Thế giới 2: H+

Đường Niệm thở dốc, cảm giác áp bức không thở nổi, mắt mở to nhưng lại mụ mị chả nhìn được gì vì nước mắt làm mờ nhòe. Đôi mắt trong veo xinh đẹp long lanh nước, từng giọt nước mắt to như hạt đầu lấm tấm rơi xuống drap giường. Nó há miệng cố gắng để thở nhưng áp lực từ bụng dưới đè nén khiến việc thở cũng thật khó khăn.

Thấy Đường Niệm không thể thích nghi kịp, hắn nhịn lại cúi xuống áp vào tai cậu.

"Ngoan, thả lỏng"

Đường Niệm vẫn không thể cứ muốn là được vẫn rất không quen, nước mắt rơi lã chã. Trán cũng mướt mồ hôi, cả người đều tỏa ra hương thơm da thịt nhè nhẹ phảng phất cùng hương rượu  trên người chủ tịch.

Đôi môi mềm xinh đẹp há ra rồi lại khép vào ẩn hiện chiếc lưỡi nhỏ nhắn phấn nộn. Lục Trạch Hàn liền dùng tay giữ lấy cằm cậu rướn người xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận mà cắn mút, mạnh mẽ chiếm đoạt chiếc lưỡi đang cố chạy trốn, ăn trợ lý đến không còn xương tủy.

Sau hơn một phút mới chịu nuối tiếc buông lưỡi cậu ra, nam trợ lý không thể chống đỡ cơ thể nữa, eo hông mặc kệ mà treo trên tay người đàn ông, gương mặt ụp xuống chiếc gối mềm bên dưới yếu ớt rên rỉ.

Lỗ thịt dường như đã dần quen với vị khách lạ, dần dần không còn bài xích, cũng không còn siết quá chặt nữa. Tạo cơ hội cho cây chày tím đen của chủ tịch nện vào phành phạch. Hắn đâm lút cán đến tận gốc gậy rồi thoáng dừng lại, ngửa cổ cảm nhận sức nóng cùng sự thoải mái bên trong, cảm nhận sự phủ phục của trợ lý thanh thuần cùng cái lỗ mê người làm hắn sướng đến rùng mình, sống lưng tê rần vì sướng.

Sau đó là một tràng thọc ra rút vào liên hồi, trợ lý bị địt đến đầu óc quay cuồng chỉ biết rên rỉ những từ vô nghĩa.

"Chủ...tịch a a không...không được!"

Dương vật dữ tợn tàn phá bên trong, dần dần tìm đến cơ vòng, ruột kết đóng chặt run rẩy ngăn những đợt tấn công mạnh mẽ của quy đầu, yếu ớt chống đỡ bảo vệ tia lý trí cuối cùng.

Dâm dịch đã ướt cả mảng đùi của nam trợ lý, còn tí tách nhỏ xuống drap giường thấm ướt một mảng lớn, vành lỗ sung sướng mút chặt cặc bự, níu lấy không rời, lớp nội bích non mềm bên trong theo di chuyển của dương vật mà bị kéo ra, lớp lông mu đen nhánh chọc vào phần nhạy cảm khiến phía dưới bỏng rát ngứa ngáy rồi lại nhét vào.

Từ góc nhìn của chủ tịch, trợ lý giờ dâm dục không chịu nổi, cặp mông thường ngày kín đáo bọc trong quần âu giờ đã ve vẩy trước mắt hắn. Theo chuyển động mà rung rinh như thạch trái cây.

Cả người Đường Niệm giờ đã phủ một tầng mồ hôi thơm, da thịt bóng nhẵn căng mẩy.

Ruột kết sau một tràng xuyên phá dai dẳng cuối cùng chỉ có thể chào thua yếu ớt mở ra bao bọc lấy đầu cặc lớn. Đường Niệm mắt trợn lớn, miệng há ra nước bọt chảy dài xuống chiếc cổ trắng nõn. Chiếc lưỡi đỏ hồng thè ra, mắt cậu cũng trợn trắng, chỗ đó đặc biết nóng bỏng, quy đầu nóng như sắt nung khi xuyên vào lại càng bỏng rát. Đường Niệm hét lên rên rỉ vô nghĩa.

" Ô ô... Hức nóng....bị phỏng mất"

Dường như đã mất trí, trong đầu trợ lý bây giờ chỉ còn cảm giác nóng rát của dương vật xâm chiếm lấy cơ thể, cảm giác vừa nhục nhã nhưng cũng vừa...sướng.

