tụ lại, đối với tộc Imoogi thường phải mất tới mấy nghìn năm, bởi vậy khi xưa cảnh giới Long Vương mới ít đến thế.
Trong thời đại linh khí ít ỏi này thì tu luyện được Tiên Thiên chân khí còn thảm hơn. Cách duy nhất hiệu quả chính là đi cướp linh khí của những kẻ khác dung nạp làm Tiên Thiên của mình. Nhưng mà thà bị đánh chết chứ Yuri cũng không làm như vậy.
Sau khi hút hết linh khí ở khu vực quanh đây, Yuri chán nản nằm vật ra giường. Cả tháng trời khu vực này mới sản sinh ra được tí linh khí, vậy mà cô chỉ thu nạp được chưa đầy một giờ đã cạn sạch.
Nhìn lại chiếc đồng hồ để bàn, Yuri lại thở dài:
- Sao giờ này cô nàng rắc rối kia vẫn chưa về nữa?
Ngẫm lại Yuri vẫn không thấy mình làm sai chỗ nào, chỉ trách là quá nuông chìu cô nàng mà thôi. Ngay từ kiếp trước đã như vậy rồi. Nhưng ngẫm lại thì từ sau vụ Bạch Dạ Vương Soo Yeon mới dở chứng như thế.
Đột nhiên một bóng đen lao như chớp qua cửa sổ, húc đổ cả lớp kiếng rơi vào phòng loảng xoảng. Yuri nhanh chóng bật dậy, giật mình nhận ra người áo đen nằm dưới sàn chính là Miyoung, cơ thể dính đầy máu tươi.
- Miyoung!
Yuri hớt hải đỡ nàng dậy, chỉ thấy Miyoung hơi mở mắt an tâm nhìn Yuri một cái rồi ngất đi. Cô dùng thần thức quét nhanh qua cơ thể nàng, phát hiện vết thương còn nặng hơn cả biểu hiện bên ngoài.
Vì tiếng động mà Miyoung gây ra khá lớn nên mấy hộ xung quanh cũng rục rịch sáng đèn chạy tới. Yuri đành bế Miyoung vào buồng tắm, chạy ra ngoài xin lỗi và trấn an mọi người. Ai cũng biết dạo này an ninh ở Seoul không tốt nên mọi người mới khẩn trương thế, hơn nữa Yuri cũng khá nổi tiếng quanh đây, nếu cô đã nói không sao thì mọi người cũng không nói gì.
Trở lại phòng, Yuri cẩn thận lập kết giới quanh căn hộ, nhất là bên ngoài ô cửa sổ vỡ nát rồi mới chạy vào phòng tắm. Lúc này Miyoung đã tỉnh lại, yếu ớt ngồi dậy trong bồn. Nàng thầm kinh hãi, không nghĩ chỉ trong vài phút ngất đi ngắn ngủi mà Yuri đã kịp lột sạch đồ của nàng.
Yuri không nhận ra vẻ xấu hổ của Miyoung, lo lắng bước tới kiểm tra nhiệt độ nước rồi cẩn thận lau sạch vết máu trên người nàng.
- Đã có chuyện gì? Với khả năng của em sao lại bị thương đến mức này?
Miyoung vốn định mở miệng đáp nhưng đôi bàn tay "thật thà" của Yuri đã trượt đến khe rãnh trên ngực khiến nàng xấu hổ đến đỏ mặt. Trời đất chứng giám, Yuri không hề có bất kì tà niệm gì trong lòng. Chẳng qua phía trên ngực phải của Miyoung có một vết thương lớn nên cô phải nhanh rửa sạch đám máu ứ ở đó.
- Sao mặt em đỏ vậy? - Yuri lo lắng nói, - Chị làm em đau phải không?
Miyoung cố giấu vẻ mặt đỏ bừng của mình dưới mái tóc dài ướt sũng, liều mạng lắc đầu. Hơn nửa nhìn vẻ lo lắng và ngạc nhiên của Yuri, cô tin rằng nàng không phải là kẻ đã cứu mình ban nãy. Nhưng người đó cũng là Imoogi Nhất tộc, hơn nữa lại có tám phần giống Yuri. Ngoại trừ hắn là đàn ông ra thôi.
