blogviet3
Lời tác giả: "Có thể, đây chỉ đơn thuần là một câu chuyện! nhưng... điều mình muốn nói, đó là "Khi yêu, người con gái nào cũng mong được người mình yêu quan tâm! Đôi khi, bạn thấy người con gái mình yêu rất hạnh phúc, nhưng đó chỉ là bề ngoài! Hãy cố gắng quan tâm đến họ nhiều hơn khi còn có thể! Đừng bao giờ biến mình thành Mr. Hối Tiếc!"
- Hôm nay mình gặp nhau, anh nhé!
- Ừ!
Ngồi đợi em trong quán quen, nhớ lại những kỉ niệm đã qua của hai đứa, chợt thấy yêu em hơn và hạnh phúc hơn khi có em bên mình! Có những khi, tự hỏi không biết em yêu tôi vì điều gì? Đẹp trai? Không! Tài giỏi? Không hẳn! Giàu có? Không đúng! Vậy thì vì cái gì? Khi mà chính bản thân tôi cũng chỉ nhận xét được rằng: tôi là một thằng giỏi rượu, có khi là cá độ và đôi khi là bỏ mặc em bơ vơ ngoài phố một mình, không cần biết em đang đợi mình quánnhỏ nào đó để đi bù khú với bạn bè! Em vẫn yêu tôi! Dù có những lúc giận hờn, em nổi nóng, em mắng tôi, nói tôi không yêu em,... Nhưng rốt cuộc, em vẫn tha thứ và sau mỗi lần như vậy, em chỉ nói " Con trai thường vô tâm và trong số những người con trai ấy thì anh đúng là số một!
Cách đây 4 năm, em nhận lời yêu tôi! Tình yêu của chúng tôi hạnh phúc được 1 tháng với những nụ cười, những lần điện thoại thâu đêm suốt sáng, những lần tôi đi 700km chỉ để đựơc gặp em 3 tiếng đồng hồ,...là những chuỗi ngày dài tôi làm em rơi lệ! Nhưng hình như, những ngày đó chỉ kéo dài 6 tháng và em xa tôi! Em không rời bỏ tôi, mà chính tôi đã đánh mất tình yêu ấy bởi những người con gái khác! Biết được điều đó, có lẽ em bàng hoàng lắm, sửng sốt lắm, bất ngờ lắm,... em không trách gì tôi, chỉ nhìn tôi với đôi mắt mệt mỏi và dường như cả một trời đau đớn trong đôi mắt ấy! Tôi vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra mà không hay rằng chỉ sau giây phút ấy thôi, em không còn là của tôi nữa! Những ngày hôm sau, tôi vẫn ung dung, bởi tôi biết "Không quá 3 ngày, em sẽ lại liên lạc thôi. Có lần nào em giận tôi quá 3 ngày đâu chứ!" và tôi vẫn im lặng! Rồi 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng,... tôi nhận ra mình đang nhớ em, cứ ngày ngày ngóng điện thoại của em, từng giờ từng phút trông mong một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc ấy, nhưng chỉ là những tin nhắn từ người con gái tôi tán tỉnh khi đang yêu em! Tôi hờ hũng và vô cảm! Tôi trách mình tại sao làm em đau, tại sao bóp nát trái tim người con gái mình yêu, tại sao bỏ mặc người mình yêu để đến với người con gái mình không yêu! Tôi dằn vạt bản thân mình trong nhiều tháng trời, cố tìm quên trong men rượu, nhưng rượu đâu có đánh bại được tôi!? Cố tìm vui trong những canh bạc đỏ đen, nhưng nào được khi tim tôi cứ gào thét kêu tên em trong từng giây! Rồi tôi đến cổng trường em học, chỉ mong được nhìn thấy em! Ngày nào cũng ngồi đó, nhìn em tan trường! Vẫn dáng người ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, nhưng dường như có cái gì đó xa xăm nơi em!
Ừ đúng rồi, em không còn là của tôi!
