Người ngoài cuộc
Tôi là người ngoài cuộc. Tôi đứng bên cạnh con bé và theo dõi. Tôi biết tất cả. Những khúc mắc, những lừa dối và cả những bí mật kín đáo nhất của nhỏ bạn. Nhỏ đã khóc, đã buồn và hối hận. Đây chính là những gì nhỏ bạn đã kể lại cho tôi nghe.
Có lẽ đây là cái lần đầy tiên và cũng là lần cuối cùng nhỏ khóc trước mặt tôi. Một con bé khá mạnh mẽ, hồn nhiên và sống vui vẻ, trước giờ chỉ biết cười, ai ngờ đâu bây giờ nhỏ lại ngồi trước mặt tôi mè nheo như một đứa con nít. Thật là chán chết, tôi không hiểu lí do nhưng tôi biết rằng rõ ràng đây là một chuyện hệ trọng và có lẽ là liên quan đến hắn.
Trước giờ, tôi luôn muốn là con nít, mãi mãi là như vậy. Và thậm chí đến bây giờ vẫn thế. Khi nghe nhỏ kể chuyện này cho tôi, thật sự, trong đầu tôi chỉ có đúng hai từ duy nhất nảy ra đó là: "Phức tạp!". Nhưng thật ra, khi suy nghĩ lại về tất cả những thứ con bé nói những lúc về đêm, khi mà đom đóm bay quanh bầu trời thì tôi vẫn hiểu và cảm thông cho nhỏ. Trong những suy nghĩ non nớt của một con bé vô tư như tôi, vẫn có một cái gì đó rất trưởng thành về chuyện tình cảm. Và cái thứ tôi cho là "phức tạp" đúng nghĩa bắt đầu và kết thúc một cách dở dang vô nghĩa.
"Giá như tao biết được tình cảm thật sự của tao ở đâu thì tốt rồi. Bây giờ sẽ không có chuyện tồi tệ này xảy ra và tao sẽ không mất tất cả mọi thứ - tình bạn lẫn tình yêu từ hắn." - Jennie khóc òa lên. Có lẽ nhỏ ngốc thật.
Cái câu giá như đó, có nhỏi bao nhiêu cũng được nhưng rồi thì tất cả cũng chỉ là giá như, chỉ là mộng tưởng mà thôi. Mà cho dù có muốn thay đổi mọi chuyện hay không cũng không thể. Bởi lẽ con người chúng ta không có quyền quyết định và điều khiển thời gian.
"Mày bình tĩnh lại đi nào nhóc. Tao thật sự biết đây là một chuyện phức tạp nhưng mày sẽ cần rất nhiều tinh thần để kể lại cho tao đầu đuôi câu chuyện." - Tôi ra sức dỗ con nhỏ bạn mong manh như mảnh thủy tinh vỡ này cho dù nước mắt nhỏ cứ tuôn ra như thác nước. Có lẽ đêm nay nhỏ sẽ thức trắng đây. Tội nghiệp Jennie!
Thế là cả cái đêm đó, tôi và nhỏ cứ thủ thỉ, không đứa nào chịu ngủ. Người thì muốn tuông ra hết những nổi phiền muộn, người thì muốn biết tất cả để giúp nhỏ bạn. Và toàn bộ câu chuyện là như thế này.
Tôi học trường này đã được một năm trước khi nhỏ vào. Tôi quen nhỏ khi vô tình gặp nhỏ vào giờ câu lạc bộ, cũng may nhỏ giới thiệu tôi vào cùng giúp với cô giáo mỗi thứ 3 và thứ 6 cho dù trong đó có hai người bạn không yêu thích tôi gì mấy, nhưng nhờ nhỏ mà tôi với họ cuối cùng cũng là bạn. Sau này tôi biết nhỏ tên, Jennie và nhỏ học cực giỏi. Đặc biệt là trai theo đầy.
"Ê mày, tao với cậu ta là một cặp rồi đó! Trong bí mật thôi, mày đừng có nói ai nghe nha. Không tao cho mày chết đó!" - Có hôm Jennie bỗng hào hứng kể. Bạn trai á? Tôi không nghĩ lại có thể lại nhanh như thế. nhỏ mới vào học chưa đầy nửa năm nữa cơ mà. Từng thông tin lại lần lượt được sàng lọc trong não tôi. Từ từ đã nào?!
"Cậu ta là cái tên Yoongi đấy à? Mày đừng có nói là đúng nha!" - Tôi cũng khả nghi, nhưng cái gì cũng có thể xảy ra mà. Dù gì thì cũng nên hỏi lại cho chắc ăn.
"Ờ...thì là vậy đó. Chính là cái tên Yoongi ấy ấy! Vậy hén, tao đi đây!"
"Đi đâu cơ?"
"Đi... đi... một nơi nào đó ấy!"