Ngập ngừng một chút, Miyoung cố dẹp xấu hổ nói:
- Hôm nay em đã gặp một tên Yêu Đế.
Yuri giật mình:
- Là Vạn Tuế Yêu Đế?
- Không. Ả tự gọi mình là Huyết Ma, một Yêu Đế sơ kỳ. Ả chính là thủ lĩnh của bọn quỷ gây án ở quanh đây thời gian qua.
Yuri xả lớp nước bẩn trong bồn ra, bắt đầu vào lớp nước mới, nói:
- Ra người theo dõi chị lúc đó là em. Lúc chị đánh với bọn quỷ đã cảm giác được em, may mà linh lực của em rất tinh thuần không phải Yêu Quái nên chị mới yên tâm mà đánh nhau đó chứ. - Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Miyoung lại khiến Yuri đau lòng, nhẹ gióng nói: - Thế lực của Yêu tộc càng lúc càng mạnh. Lần trước nghe nói đã có một Yêu Đế xuất hiện rồi, giờ nếu tính luôn cả Huyết Ma này thì Yêu tộc đã có tổng cộng ba tên. Bên chúng ta hiện thời chỉ có một Long Đế mà thôi. Còn em nữa, cho dù đã mạnh hơn nhưng so với họ vẫn chẳng là gì đâu. Lần sau đừng có liều mạng thế. Em mà có bề gì thì bà bội với chị đau lòng lắm.
Thấy Yuri lo lắng cho mình như vậy khiến Miyoung ấm áp. nhẹ nói:
- Ả Huyết Ma này không phải quân của Vạn Tuế Yêu Đế. Hắn sẽ không cho phép thuộc hạ của mình tàn sát bừa bãi thế, ít nhất là lúc này. Hiệp nghị đình chiến vẫn còn hiệu lực, mà hắn thì rất coi trọng hiệp nghị. Thế lực thật sự của Long Tộc và Nhân Tộc không đơn giản như chị nghĩ đâu. Nhưng, Miho đâu rồi?
Yuri thản nhiên:
- Có chút chuyện nên giận bỏ đi rồi. Em đừng lo, khi nào đói bụng là nàng ta tự động mò về thôi.
Miyoung không cho là như thế:
- Lúc này Seoul không hề an toàn. Mặc dù Gumiho lúc này đã đạt chuẩn Yêu Đế nhưng cô ấy là kẻ thù của Long Tộc và Nhân Tộc. Thậm chí Yêu Tộc cũng muốn giết cô ta.
Lời nói của Miyoung khiến Yuri càng thêm xót ruột nhưng cô không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ hơi gắt:
- Vết thương của em quan trọng hơn. Đừng nói gì cả, nhắm mắt tĩnh khí, cố gắng hấp thu dược lực trong bồn.
Từ lúc nào trong bồn đã ngâm đầy dược liệu khiến nước có màu cánh hồng tỏa hương thoang thoảng. Miyoung chỉ ngửi một chút đã thấy tinh thần thư thái, vết thương ngâm trong nước cũng dần khép miệng. Cô không hề biết Yuri đã lén cắt một chút ở đầu ngón tay, cố ép ra một giọt máu màu vàng óng pha vào nước thuốc. Đó chính là Chân Long Huyết của một Long Thần vô cùng trân quý. Nếu Yoona mà có mặt ở đây chắc phải đập đầu xuống đất mà than trời.
Miyoung nhanh chóng làm theo lời Yuri dẹp bỏ xấu hổ mà xếp bằng tập trung hấp thụ dược lực trong bồn, không còn hay biết gì xung quanh nữa. Còn Yuri thì ở một bên cũng tranh thủ luyện công, sẵn bảo hộ cho Miyoung luôn.
.......................
Trời đêm từng cơn gió lạnh tràn ngập khắp Seoul.
Trên con lộ trước tòa nhà Bell Tree, Jin Yeon dịu dàng dắt tay "Jessica" cùng tiến về phía sảnh đón, nơi đang có rất nhiều người xếp hàng chờ đợi, ai cũng im thin thít không dám có bất kì một tiếng động nào. Trong đám người này Yêu tộc cũng có, người thường cũng có, tất cả đều biết thân phận khủng bố của Jin Yeon.
