제6장 - Quyết Định Của Taehyung.
Taehyung đứng đó, bàn tay siết chặt đến mức móng tay hằn vào da thịt. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đập loạn trong lồng ngực, từng hơi thở trở nên nặng nề. Người đàn ông bị trói trước mặt cậu vẫn đang rên rỉ yếu ớt, đôi mắt hắn ta tràn đầy sợ hãi.
Cậu không thể làm điều này.
Dù Jungkook có đẩy cậu vào đường cùng, cậu cũng không thể xuống tay với một người đang bất lực như thế này. Cái chết của Daniel đã là một vết thương không thể xóa nhòa trong tâm trí cậu, nếu tiếp tục giết người… cậu sẽ không còn đường quay lại nữa.
"Tôi sẽ không làm."
Taehyung nói, giọng cậu không còn run rẩy nữa, mà chắc chắn hơn.
Jungkook nheo mắt, như thể đang đánh giá cậu. "Em có chắc không?"
Taehyung gật đầu. "Nếu anh muốn trả thù tôi, cứ làm. Nhưng tôi sẽ không để bản thân trở thành một con rối trong trò chơi của anh."
Không gian im lặng một lúc lâu.
Rồi bất ngờ, Jungkook bật cười.
"Hừm, thú vị đấy."
Hắn ta bước đến gần Taehyung, đôi mắt đen láy đầy nguy hiểm. "Tôi tưởng em sẽ gục ngã ngay thử thách đầu tiên, nhưng xem ra em vẫn còn chút bản lĩnh."
Taehyung không đáp, chỉ đứng đó, ánh mắt không né tránh.
Jungkook đột nhiên rút ra một con dao từ trong túi áo. Taehyung theo phản xạ lùi lại, nhưng Jungkook chỉ nhếch môi.
"Tôi đã nghĩ em sẽ chọn cách dễ dàng hơn, nhưng hóa ra em lại thích con đường khó." Hắn ta cúi xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông đang run rẩy dưới sàn. "Đáng tiếc, tôi lại không phải người kiên nhẫn."
Chỉ trong một giây, Jungkook vung dao.
Một tiếng hét xé tan bầu không khí, máu văng tung tóe trên sàn bê tông. Taehyung chết lặng khi thấy người đàn ông kia ngã xuống, toàn thân co giật trong vũng máu.
Cậu muốn quay đi, nhưng không thể. Đôi mắt cậu bị ghim chặt vào hình ảnh kinh hoàng trước mặt.
Jungkook đứng dậy, lau lưỡi dao vào áo sơ mi của mình, như thể hắn ta vừa làm một việc hết sức bình thường. Hắn ta nhìn Taehyung, đôi mắt không hề dao động.
"Bài học đầu tiên, Taehyung à. Đôi khi, lựa chọn không hành động cũng là một tội ác."
Cậu thật sự..không thể làm được việc này.
Taehyung vẫn đứng yên tại chỗ, hai bàn tay siết chặt đến mức mất cảm giác. Trước mặt cậu,
người đàn ông kia đã hoàn toàn bất động,
một vũng máu loang rộng trên sàn bê tông lạnh lẽo.
Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh trong lồng ngực, như thể đang muốn xé toạc da thịt mà nhảy ra ngoài.
Jungkook hờ hững nhìn xác chết dưới chân, như thể hắn ta chỉ vừa vứt bỏ một món đồ vô dụng. Rồi hắn ta quay sang Taehyung, ánh mắt đầy thích thú.
"Cảm giác thế nào?"
Taehyung không trả lời. Cậu cảm thấy cổ họng khô khốc, hơi thở trở nên gấp gáp. Cậu đã từng giết người. Nhưng tận mắt chứng kiến một mạng sống bị cướp đi một cách lạnh lùng thế này lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Jungkook bật cười khẽ, tiến lại gần cậu.
"Em nghĩ mình là người tốt hơn tôi sao, Taehyung?" Hắn ta hỏi, giọng nhẹ bẫng nhưng mang đầy sự chế giễu. "Em không xuống tay, nhưng điều đó có nghĩa là em vô tội à? Nếu em thực sự muốn ngăn tôi lại, em đã có thể làm gì đó. Nhưng em chỉ đứng yên, để tôi xử lý mọi thứ. Em cũng chẳng khác gì tôi đâu."
Câu nói của hắn ta như một nhát dao xuyên thẳng vào tâm trí Taehyung.
Cậu cảm thấy ngực mình thắt lại. Đúng vậy… nếu cậu muốn cứu người đàn ông đó,
cậu đã có thể làm gì đó. Nhưng cậu đã không làm.
Cậu đã để mặc hắn chết.
"Tôi không giống anh."
Taehyung thì thầm, dù chính cậu cũng không chắc mình còn tin vào điều đó hay không.
Jungkook nhún vai.
"Cứ tự thuyết phục bản thân đi, nếu điều đó giúp em ngủ ngon hơn."
Hắn ta rút một tấm khăn tay từ túi áo, cẩn thận lau sạch vết máu trên tay.
"Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu thôi. Tôi mong là em sẽ không thất vọng với những điều sắp tới."
Taehyung siết chặt nắm đấm. "Anh muốn tôi làm gì nữa?"
Jungkook nhếch môi. "Chúng ta sẽ có rất nhiều việc để làm, nhưng không phải ở đây. Trước hết, em sẽ giúp tôi dọn dẹp cái đống lộn xộn này."
Cậu cảm thấy dạ dày mình quặn thắt. "Anh muốn tôi xử lý xác chết?"
Jungkook nhướng mày. "Sao thế? Chỉ là một cái xác thôi mà. Hay em sợ máu?"
Taehyung không đáp. Cậu không sợ máu. Cái cậu sợ chính là bản thân mình—cậu sợ rằng đến một lúc nào đó, cậu sẽ trở nên vô cảm trước những thứ như thế này, giống như Jungkook.
"Nếu em không muốn thì cứ rời đi." Jungkook nói, giọng đầy thách thức. "Nhưng em nên nhớ, tôi vẫn chưa tha thứ cho em đâu."
Cậu đứng yên, cắn chặt răng. Cậu không thể bỏ đi. Dù cậu có ghê tởm bản thân đến mức nào, cậu cũng biết rằng mình không thể thoát khỏi cái bóng của Jungkook dễ dàng như vậy.
Chậm rãi, Taehyung bước tới, quỳ xuống bên cạnh cái xác. Tay cậu run rẩy khi chạm vào thân thể lạnh ngắt kia.
Jungkook quan sát cậu, khóe môi khẽ cong lên.
"Ngoan lắm." Hắn ta thì thầm.
---
(Còn tiếp...)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top