Cái vẻ mờ ám lấm lút của nhỏ bạn không hề lọt tầm mắt sắt bén của tôi, đơn giản là tôi quá đẳng cấp thôi mà. Ây, cũng phải thôi, chắc nhỏ đi chơi với cái tên gì gì đó của nhỏ rồi. Còn tôi nghĩ, một đứa còn quá đỗi trẻ con như nhỏ thì chắc cái mối quan hệ này chẳng đi đến đâu.
Và đúng là như vậy, tôi thì ngày nào cũng chỉ khư khư với mấy cuốn sách và bay bổng cùng thơ văn chẳng khác nào một nàng mọt sách. Còn Jennie nhỏ thì luôn biệt tăm vào những buổi chiều sau khi tan học. Tình yêu với sách vở của tôi đã chiếm gần hết tâm trí, ngoài ra thì còn vài chỗ trống nào đó cho nhỏ và "chàng hoàng tử trong mộng" của tôi mà thôi.
Vài tháng sau...
Cuốn tiểu thuyết về các mùa và hương cà phê tỏa ra từ các quán nhỏ hòa quyện vào không gian như thế nào cùng hai con người sẽ trở thành cơn gió vào phút cuối. Những chi tiết hư cấu này đã lôi cuốn tôi liên tục suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến nỗi tôi quên đi tìm Jennie
Ring! Ring! Ring!
Tôi chợt bật tỉnh và đương nhiên là chấm dứt cái hóa thân thành nàng "công chúa", nữ nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết "Mưa". Đóng vội cuốn sách và cuống cuống tìm cái đồng hồ đeo tay tôi vừa mới tháo ra khi cảm thấy khó chịu.
"Chết! Trễ hẹn mất rồi! Không biết giờ này Jennie đang ở đâu, có ổn không đây? ..." - tôi sợ, bỏ đại đống đồ lộn xộn trên bàn vào cặp và rồi chạy thục mạng đi tìm nhỏ.
***
Thở dốc, cuối cùng thì cũng đã đến quán cà phê Rita mà Jennie nói rồi. Cái kích cỡ hoành tráng của quán khiến tôi choáng ngợp bởi không khí đã ồn mà còn đông nghịt.
Nhỏ ngồi ở nơi nào ấy nhỉ? Nhỏ này chuyên gia lén lút lắm nè nha! Tìm nhỏ chắc cũng phải mất cả mười lăm phút nữa là cùng. Rồi với một hành động rụt rè, tôi mở cửa. Bước vào vài bước và ...
Quái lạ! Bình thường nhỏ hay chơi trò trốn tìm với mình lắm mà. Sao hôm nay mới bước vào đã thấy nhỏ ngồi ở đó rồi? Lại còn tâm trạng thẫn thờ kiểu gì nữa ấy chứ... Không lẽ... - Một ý nghĩ gì đó liên quan đến tên Yoongi lướt ngang qua đầu của tôi. Mặc kệ. Tôi đến chỗ nhỏ và gọi một ly Cappuccino trong quán.
"Chào mày" - Tôi nói, phá vỡ cả bầu không khí yên tĩnh của một góc ít người nơi nhỏ ngồi thẫn thờ cầm cái điện thoại.
"Đến... rồi... à?" - Ngước mắt lên, nhỏ gục gặc đầu rồi đâu lại vào đó, vẫn đọc tin nhắn của Yoongi
"Mày gọi tao ra đây có chuyện gì không? Với cả sao hôm nay mày không chơi trò trốn tìm với tao nữa vậy? Đỡ khổ cho tao." - Có lẽ bộ não đã truyền tải tất cả những thứ nhỏ hiểu cho tôi, nhưng tôi vẫn cười khì với nhỏ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cốp.
Nhỏ nhẫn tâm quăng chiếc điện thoại xuống rồi đằng hắng một tiếng như lấy lại tinh thần. Có vẻ Jennie đã trở lại như cũ rồi.
"Ờ thì chỉ muốn báo cho mày một tin thôi... Tao với Yoongi chia tay rồi." - Nhỏ cười nhoẻn một cái rồi cầm ngay ly sinh tố lê hơi rất thoải mái.
"Ơ... ơ... sao thế?... Không phải mày yêu cậu ta nhiều lắm sao? Mày mất cả nửa năm để có được cậu ta cơ mà? Sao giờ đã chia tay rồi?" - Tôi hỏi gấp.
Kiểu này thì chắc là do nhỏ nói chia tay thôi. Vui vẻ đến nở mặt nở mày như thế đấy! - Tôi lắc đầu và nhìn chằm chằm vào nhỏ đợi chờ câu trả lời cho hàng loạt câu hỏi vừa đặt ra để giải hết những khúc mắc của tôi.
"Tao, tao là người nói hết. Tao là người chấp nhận và cũng là người ra đi. Nói cách khác thì tao là người làm "tổn thương" con tim của Yoongi" - Nhỏ từ tốn nói, vẫn ngậm cái ống hút màu đen bóng ẩm hơi nước lạnh.
