𝙿𝚊𝚒𝚛𝚒𝚎 (II)


Mùa đông gần kề, tuyết sẽ bắt đầu rơi vào tuần sau và nhanh chóng bao phủ mọi ngóc ngách ở nơi đây thôi. Dòng sông bị đóng băng, người dân phải bắt đầu tích trữ nước trong nhà dần, chỉ mới vừa kết thúc tháng cuối của mùa hè thôi mà đã se lạnh run bật hết cả người.

"Ôi trời cái thời tiết này."

Nơi đây đẹp, mà khắc nghiệt quá.

Trời đã tối, Blaze vừa mới từ lò rèn trở về, hình ảnh nhiếp ảnh gia thành Hafenstadt dần biến mất khỏi cậu trong những khoảng thời gian ở Pairie. Chiếc máy ảnh được cậu cất gọn trong tủ, lâu lắm rồi nó vẫn chưa được tắm ánh nắng.

Cửa vừa được mở ra, Ice ở trong nhà đã nghe thấy tiếng gió kêu gào ở bên ngoài không khỏi khiến em rùng mình. Blaze bỏ áo khoác và khăn choàng lên móc treo, để chiếc túi của mình trên bàn phòng khách.

Không khí trong nhà vẫn ấm cúng, cùng mùi hương hoa Thanh Anh vẫn luôn phảng phất. Giờ đây còn hòa quyện thêm hương cam Bergamot và một chút hoa Nhài.

"Để xem chủ nhà muốn chiêu đãi món gì nào."

Cậu nhìn thấy em đang ở trong bếp hì hục nấu đồ, rồi chạy về phía bếp xem.

"Rửa tay chân sạch sẽ đi."

Ice đẩy thân hình đang vòng tay ôm lấy mình từ phía sau ra, hôm nay sẽ là món súp chào mừng mùa đông đến. Truyền thống của người Pairie, vào những ngày đầu tháng của mùa đông, mỗi nhà sẽ làm một loại súp khác nhau để dùng cho bữa ăn của mình.

Blaze hôn một cái phóc lên má người yêu mình, muốn dựa vào vai người nọ thêm chút nữa.

;

Ice ngồi làm việc trong phòng. Có vẻ Nhà Xuất Bản Hafenstadt đã chấp thuận với ý tưởng mới của em. Thay vì lựa chọn Tòa soạn, cùng với việc Ice là một nhà văn chứ chẳng phải biên tập viên.

Nên đây là cách tốt nhất, dù tính cạnh tranh của nó có thể so với Tòa Soạn.

Nhà Xuất Bản sẽ góp ý và nhận xét tất cả tác phẩm, đến khi họ có được danh sách nhà văn chính thức. Có vẻ họ đang có hứng thú với Ice khá nhiều.

Đề tài phiêu lưu là thứ họ gợi ý cho em, nhưng chưa bao giờ đến nơi nào xa xôi khiến Ice có chút chần chừ. Nhưng nghĩ một chút, Ice lại chấp nhận lời đề nghị của họ.

Hôm qua Ice vừa gửi cho họ bản thảo về nó và rất may vì họ đã duyệt. Nội dung kể về một chốn thần tiên chào đón một vị khách từ phương xa đến. Nhân vật chính được liên hệ từ người-mà-ai-cũng-biết-là-ai, vì không còn ai để Ice có thể dễ dàng lấy tư liệu hơn vậy.

Ice đã ngồi làm việc cả buổi chiều, cơn buồn ngủ réo rít kéo nhau tới. Dự báo thời tiết nói rằng từ mai tuyết sẽ bắt đầu rơi. Vết thương ở chân của Ice cũng đã khỏi từ lâu, giờ thì em có thể thoải mái tự do đi lại hơn trước, Ice ngồi xuống sofa.

Trong phòng khách chỉ còn vương lại chút mùi của hoa Nhài và tiếng nước chảy trong phòng tắm. Tiếng mở cửa vang lên, từ đó tỏa ra hơi nước từ nước nóng cùng với mùi xà phòng tắm gội, Blaze bước ra cùng với chiếc khăn đang lau phần tóc còn hơi ướt.

"Trời lạnh phải hạn chế mặc đồ tay ngắn mà."

Ice nhìn chiếc áo ba lỗ người kia đang mặc, tỏ vẻ chán nản.

Blaze ngồi bên cạnh và lập tức dùng cánh tay của mình vòng qua eo người kia kéo về đằng trước. Không đợi người kia kịp làm gì tiếp theo thì cậu đã quấn lấy bờ môi của em, kéo Ice vào một nụ hôn sâu.

Ice cũng chẳng chịu thua mà vòng tay lên cổ người nọ, mái tóc vừa gội của Blaze làm trán em ươn ướt.

phịch.

Cả hai nằm xuống chỗ ngủ thường ngày của Blaze, Ice nhìn lên đôi mắt đỏ đang nhìn chằm chằm mình kia. Mùi hương pheromone len lỏi vô cánh mũi, em thở gấp lấy hơi vì nụ hôn ban nãy. Blaze dụi mặt mình vào bờ vai của người kia, đắm chìm vào mùi hương hoa Thanh Anh dịu dàng.

