Chương 25: HẠNH PHÚC GIẢN ĐƠN
Sáng sớm, Hà Nội vẫn còn se lạnh. Ân mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu, nhìn ra con phố Hàng Trúc đang dần thức giấc. Tiếng rao phở gánh, tiếng leng keng xe đạp, mùi hoa sữa thoảng theo gió khiến cậu thấy lòng bỗng dịu lại.
Văn bước ra sau Ân, cầm cốc trà nóng:
"Em đã dậy từ lâu rồi à?"
Ân quay lại, ánh mắt dịu dàng:
"Ừ, nhìn phố phường thấy bình yên quá. Anh cũng thấy thế chứ?"
Họ cùng nhau nhấm nháp trà nóng, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt, từ hàng xóm, quán quen, đến những ký ức thời sinh viên, khiến buổi sáng trở nên ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Chiều đến, họ cùng nhau ra hồ Tây dạo bộ. Lá vàng rơi khẽ theo gió, mặt hồ lấp lánh ánh nắng. Ân ngồi trên ghế đá, nhắm mắt hít gió:
"Mỗi lần ra hồ, em lại thấy thanh thản, mọi lo toan đều tan biến."
Văn ngồi cạnh, đặt tay lên vai Ân:
"Chỉ cần em thấy bình yên, anh sẽ luôn bên em, để mọi khó khăn chẳng còn đáng sợ."
Những khoảnh khắc tĩnh lặng khiến họ cảm nhận sâu sắc giá trị của sự đồng hành và niềm vui giản dị trong cuộc sống.
Tối về, Ân chuẩn bị bữa cơm đơn giản, Văn phụ lau dọn bàn ăn. Hương cơm, rau, cá kho hòa cùng hương hoa sữa từ ngoài phố bay vào, tạo nên không gian ấm áp.
Ân đặt bát canh lên bàn:
"Anh ăn thử xem, hôm nay em nấu món anh thích nhé."
Văn gật đầu, ánh mắt tràn đầy trìu mến:
"Nhìn em chăm chút, anh thấy no cả lòng rồi. Thế này là hạnh phúc lắm rồi."
Những cử chỉ giản dị như bữa cơm, ánh mắt, nụ cười trở thành chất liệu làm nên hạnh phúc đời thường của họ.
Một chiều khác, họ cùng nhau treo chậu hoa trên ban công. Gió heo may thổi, lá vàng rơi khẽ. Bà Tư bán nước chè đi qua:
"Các cháu treo hoa đẹp quá, phố Hàng Trúc sáng hẳn lên!"
Ân và Văn cùng cười. Văn thì thầm:
"Nhìn hàng xóm vui, mình cũng thấy hạnh phúc lây."
Những việc nhỏ, giản dị như treo chậu hoa, quét sân, lau sàn nhà... khiến cuộc sống của họ thêm phần ấm áp, gắn kết với cộng đồng xung quanh.
Một buổi chiều mưa phùn, họ trải tấm bạt nhỏ trên hiên, kê vài chiếc ghế gỗ, nhấm trà nóng. Ân nhấp một ngụm trà, nhìn mưa rơi ngoài cửa:
"Nhìn mưa mà lòng em nhẹ tênh, chẳng còn lo lắng gì nữa."
Văn cầm tay Ân, khẽ siết:
"Chỉ cần em thấy bình yên, anh sẽ luôn bên em, để mọi khó khăn chẳng còn đáng sợ."
Tiếng mưa rơi, hương trà và tiếng cười khẽ của họ hòa cùng nhau, khiến khoảnh khắc trở nên đặc biệt, giản dị nhưng đầy ấm áp.
Buổi sáng hôm khác, Ân mở lại hộp thư cũ, lật từng tấm giấy, từng lá thư Văn gửi khi yêu xa. Cậu đọc từng dòng, giọng nghèn nghẹn:
"Nhìn lại những dòng chữ này, em mới thấy quý giá những ngày yêu xa đến nhường nào."
Văn ôm Ân từ phía sau, nhẹ giọng:
"Ngày đó xa nhau thật, nhưng nhờ vậy mới biết trân trọng hiện tại. Giờ đây, mỗi ngày bên nhau là món quà lớn nhất."
Ngoài kia, phố Hàng Trúc im ắng, ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ, khiến họ cảm nhận sâu sắc giá trị của tình yêu và thời gian bên nhau.
Chiều tối, họ cùng nhau chuẩn bị phòng khách cho bữa gặp gỡ vài người bạn cũ. Tiếng cười vang khắp căn nhà, hòa cùng tiếng rao hàng ngoài phố, tiếng xe đạp leng keng. Ân nhìn Văn, giọng trầm ấm:
"Em thích những ngày như thế này, vừa bình yên vừa đầy ắp kỷ niệm."
Văn mỉm cười, siết tay Ân:
"Anh cũng vậy. Những khoảnh khắc giản dị mới làm nên một cuộc sống đáng trân trọng."
Đêm đến, họ cùng nhau ngồi trên ban công, ngắm nhìn phố Hàng Trúc vắng lặng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống những mái nhà rêu phong. Ân tựa đầu vào vai Văn, thì thầm:
"Mỗi ngày bên anh đều là ngày hạnh phúc."
Văn ôm Ân, nhẹ giọng:
"Và sẽ luôn như vậy, em à. Mọi khó khăn, mọi sóng gió đều chỉ để dẫn đến khoảnh khắc này: có nhau, có nhà, có hạnh phúc bình dị nhưng trọn vẹn."
Ngoài kia, Hà Nội tĩnh lặng, nhưng trong căn nhà nhỏ, tình yêu của họ vững bền, trở thành minh chứng cho những ngày bình dị nhưng đầy ắp yêu thương.
Một buổi sáng cuối tuần, Ân và Văn quyết định ra chợ Hàng Da mua vài vật dụng cho căn nhà. Con phố rộn ràng, tiếng rao, tiếng người mua bán xen lẫn mùi hương rau, hoa quả tươi mới. Ân dừng lại trước một quầy hoa, ngắm những bông cúc vàng rực rỡ:
"Em muốn mua vài bông cắm ở phòng khách, cho không gian thêm ấm áp."
Văn mỉm cười, dịu dàng:
"Có em chăm chút, căn nhà đã là tổ ấm rồi. Còn hoa chỉ là điểm nhấn thôi."
Họ cùng nhau lựa chọn những vật dụng nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa, dạo quanh chợ, trò chuyện, cười đùa, cảm giác thời gian trôi chậm lại, bình yên đến lạ.
Chiều tối, trở về nhà, họ cùng nhau ngồi trên ban công uống trà, ngắm phố Hàng Trúc dần lên đèn. Ánh đèn vàng hắt qua mái ngói rêu phong, tạo nên cảnh tượng vừa hoài niệm vừa ấm áp. Ân tựa đầu vào vai Văn, thở dài nhẹ nhõm:
"Em thấy mọi thứ thật bình yên. Bao nhiêu ngày xa nhau, giờ mới thấy trọn vẹn."
Văn siết chặt tay Ân, đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu:
"Anh cũng vậy. Mọi khó khăn, mọi chờ đợi đều chỉ để đưa chúng ta đến khoảnh khắc này. Có em bên anh, Hà Nội này trở nên đẹp và đáng sống hơn bao giờ hết."
Họ ngồi lặng yên, nghe tiếng xe đạp leng keng, tiếng rao hàng, tiếng gió xào xạc qua tán cây. Mọi thứ giản dị, nhưng lại là minh chứng cho tình yêu bền vững, cho những ngày bình thường nhưng đầy ắp hạnh phúc mà họ luôn mong mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top