Tôi chỉ đáp lại với một hơi thở dài.
"Yoongi đã thay đổi. Hoàn toàn mày ạ. Yoongi của tao vào ba tháng trước chẳng còn. Yoongi quan tâm tao, chơi cùng tao, vui vẻ chia sẻ mọi thứ với tao, giờ đây chỉ còn là Yoongi ham chơi, bỏ rơi tao đi chơi với bạn bè. Kết thúc ở đây chắc cũng đã đủ rồi mày nhỉ?" - Con bé nói và để lại cho tôi một câu hỏi hóc búa.
"Ờ... Ờ... Trong chuyện này, tao không biết rõ. Nếu là tao, tao sẽ suy nghĩ thật kĩ... Và tao nghĩ nó còn thích mày nhiều đấy!" - Tôi trả lời với lập trường của chính mình. Không biết rằng liệu có giúp gì được cho nhỏ không nhưng dù sao thì vẫn là một câu trả lời đáng để suy ngẫm.
Con bé này thật khó hiểu. Đang yên đang lành mà... - Những câu nói này nhiều lúc khựng lại trong đầu tôi mỗi khi tôi nghĩ đến nhỏ ngoài những cuốn tiểu thuyết. Cho dù nhỏ có muốn giấu đến đâu đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể thấy rõ tất cả. Nhỏ thật sự còn thích Yoongi. Thay đổi chắc chắn không phải là cái lý do thật cho cuộc chia tay này.
"Mày có chắc là mọi việc như thế không?" - Tôi vẫn cố hỏi nhỏ, không cần biết mình có nhận được câu trả lời hay ngược lại. Tôi lo cho nhỏ lắm cơ mà.
"...Ừ, mọi chuyện là như thế đấy." - Vẫn cái chất giọng ngập ngừng hòng lấp liếm sự thật. - "Mày đừng hỏi nữa!"
Và rồi vấn đề được kết thúc. Bắt đầu cho những câu chuyện phiếm về tuổi thơ của hai đứa. Ly Cappuccino và sinh tố dâu đã hết gần nửa, khách ngày càng vắng đi cho đến khi còn lại hai vị khách cuối cùng. Một con bé ôm cuốn tiểu thuyết, lướt mắt qua từng dòng chữ ngay ngắn ấy. Con bé còn lại cầm chặt lấy cái điện thoại cùng cái tai nghe chỉ đeo một bên và điệu nhạc êm nhẹ của bài "Just a kiss" của nhóm Lady Antebellum rót nhẹ vào tai. Từng cơn gió thổi nhẹ qua, tạo nên một thế giới dành riêng cho hai người bạn thân...
***
Vậy đây là kết thúc cho câu chuyện của Jennie và Yoongi? Tôi thấychuyện tình này thật sự rất đẹp nhưng lại tiếc thay cho nhỏ là mọi chuyện lại sớm kết thúc. Cũng phải thôi, Jennie là một kẻ ngang bướng cơ mà. Ngày nào cũng như ngày nào, nhỏ luôn miệng bảo rằng đã quên hết rồi những ánh nhìn, đôi mắt, trái tim vẫn luôn hướng về phía Yoongi. Đừng nghĩ tôi biết hết tất tần tật, chỉ là chút quan sát và những "kiến thức" học hỏi được từ những quyển tiểu thuyết dày cộm tôi đọc mà thôi.
Theo như tôi hiểu thì sau khi một cặp đôi chia tay, dù có đẹp đến mấy, hòa thuận đến đâu thì ít nhất cũng phải mất hai tháng để làm bạn hoặc làm lại từ đầu. Đằng này, chúng nó vừa chia tay đã làm hòa, bạn bè bình thường, cười nói vui vẻ và nhiều lúc dành thời gian riêng tư cùng nhau sau mỗi ngày dài học hành mệt mỏi.
Và vẫn sống trong cái thứ gọi là "dối lòng", nhỏ vẫn tự nói với chính bản thân rằng nhỏ đã hết thích Yoongi nhưng thậm chí nhỏ còn chả biết con tim mình nằm ở đâu.
***
"Này Taehyung, đi đâu thế? Cho đi chung với!" - Con bé chạy đến vỗ vai Taehyung - một trong những thằng bạn khá thân đối với nhỏ và sáp vào đi chung. Cái mặt lạnh như tiền của Taehyung làm nhỏ mất hết cả hứng. Rõ là không thích người ta thì nói luôn đi, còn làm mặt lạnh. Thấy ghét!
"Ờm, thì định đi lên chơi với mấy đứa bạn trên lầu một thôi ấy mà." - Taehyung cố gượng cười rồi bỏ tay vào túi quần, mặc kệ Jennie bên cạnh và tiếp tục bước đi với dáng vẻ rất kiêu.