"Đi ra đi, nhột lắm."

Ice đẩy người kia ra, nhưng cũng muốn ở trong tư thế này thêm chút nữa.

"Ngày mai tuyết rơi rồi, anh với em ra ngoài nhé."

Ice vò rối mái tóc sắp khô kia làm cho nó rối tung.

"Không đi đâu."

Hai người ngồi dậy và dựa vào thành ghế sofa, Blaze chợt nhớ thứ ban nãy rồi chạy vào gian bếp, mở kệ lấy nó ra cho Ice xem. Em nhìn chiếc hộp trong sự thắc mắc và tò mò.

"Sao đó?"

Một chiếc hộp giấy hình chữ nhật.

Dù sao thì, tính đến nay cũng đã là hai năm chính thức từ ngày Blaze đã chuyển tới đây, và một năm cả hai trở thành một mối quan hệ trên cả bạn cùng nhà. Có một thứ để đánh dấu lại cột mốc này cũng rất quan trọng, thay vì là món súp bí đỏ rất ngon mà ban nãy cả hai cùng nhau làm.

"Dành cho em."

Dạo gần đây Blaze luôn trở về muộn hơn so với mọi ngày, khiến Ice không khỏi nghi ngờ.

Ice nhận lấy chiếc hộp, chầm chậm rút nắp hộp lên. Là một chiếc bút máy.

Ở Pairie, điều người ta trân quý nhất chính là tặng món quà liên quan tới nghề nghiệp của họ. Nên khi thấy món quà, Ice không khỏi bất ngờ.

Ice lấy chiếc bút ra khỏi hộp, nhìn ngắm nó rất lâu. Blaze dựa đầu mình lên vai em, trong lòng vui sướng không thôi và trái tim đập liên hồi khiến cậu trở nên phấn khích.

-

Cậu nằm xuống chỗ ngủ của mình, định chút nữa sẽ tắt mấy ngọn nến còn lại.

Dù đã rời khỏi Hafenstadt khá lâu trước đó, nhưng Blaze vẫn luôn chăm chỉ dành thời gian làm quen với nơi ở mới trong suốt gần một năm qua. Và bây giờ thì mọi thứ chẳng những tốt hơn, mà còn rất thoải mái.

"Nhóc không có ý định quay về, cho dù là hỏi thăm sao?"

"Tất nhiên em vẫn có gia đình, nhưng em cũng cần phải bước ra và ngắm nhìn thế giới ngoài kia chứ."

Halilintar vừa làm việc và nghe câu chuyện của Blaze. Anh chỉ thở dài một chút, nhớ về những kỉ niệm còn nhỏ của anh và cậu em trai của mình. Halilintar khá tò mò về gia đình của Blaze, họ là người như thế nào.

Blaze chuẩn bị tắt nến thì tiếng cửa phòng ngủ của Ice lần nữa lại kêu, cậu thấy người kia đứng trốn tránh sau cánh cửa nhìn mình.

"Sao đấy?"

Blaze gọi Ice, cậu nhanh tay dập tắt mấy ngọn lửa. Ánh sáng trong nhà giảm đi. Khi chỉ còn thấy lờ mờ mọi thứ, bỗng cậu cảm nhận được người kia đang ôm chặt lấy mình.

Hình như có chuyện gì đó, áo cậu có chút ươn ướt từ gương mặt đang dụi vào. Cậu quyết định tỏa ra một chút pheromone cam Bergamot để làm Ice thoải mái hơn, ôm nhẹ vai em rồi xoa nhẹ.

Đây không phải lần đầu Blaze chứng kiến cảnh này, không ít lần cậu nghe được tiếng thút thít từ trong phòng. Chỉ nghĩ là Ice gặp ác mộng, Blaze cũng tự chắc chắn là chuyện gì khác nên luôn cố tìm ra nguyên do.

"Biết rồi, không viết truyện nữa nhé."

;

Trong nhà còn chút hơi ấm từ lò sưởi, nhưng vẫn không chống chọi nổi với cái lạnh bên ngoài.

"Anh ơi, dậy đi. Tuyết rơi rồi."

Hôm nay em lại là người gọi Blaze dậy, trần đời cậu ghét lạnh và mưa. Còn bây giờ Blaze lại hối hận với quyết định mặc chiếc áo cọc tay hôm qua. Cậu quấn thêm chăn bên ngoài, đứng dậy đi theo con người đang lon ton sắp kéo rèm cửa sổ lớn nhất.

Bên ngoài tuyết đã phủ đầy, hạt tuyết li ti đua nhau rơi xuống không ngừng nghỉ. Những người dân đã tấp nập làm việc, kể cả những người hàng xóm thân thiết. Ánh mặt trời không bị mấy đám mây xám xịt vấy bẩn.