Một năm sau ngày chúng tôi chia tay, tôi lại trở về được trạng thái cân bằng khi lao đầu vào công việc dù đôi lúc chợt thấy nhớ em cồn cào!
Rồi chúng tôi gặp lại nhau trong dịp sinh nhật em gái tôi! Em cười, chào tôi như chào anh trai của một người bạn! Thì đúng rồi, tôi là anh trai của bạn thân em mà! Trái tim tôi cứ nhảy nhót trong lồng ngực bắt tôi phải tìm mọi cách bắt chuyện với em, ngồi bên em! Em không còn xa lánh tôi, không thờ ơ như tin nhắn cuối cùng em gửi cho tôi cách đây hơn một năm "... Em cũng biết, từ ngày mai chúng ta sẽ là người dưng nhưng em vẫn chúc anh luôn hạnh phúc!" Rồi tôi lại nhắn tin cho em, gọi điện cho em, liên lạc với em,... Tôi tìm mọi cách, mọi cơ hội để được gặp em! Không rõ mình đang mơ hồ, hay đang đánh lừa bản thân mình khi nghĩ rằng "Em vẫn yêu tôi, yêu tôi nhiều lắm!" Tết năm đó, đêm giao thừa, tôi đến ngõ nhà em, muốn rủ em đi đón giao thừa cùng tôi nhưng em không được đi! Vậy là đi hơn 30km chỉ gặp em 5 phút, nhưng tôi vẫn thấy vui, vì ít nhất cũng được nhìn thấy em!
Tết! Lại những cuộc nhậu nhẹt, vui chơi với bạn bè, tôi lại đánh rơi em, lại bỏ bẵng em trong những ngày đầu năm! Em gọi điện cho tôi, trách cứ vì tôi quên hẹn! Một lần, hai lần, ba lần,... tôi thấy mình có lỗi với em thật nhiều và tôi quyết tâm thay đổi! Em nhắn tin cho tôi "Mình yêu nhau, anh nhé! Sẽ không có giận hờn, trách móc gì nữa, nhưng phải nhắn tin, gọi điện, liên lạc với nhau nhau hàng ngày! Được không anh!? Trái tim tôi đập liên hồi như yêu lần đầu! Tôi đồng ý và chúng tôi yêu nhau "lần thứ hai"!
Dù quyết tâm, nhưng "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời",... cứ có cuộc vui nào với bạn bè là tôi không thể bỏ qua dù đã hẹn trước với em! Như tin nhắn của mình, em không trách móc, không giận hờn tôi nữa,... Và dường như em nhẹ nhàng, ân cần với tôi hơn! Thời gian chúng tôi yêu nhau cũng đã 2 năm, có những khi em bóng gió về một cậu bạn bằng tuổi đang trồng cây si trước sân nhà em, hay vẽ lên một bức tranh về gia đình, về tiêu chuẩn người chồng, về ngôi nhà hạnh phúc trong tương lai mà "sẽ không có anh trong đó đâu!"
-Vậy ngày em lấy chồng thì em có mời anh đến dự không?
-Có chứ! Nhưng anh có dám đến không?
-Không!
-Vì sao?
-Vì anh sợ tốn tiền!
-Eo! Anh đúng là đồ keo kiệt!
Rồi tôi lại ôm em vào lòng và tôi biết, em đang đùa!
Tôi cũng nhớ, hình như 2 năm qua, chưa một lần nào em chủ động hẹn gặp tôi, dù mỗi sáng em nhắn tin chúc tôi một ngày tốt lành, mối tối em chúc tôi ngủ ngon và những tin nhắn dài lê thê e kể chuyên trên trời dưới biển, những lần điện thoại triền miên em nói đủ thứ chuyện giời ơi đất hỡi! Có lẽ, em sợ tôi hẹn rồi không đến, để em cứ phải mong ngóng nên em để tôi chủ động hẹn em và lần nào em cũng cố gắng đến sớm dù cho tôi nhắn tin bất thường đến thế nào! Nhưng hôm nay đúng là lạ!