Mặt con bé bí xị ra, và rồi nhỏ cũng mặc kệ. Dù gì thì nhỏ cũng quen rồi, cái lạnh đó từ nhỏ đã có rất nhiều người đem đến cho nhỏ. Giờ đây thì lại có Yoongi và Taehyung là hai ví dụ điển hình khi gặp người lạ. Cả tôi nữa. Dù sao đi nữa, thì cái vẻ lạnh lùng của một thằng con trai vẫn là một thứ dễ dàng thu hút một con nhỏ ngang bướng như nhỏ chứ chẳng vừa. Đơn giản là gặp mấy kiểu người thế này là nhỏ quyết cua bằng được đến lúc đổ cho kẻ đó khi nào cũng không hay luôn. Và chuyện tương tự xảy ra giữa nhỏ và Taehyung
Tớ thích cậu - Một tin yahoo mà hắn gửi nhỏ, cho dù có vui đến mấy nhỏ cũng còn nghi ngờ lắm. Cả năm học, Jennie và Taehyung có đời nào nói chuyện với nhau đâu. Ngay cả tôi còn biết nữa chứ nói chi mỗi nhỏ.
Không tin đâu. Cậu muốn tớ tin là ngày mai lên trường phải đứng trước mặt tớ nói kìa. Như thế tớ mới tin được - Thế là một thử thách mới cho hắn. Tôi biết là nhỏ cực thích ba cái trò thử thách trẻ con này lắm (tôi đang nói hắn là trẻ con thì phải?!) và thường thì nhỏ thắng, nhưng có lẽ lần này khác...
Sáng hôm sau,...
"Tớ thích cậu.." - Tên Taehyung lạnh lùng bỗng trẻ con, nóii nhanh rồi phóng đi đâu mất tiêu. Lúc tôi tới chỗ nhỏ bạn thì thấy nó đứng im như một pho tượng, còn mặt mày thì ửng đỏ. Tôi biết chắc là chuyện gì đã xảy ra.
"Nè nè! Tỉnh lại đi chớ! Mày đứng đây thì ai khiêng mày đi hả Jennie?" - Tôi gõ nhẹ lên đầu nhỏ bạn cho nó tỉnh. Tưởng chi, nó vẫn cứ đứng đó làm tượng, thiệt là hết chỗ nói. Toan bỏ đi thì đôi tay nhỏ vội chộp lấy tôi.
"Mày nghĩ hắn nói thật chứ?" - Cái dáng vẻ ngây ngô, ngơ ngác của nó cứ nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
"Mày có bị hâm không thế? Mày nghĩ tao thánh lắm hay sao mà biết được? Chẳng phải mày là kẻ đưa ra thử thách đó sao?"
"Ừ...hình như vậy. Có lẽ tao cũng thích hắn mất rồi..."
"Mày đừng có đùa! Mày hay đùa lắm nha!"
"Không, là thật đấy..." - Cái vẻ mặt bơ phờ, ngơ ngác của Jennie thật sự cho tôi cái cảm giác là nó thích Taehyung thật rồi. Nhưng còn Yoongi? Cậu ta thì nhỏ vứt đi đâu vậy trời. Jennie ơi, mày thật là rắc rối quá đi! Thật sự là tình cảm của mày đặt ở chỗ của Yoongi hay Taehyung đây hả? Chuyện mày mà tao cũng phải nhức óc lo hả trời?! Thiệt là phức tạp chết đi được!!
Thấm thoát mà đã là cuối năm rồi, và hôm nay là ngày cuối cùng của năm học ở trường chúng tôi. Kia kìa, nhỏ Jennie ...đang phóng như bay tới chỗ tôi.
"Á! Né..né..né!"
"Mày muốn ám sát tao hay sao mà phóng nhanh như quỷ vậy hả?" - Tôi trợn tròn con mắt lên mắng nó. Suýt chút nữa thôi là trên báo chí đăng tin "Hai học sinh trong một trường học danh tiếng vừa nhập viện vì tông phải nhau" rồi quá.
"Hì hì sorry nha mày! Tại tao có chuyện hệ trọng cần nói!"- nhỏ phì cười y như chuyện tông phải người ta không quan trọng bằng chuyện của nhỏ vậy chứ.
"Gì hả cô nương? Nói gì thì nói lẹ mau!"
"Hoseok vừa tỏ tình với tao! Giờ tao nói sao đây?" - Hic! Ông trời ơi là ông trời, không lẽ tôi lại phải làm mẹ nhỏ bạn này sao? Lại là chuyện tỏ tình với không tỏ tình! Tôi muốn cười cũng cười không được mà muốn khóc cũng chả xong, nói chung là tôi đơ ra đấy.
"Thế mà mày cũng đi hỏi tao. Thì mày thích Hoseok thì nhận lời còn không thì từ chối. Đồ ngốc!"- tôi đưa tay gõ đầu Jennie, nhỏ bạn thông minh mà ngốc hết chỗ nói của tôi. Thiệt là... khổ quá đi mà! - "Thôi tao về nhà, có chuyện gì thì chiều online rồi kể!" - tôi vẫy tay chào nhỏ. Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của nhỏ, tôi thấy tội quá.