Hai đôi con ngươi xanh và đỏ ngước nhìn cảnh vật ngoài kia, như thói quen mà cậu quay người tìm chiếc máy ảnh của mình, nhưng chợt nhận ra nó đã ngủ đông trong kệ tủ từ lâu.

"Anh tìm nó sao?"

"Anh quên mất. Thói quen..."

Mới chỉ là sáng sớm, đây không phải thời điểm thích hợp để nghĩ về mấy chuyện không vui. Blaze dụi mắt, mỉm cười, nhớ tới lời đề nghị của người kia rồi cũng phấn chấn trở lại.

Ice nắm lấy cánh tay của người kia và rời khỏi khung cảnh đằng sau cửa sổ lớn.

"Nếu vậy thì nhanh lên đi, chúng ta có nhiều việc để làm lắm."

-

Ice lấy đôi tất từ trong ngăn tủ, xỏ nó vào chân. Trong lòng không còn từ nào có thể miêu tả được sự hạnh phúc này nữa.

"Lạnh chết mất."

Blaze đang ngồi trên sofa đợi em, dù đã mặc kín bưng từ đầu đến chân, thêm cả nón len và chiếc trùm tai. Ice bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ người kia từ phía sau, dựa vào đầu người kia.

Ở đây lâu rồi nhưng cậu vẫn chưa thể làm quen được với thời tiết lạnh lẽo ở nơi này, thậm chí là những buổi tối thường ngày vào mùa xuân hay mùa hè. Blaze chịu thua.

Cửa nhà mở ra. Ice lập tức chạy ra phía bên ngoài, nhìn từng hạt tuyết rơi xuống. Đôi bốt đi trên mặt đất có chút nặng nhọc hơn.

Blaze nhìn về khu vực đông đúc người dân ở phía xa, theo kế hoạch của cả hai là đến thăm người bạn láng giềng của Forge.

Fleur là nơi gần với trạm tàu nhất. Ở đây họ thường trao đổi hàng hóa, vận chuyển xuất khẩu. Forge không sầm uất như Fleur, vì chủ yếu là những khu vực lò rèn bận rộn. Họ chỉ quây quần cùng nhau bên lò sưởi ấm cúng và bữa ăn tối.

Cả hai bước đi trên con đường đã bị tuyết phủ, Ice đi theo sau. Thứ liên kết hai người lúc này chính là cái nắm tay thật chặt kia.

Ở làng Fleur có một thư viện rất lớn và lâu đời, lượng người dân tới đây lúc nào cũng đông. Nhưng hôm nay tuyết rơi, chắc họ sẽ không đi ra ngoài.

Đúng là như vậy, thư viện hôm nay lác đác vài người, nhưng vẫn ngồi kín khu vực đọc sách. Quần áo của họ dính chút tuyết từ bên ngoài.

Đi dạo một vòng qua những kệ sách cao hơn đỉnh đầu, cả hai đến kệ sách chủ đề thiên văn học. Đây vốn là đề tài rất thú vị và cả hai chẳng không phải ngoại lệ. Rồi lại tới kệ sách về những cuốn truyện cổ tích.

Ice không có thói quen ngồi trong thư viện. Dừng chân ở một dãy ghế gỗ dài trong công viên làng, Ice lấy cuốn sổ tay từ trong túi áo của mình, ghi ghép lại mấy ý tưởng mà mình đã đọc được từ những cuốn sách trong thư viện.

Cảnh vật lấp đầy bởi tuyết, Ice đắm chìm vào dòng suy nghĩ của mình.

Chợt, có tiếng gọi từ một đứa nhóc, Ice đưa mắt tìm kiếm tiếng động đó phát ra từ nơi nào.

"Em xin lỗi...?"

Cậu nhóc ở ngay bên cạnh Ice, chuẩn bị ngồi xuống dãy ghế mà Ice đang ngồi. Ice chỉ có chút bất ngờ, đập tay lên ghế để cậu bé biết rằng có thể ngồi ở vị trí này.

Sau khi được sự đồng ý của Ice, cậu nhảy phóc lên với trạng thái rất vui vẻ, Ice để ý trên cổ của cậu nhóc có một sợi dây chuyền với họa tiết bông hoa tuyết.

"Hôm nay tuyết rơi, nhóc ra ngoài lâu quá sẽ bị ốm đó."

"Em ở đây đợi mẹ đến. Anh nhà văn ơi, anh cho em ngồi đây một chút nha."

Cánh tay bé nhỏ của cậu đung đưa cánh tay của Ice, em để ý cậu nhóc ăn mặc rất phong phanh giữa thời tiết như thế này. Thậm chí không có nổi một đôi găng tay để giữ ấm.

"Vậy nhóc ngồi đây với anh nhé."

Ice không rõ mẹ của cậu đi đâu. Chắc là chút nữa, bà ấy sẽ quay lại thôi.

Ice giữ hai cánh tay của cậu bé, kéo về phía thành ghế gỗ phía sau để dựa vào cho thoải mái, ngước nhìn xung quanh để tìm người.