Em đến! Hình như có điều gì khác mọi ngày! Em đẹp hơn, có lúc vui hơn, nói nhiều hơn nhưng có khi là khoảng trống im lặng đến rợn người và ánh mắt em,...sao xa xăm quá! Đã gần 11h, em không có vẻ gì là muốn về nhà! Tôi nhắc:
-Mình về đi em! gần 11h rồi đấy, có lo bố mẹ mắng không?
-Không sao đâu anh!
-Sao lại không sao? Mọi hôm, em phải có mặt ở nhà trước 10h để điểm danh cơ mà! - Tôi nhăn nhở, phá vỡ cái không khí căng thẳng.
- Vâng, nhưng hôm nay thì khác! Vì ... ngày mai... - nước mắt em bắt đầu rơi...
- Ngày mai làm sao?
- Ngày mai... bố mẹ em sẽ không điểm danh em nữa!
- Ừ! Vậy sao em lại khóc!? Mà sao bố mẹ không điểm danh nữa?
- Anh đừng hỏi gì Và cũng đừng nói gì thêm! Hãy nghe em nói thôi! Và sau đó hãy về! Được không anh!?
- Ừ!
- Ngày mai... e sẽ về làm dâu bên ấy! Em...
- Em đang nói cái gì đấy! Đừng có đùa anh kiểu này! Hôm nay không phải 1/4 nên nếu em nói dối, anh sẽ không tha thứ đâu!
- Em ước gì,... em đang nói dối! Nhưng đó là sự thật! Em rất yêu anh, nhưng...em không thể quay lưng lại với gia đình! Anh biết đấy, 3 năm trước, anh bỏ em để đến với người con gái khác, em nghĩ đó chỉ là những giây phút bồng bột, nhưng bố mẹ em thì không nghĩ vậy! Rồi mình quay lại với nhau sau một năm không liên lạc! Tình yêu của em dành cho anh chưa bao giờ thay đổi, thậm chí là yêu anh nhiều hơn! Chúng mình yêu nhau được 2 năm, nhưng có ai đó hỏi em "có người yêu chưa" bất giác em trả lời như một thói quen "chưa" và em nghĩ, không biết anh là gì của em! Vì...chưa một lần nào anh đưa em về nhà giới thiệu với bố mẹ anh rằng em là người yêu của anh! Và em cũng vậy! Thậm chí, nỗi sợ trong em còn là sự phản đối của bố mẹ em! Anh thì chưa một lần nào nói rằng sẽ cùng em vựơt qua mọi khó khăn thử thách, dù cho mọi việc có gian lao thế nào chăng nữa! Và em hiểu rằng, mình không đủ sức mạnh vượt qua sự phản đối của bố mẹ em! Em đã từng nói "Em muốn hạnh phúc của mình được người thân chúc phúc, còn nếu người thân của em quay lưng lại với hạnh phúc của em thì em thà không có cái hạnh phúc ấy!"... Và em nhận lời người ấy lúc em cần anh nhất nhưng không thể có anh bên cạnh, bởi... anh không thể gạt bạn bè qua một bên và dành cho em ...dù chỉ một chút thời gian! Khi yêu, con gái luôn mong được người yêu quan tâm nhiều nhất! Nhưng dường như, em luôn đứng cuối cùng trong bảng xép hạng những sự quan tâm của em! Em không trách anh điều gì cả, có lẽ tất cả là lỗi ở em, em đã không làm cho anh yêu em nhiều hơn! Và trong tình yêu thì không chỉ mình yêu người ta là đủ mà phải làm cho người ấy yêu mình nữa, anh nhỉ!
- Người con trai đó là ai!?
- Em sẽ không lấy được người mình yêu, nhưng em sẽ yêu người em lấy! Thật đấy anh ạ! Anh ấy là một người tốt, quan tâm em, lo lắng cho em,.... Em nghĩ rằng, mình sẽ hạnh phúc khi lấy anh ấy! Ngày mai... ngày mai..em lấy chồng!
