Chap 13
Mặt trăng gần tròn, phần tối xam xám ở giữa nhìn tựa như những đốm máu khô loang lổ. Ánh cam đỏ hừng hực như chuẩn bị thiêu đốt những đốm xam xám đó, làm cháy lại một giấc mơ xưa cũ.
Đêm trước nhật thực, Vương Nguyên ngồi cạnh cửa sổ phòng mình, ngước mắt lên nhìn bầu trời. Mây vẫn trôi bình lặng, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất ổn, thế nhưng trong lòng cậu lại không ngừng thấp thỏm lo âu. Vương Tuấn Khải đã ở trong phòng cả một ngày trời, cho đến giờ vẫn không thấy xuất hiện.
"AAAAAA!" Một tràng tiếng hét đột nhiên vang lên trong đầu Vương Nguyên khiến cậu giật mình. Vương Nguyên ôm đầu suy nghĩ, không biết là giác quan của cậu đang mạnh lên hay sức chịu đựng của Vương Tuấn Khải đang giảm đi. Cậu chỉ biết rằng càng ngày cậu càng cảm nhận rõ ràng cơn đau của Vương Tuấn Khải.
Hắn đau đầu. Từ lúc mặt trời vừa lên đã bắt đầu đau âm ỉ sau đó nhanh chóng lan rộng ra. Cậu có thể tưởng tượng cảm giác của Vương Tuấn Khải lúc này, giống như có một trái bom đang chực nổ tung trong đầu, thế nhưng làm cách nào cũng không nổ được. Đau như búa bổ.
Cơn đau đầu của Vương Tuấn Khải một phần là do thể chất của hắn đang yếu đi, phần khác nhiều hơn là vì hắn bị giày vò bởi những cơn ác mộng. Ma cà rồng thì không ngủ, có nghĩa là Vương Tuấn Khải không thể có những giấc mơ hay ác mộng. Thế mà hắn có, một vài hình ảnh cứ xẹt qua liên tiếp trong đầu giống như một cuộn phim bị xước nhiều chỗ.
Trước đây vài ngày, những hình ảnh này xuất hiện rất mờ nhạt với tần suất thấp. Thế nhưng vừa bắt đầu ngày hôm nay, đầu óc Vương Tuấn Khải hoàn toàn bị những hình ảnh đó bao phủ. Lúc mờ lúc tỏ, lúc gần lúc xa, lúc lại nhiễu loạn.
Vương Nguyên không rõ Vương Tuấn Khải có nhận ra những hình ảnh đó hay không, nhưng cậu biết chắc rằng chúng cực kỳ quan trọng đối với hắn. Có thể là một ký ức nào đó hắn bị buộc phải quên nhưng lại không quên được. Bởi vì, Vương Tuấn Khải mặc dù rất đau nhưng vẫn cố gắng nhìn thật sâu vào những điểm mờ, cố gắng nhìn rõ hơn.
Vương Nguyên còn cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn của hắn, vừa mong đợi, vừa đau đớn. Rốt cuộc là loại ký ức gì có thể làm một người điềm tĩnh như Vương Tuấn Khải xao động đến vậy.
Sự điềm tĩnh của hắn là một loại thành tựu của thời gian, có thể bởi vì sống quá lâu nên trên người hắn luôn có một loại vững chãi, an ổn. Thế nhưng sự điềm tĩnh đó hôm nay dường như biến mất, Vương Nguyên chỉ nhìn thấy một Vương Tuấn Khải đau khổ, điên cuồng, dằn vặt, lại háo hức mong đợi như trẻ con chờ quà.
Cũng không biết sau cánh cửa gỗ dày hắn đang làm gì trong phòng, Vương Nguyên chỉ có thể phỏng đoán. Cậu nhìn thấy những gì diễn ra trong đầu hắn nhưng lại không thể nhìn thấy những gì diễn ra xung quanh hắn. Có thể chính điều đó khiến cậu cảm thấy bất an.
Tiếng hét trong đầu Vương Nguyên ban nãy là một lần Vương Tuấn Khải cố nhìn sâu vào điểm mờ nhưng thất bại.
Những đoạn rõ nét Vương Tuấn Khải nhìn thấy được đều là những ký ức vui vẻ, là hắn đang ngồi cùng một cậu trai nào đó, từ nhỏ đến lớn cùng nhau chơi đùa. Có một số việc hắn và Vương Nguyên đã từng làm qua, ví dụ cùng ngồi trên mái nhà, đi gặp những nàng tiên, chạy trên đồng cỏ...Không biết cậu trai kia có phải là ma cà rồng hay không, Vương Nguyên cũng như Vương Tuấn Khải tuyệt nhiên không thể nhìn thấy mặt cậu ta. Toàn bộ hình ảnh chỉ là một mái tóc đen dài, buộc gọn gàng, thả xuống bờ vai mảnh khảnh nhưng rộng lớn của thiếu niên.
Vương Nguyên nghĩ gương mặt ấy có lẽ ẩn trong những điểm mờ mà Vương Tuấn Khải đang cố gắng nhìn rõ kia. Hắn có chút nôn nóng xoay bờ vai kia lại nhưng đều không thành công. Bờ vai chuyển động, hình ảnh đột nhiên nhiễu loạn rồi mờ đi. Sau lớp màn che mịt mùng chỉ thấy những ánh đỏ bập bùng, loang lổ.
