blog lich

Làm giám đốc tức là anh sẽ phải:

Chịu đựng sự chèn ép từ hội đồng quản trị về đủ mặt: từ tiền vốn eo hẹp cho tới doanh thu luôn ngất ngưởng; từ việc chi tiêu chặt chẽ cho tới quan hệ với các bậc đại gia khác phải rộng mở; từ việc cắt giảm chi phí cho tới việc làm hài lòng nhân viên và khách hàng; từ việc lợi nhuận thấy ngay cho tới tiếng tăm phải nổi như cồn trên đủ mọi mặt trận truyền thông... Ấy là chưa kể cho tới việc thường xuyên phải lắng nghe nào là anh lãng phí cho hạ tầng quá trong khi vẫn bị khiển trách là môi trường làm việc không hiện đại; rồi thì anh lương cao quá (dù giảm mịa xuống còn bằng nhân viên giao hàng) đi đôi với cái đó không phải trách nhiệm của chúng tôi lo. Và muôn ngàn các thể loại khác nữa.

Chịu đựng muôn ngàn cảnh tác động lên bởi nhân viên. Chúng nó mắng mỏ nhau, lườm nguýt nhau cũng đến lượt giám đốc can thiệp. Chúng nó chê lương thấp rồi nói thẳng vào mẹt là em đi làm éo phải vì tiền nên anh đừng có ép em phải đúng giờ, phải nghe lời, phải nghiêm túc. Chúng nó luôn nghĩ ra các lí do để xin đến muộn, về sớm, nghỉ một vài ba ngày như con ốm, vợ đau, chồng say rươu, mẹ nhức đầu, bố sổ mũi, em gái hắt hơi, em giai bị công an nhốt xe, em vợ bị lập biên bản đánh số đề, anh vợ trèo cây táo bị gai đâm thủng ruột, hàng xóm bị cháy nhà, rồi thậm chí có đứa còn cho ông, bà, bố, mẹ, anh, chị em của bạn bè, họ hàng chết đi, ốm lại dăm bảy bận. Chúng nó luôn nghĩ ra trăm cách để biện minh cho việc không kịp tiến độ, không đạt doanh thu như lương thấp, máy móc thỉnh thoảng treo, công ty có vài lần mất điện, giấy in có khi hết, bút viết lắm khi tắc, rồi thì toilet bẩn làm em phải nhịn đi tiểu, tai nghe hỏng làm không thể thư giãn bằng âm nhạc, trà lipton dạo này nhạt quá làm em không quách tỉnh, đèn Điện quang dạo này chắc do hưởng ứng chính sách tiết kiệm điện của chính phủ nên hơi tối làm khó đọc, mắt mờ, rồi thậm chí là cơm trưa văn phòng dạo này hơi sống làm tốn thời gian đi vệ sinh, nhìn mặt con bé cùng phòng không xinh như hồi trước làm mất tinh thần công tác. Vô thiên lủng các thể loại.

Chịu đựng sự la ó, lườm nguýt của khách hàng thường xuyên nhất. Sản phẩm chẳng may có vấn đề gì gì đó (hoặc đúng hoặc do tưởng tượng) thì cũng nhất quyết gặp giám đốc chứ éo cần gặp bộ phận dịch vụ khách hàng. Giá dạo này hơi tăng tí xíu cũng càm ràm đủ điều. Nhân viên giao hàng đến mà không cười kịp cũng réo tên giám đốc ra chửi. Thêm một vài yêu cầu cũng đòi bàn với sếp chứ chú là nhân viên bán hàng quyết thế tró nào được. Mệt lắm các bác ạ.

Chịu đựng sự hành hạ của các đối tác còn ghê gớm hơn. Nào là mẫu mã của anh dạo này ít quá. Nào là sản phẩm của anh dạo này hình như có khác khác gì đó mà em chưa nghĩ ra. Nào là chiết khấu thêm tí nữa anh ơi. Nào là muốn có thêm tí thương hiệu của anh thì cho em xin cả tiền quảng cáo. Nào là anh éo phải là thằng độc quyền nhá, lôi thôi bố gọi thằng khác cho coi. Huhuhuhu...

Chịu đựng sự hờn dỗi của nàng liên tục. Nào là anh suốt ngày chúi mũi vào cái máy tính. Nào là anh thì thiếu gì thời gian rỗi mà không làm cái nọ cái kia cho em. Nhìn anh chả thấy có tí tương lai tró gì. Nào là thế này, nào là thế nọ. Oa oa oa

Chịu đựng sự chỉ trích của gia đình. Nào là cô, gì, chú, bác bảo mày nên đóng cửa đi làm công chức. Nào là hàng xóm bảo mày không xin được việc mới mở công ty ra làm này làm nọ. Nào là mày phưu lưu. Nào là mày lãng phí. Ôi giời ôiiiiiiiiiiiii.