"Nếu đợi mãi mà không thấy, anh phải đưa em tới đồn cảnh sát thôi. Để người ta còn đi tìm mẹ giúp em nữa."

"Không đâu mà! Ở đó mấy chú cảnh sát trông đáng sợ lắm."

Thằng bé rưng rưng đôi mắt, Ice thấy nhóc không còn vui vẻ như ban nãy, cậu thể hiện ra vẻ buồn rầu và có chút sợ sệt. Hình như không phải lần đầu cậu ấy bước vào đồn cảnh sát?

Ice thở dài, em nghĩ gì đó.

"Mẹ em là người như thế nào thế?"

Ice bắt đầu với câu hỏi này, cần phải biết người phụ nữ ấy là người thế nào. Ice mới có thể giúp đỡ cậu nhóc được.

"Mẹ em là người tuyệt vời nhất trái đất này luôn. Mẹ em hay đi ra ngoài, bỏ em ở nhà rồi để lại em nơi đông người. Em không muốn đến đồn cảnh sát đâu, các chú ấy hỏi em nhiều lắm."

"Mà em có biết gì đâu, em muốn đau hết cả cái đầu luôn ấy."

Cậu nhóc ôm đầu rồi làm hành động muốn nổ tung khiến Ice bật cười.

"Mẹ nấu ăn rất ngon, mỗi tối mẹ kể chuyện cổ tích, dạy em học bài... Làm đồ chơi cùng với em nữa."

"Nhưng em chả thấy bà ấy quay lại... Em vẫn đứng chờ ở đây, mà em vẫn không thấy mẹ em đâu."

Ice không nói gì, có một khoảng lặng giữa cả hai.

"Tháng trước, bác sĩ Elwyn nhận nuôi em... À, cái dây chuyền này là mẹ em tặng em đó, sinh nhật mẹ là vào mùa đông. Đây là món quà mà ông tặng cho mẹ."

Lý do cậu nhóc không có găng tay, cố tình mặc áo phong phanh. Đôi găng tay đã bị cậu nhóc nhét vào túi áo, vì nhóc muốn giữ nguyên hình dáng vào lần cuối gặp mẹ

"Mỗi lần gặp bóng tối thì em không sợ, vì cái dây chuyền này nè. Lúc nào đi ngủ mẹ cũng ở bên cạnh em mà."

Cậu nhóc cảm nhận được một bàn tay xoa lên mái tóc cậu, đó là một người con trai khác với đôi mắt màu đỏ. Không phải là anh nhà văn ban nãy nói chuyện với mình.

"Úi! Anh này đến từ khi nào thế?"

-

"Cảm ơn các cháu đã mang thằng nhóc Verney về giúp bác."

Bác Elwyn là trưởng phòng khám lớn ở Forge, hiện đang công tác tại Fleur. Phòng khám này cũng có thể được gọi là bệnh viện cũng nên.

Cả hai rời đi, bây giờ trời đã sập tối. Trời càng lúc càng lạnh, hơi thở biến thành màu trắng muốt. Blaze thổi làn hơi vào lòng bàn tay để làm dịu bớt cơn lạnh đó đi, bàn tay còn lại vẫn nắm chặt với bàn tay của Ice.

"Ban nãy, Verney khen mắt của anh đẹp lắm."

"Ừm, anh có nghe rồi."

Blaze không giấu nổi sự phấn khích trong lòng,

"Em ở đây lâu mà không biết tới cậu nhóc đó sao?"

"Thằng bé nói mới được nhận nuôi một tháng trước."

Lý do lớn nhất, vì Ice hiếm khi ra ngoài để tập trung hàng ngàn phần trăm vào công việc của mình.

"Nhanh lên, mình về nhà thôi."

;

Cả hai buông chiếc áo dày cộp của mình xuống, trong nhà không khí ấm áp bao trùm bởi chiếc lò sưởi luôn hoạt động hết công suất của nó.

Giờ thì cậu và em đã yên vị trên chiếc ghế sofa sau khi tắm rửa sạch sẽ. Vì đề tài mới của Ice mà việc mang tất cả các tập sách vở ra ngoài, viết cùng với Blaze trở nên dày đặc hơn.

Blaze nhìn đống giấy chi chít chữ trên bàn, nhìn qua những tờ giấy khác cũng y thế nhưng để lại một dấu gạch lớn lạnh lùng.

Vốn cậu biết Ice không phải là một người thích làm việc nhiều. Nhưng công việc này lại đòi hỏi chuyện đó, và em cũng rất biết kiểm soát cơn giận của mình.

Cậu ngưỡng mộ rất nhiều, nói thật đó.

"Có gì thì cứ gọi anh nhé."

Blaze không dám làm phiền, nhưng ngồi im thế này cũng không phải ý hay. Cậu quyết định vào bếp, nghĩ bụng sẽ lấy một ly nước ấm để làm ấm cơ thể mình. Bước vào phòng làm việc của Ice để đọc thêm vài cuốn sách.