"AAAAAA!" Lại một cơn đau nữa, không biết Vương Tuấn Khải cứ làm thế thì liệu có thể làm thủng lớp màn che hay không? Vương Nguyên không biết. Trong lòng cậu nỗi bất an ngày càng lớn lên. Cậu lo lắng cho Vương Tuấn Khải. Nếu hắn chết thì sao, cậu không muốn nghĩ đến viễn cảnh đó chút nào.
Rốt cuộc không thể ngồi yên được, Vương Nguyên rời khỏi cửa sổ chạy đến phòng Vương Tuấn Khải. Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, bên trong không phát ra tiếng động nào. Thế nhưng những tiếng hét vẫn không ngừng vang lên trong đầu Vương Nguyên, ngày càng dày đặc.
Cậu gõ cửa một lúc lâu nhưng chẳng có ai đáp lại. Chán nản bỏ cuộc, cậu ngồi xuống hành lang, tựa lưng vào cánh cửa. Rõ ràng nếu hắn có ra mở cửa thì cậu cũng chẳng biết mình phải làm gì để giúp hắn. Thế nhưng ở gần thế này nỗi bất an của cậu có thể giảm đi một chút.
Vương Tuấn Khải nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng hắn chẳng có thời gian để bận tâm đến. Năm nào có nhật thực, hắn đều chuẩn bị sẵn sàng cho đêm này. Thế nhưng vẫn như trước thuốc giảm đau hay thuốc an thần đều hoàn toàn không có tác dụng.
Cơn đau đầu vẫn đến, chiếc rương trong đầu giường như bị rỉ sét khiến cho ký ức không ngừng tràn ra. Có điều ký ức này không hoàn chỉnh, nó bị ma sát, mài mòn làm cho nhiễu loạn.
Vương Tuấn Khải không rõ nếu hắn ngừng chắp vá những đoạn ký ức đó thì cơn đau đầu có giảm đi hay không. Nhưng hắn biết chắc rằng bản thân mình không muốn dừng lại. Có điều gì quen thuộc lắm. Quen thuộc đến mức một kẻ vốn chẳng có tham vọng gì như hắn, đột nhiên cảm thấy khao khát.
Khao khát xoay bờ vai kia lại. Khao khát chạm tay lên khuôn mặt mà hắn bỏ bẵng hàng trăm năm. Khao khát sống trong một giấc mơ. Nếu có thể làm được, lòng hắn chắc sẽ bình yên lắm. Dù có thể hắn cũng chẳng biết người kia là ai.
Ngoài trời ánh trăng vẫn sáng vằng vặc, Vương Nguyên còn có thể nhìn rõ trên cao có những cái gì đang bay. Thế rồi, đột nhiên gió nổi. Mây bay vần vũ. Mặt trăng nhanh chóng bị mây đen nuốt chửng. Nhật thực chưa đến nhưng hình như có một cơn bão.
"RẸT" Một tia chớp rạch ngang chân trời, theo sau là tiếng sấm rền vang. Cùng lúc đó, "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA..." tiếng thét của Vương Tuấn Khải vang lên không dứt, đánh thẳng vào đại não Vương Nguyên làm dây thần kinh của cậu rung lên bần bật. Cậu ngồi thụp xuống ôm lấy đầu.
Sau đó cậu nhìn thấy bờ vai kia xoay lại.
Mái tóc đen dài buộc gọn vắt ở một bên vai. Bờ vai còn lại phủ một lớp áo nâu sờn cũ. Cần cổ trắng ngần, như ẩn như hiện. Môi cánh cung đầy đặn đang tươi cười tinh nghịch. Mũi cao thẳng phập phồng hít thở. Một đôi mắt tròn xoe, lấp lánh sao trời, đen lay láy xuyên thẳng tâm can người đối diện.
Vương Tuấn Khải nhìn đăm đăm vào đôi mắt đó, sợ rằng chỉ một giây thôi sẽ bỏ lỡ mất. Thế rồi tất cả vụt tắt. Cả thế giới dường như chìm trong màu đen của đôi mắt kia. Ngoài trời sấm chớp ì ùng, trong đầu Vương Tuấn Khải đen đến chết lặng.
"RẸT" ngoài trời chớp lại rực sáng, trong đầu một ánh lửa bùng lên. Nhưng người kia không thấy đâu nữa. Không gian hừng hực ánh lửa, màu đỏ loang lổ khắp mọi nơi. Màu đỏ của lửa, màu đỏ của máu, màu đỏ của mặt trăng trước nhật thực. Hỗn độn, tanh tưởi. Tiếng ai đó đang gào khóc thảm thương. Tiếng nước mắt rơi xuống tí tách. Tiếng ngọn lửa bao quanh chực nuốt chửng hai người. Cọc gỗ lộc cộc, thánh giá bạc leng keng.
Một cuộc hành quyết.
Ngoài trời giông tố, có một gã mục sư khoác cái áo thánh cũ kỹ bị gió mưa thổi cho nghiêng ngả. Nhưng gã vẫn kiên định một mực đi nhanh về phía trước. Chỉ đêm nay thôi nếu không được gã sẽ phải chờ rất lâu nữa. Cây thánh giá bạc nhỏ bé không ngừng lóe sáng trong tay gã.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top