36. Nắng trong đêm
Lee Taeyong luôn chuẩn bị sẵn tinh thần cho những lần bất tỉnh không lý do của mình, thức giấc ở những nơi khác nhau. Nhà anh, phòng riêng của Nakamoto Yuta, có khi mở mắt đã thấy Lee Haechan chăm chú nhìn mình đến rợn từng lỗ chân lông.
Chỉ có điều, anh chưa bao giờ tỉnh giấc chỉ có một mình.
Tại một nơi xa lạ.
Căn hộ nghỉ dưỡng sau núi với cây xanh bao trùm, suối nước nóng chạy thẳng vào bồn tắm lộ thiên còn đương róc rách. Na Yuta ngồi trên sofa đơn, ung dang gác chân, tay chống cằm ngắm Lee Taeyong mang một lòng nghi hoặc.
"Anh là ai?"
Tròng mắt trắng dã, nụ cười xa lạ, không hơi ấm, không thân quen.
"Ta còn hy vọng cậu sẽ nhớ ta cơ."
Lee Taeyong muốn đưa tay ôm đầu, nó đau như bị búa tạ giáng từng nhát chát chúa. Người trước mặt anh không phải Nakamoto Yuta, anh biết mình sẽ không chết, nhưng suy nghĩ không có hắn bên cạnh mỗi lần tỉnh lại sau hôn mê khiến anh có chút hốt hoảng. Cơn mơ như có như không ấy tràn vào cùng hỗn loạn, có nhiều hơn một Lee Taeyong, nhưng lại không có Na Yuta nào cả.
"Con trai, con đáng nhẽ nên nhận ra cha đỡ đầu của mình mới phải."
Nước mắt tuôn không ngừng, Lee Taeyong không biết bản thân đã khóc từ bao giờ. Anh ôm đầu khóc, lẩm bẩm những câu từ vụn vặt. Người anh cần là Nakamoto Yuta, không phải con ngươi trắng xóa, không phải giọng nói kéo cái chết và muôn vàn năm tháng cào xé chuyện đời. Đắng cay thay, Lee Taeyong lờ mờ bị những hình ảnh nhiễu loạn xông thẳng vào tâm thức. Ngày anh chào đời, đằng sau mùi máu tanh nồng đau đớn đi cùng hối hận của Na Yuta, chẳng có ai khác ngoài một bóng mờ chứa đôi mắt trắng hơn mưa tuyết.
"Là ta, đem con một lần nữa đến với thế gian có tình yêu vĩnh cửu ấy chứ."
Có Nakamoto Yuta, một kẻ mang trái tim mãi không thể luân hồi.
"Lee Taeyong, con phải sống."
Lee Taeyong co gối, nước mắt nghẹn lên khiến thở cũng khó nhọc.
"Con phải sống, cho đến ngày Yuta được gặp con trọn vẹn."
Lờ mờ qua làn nước mắt, Lee Taeyong thều thào không thành tiếng, cuối cùng anh ngã xuống nệm, yếu ớt gật đầu.
Chờ đến khi đứa con tội nghiệp của ta có thể bên con trọn kiếp.
Thân thể Na Yuta gục trên ghế rồi đổ rạp trước ánh nhìn bất lực của Lee Taeyong, nơi gò má hắn bị bóng tối che khuất, lăn dài giọt nước mắt ẩm ướt sẽ khô khi chẳng ai kịp hay.
-
Câu nói Nakamoto thốt ra đầu tiên vào lúc lấy lại ý thức chính là "mẹ cả kiếp cả ông".
Hằn học như một đứa con trái tính trái nết, thực lòng hắn lắng lo hơn cả. Hắn không rõ Ác Thần toan tính những gì, ngài xuất hiện nhiều hơn, mang đủ hình vạn trạng. Na Yuta hằn học chống tay ngồi dậy, xác định lại xung quanh rồi lại gần giường có người hắn bận tâm nhất.
Lee Taeyong chỉ đang ngủ mà thôi, với hàng mi vẫn vương nước và đôi tay nắm chặt gỡ không buông.
Nakamoto nhẹ nhàng muốn để anh nằm thoải mái hơn, vậy nhưng bất ngờ bị Lee Taeyong tỉnh giấc túm cổ áo đánh ngã xuống nệm.
"Đem anh ấy trả cho tôi."
Cổ họng phát ra âm thanh rít gió như trút giận, Na Yuta thoáng biết đáng thương đã bị dọa sợ rồi. Hắn bình tĩnh xoa mu bàn tay đang bóp cổ mình, nhẹ nhàng trấn an.
"Taeyong, nhìn này."
Đôi mắt hắn phủ màu chiều tà, ánh lên như nắng, ngả tối những hoàng hôn.
"Là anh mà, thật sự là anh."
Lee Taeyong từ phẫn nộ lẫn hoài nghi dần thả lỏng từng khớp ngón tay, dưới mi đã lấp lánh nhưng không khóc, tia máu đỏ thoáng dịu lại. Anh gục đầu vào hõm vai hắn, Na Yuta nghiêng qua hôn lên thái dương vẫn còn run rẩy. Bình minh đã lên, Nakamoto nhìn nắng hất nơi cửa sổ, hắn biết mình sẽ được ở lại đây vài ngày, không vướng bận máu tanh mưa gió.