Nhưng buồn cười là chẳng ai biết Soo Yeon cả, chỉ thấy làm lạ khi vị "Diêm Vương" này có thể nở nụ cười dịu dàng đến vậy. Thời điểm Soo Yeon tung hoành trong thế giới này đã hơn năm nghìn năm, hơn nữa nàng cũng chỉ lóe lên như một ánh sao băng khi lãnh đạo Yêu Tộc tấn công Nhân giới, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi để rồi bị giam cầm ở Địa Ngục một cách uất ức. Năm ngàn năm trôi qua, lớp Yêu quái cũ cũng không còn mấy người, tên tuổi của Gumiho cũng dần bị quên lãng.
Ấn tượng đầu tiên của đám người này thì Soo Yeon thật sự xinh đẹp vượt mức yêu nghiệt, thân hình uốn éo hại nước hại dân theo mỗi bước đi khiến không ít mỹ nữ của Yêu tộc cũng phải cảm thấy tự ti. Thân hình Soo Yeon nhỏ nhắn, tóc vàng suôn mềm nhẹ lắc lư theo mỗi bước chân, nàng chỉ diện chiếc váy trắng đơn giản, trên người không hề có thêm thứ trang sức gì khác. Nhất là nàng lại đi chân trần trong thời tiết lạnh giá thế này khiến người khác có cảm giác muốn được che chở. Đôi mắt sáng lanh lợi, vừa lạnh lùng vừa tinh nghịch tự mình nhìn khắp tòa nhà khổng lồ trước mặt.
Không ít kẻ cho rằng hẳn đây là một cô nàng nhà nghèo có tí nhan sắt, may mắn lọt vào được mắt xanh của vị Vạn Tuế này. Có kẻ tinh ý lắm mới thấy cách đi và cử chỉ của nàng phát ra phong thái vương giả từ trong xương tủy. Không biết có phải là ảo giác hay không mà ai cũng cảm thấy cả người nàng như tỏa ra hào quang phát sáng trong đêm. Nếu họ mà biết đây là Gumiho - Kẻ đã đích thân tiêu diệt Vạn Tuế Yêu Đế đời trước, Thiên Yêu duy nhất dám chống lại Long Thần Moong Ryung được xưng tụng là kẻ mạnh nhất Tam Giới thì chắc phải bỏ chạy mất dép hết.
Khi cả hai đã đến khu vực sảnh Jin Yeon mới từ tốn buông tay Soo Yeon ra lịch sự bắt tay với vị giám đốc Chae Young đang dẫn đầu đám người.
- Xin lỗi vì đã bắt mọi người phải đợi.
- Đâu có, đâu có. - Vị giám đốc đã hơn bốn mươi này cuống quýt, - Được ngài...
- Cứ gọi tôi là Giám Đốc Choi thôi. - Jin Yeon ngắt lời.
Gã Chae Young này cũng là cáo già trong thương trường, chỉ hơi ngẩn ra rồi lập tức hiểu ý của Jin Yeon.
- Vâng, vâng, giám đốc Choi. Hôm nay được ngài ghé mặt chọn Bell Tree làm nơi tổ chức đại tiệc này thật là vinh hạnh cho tập đoàn chúng tôi. Chờ ngài một chút có là gì đâu.
Nếu không biết còn cho rằng Chae Young chỉ là một tay giám đốc quèn nên mới phải hạ mình xu nịnh gã thanh niên thoạt nhìn còn non choẹt này. Nhưng sự thật Chae Young chính là nhân vật có quyền lực về kinh tế xếp hạng 8 của Hàn Quốc, tuyệt đối không phải là nhà giàu bình thường. Thậm chí cả những kẻ xếp hàng ở phía sau cũng không ít người nổi tiếng trong các lĩnh vực khác, tất cả đều kính cẩn trước tên thanh niên này.