Blaze dựa vào chiếc ghế, rồi nhìn vào những dòng chữ dài ngoằng trước mắt. Blaze không cảm thấy mệt khi đọc nó, vì cậu lúc nào cũng có thói quen đọc báo vào mỗi buổi sáng và khả năng tự liên tưởng tới nhiều hình ảnh của mình.

Lúc lâu sau, cậu dụi mắt một chút vì mỏi. Bỗng, cậu cảm nhận được mùi hương hoa Thanh Anh khá nồng. Không phải thoang thoảng như mọi ngày, thậm chí Blaze còn cảm thấy được sự đau đớn qua mùi hương ấy nữa.

Biết có chuyện chẳng lành, cậu buông cuốn sách xuống bàn.

Đôi mắt xanh ngọc ngấn nước kia nhìn về phía cậu, cả người sụp xuống bên cạnh chiếc đảo bếp. cậu lập tức chạy tới đỡ người em dậy. Blaze quỳ xuống đất, dùng tay mình chạm qua gương mặt mệt mỏi của em. Cộng thêm việc mấy ngày hôm nay pheromone luôn tỏa ra bất thường.

Cậu không ngần ngại mà kết luận. Kỳ phát tình của em đã đến rồi.

-

Đau.

Đó là thứ cảm giác mà Ice nhận được, cơn đau từ phía dưới kéo lên trên xương eo. Ice còn cảm nhận được đôi môi người kia cứ day dưa mãi ở tuyến thể sau gáy mình, nhưng không có ý định để hàm răng mình đâm sâu vào đó.

Blaze không để thứ đó của mình vào, chỉ dùng bàn tay mình để nới lỏng hai vách. Cậu lo sợ rằng ngộ nhỡ sẽ có chuyện gì đó xảy ra, Blaze định sẽ dùng một liều thuốc để dịu bớt đi cơn đau do cơn phát tình mang lại.

Giờ đầu óc cậu tràn ngập những suy nghĩ, kèm thêm đó là tiếng thút thít của người kia. Blaze không biết nên làm gì cho phải, nếu cứ để thế này thì cũng không ổn. Cậu cũng không thể kìm chế được chính mình lâu hơn được nữa, mùi hương càng lúc càng nồng, sự tỉnh táo cũng từ đó mà vơi đi dần.

Thuốc ngăn chặn kì phát tình tạm thời, được trộn lẫn giữa rất nhiều loại thuốc khác nhau. Nếu cơ thể bình thường khi dùng sẽ có tác dụng phụ. Còn cơ thể yếu có thể bị những bệnh ngoài.

"Chuyện đánh dấu tạm thời tuyến thể ấy... Anh muốn nghe câu trả lời của em."

Blaze tách Ice ra khỏi người mình, em luôn ôm cậu thật chặt, phần áo sau lưng của Blaze nhăn nhúm. Cậu dùng bàn tay còn lại để lau đi giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt Ice, trong lòng tự khắc quặn lại.

Một lúc cũng giữ được bình tĩnh, dù vẫn còn cơn đau chiếm lấy cả cơ thể.

"Giờ không phải thời điểm thích hợp để làm chuyện đó."

Cả hai đều đang hiểu vấn đề, hiện giờ họ vẫn đang cố gắng vì cuộc sống của mình. Dù sao thì những chuyện đó đâu phải ngày một ngày hai. Thậm chí là trong một khoảnh khắc là đâu thể dễ dàng quyết định.


Blaze cài lại những nút áo trên áo ngủ của Ice. Cậu rời khỏi giường, Ice vừa mới chìm vào giấc ngủ không lâu.

Tiếng nước xả trong nhà tắm ở cuối hành lang vang lên.

Blaze nhìn bản thân trong gương, nước từ vòi hoa sen vẫn đang chảy. Hơi nước ấm bốc lên che khuất tầm nhìn của cậu, Blaze chẳng mấy để tâm tới chuyện đó cho lắm.

Ngón tay cậu di lên mặt kính, lộ ra đôi mắt màu đỏ. Gió bên ngoài lúc nào cũng kêu lên tiếng rít to, cậu bước lại vào phòng ngủ của Ice, nhìn người kia thiu thiu ngủ. 

Blaze yên tâm, định quay trở ra phòng khách.

Ice khẽ mở mắt, nhìn thấy tấm lưng người kia, cất tiếng gọi cậu.

"Blaze."

Blaze quay lại nhìn, ngồi xuống dựa vào thành giường. Ice ngồi dậy, cậu ôm người yêu vào lòng, dụi mặt mình thật lâu vào bờ vai còn vương mùi hoa Thanh Anh. 

Blaze cảm nhận được em đang chạm lên ngực mình, một chút ánh sáng bên ngoài từ cánh cửa còn chưa kịp khép chiếu lên mi mắt. Cậu nắm lấy bàn tay trong lòng, xoa nhẹ.

"Ngày mai em phải đi tái khám. Có một lá thư từ Toà Soạn nói rằng họ đã đến đây, muốn nói chuyện với em."

Cậu nghe rành rọt từng chữ, nheo mày nghĩ một lúc. Chợt nhận ra có chuyện gì đó...