- ...
Hình như em đang nhìn tôi! Tôi không còn nói được lời nào nữa!
- Ngày mai...em sẽ là của người ta! Mà có lẽ cũng không đến ngày mai nữa đâu! Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi! Anh nhỉ!
Mắt tôi nhoà đi, trong khoảnh khắc, tai tôi không còn nghe được những lời em nói và môi tôi, dường như có cả vị mặn nước mắt của em!
- Nụ hôn cuối... phải không anh!?
- ...
- Đừng khóc vì em, anh nhé! Hãy cho em vào góc nhỏ nơi đáy trái tim anh thôi! Mình cũng chỉ gặp nhau lần này nữa thôi nhé! Vì mai... trái tim em sẽ yêu người khác rồi!
- ...
Em đi, để lại cho tôi một trái tim đau, một tình yêu vụn nát và một tấm thiệp hồng có tên em và người con trai ấy!
Ngày mai... hai chữ ngày mai...sao làm tôi đau lòng quá! Hai chữ ấy như phím "delete", xoá đi mọi dấu vết tình yêu của chúng tôi dành cho nhau! Khi tôi nhận ra tình yêu của mình dành cho em nhiều biết bao nhiêu cũng là lúc tôi nhận ra tôi đã mất em! Ngày mai, tôi sẽ không đến nhưng không phải vì "Anh sợ tốn tiền, mà bởi vì ... anh yêu em!"
-------------------------------------------------
Em bước ra khỏi công ty, trời về chiều càng lạnh hơn, lất phất mưa phùn.
Bỗng giật mình khi thấy nụ cười và bóng dáng ai quen thuộc - là anh với bó hồng đỏ thắm trên tay, anh bước lại gần em, em quay mặt bước đi. Anh chạy theo túm lấy tay em ghì mạnh.
- Anh đến gặp em làm gì nữa?
- Anh có chuyện muốn nói với em.
- Nhưng em chẳng có chuyện gì để nói với anh cả.
- Anh cần phải nói chuyện với em, một lần này thôi cũng được, hãy nghe những gì anh muốn nói.
... Anh định nói gì đây?... Anh muốn nói gì đây?. .. Cứ dùng dằng trước cổng công ty thế này cũng chẳng tiện chút nào...
- Được rồi, em sẽ đi cùng anh lần cuối cùng.
Anh đưa em đến quán kem dừa quen thuộc nhìn ra hồ Trúc Bạch. Trời chiều đông càng làm cho mặt hồ thêm mù mịt, ảm đạm, cũng nơi đây đã lắng nghe bao câu chuyện vui buồn, bao tâm sự của chúng mình, thực sự em chẳng muốn quay lại nơi đây chút nào, em muốn vùi chôn tất cả, mọi cảm xúc về anh. Anh gọi hai kem dừa - vẫn là món quen thuộc mỗi khi hai đứa tới đây. Em thích cạo cùi dừa non ăn cùng với kem, thích cảm giác ngọt mát tan trên đầu lưỡi. Mọi lần cô phục vụ mang ra là em đã hý hoáy ngay với quả dùa rồi, nhưng hôm nay chẳng còn tâm trạng nào mà đụng đến nó nữa.
- Anh có chuyện gì cần gặp em vậy?
- Anh muốn nói với em tất cả, những điều trước đây anh chưa bao giờ nói, em chỉ cần lắng nghe thôi.
...
Anh cầm bó hoa, quỳ xuống:
- Xin em cho anh một cơ hội, một cơ hội để làm lại tất cả, đến giờ anh mới thực sự nhận ra anh rất cần em, anh không thể sống thiếu em được.
- Là anh sao? Thực sự người vừa làm hành động này, vừa nói ra những câu này chính là anh ngạo nghễ của em ngày xưa đây sao? - Nước mắt em rơi.