Jin Yeon cười cười, lại nhìn đồng hồ trên tay:
- Cũng đã mười giờ rồi, ngài hãy cho mọi người lên trên bắt đầu bữa tiệc luôn đi. Nhân tiện, ngài có thể giúp cô bạn đây của tôi chọn ra một bộ váy dạ tiệc ưng ý được không. Chỉ cần cô ấy thích bao nhiêu tôi cũng sẽ trả.
Chae Young vội xua tay:
- Không, không. Tôi làm sao có thể lấy tiền của ngài được. Đừng nói là một bộ váy, cho dù tiểu thư đây có lấy hết cả cửa hàng cũng không hề gì.
Nói rồi gã nhanh nhẹn ngoắc tay ra hiệu cho hai nhân viên nữ gần đó tới, phân phó:
- Đưa tiểu thư lên tầng 11, nói bọn họ đưa ra các bộ váy đẹp nhất cho tiểu thư đây chọn. Gọi cả đội ngũ trang điểm nữa, nhất định phải cho tiểu thư đây rạng rỡ nhất đêm nay. À, còn phải làm cho tiểu thư một cái thẻ vàng nữa. Hiểu chưa?
Cả hai vội gật đầu. Nhưng Soo Yeon bên đây hơi nhíu mày, kéo nhẹ tay áo Jin Yeon hỏi:
- Phải đi thay đồ thiệt hả? Mặc thế này không được sao?
- Không được. - Jin Yeon kiên quyết, - Cô không thấy những người kia ai cũng ăn mặc sang trọng hết sao. Cô không muốn xinh đẹp như họ à?
- Trông ta không đẹp sao?
Soo Yeon lập tức phụng phịu, đôi môi hồng hơi dẩu lên khiến trái tim toàn bộ đàn ông ở đây đập lên bình bịch. Thậm chí ngay cả Jin Yeon cũng không kháng cự được sự đáng yêu đó, nuốt khan một tiếng.
- Đẹp. Nàng đẹp nhất trong tất cả những người mà ta từng gặp.
Soo Yeon lộ ngay vẻ mặt đắc ý, xoay người đủng đỉnh bước đi:
- Vậy là được rồi, không cần thay đồ gì nữa. Với lại ngươi mời ta dự tiệc, chỉ cần ăn no là được rồi.
Soo Yeon nói là làm, bỏ mặc Jin Yeon đi thẳng vào sảnh hòa trong đám người khiến gã cảm thấy như vừa nuốt phải con ruồi vào họng. Rất nhanh hai nhân viên nữ cũng vội đuổi theo, riêng Jin Yeon thì ra hiệu cho đám hộ vệ tới gần.
- Lập tức thông báo với Thập Vương không được phép xuất hiện trong bữa tiệc này. Nhất là Taengoo...Mà con nhóc đó đâu rồi?
Một gã vệ sĩ cúi đầu bước ra nói:
- Miêu Vương đến trường từ sáng, đến giờ vẫn chưa thấy về. Ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.
- Con nhóc đó đã năn nỉ ta suốt mấy tháng qua, chắc chắn sẽ không từ bỏ bữa tiệc này đâu. Không biết lại sắp giở trò quỷ gì nữa đây. Nhanh phái tất cả tìm con nhóc đó ngay, nhất định phải ngăn nó xuất hiện trước mặt Jessica.
Cả đám không biết Jessica là ai, chỉ đoán là tên của cô gái vừa rồi. Bọn chúng tuy là vệ sĩ thân cận nhưng dù sao cũng kém Soo Yeon một khoảng khá xa, không phát hiện được năng lực thật sự của nàng là điều hiển nhiên. Mà Jin Yeon cũng không muốn cho bọn chúng biết.
- Phải nhớ, không kẻ nào được phép lộ thân phận Yêu Tộc ra trước mặt Jessica.
Jin Yeon nghiêm giọng. Đám hộ vệ dạ một tiếng, lập tức tản ra đi làm nhiệm vụ. Chỉ còn lại Jin Yeon, cùng với lão Chae Young và đội ngũ nhân viên của hắn chờ kế bên. Vị Vạn Tuế Yêu Đế này thở dài, bước vội vào tòa nhà, trong lòng thầm mắng: "Mày lại mềm lòng nữa rồi, Jin Yeon."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top