;

"Cảm ơn vì từ Hafenstadt để đến tận đây. Nhưng tôi cần phải suy nghĩ."

"Đôi khi cậu cũng nên di chuyển đến những nơi khác nữa, sẽ có thật nhiều ý tưởng mới sao?"

Ice im lặng.

"Không phải lo lắng. Tòa Soạn vẫn cho cậu thời gian. Chúng tôi còn có kế hoạch cho dự án mới vào mùa xuân năm sau. Bây giờ cậu Ice dành thời gian ra để suy nghĩ là kịp rồi.""

Người đàn ông đặt cuốn sổ tay của mình lên bàn, nhấc tách uống một ngụm cà phê.

"Các nhà văn thuộc Toà Soạn Hafenstadt đều có thể làm việc từ xa. Tôi không phải người ở đó, khó mà làm quen được cái ồn ào nhộn nhịp của chốn đấy."

Người đó gật gù, lắng nghe câu nói của Ice.

"Cậu nói như thế tôi phải nói gì tiếp bây giờ? Tôi thật quá gấp gáp khi nói với cậu những điều này... Nhưng tôi vẫn sẽ đợi tới khi mà cậu thay đổi ý định."

Ice nheo mày, trông chờ người kia sẽ nói thêm điều gì. Đây là người ở Tòa Soạn, không phải Nhà Xuất Bản. Tòa Soạn Hafenstadt trước đây là nơi làm việc của Blaze, vậy nên Ice cũng đoán ra được phần nào.

Thông tin của các nhà văn bị rò rỉ sao? Ice không nghĩ ra được câu trả lời.

Anh ta đặt lên bàn một tấm giấy nhỏ.

"Ở trong có cả địa chỉ của khách sạn tôi đang ở. Tôi mời cậu đến buổi tối vào ngày mai."

-

"Cơ thể cháu không phản ứng nhiều như những lần trước nữa. Có vẻ là đã quen với thuốc rồi."

Bà ấy cầm tờ giấy được ghi chú rất nhiều trong đó, khẽ gật gù.

"Nhưng vẫn sẽ có phản ứng phụ nhé."

Ice mở to mắt, cứ nghĩ mãi về chuyện hồi sáng hôm nay về cái người khó ưa ở Tòa Soạn.

"Hôm qua anh ấy có giúp... nhưng tụi con dùng đến thuốc."

Elwyn cũng hiểu được lý do, dù sao thì cả hai còn quá trẻ để nghĩ tới những chuyện lớn này.

Lỡ như có chuyện gì xảy ra trong lúc cả hai đang làm tình? Cậu lẫn em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đánh dấu cả đời và nuôi dạy một đứa nhóc đâu.

;

Ice đang dọn dẹp mọi thứ trên bếp, Blaze vừa mới đi làm về.

Blaze ôm vai người kia từ phía sau, cả ngày hôm nay cả hai vẫn chưa nói chuyện được câu nào. Những mệt mỏi trong ngày hôm nay của Ice tan đi hết, em xoa rối mái tóc còn vương mấy giọt nước kia.

"Quên mất, bác Elwyn có nói gì không?"

"Cơ thể của em dần quen với thuốc rồi, nhưng không nên lạm dụng nhiều quá."

Dù vậy thì Ice vẫn biết rằng người kia là người rất có trách nhiệm. Cậu ấy sẽ sử dụng hết tất cả sự cố gắng của mình chỉ để lo cho cuộc sống của cả hai tốt hơn.

"Mà Blaze này."

"Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ quay trở lại Hafenstadt không?"

-

Blaze quyết định gặp mặt trực tiếp người đó.

Chiếc nón len của cậu còn vương lại hạt nắng, mùa đông đã kết thúc cuộc hành trình. Cây cối và cuộc sống của người dân phải trở về theo đúng quỹ đạo, Blaze cũng vậy.

Cậu không ghét mùa đông, nhưng nó làm sức khỏe cậu có chút thay đổi.

"Blaze."

Cậu dần nhận ra giọng nói quen thuộc đã bao lâu rồi chưa nghe. Đó là Rent, một đồng nghiệp của cậu. Vào một tháng trước khi rời khỏi Tòa Soạn, anh ấy đã tới đây và đang tạm thay thế vị trí trống của Blaze.

"Nơi này đúng là tuyệt thật, cho dù là mùa đông thì cảnh đẹp không bị chôn vùi bởi tuyết nhỉ?"

Cả hai đang đứng trên cây cầu của Ruisseau De Fée, ở đây không là những hòn đá lớn nữa mà thay vào đó một cây cầu để thuận tiện đi lại. Blaze dựa vào thành, đôi mắt đỏ ngước lên bầu trời xám xịt, ánh nắng cố gắng xuyên qua mấy tầng mây dày nhưng bất thành.

Hôm nay không phải là một ngày đẹp trời.

"Tôi với anh còn chuyện gì? Sao lại phải cất công đến?"

"Tôi đến để thông báo Ice là thành viên chính thức, điều đó không phải là điều tốt à."