- Anh cứ ngỡ rằng với tính cách của mình, rồi anh sẽ quên em nhanh thôi, nhưng thực tế chẳng phải như vậy em à, hình ảnh em ngày càng rõ nét trong anh, nó dày vò anh từng đêm mỗi khi giật mình tỉnh giấc. Anh chưa từng yêu ai nhiều như vậy và cũng chưa từng nghĩ mình lại yêu em nhiều đến thế. Quanh anh, chỗ nào cũng đầy ắp bóng hình em. Anh nhớ những khi em tung tăng chạy quanh nhà, nấu cơm, dọn dẹp, xem ti vi..., nhớ giọng nói tíu tít và tinh nghịch của em, nhớ lúc anh ngồi làm việc em chạy lại ôm cổ thơm anh rồi hỏi "Anh uống gì không em pha cho?", nhớ em cẩn thận chọn từng món đồ cá nhân cho anh, nhớ những bộ quần áo phẳng phiu mỗi sáng anh vẫn mặc đi làm... Anh nhớ em lắm... Và anh nhận ra yên bình nhất là cảm giác bên em, là mỗi sớm mai được chờ em trước cổng đón em đi làm. Em biết không? Chính em là người đã thay đổi anh, đã khiến cho cái tôi của anh gục ngã, đã khiến anh nhận ra lâu nay anh quá ích kỷ. Xin lỗi vì đã khiến em tổn thương nhiều và ấm ức nhiều vậy. Cho anh một cơ hội, anh sẽ bù đắp tất cả cho em, cho những ngày đã qua. Anh hứa sẽ không để em phải rơi một giọt nước mắt nào cho anh nữa. Xin em, hãy cho anh một cơ hôi.
Nãy giờ nước mắt em đã giàn giụa, một cảm giác tái tê và đau đớn. Tại sao mọi thứ lại vô duyên quá vậy, em và anh vô duyên quá!
- Không anh ạ, chẳng còn cơ hội nào nữa, em đã quên được anh rồi.
- Không, không thể nhanh thế được, em vốn là người rất sâu sắc và tình cảm mà?
- Anh không biết à? Em đã gần hết yêu anh từ trước khi em dừng lại khá lâu rồi, có điều anh cố tình không cần biết. Bây giờ em đã bất cần rồi anh ạ, dù anh sống hay chết, hạnh phúc hay khổ đau, thành công hay thất bại, tất cả đều không còn là mối quan tâm của em nữa. Đã từng có lúc em rất hận anh, nhưng rồi cũng có để làm gì, em tìm cách cho lòng mình thanh thản, em tin một ngày anh sẽ hiểu. Anh hãy dành tình yêu và sự quan tâm cho mối tình sau anh nhé, đừng để họ phải buồn như em đã từng. Em không còn giận gì anh nữa, chỉ cần anh hiểuđược ý nghĩa của tất cả những điều em đã làm thì em không còn gì hối tiếc nữa cả.
- Đừng như thế mà em, chẳng có mối tình nào nữa cả, tất cả những gì anh có được ngày hôm này đều có bóng dáng em, anh không muôn bất kỳ người con gái nào chen vào nó cả. cho anh một cơ hội nhỏ thôi cũng được, dù chỉ một tia hi vọng thôi anh cũng sẽ cố hết sức.
- Không anh ah, em yêu chỉ đơn giản là yêu, chẳng phải hi sinh để đợi ngày anh đền đáp. Hạnh phúc là con đường mình đi chứ không phải cái đích đi tới.
Muộn mất rồi anh ah, em đã đi xa khỏi con đường anh rồi.... Em đã nhìn thấy ánh mắt bất lực và những giọt nước mắt của anh, đây là lần thứ 2 em nhìn thấy anh khóc nhưng em chẳng thể quay lai được nữa, cảm giác ngày xưa cũ luôn ám ảnh em. Em đã quyết tâm phải quên anh, quên người mình đã từng yêu hơn chính bản thân. Và em đã gần làm được rồi, em không thể để anh thức tỉnh lại mọi cảm giác yêu thương trong em.