Tối...
Jennie_darkangel: Ding ding ding!
thienthan_bongtoi: Từ từ đi chứ mày, muốn spam máy tao à? Sao có chuyện gì?
Jennie_darkangel: Taehyung nói tao nên nhận lời Hoseok vì hắn không muốn bạn hắn buồn!
Nhưng người tao thích lại là Taehyung, giờ làm sao?
thienthan_bongtoi: Cái đó là tùy mày chứ
Sao tao biết được
Nhưng mà Taehyung có thích mày không?
Jennie_darkangel: Cái đó... hắn có nói hắn thích tao...
Nhưng khuyên tao nên nhận lời Hoseok...
thienthan_bongtoi: Haizzz
Vậy tất cả là do mày quyết định đó
Giúp hắn hay không giúp hắn?
vulinhhy_darkangel: Tao sẽ giúp hắn, tao làm vì hắn
Cảm ơn mày, tao đi ngủ đây
thienthan_bongtoi: Ừ, pp, ngủ ngon.
Vậy là chuyện như thế đấy. Tội nghiệp Jennie, nó nhận lời giúp người nó thích vì hắn không muốn bạn hắn buồn buồn. Có lẽ là một hi sinh khá là lớn lao về mặt tinh thần. Tôi mong nó may mắn mặc dù nếu là tôi, tôi sẽ không quyết định như nó. Nhưng cho dù thế, tôi vẫn ủng hộ quyết định của nó. Chỉ vài tuần sau, tôi lại nhận được tin nhắn với nội dung như thế này:
Tao không thể làm thế được. Đây là lừa dối, tao sẽ nói rõ sự thật cho Hoseok và nói tình cảm của mình cho hắn. Tao sẽ kết thúc lừa dối và đi đúng con đường của tao. Tao thích Taehyung. Mà chúc tao may mắn đi!
Ấy, vậy là nhỏ bạn lại lớn thêm được một chút nữa rồi. Rõ ràng là nó đã quyết định tất cả và rất quyết đoán. Jennie quả là một con người phi thường. Chúc mày may mắn, Jennie ạ!
***
Năm học mới bắt đầu. Có lẽ đây là một năm học đầy thử thách chông gai khi mà một tên coi trọng lòng tự trọng của mình như Hoseok biết được sự thật. Mọi việc càng khó khăn hơn khi liệu Jennie có nhận được tình cảm và hạnh phúc bên Taehyung hay không? Tất cả mọi thứ đều cần sự can đảm và tinh thần của Jennie. Nhưng tôi đã biết nhỏ bạn quá rành, có lẽ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn nhỏ có thể thay đổi được... Suốt cả một khoảng thời gian sau đó, Jennie xem Hoseok như là người dưng và lạnh lùng là hai từ nó có thể miêu tả tình hình của chuyện này.
"Ahhhhhh! Tao yêu mày quá đi thôi mọt sách ạ!!!" - nhỏ từ cái chốn nào đó bay vụt ra ôm cổ tôi bật ngửa ra phía sau. Chắc phải gửi nhỏ này vào bệnh viện tâm thần để điều chỉnh mới được. Kiểu này có ngày nhỏ giết người chứ chả đùa đâu.
"Ặc! Mày buông ra coi con hâm kia? Chuyện gì nữa vậy? Tìm đến tao làm cái gì hử?" - rõ tính nhỏ bạn, tôi chắc nhỏ tìm đến tôi để xin lời khuyên cho các cuộc tình rắc rối đây mà. Lại chuẩn bị phải nát óc suy nghĩ giúp nhỏ nữa rồi.
"Mày thôi cái mặt nhăn nhó đấy đi nha! Tao có chuyện vui muốn nói nè!"
"Vui lắm à?"
"Vui lắm cơ! Hi hi hi!"
"Nói tao nghe coi!"
"Taehyung nhận lời làm bạn trai tao rồi đó! Vui quá đi thôi à!" - tôi đứng đơ người. Thật sự mà nói thì cũng chả biết phải phản ứng như thế nào cả. Taehyung? Jennie? Là một cặp chính thức? Tôi có đang mơ không đây!
"Khi nào?" - tôi hỏi trong cái ngu ngơ khó hiểu.
"Hôm 30/9 tuần trước đó!! Ngày dễ nhớ gần chết! Tao đi vô thư viện đây, mày có vào thì lát vào nha!"- ôi, cái con bé này... Tôi mong lần này nhỏ sẽ không phá hỏng tất cả như lần trước. Trong cặp mắt tôi, Taehyung và Jennir là một kết hợp đáng yêu cho dù cả hai cứ như hai thái cực vậy. Có lẽ vì thế mà có thể thu hút lẫn nhau như người ta nói, cực nam và cực bắc ở nam châm ấy.