Blaze im lặng và hoài nghi trước câu trả lời của anh ta. Rõ ràng hắn ta đột nhập vào các thông tin bảo mật của Nhà Xuất Bản, chuyển thông tin sang Tòa Soạn. 

Nếu việc này lộ ra, Rent và những người có liên quan trong Tòa Soạn chỉ còn một nước vào tù.

Blaze có ý định nhờ đến pháp luật. Nhưng hiện tại, cậu vẫn chưa tìm đủ chứng cứ để khởi kiện.

"Còn về lời đề nghị buổi tối của tôi ấy, là để cảm ơn thôi mà."

"Y như lúc tôi và cậu còn làm việc chung. Tôi nghĩ bây giờ là lúc cậu nên gỡ bỏ mấy cái xiềng xích trên người cậu ra đi."

Rent vỗ lên bả vai phải của cậu, rời đi ngay sau đó. Đôi mắt của hắn ta chằm chằm vào con ngươi đỏ của cậu và điều đó có thể khiến một người chẳng run sợ gì phải bắt đầu trở nên bất an.

-

"Blaze, mọi thứ sẽ không sao đâu."

Dù vậy, cậu vẫn rất lo lắng. Ice khoác lên mình chiếc jacket màu đen xám, Blaze chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của em, ngón tay xoa nhẹ dưới khóe mắt màu xanh dương.

"Anh sẽ luôn theo sát em, có chuyện gì thì phải ra hiệu liền nhé."

"Vậy nhé, em đi đây."

Ice vòng tay lên cổ của Blaze và đặt một nụ hôn trên má cậu, tiếng gió rít bên ngoài cửa làm tâm can cậu càng thêm lo lắng hơn bao giờ. Dù mùi hương hoa Thanh Anh đã trấn an trái tim của cậu.

;

Ice bước vào sảnh chờ của khách sạn, ở bên trong là khu nhà hàng. Đây là một khách sạn sang trọng, dù ngày nào Ice cũng đều đặn đi qua nó nhưng đây là lần đầu tiên mà em bước chân vào nơi này.

"Cậu tới khá sớm đấy."

Ice thấy anh ta bước xuống từ cầu thang với biểu cảm niềm nở như chào đón một vị khách quý. Nhưng sau đó thì có hơi khựng lại khi nhìn tổng thể hôm nay của Ice, bỗng dưng anh ta lại nở nụ cười.

"Chiếc khuyên tai của cậu ấy, trông ấn tượng lắm."

Rent làm động tác chỉ tay lên phần lỗ xỏ lobe, dù trên tai anh ta chẳng có chiếc lỗ nào.

"Chỉ là khuyên giả thôi."

Ice chạm lên chiếc khuyên tai được Halilintar tặng. Cảm thấy không ổn một chút nào, Ice buộc phải ngồi cùng bàn với anh ta và tán ngẫu về đề tài nào đó.

"Bàn đã đặt sẵn rồi, chỉ cần tới và ngồi xuống thôi."

Anh ta bước đi trước, để lại Ice theo sau.

Ice nhìn về phía lỗi ra vào, cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc, thấy Blaze đang ở ngoài cửa nói chuyện với ai đó đứng ở góc khuất.

Ice bất ngờ vì trang phục của cậu, chiếc áo sơ mi khá ôm vào cơ thể và kèm thêm đó là áo gile đen bên ngoài. Trên cánh tay cậu là chiếc khăn quàng cổ và chiếc áo jacket, một bên tay đút vào túi quần.

Với vẻ ngoài điển trai và cơ thể đầy đặn của Blaze, em cảm tưởng như đây là một buổi hẹn hò hơn là đi bắt kẻ ác.

"Cậu Ice, nhanh lên."

Ice giật mình, sợ rằng người kia đã thấy Blaze. Nhưng hình như anh ta không nhận ra, vị trí của Blaze phải để ý thật kĩ mới nhìn thấy. Nên chắc chắn rằng sẽ không có chút bất lợi nào trong ngày hôm nay.

Ice nhìn chiếc menu dằng dặc chữ trước mắt mình, em không phải là người thích tiêu xài quá nhiều tiền. 

Ice không biết mình phải chọn thứ gì, không biết nên nói điều gì khi người kia cứ nhìn chằm chằm mình.

"Nhà hàng này còn là một quán cà phê nữa, nếu muốn thì cậu chỉ cần gọi nước."

"Tôi thì có thói quen uống cà phê, nhất là vào buổi tối."

Rent dơ tách trà trước mặt mình lên, làm điệu bộ cụng ly.

"Còn tôi thì cảm thấy thời gian bỏ ra để cho ngày hôm nay thật lãng phí. Nếu là thường ngày, tôi đã viết xong mười trang giấy."

"Quá khen trước sự nổ lực không ngừng của cậu."

Bồi bàn mang đến cà phê đen và một ly nước lọc, để lên bàn cho cả hai. Hôm nay nhà hàng không đông khách, chỉ lác đác vài bàn được đặt.