Em phải về anh ạ, em em đang đợi cơm ở nhà. Anh không phải đưa em về đâu, đừng nuối tiếc những điều xưa cũ nữa nhé anh. Nếu được quay lại, cả anh và em sẽ vẫn cư xử như vậy thôi, và kết cục vẫn là ngày hôm nay. Em về nhé, tạm biệt anh!
Em vẫy một chiếc taxi, hình ảnh anh đứng lặng xa dần nhạt nhòa trong mưa, em mỉm cười trong nước mắt: "Vậy là tình yêu của em đã không uổng phí, anh đã khác, rồi anh sẽ hạnh phúc với một người khác em!"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Em yêu quý của chị!
Sẽ không nói về công việc, việc học tập nhưng chị muốn chia sẻ với em về tình yêu và cuộc sống. Và cũng sẽ không nói về hạnh phúc trong tình yêu, chị sẽ nói về sự đổ vỡ. Phải chăng con người ta, sinh ra và sống ở đời hầu như ai cũng sợ mất mát, sợ đổ vỡ và thường thì phải mất một thời gian khá lâu để có thể vượt qua.
Cuộc sống vốn dĩ không dễ dàng vì còn nhiều nỗi lo. Ai đó đã từng nói, sống mà có cái để lo, đó đã là một hạnh phúc rồi! Em của chị có tin và có cùng suy nghĩ như vậy không? Bản thân mình, chị tin vào điều này trong một chừng mực tương đối thôi, vì không những có cái để lo mà còn phải biết cách lo như thế nào nữa. Lo thế nào để mình vừa cảm thấy thoải mái, không xem đó là một gánh nặng mà sự vật, sự việc được mình lo cũng phải cảm thấy dễ chịu và không bị áp lực em à!
Đừng sợ mất mát, đổ vỡ trong tình cảm. Không mất mát, không đổ vỡ, "không trọn vẹn" thì làm sao em biết được tình cảm và con người ấy có ý nghĩa như thế nào đối với em và cuộc sống của em. Không khuyến khích sự đổ vỡ ấy, vì đôi khi đổ vỡ làm con người ta tan tác lắm. Chỉ vỡ khi cần thiết thôi. Nhưng trong tình cảm không ai biết chính xác lúc nào thì nên và khi nào thì cần thiết để vỡ, phải không em? Sự đổ vỡ thường bắt đầu từ sự "lỗi nhịp" của hai con tim. Mà người ta thì hay quy tất cả về hai từ: không hợp. Và rồi cái ta nhìn thấy được là nỗi đau, là nước mắt, là sự dằn vặt, trách móc, là day dứt, là một trong hai sẽ cảm giác mình là người có lỗi. Tất cả những điều đó, cứ thế vô hình chung lại đẩy hai con người, hai tâm hồn, hai nửa quả tim, vốn đã từng gắn bó và thương yêu nhau nhiều lại thành ra xa cách. Và có phải là sẽ không có sự xa cách nào đau đớn hơn là khi phải xa người mà mình yêu dấu. Yêu dấu đến từng hơi thở, nhịp tim, yêu đến từng tế bào sống trong cơ thể. Không phải là chị đang cường điệu hóa lên sự yêu thương ấy, nhưng với những ai đã yêu và yêu thật chân thành, say đắm, sẽ hiểu thấu được cảm giác này.
Vỡ rồi, mất mát, xa cách nhau rồi vậy có nên cố gắng níu kéo, hàn gắn không? Câu trả lời là của em, người trẻ ạ! Phải tỉnh táo và sáng suốt trong mọi chuyện. Nghe thì dễ phải không em, nhưng làm được thì khó lắm! Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. Hãy trang bị cho mình một quả tim ấm nồng và một cái đầu lạnh vừa đủ khi bước chân vào khu vườn có tên gọi "Vườn yêu" em nhé! Và... cũng phải cố gắng giữ được điều nay ngay cả khi không còn bên nhau nữa. Để làm gì người trẻ biết không? Để vẫn đủ tỉnh táo mà không thù hận, không oán người, trách mình, không làm khổ mình, khổ người, và cũng để chọn cho mình một cách khác mà bày tỏ và thể hiện sự yêu thương ấy. Nếu không thể là nồng nhiệt và cháy bỏng như thời còn bên nhau, thì ít ra cũng giữ chữ tình giữa những người đã có Duyên gặp gỡ nhau trong cuộc đời này.