Ngày nào hai đứa nó cũng kè kè sát nhau. Những lúc rảnh, hai đứa nó cùng đi chơi UNO. Lâu lâu lại bắt đầu đánh nhau và rồi làm hòa, có khi còn cãi nhau nữa chứ. Tôi nhớ có lần Taehyung làm Jennie giận, thế là cả nửa ngày hôm sau, nhỏ không thèm nói chuyện với hắn ta luôn. Kiểu như là nhỏ hết giận rồi hay sao ấy nhưng nhất quyết không chịu làm lành, buộc hắn phải xin lỗi. Tôi cười muốn chảy cả nước mắt khi cả đám bạn ủng hộ tinh thần của hắn chỉ để xin lỗi nhỏ. Nói thật bạn nghe nha, nhìn từ xa thì giống như thấy nhỏ không quan tâm lắm, nhưng thật sự là nhỏ quay mặt đi để cười. Ít ra nhỏ nhịn cười không nổi nữa mới chịu tha cho Taehyung. Thật đúng là hai đứa đại ngốc. Còn tôi thì chỉ âm thầm cười mà ôm chặt lấy những cuốn tiểu thuyết dày cộp và gắn bó làm mọt sách thôi.
***
'Mọt sách' tôi đây đâu phải là không có tình cảm chứ? Những cuốn tiểu thuyết về tình yêu tôi cũng nghiền ngẫm và khi nhắm mắt lại, luôn xuất hiện rõ rệt trong đầu tôi là hình ảnh của một ai đó xuất hiện rõ. Một chàng Thiên Yết lạnh lùng và tốt tính, nhưng sang trọng và hoàn hảo. Lần đầu tiên, tôi bị thu hút bởi một người lạnh lùng, cũng như Taehyung cuốn hút Jennie vậy. Đúng là bạn bè lâu ngày ở cạnh nhau rồi cũng lây mất cái tính cách từ nhau.
Vì đọc những cuốn sách về tình yêu nên có lẽ tâm hồn tôi cũng đã một phần nào đó bị nhiễm bởi chúng. Một chút gì đó sến súa và lãng mạn, thích những mùa mưa và mùa đông - những mùa lạnh lẽo nhưng lại có được ấm áp khi hai con người ở cạnh nhau. Và đặc biệt là tôi yêu cái cảm giác được những đứa con trai theo đuổi và có lẽ đa phần các bạn nữ đều muốn vậy. Cái cảm giác đó cho mình "cái cảm giác rằng mình được quan tâm, lúc khó khăn sẽ có người chia sẻ, lúc vui vẻ vẫn luôn có người dõi theo." Một cảm giác tuyệt vời! Thế nên khi tôi gặp Jennie, tôi ngưỡng mộ khi con bé có được sự săn sóc của các bạn nam. Và điều ước nhỏ nhoi của tôi những lúc đó chỉ đơn giản là: "Ước gì một ngày mình cũng được trải nghiệm qua cái cảm giác nghe khá là thú vị này..." Dù gì thì cũng chỉ là mơ thôi mà, tôi chưa từng nghĩ là lại có một ai thích tôi vì... tôi cũng còn tự hạ thấp con người của mình nữa cơ mà.
Thật ra thì tuổi của chúng tôi chưa đủ để yêu đương hay chỉ đơn giản là có người yêu. Và rất ít phụ huynh ủng hộ điều này nên đương nhiên cho dù chúng tôi có thích nhau hay gì đi chăng nữa thì đều phải giấu nhém đi trước mặt bố mẹ. Nhưng có giấu diếm thì chưa chắc đã thành công, mẹ của Jennie đã phát hiện được mối quan hệ của con bé và Taehyung. Một người cổ hủ là thứ nó có thể tả về mẹ con bé. Bà luôn cho rằng bọn trai là lũ vô học và Taehyung cũng không ngoại lệ. Jennie đã phải ngồi cả tiếng đồng hồ chỉ để nghe bà giảng thuyết về hàng loạt loại con trai có mặt trên cuộc đời này. Nào là làm sao để biết được một đứa con trai có tử tế hay không, đứa nào có học thức, nên quen với đứa nào,v.v... Những thứ ngôn ngữ phức tạp khiến cả con bé và tôi nhức hết cả đầu. Tất nhiên là chẳng một đứa bé mười bốn tuổi nào muốn nghe mấy thứ cao siêu này cả. Nhưng dù sao thì Jennie vẫn phải nghe lời mẹ nó và chỉ thị của bà là con bé phải "chia tay với Taehyung liền ngay và lập tức! Không được chần chừ gì nữa cả". Không cần mẹ nói, nhỏ cũng biết trước nhưng cách nó nói chia tay với Taehyung thì đố ai mà biết được. Đơn giản là như thế này...
"Chia tay nhá?" - Jennie bắt đầu.