"Blaze à, em có nghĩ đây là quyết định sáng suốt không vậy?"

Earthquake cố gắng hỏi han người kia, khi cậu ấy đang rất tập trung về phía bàn của hai người.

Cậu và Earthquake vẫn đứng xem tình hình, vì họ đứng ở cửa sau. Khách của khách sạn sẽ không rời đi bằng cửa này. 

"Không biết anh ta định làm gì..."

Nhìn gương mặt nghiêm nghị của Blaze, Earthquake có chút bồn chồn.

"Nãy giờ tôi với cậu khá cứng nhắc với nhau nhỉ? Uống một chút nước đi, nếu cậu muốn về bây giờ thì tôi sẽ tiễn cậu."

Rent đẩy chiếc ly về phía Ice, còn về phần của anh ta thì nó đã cạn kiệt cà phê từ khi nào. 

Ice nâng chiếc ly lên và đưa một ngụm nước vào người, em không uống hết.

Ice không thể ngồi thêm giây phút nào nữa, liền đứng dậy không kiêng dè gì mà bước ra ngoài. Không nói thêm lời nào. 

Một mình Ice đứng trước cửa khách sạn, muốn trở về Forge phải đi qua một con đường vắng. Chỉ có ánh đèn đường, Forge luôn ngủ sớm. Cũng vì buổi tối rất lạnh và người dân rất ít tụ tập, Ice hơi chột dạ khi phải đối diện với người kia một mình.

Chắc chắn Blaze chỉ ở gần đây thôi, Ice đi theo con đường về tới nhà.

Nghĩ đến chuyện một lát nữa, cậu sẽ đến bên cạnh, em không khỏi vui mừng.

Tiếng bước chân phía sau có chút kì lạ, không giống như Blaze hay các anh.

"?"

Ice lo lắng, chầm chậm quay mình về phía sau.

Hắn ta đi theo Ice đến tận đây. Không có ai khác ngoài Rent, ánh mắt của hắn ta tỏa ra sát khí.

Ice nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm người kia.

"Anh làm gì ở đây?"

Hắn ta im lặng một lúc lâu, trái tim Ice đập liên hồi. Ice có thể nghe rõ mồn một tiếng nó đang lọc máu từng đợt, vì đã dán miếng băng ức chế pheromone nên không ai có thể cảm thấy.

"Tôi phải nói thật một điều là, mùi trên cơ thể cậu tuyệt lắm."

Ice lùi về phía sau rồi đụng trúng thứ gì đó. Một người đàn ông khác, với thân hình vạm vỡ hơn. Chiếc dao găm của Ice, vẫn còn bắt trên hông.

Ice lập tức rút nó ra và đâm vào cánh tay của người kia, nhưng Rent đã kịp chạy đến và giữ cánh tay của Ice lại. Những giọt máu dính trên con dao rơi xuống mặt đất, dù đã giữ nó rất chặt nhưng hắn cũng đã giành được nó từ tay của Ice.

Tiếng dao rơi xuống xoành xoạch trên mặt đường, mọi thứ trật tự đúng lúc, vậy nên tất cả tiếng động đều thu vào đôi tai của Ice.

Cánh tay vừa bị em đâm và ướt nhẹp máu ban nãy, lại đang giữ chặt ngay trước ngực của Ice. mùi máu kinh khủng đập thẳng vào khứu giác của em, Ice dùng hết sức để gỡ cánh tay đó ra khỏi người mình.

Bàn tay của Rent đưa lên chiếc khuyên tai, rồi đến gò má của em.

"Đáng lẽ ra bây giờ cậu phải ngất lịm đi rồi... Vì cậu không chịu uống hết ly nước đó nên tôi phải cất công mang cậu về."

Bỗng một lực từ phía sau đẩy hắn ra khỏi tầm mắt của Ice, khiến hắn nằm xổng xoài giữa đất. Mùi hoa Nhài và Bergamot quen thuộc đã thay thế vào mùi máu đó.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Ice lập tức ôm thân hình kia vào lòng, mặc kệ người mình vẫn còn vương lại mùi hương khó chịu.

"Anh đã nhờ anh Earthquake báo cảnh sát rồi."

Blaze tách người kia ra khỏi mình, nhìn vào đôi mắt xanh dương và thông báo cho em về mọi chuyện. Nhưng chưa kịp mừng vội, Ice nhìn thấy anh ta đang cầm chính con dao của em lên và xông tới.

Lưỡi dao đâm sâu vào da thịt của cậu, tiếng vải bị xé rách, thứ máu dơ bẩn kia trộn lẫn vào vết thương. Blaze cảm thấy khó thở, mọi thứ xung quanh mờ dần khiến cậu phải cố gắng mở to hai mắt để giữ tỉnh táo.

Ice đỡ lấy người cậu, giữ bàn tay mình lên vết thương để cầm máu.

Thứ cuối cùng mà Blaze nghe thấy là tiếng còi xe của cảnh sát. Cậu ngất lịm đi.


;

continue.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top