Chịu đựng sự ghẻ lạnh của bạn bè. Gọi điện cho bạn, nó bảo mày định bán gì thì cứ bảo. Mời bạn đến chơi nó nói bận rồi gửi cái phong bì nói mua ủng hộ mày. Một thời gian thì chả còn đứa nào thèm gặp mình vì đủ mọi lí do.

Nói chung, khi làm giám đốc tức là anh đã bị xã hội ruồng rẫy, gia đình thất vọng, người yêu đe dọa. Hỡi ôi, cái nghiệp giám đốc nó mới ê chề làm sao.

Thư giãn phát nào. Mùa hoa loa kèn về rồi, Blooming land đang có nhiều lắm!

24 yêu thương

24 luôn là con số mình thích. Có lẽ trong tất cả các con số mình thích thì đây là con số mình thích nhất.

24 là số giờ mình có trong một ngày. Ít ỏi lắm nên cứ chắt chiu từng giờ một. 8 giờ để làm việc nghiêm chỉnh như một công chức mẫn cán (theo đúng chế độ của nhà nước nhá); 4 giờ cho việc update tình hình, upgrade bản thân; 4 giờ để giải trí nhằm close up với những người sống quanh tôi (trong đó có cả nàng), 2h để riêng cho việc nghĩ đến nàng và những gì lãng mạn hay nóng bỏng, 6 giờ còn lại để ôm nàng trong giấc mơ (quả này nịnh nọt thôi rồi luôn). Tổng cộng 24h được tiêu xài như thế. Nếu nó tối ưu như thế thì chắc hẳn là mình đã trở thành người đàn ông số 1 ở VN rồi. Cơ mà thường thì 2h làm việc, 6h để mơ trong lúc làm việc, 8h để ngủ và ngủ nướng, 4h để nhậu nhẹt, tám chuyện, 4h để mặt mày phụng phịu cùng nàng đi đâu đó. Nghĩ mà thương em quá, hị hị.

24 cũng là con số xuất hiện trong mấy cái thương hiệu hay xì lô gưn mình thích hồi mới nghe lần đầu: kiểu như Phở 24, báo điện tử 24h, thẻ ATM connect 24 của Vietcombank, chuyên mục thể thao 24/7 của VTV. Sau khi tiếp cận rồi thì thấy phở 24 đắt lòi phèo ra ấy, mấy lần suýt gọi điện thoại cho người thân; báo 24h thì lá cải đủ cung cấp cho toàn bộ các quán lẩu ở VN, có lẽ phải nhờ trợ giúp của khán giả tại trường quay; thẻ ATM của VCB thì thường 50/50; chương trình 24/7 thì ek có tró gì phải nói thêm, dở thôi rồi luôn. Còn lại cái web hoa24.com của Blooming Land nhà mình chưa biết khi nào xong nữa.

24 là số tuổi của em Béo nhà mình. Cơ mà nàng thường vẫn cứ nghĩ (hoặc cố gắng nghĩ) mình mới 23 tuổi. Ôi dào, cãi cọ làm gì khi mà thật ra anh lại tưởng em mới có 20.

24 là ngày kỉ niệm hàng tháng của bọn mình. Hầu như tháng nào cũng có một kỉ niệm nào đấy; hoặc ngọt ngào và man trá, hoặc đau thương nhưng bi tráng, hoặc mặn, hoặc ngọt, hoặc chua, hoặc chát. Nhưng em yêu ạ, đấy là ngày anh coi trọng nhất trong 365 ngày. Mặc kệ mịa các thể loại như 8/3, 1/6, 20/10 hay thậm chí cả 20/11 cũng dính líu đến.

Nhân dịp này, gửi tới em lời chúc sức khỏe và thành công. Hạnh phúc thì khỏi phải bàn rồi, tình yêu của bọn mình nó phong phú và đa dạng như nồi lẩu đủ mùi đủ vị. Anh e là khối kẻ chỉ biết đến ngọt ngào, xênh xang võng lọng phải ghen tị với sự trải nghiệm của chúng ta. Nếm trải cuộc sống vốn đầy gian khó cùng nhau âu cũng là hạnh phúc đấy em yêu ạ. Yêu em!

Tí Còi kính bút tặng vợ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top