"Ừ, tùy cậu..." - Và Taehyung kết thúc. Thế rồi cả hai đứa , mỗi người đi một con đường riêng nhưng Taehyung có nào ngờ đến sự thật rằng Jennie chỉ vì muốn che mắt mẹ nó nên mới làm vậy. Vì đây là chuyện cần kín tiếng, nên nhỏ không dám nói cho bất cứ ai nghe, kể cả Taehyung. Suy cho cùng, khi Jennie cầu xin Taehyung quay lại, nó đã tốn cỡ chục lít nước mắt vì hắn từ chối. Ít ra nó vẫn có thể hôn lên đôi má bầu bĩnh của hắn một lần nữa và cũng là lần cuối.
Mà bạn biết không? Jennie đã kể với tôi rằng nhỏ và Taehyung đã có một trận cãi nhau kịch liệt, không bên nào chịu nhường bên nào. Đơn giản, nó là kẻ bắt đầu, nó muốn nói rõ lí do chia tay cho hắn nhưng sau một sự vô tâm lạnh lùng nhận được từ người ngồi bên kia màn hình, Jennie bắt đầu kiếm chuyện chửi hắn và rút hẳn cái lí do hắn quá vô tâm nên nó hết thích rồi. Tôi cảm thấy rằng nhỏ thật quá đáng, và tôi mong nhỏ đáng lẽ phải tỉnh táo hơn một chút chứ. Thiệt là mệt chết đi được.
***
"Incheon, chúng mình tới đây!" Nhanh thật, mới đây mà đã là tháng một rồi cơ đấy, và là lần đầu tiên Jennie được đi dã ngoại cùng trường.
"Vui quá đi mất!....Mà lạnh thấy mồ nó luôn ấy!" - tôi thấy má nhỏ bắt đầu ửng đỏ lên vì cái hơi lạnh của Incheon. Bàn tay cứ xuýt xoa để tạo hơi ấm còn người thì cứ run bần bật, tội nghiệp con bé... Ủa, mà tội cái gì mới được? Hy có đem áo khoác theo cơ mà!
"Mày muốn làm anh hùng rơm hay sao thế hả? Đem áo lạnh mà còn không mặc, đứng đó mà than với vãn cái gì?!" - Ghét nó ghê luôn đó! Tôi lấy tay nựng hai bên má nó làm chúng càng đỏ thêm nữa. Tôi lôi ngay cái áo lạnh ra mặc để giữ ấm giữa cái thời tiết lạnh ngắt này. Không có bố mẹ ở đây, đành phải tự chăm sóc cho bản thân và vài con bạn nữa. Giờ thì có cơ hội để chăm sóc tụi nó rồi.
Giành lấy cái cặp từ tay nó. Cặp gì mà nặng thế này? Như thể nó để bê-tông trong đó vậy. Thò tay xuống đáy cặp và tôi mò chiếc áo lạnh của nó ra.
"Này, mày mặc vào đi. Mất công bệnh rồi hai ngày nữa lại không diễn được."
"Thôi, tao lười lắm mày ạ!" - nó cười khì trong cái lạnh, người run cầm cập.
"Trời ạ, có mỗi mặc cái áo lạnh vào thôi mà cũng lười. Tao đã lấy ra cho mày rồi, giờ còn bắt tao mặc vào cho mày nữa! Đúng thật là..." - tôi nó và xỏ tay nó vào tay áo lạnh.
"Ôi, ấm quá đi mất!" - nó nói và quên béng đi rằng nó nên nói cảm ơn với người vừa mới chịu đựng cái lười và trao cho nó hơi ấm.
***
Từ cái ngày mà nó nói chia tay với Taehyung, nó luôn mong Taehyung hiểu cho nó. Hơn nữa, nó mong hắn có thể một ngày hỏi nó làm bạn gái, lại là một giấc mơ nho nhỏ thôi. Tôi lúc này đã có chàng Thiên Yết lạnh lùng ở bên cạnh, rõ là đang sống hạnh phúc cạnh nhau rồi. Giờ chỉ cần lo cho Jennie vài chuyện nữa thôi.
"Này!" - Nhỏ lại chồm lên cổ tôi và bắt đầu cuộc đối thoại khi chúng tôi ngồi đợi xe buýt đón đi ăn tối. - "Mày đọc đi!" - Đưa cái điện thoại bọc vỏ màu hồng ra trước mắt tôi.
"Cái gì thế?" - Tôi hỏi lại cho có lệ, mắt lướt qua những hàng chữ trong cuộc trò chuyện giữa Jenniw và Taehyung
"Biết rồi còn hỏi! Taehyung đồng ý quay lại với tao rồi nè!" - Nó nói cùng lúc tôi đọc.
"Thế cô nương định thế nào?" - Tôi hỏi và trả cái điện thoại lại cho nó.
"Tao không biết hắn có nói thật không hay đang đùa nữa." - Nó nhăn cái mặt lại. - "Tự nhiên hắn chả cho tao một dấu hiệu gì cả mà đùng một cái, hắn lại nói như thế. Mày nghĩ sao?"