Và sau sự đổ vỡ, mất mát ấy, nếu không hàn gắn được thì em của chị phải vững vàng lên nhé! Phải tự tin đưa tay ra để nắm lấy cơ hội mở một cánh cửa mới. Phải tự tin để mua "bông, băng và gạt" mà làm sạch, chữa lành cho vết thương đang còn há miệng, đau rát trong em, hay nếu đã là một vết thương lâu ngày, lên một lớp da mới rồi nhưng còn xấu xí, chưa được xinh đẹp vì còn dấu sẹo, thì em phải làm sao đấy để mà điểm tô cho nó. Em nên, cần và phải tin là nếu mình sống tốt, có một nhân sinh quan tích cực, luôn yêu thương và chia sẻ thì chắc chắn là cuộc đời này không "bạc" với mình đâu. Tuổi trẻ là một chặng đường quan trọng và góp phần hình thành nên rất nhiều những điều khác trong cuộc sống của em về sau. Và yêu thương là một phần không thể thiếu, là một phần tất yếu của tuổi trẻ. Tuổi trẻ mà không yêu, không nồng nhiệt với tình yêu thì phải chăng là ta đánh mất đi cái thi vị của cuộc đời, cái thú vị của cảm giác đó sao. Hãy để trái tim được rung lên, được đập rộn ràng, được khắc khoải, được nhớ nhung, được say đắm cũng như là được cựa mình để nhức nhối, để đau, để còn biết là: Mình đang sống, đang trải nghiệm và đang dần hoàn thiện mình.
Hôm nay, chị không nói với em về công việc, học tập về những hoài bão của tuổi trẻ. Vì chị tin, những người trẻ như em luôn cháy hết mình hoặc đang hoạch định cho mình những "kế hoạch". Nhưng tình yêu, muôn thuở vẫn là một tình cảm, là một điều thiêng liêng và có khả năng chi phối, ảnh hưởng tới tâm thế, tình cảm và suy nghĩ của những người trẻ rất nhiều. Bên em còn gia đình, còn những người thân, bạn bè và những mối quan hệ khác. Phải dung hòa em nhé! Người yêu mình, người mình yêu, là một, là duy nhất. Tình yêu thương mình dành cho người đó và ngược lại cũng là một, là duy nhất nhưng hãy mở rộng cách nghĩ đó với những mối dây thân tình khác. Tất cả, với một đối tượng cũng chỉ có một và duy nhất mà thôi.
Hãy yêu thương bằng một trái tim thật chân thành, đau những nỗi đau rất thật, đủ rộng lượng, bao dung để mở lòng và tha thứ, như thế em sẽ thấy mình trưởng thành và khôn lớn hơn mỗi ngày trong phạm trù có tên gọi "yêu thương".
Tản mạn một chút, trong một sớm tinh tươm, có nắng nhẹ và có một đôi điều muốn chia sẻ cùng em - người trẻ của chị ạ!
---------------------------------------------------------
Mỗi con người khi sinh ra đã được mang trên vai một đôi gánh. Có vẻ nghe nặng nề lắm nếu bảo là mình phải mang gánh trên vai. Nhưng kì thực tôi cảm nhận cuộc sống này, như là một đôi quan gánh mà tôi hạnh phúc vì đã, đang và còn sẽ được mang.