-
Có lẽ là do cảm giác bất an, Na Yuta cảm nhận được rõ rệt sự dính người đáng yêu đến đáng ngờ của người nhà mình.
Đi đâu sẽ theo đó, mắt nhìn chằm chằm như sợ hắn sẽ chạy mất Rất muốn nắm tay nhưng e ngại sẽ phiền nên lén nắm gấu áo, hắn pha nước tắm sẽ liên tục hỏi có cần thêm gì không.
"Hay em muốn tắm chung?"
Ngày thường hắn sẽ uống no một bụng nước, nhưng hiện tại hắn sửng sốt nhìn Lee Taeyong cương quyết gật đầu.
Na Yuta thích ngâm mình, hắn muốn bản thân có cảm giác gột sạch được mùi máu. Nước càng nóng càng tốt, dù sao nếu có bỏng toàn thân thì hắn cũng không chết được. Hắn đã có ý định tìm cách để cái suối nước nóng này càng nóng tợn, nước chảy vào bồn đủ nóng để luộc chín hắn luôn đi. Nhưng trông thấy Lee Taeyong hai má đỏ bừng vì nhiệt độ quá cao, hắn chỉ có thể ái ngại bảo anh sớm ra khỏi nước.
"Không."
Vô cùng cứng đầu.
Nakamoto Yuta ngửa đầu thở hắt ra, suối nước nóng ở khu nghỉ dưỡng đương nhiên là tốt, chỉ có điều người nhà hắn quá nhạy cảm thôi.
"Em lại đây."
Lee Taeyong đỏ mặt vì nước hay vì xấu hổ? Cái này một lời khó nói. Chính anh cũng biết bản thân đang khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn. Na Yuta không phải con người, chấp nhận ở bên hắn là ký vào bản hợp đồng đi kèm phụ lục rủi ro mọi lúc. Chỉ có điều, rủi ro này không có gì khác ngoài tính mạng.
Và đánh mất hắn bất cứ khi nào.
Lee Taeyong men theo nước tiến đến gần hắn, Na Yuta nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, khiến lưng anh lạnh toát. Nước nóng đến thế mà không hề ảnh hưởng đến thân nhiệt hắn. Lee Taeyong ngẩng đầu nhìn đường hàm hắn, muốn hỏi nhưng lại thôi.
"Mỗi lần người ta đến rồi đi, anh đều lạnh như xác chết vậy."
"Người ta" trong miệng hắn, cha đỡ đầu.
Nakamoto vùi mặt vào hõm cổ Lee Taeyong, bị hắn ôm từ phía sau, trong làn nước còn tỏa sương vì nóng, Lee Taeyong cảm thấy mình sẽ bị luộc chín bằng tất cả những nguyên nhân đó.
"Ở đây với anh, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại."
Vì anh sẽ ấm lên như ngày đầu bên em, như thể được mặt trời sưởi nắng.
-
Lee Taeyong ngắm sườn mặt người say ngủ, anh có thể nghe thấy hương mỏi mệt nhưng an lòng, thậm chí hắn cũng có chút thoải mái.
Anh buồn bực véo má ma cà rồng già cỗi nọ, hậm hực đá vào chân hắn rồi xuýt xoa.
"Không phải chứ? Người mệt là em cơ mà."
Người bị hắn vần vò từ bồn tắm đến sofa, ăn sạch cả thịt lẫn xương trên giường, to gan lớn mật ấn vào tường dây dưa. Người đó họ Lee tên Taeyong, mệt nhất, cực mệt, mệt đến ngủ nửa tỉnh nửa mê.
Nakamoto mơ màng do có cục phiền toái nhỏ làm phiền, hắn không buồn mở mắt dang tay ôm Lee Taeyong vào ngực, miệng lẩm bẩm em ngủ đi.
Bị dọa sợ đến ngất xỉu, bị dụ dỗ lên mây lên trời gì đó liên tiếp. Lee Taeyong là người bình thường, ngủ không nổi.
"Yuta."
"Ừ."
Hơi thở hắn mơn man phả đều sau gáy, Lee Taeyong vẫn mông lung trong vùng xám của riêng mình. Anh nhớ đến những lời được dặn dò trong nước mắt, người đó đã rơi lệ.
Không phải Lee Taeyong, là đối phương trước khi ngã xuống không giấu được gò má long lanh.
Chờ đến khi đứa con tội nghiệp của ta có thể bên con trọn kiếp.
"Không được chết trước em."
Na Yuta dù hai mí trĩu nặng vẫn bật cười, hắn cù vào eo Lee Taeyong, tiện tham lam hôn vào gáy anh lần nữa.
"Nói chuyện buồn cười, em ngủ đi."
Hắn là ma cà rồng bị nguyền rủa không thể hồi sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top