Tôi lại phải đi làm "chuyên gia tình yêu" cho nó một lần nữa. Lại là một lĩnh vực chả phải sở trường của tôi.
"Có lẽ hắn nói thật đấy, tao nghĩ thế..." - Tôi trả lời với dáng vẻ đăm chiêu. "Nhưng tao đâu quyết định được. Mày tự xử đi nha!" - Phá vỡ bầu không khí và chạy ra chơi với đám bạn diễn.
Tôi biết nó sẽ lại đồng ý với Taehyung thôi ấy mà. Mặc dù chưa phải tuổi yêu nhưng nếu có thích, có yêu thì nào có ai cấm cản được tụi nó chứ?! Ngày 15 tháng 1, hai đứa nó lại chính thức là một cặp rồi đấy thôi.
"Taehyung tặng tao cái dây chuyền con chuồn chuồn nè! Đẹp không mày?" - Nó chìa ngay cái con chuồn chuồn bạc trước mặt tôi. Một con chuồn chuồn được chạm khắc trong rất tinh xảo cực xinh xắn. Bỗng tôi nhớ loáng thoáng đâu đó trong kí ức rằng có người nói, 'Chuồn chuồn tượng trưng cho sự hồi sinh'. Và bất chợt một cảm giác xuất hiện, một ý nghĩ có thể nói là điên rồ nảy sinh trong đầu tôi. Không lẽ có chuyện gì đó liên quan đến Taehyung và Jennie sắp xảy ra? Liên quan đến một thứ gì đó sắp được hồi phục lại? Là tình cảm chăng? Có thể lắm chứ!
Đúng một tuần sau đó...
Jennie_darkangel: Này! Ding! Ding! Ding!
thienthan_bongtoi: Gì nữa thế mày?
Đi thẳng vào vấn đề luôn nhá!
Mày mà vòng vòng một hồi tao cũng không biết hiểu sao luôn ấy!
Jennie_darkangel: Hình như tao thích Yoongi mày ạ! ...
thienthan_bongtoi: Hả?
Mày nói với tao mày thích Taehyung cơ mà!
Ơ, con này khó hiểu...
Jennie_darkangel: Thì... có lẽ là do thân quá nên tao nghĩ tao thích Taehyung thôi.
Chắc là tao vẫn còn thích Yoongi, tao vẫn chưa quên được nó...
thienthan_bongtoi: Haizzz...
Tao cũng không biết nói sao với mày nữa.
Nhưng còn Taehyung thì sao?
Với cả làm sao mày biết được Yoongi còn thích mày hay không?
Đừng nói mày định đơn phương đó nha?!
Jennie_darkangel: Yoongi nói hắn còn thích tao mà! Còn Taehyung thì... chắc là chia tay thôi mày ạ.
thienthan_bongtoi: Ờm, sao cũng được.
Nó nói và nó vẫn làm, cái cuộc tình chóng vánh của nó và Taehyung đã chấm dứt trong gang tấc. Không một dấu hiệu, không một lời nói, không một hành động. Chỉ là một lời chia tay nhẹ nhàng qua màn ảnh window yahoo. Nó hỏi và hắn "ừm". Chỉ đơn giản vậy thôi.
"Vậy là mày từ bỏ hả?" - Tôi hỏi, dù tôi biết chắc rằng trong thâm tâm nó thì hắn vẫn là nhất, chỉ là nó muốn theo tình cũ thôi. Cái cuộc tình mà nó đã nhẫn tâm vứt bỏ từ năm ngoái. Quả là chẳng có gì thú vị. Một cảm giác nhạt thếch và khó hiểu khi trong lòng có một người nhưng lại bỏ và theo một người khác.
"Thì chắc là thế! Yoongi cũng tốt mà! Phải không?" - Từ cái ngày đó, nó vẫn luôn thẩn thờ và mơ mộng.
Là vì Taehyung hay là vì Yoongi? Tôi cũng chả biết được. Nhưng rồi cái gì đến thì cũng sẽ đến, cái ngày mà nó biết rõ được bản mặt thật của Yoongi cũng tới. Cậu ta cũng chỉ vì tình cũ, cũng chỉ vì sự thương hại cho nó mà làm nó vui lòng nhưng rồi cuối cùng lại là người vật nó xuống sàn nhà, làm nó tổn thương và tự dằn vặt bản thân. Taehyung đã thấy, đã biết tất cả nhưng lạnh lùng quay mặt đi. Tại sao? Vì chính Jennie đã từ bỏ hắn để theo Yoongi thì bây giờ hắn cũng chả có liên quan gì đến nó. Và rồi bây giờ là thế đó, Jennie chỉ biết khóc thôi. Tự trách bản thân mình và luôn mong rằng "giá như" nó đã không làm thế. Với tư cách là người ngoài cuộc, tôi không biết nói gì thêm ngoài việc chúc nó sẽ tìm được hạnh phúc trong tương lai sắp tới. Bản thân tôi còn rắc rối nữa là...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top