Đi qua những lần được, mất, đôi gánh trên vai có lúc nặng hơn với niềm vui, nhưng cũng có lúc nặng hơn vì nỗi buồn. Có lúc cũng cảm thấy mỏi mệt vì "được" gánh thật nhiều. Gánh trên vai có khi là nỗi lo mưu sinh, là trằn trọc, nghĩ suy, toan tính của đời sống hằng ngày. Có khi lại không là nhọc nhằn của mưu sinh vật chất nhưng là lo lắng, muộn phiền về một điều gì đó và cần lắm một chốn bình an.
Cuộc đời này, ta không nên gọi nó là số phận. Vì số phận không nằm trong sự an bài của tạo hóa mà là trong chính suy nghĩ và đôi tay của mỗi người. Đừng an bài mình, tương lai, hạnh phúc và những lựa chọn có tính quyết định của mình trong hai từ số phận. Hãy tin và luôn luôn tin là "Tôi có thể" trong bất kì điều gì.
Nhiều lúc khóc cười mà không một chốn ủi an để tìm về, không một người thân thiết để mà chia sẻ. Lắm lúc như thế tự hỏi mình ý nghĩa cuộc sống này nằm ở đâu? Chật vật, xô bồ để có được những thứ "gọi là" trong cuộc sống, để mà ...cho bằng người. Cứ thế, dẫu ta không cố tình nhưng ta lại bị cuốn và vô tình để mà bị cuốn vào cái xô bồ, bon chen và chật vật ấy. Để mà... bất chợt lúc nào đó thèm lắm được ngơi nghỉ. Thèm được có phút giây nào đó sống cho mình, sống cho cuộc sống mà ở đó không lo toan, không phiền muộn.
Cứ thế, cuộc đời vạn biến này lại cuốn ta đi. Cho ta những trải nghiệm, những khúc quanh và ngã rẽ, rẽ ở đâu và quanh co khúc nào thì ta vẫn chưa biết. Ta không tin vào số phận, nhưng có những lúc cuộc đời làm cho ta tin, không là niềm tin tuyệt đối nhưng là tương đối trong chừng mực.
Có những lúc ta vui trong hạnh phúc, những hạnh phúc giản dị biết cười. Là bữa cơm gia đình, là vòng tay ôm và sự ân cần của một ai đó, là bờ vai nương tựa của bạn bè... Và đôi khi hạnh phúc là vì xem được một bộ phim hay, nghe được một bản nhạc có ý nghĩa, ăn được một cái gì đó nóng nóng cay cay vào một chiều mưa lành lạnh chẳng hạn. Ta cảm nhận cuộc sống giản đơn và đầy ý nghĩa như thế. Rồi ta cười, và "ngộ" ra: À! Hạnh phúc là đây.
Đan xen như thế, ta được "gánh", không là thóc lúa sau một mùa bội thu, nhưng ta được gánh là gánh vui, gánh buồn, gánh sướng, gánh khổ, cả gánh nhọc nhằn nhưng cũng lại thêm được gánh ủi an. Gánh ta mang, "nặng" đấy chứ. Nhưng xin đừng vội bỏ gánh mà không mang.
Vì ... Chẳng phải trên mỗi bước đường ta đi, luôn có những người bạn đồng hành là cha me, anh em, bạn hữu và ai đó thân yêu trong cuộc đời.
Chẳng phải ở mỗi thời điểm khác nhau, ta sẽ lại thay cho mình một đôi quan gánh mới, vì không cần phải gánh tất cả và cũng không nên gánh hoài một thứ trên vai.
Linh hoạt một chút, cho phép mình được "đa dạng hóa" cuộc sống của mình một chút, trong một tâm thế luôn sẵn sàng hay chí ít nếu không thực sự sẵn sàng thì cũng không nên "phòng thủ" và bị động quá. Một chút thôi cũng được nhưng sẽ tạo nên những bất ngờ khá thú vị và mới mẻ.
Sống không phải chỉ là không chờ đợi, nhưng sống là còn và cần có những "trải nghiệm". Trải nghiệm để làm " giàu" hơn đôi quan gánh cuộc sống của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top