Trợ lý thanh thuần cơ thể bị huấn luyện đến hư hỏng a a rên rỉ đứt quãng như một dâm phụ đang vụng trộm ngoại tình.

Đây là khoái cảm lần đầu Đường Niệm được cảm nhận, không phòng bị trước mà dễ dàng bị dụ hoặc.

Thấy nam trợ lý đã bị cặc bự làm cho mụ mị, hắn nhếch mép cười tà. Lại càng nện phành phạch vào bên trong, cơ vòng mút lấy quy đầu bị kéo ra rồi lại thụt vào. Thành ruột đã như có như không mà in dấu của kẻ hiếp dâm. Hắn ra sức nện vào, muốn trong và ngoài đều phải nhớ đến hình dạng của hắn, chỉ cần Đường Niệm thấy sẽ liền lên cơn hứng tình phủ phục trước dương vật mà dạng chân cầu xin hắn đâm vào.

Vị chủ tịch lịch lãm trong mắt bao người giờ đây lại điên đảo khao khát trợ lý nhỏ bé, mặc kệ hậu quả mà rong ruổi chỉ muốn chết trên người người này.

Đường Niệm một tia lý trí cũng chẳng còn, đã không kìm nén được âm thanh dâm đãng phát ra nữa, thanh âm cao vút cứ chảy ra từ khuôn miệng xinh đẹp bị bú mút đến sưng đỏ kia.

Lục Trạch Hàn càng đụ càng hăng, eo hông dập phạch phạch vào cái lỗ mất hồn của trợ lý, trợ lý đặc biệt thông minh nhanh nhẹn giờ chỉ có thể há miệng rên rỉ dâm tục ngoan ngoãn làm bao cặc cho người đàn ông. Ruột thịt đã sớm sưng đỏ nóng bỏng đến cực điểm.

Cuối cùng sau mấy trăm lần nhấp, dương vật dữ tợn vừa vặn chui tọt vào cơ vòng xả hết đống tinh dịch tanh hôi vào trong ruột thịt mỏng manh của trợ lý. Đường Niệm đã chẳng thể hét nữa, giọng khàn khàn rên rỉ the thé như không còn sức lực.

Lục Trạch Hàn xả hết tinh dịch vào bên trong, nhắm mắt thoải mái cảm nhận nhiệt độ ấm nóng khoan khoái bên trong lần cuối rồi từ từ rút ra. Âm thanh phát ra một tiếng "Póc" giữa không gian chỉ có tiếng thở cùng mùi thơm của Đường Niệm và hóc môn nam tính đặc quánh của Lục Trạch Hàn. Mùi đàn ông như muốn thấm vào từng chân tơ kẽ tóc của Đường Niệm, muốn len lỏi vào sâu hơn, như muốn mùi hương của chủ tịch bám mãi không thôi, ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra người này là của hắn, chỉ một mình hắn.

Lỗ thịt lần đầu được khai trai không khép lại được, bất lực để tinh dịch ồ ạt chảy ra ngoài. Bản thân Đường Niệm đã vì sướng quá mà ngất đi, nhịp thở dần ổn định đều đều. Thấy cậu đã ngất nhưng dương vật hắn vẫn còn cứng ngắc ngóc đầu dậy lần nữa, bộ dạng thê thảm của Đường Niệm khiến hắn cũng không đành lòng.

Chủ tịch nhẹ nhàng áp mặt vào tấm lưng mảnh mai của trợ lý, im lặng nghe tiếng trái tim cậu đập thình thịch, đành tự an ủi thêm vài lần rồi mới thong thả bế người đang bất tỉnh nhân sự vào phòng tắm, lần nữa tắm rửa sạch sẽ.

_______

Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, Đường Niệm khẽ cựa mình, cảm giác đau nhức lan khắp cơ thể khiến cậu sững lại. Một giây sau, mọi ký ức của đêm qua ập về như sóng lớn. Cậu chậm rãi nghiêng đầu, người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn, đường nét khuôn mặt sắc sảo dưới ánh sáng càng thêm cuốn hút.

Đường Niệm siết chặt bàn tay, bắt buộc bản thân phải lấy lại bình tĩnh. Không thể hoảng loạn, càng không thể để bản thân rơi vào tình cảnh khó xử hơn. Cậu rón rén rời khỏi giường, cố gắng không đánh thức Lục Trạch Hàn. Bước chân có chút loạng choạng nhưng cậu vẫn kiên trì chịu đựng, nhặt từng món đồ bị vương vãi trên sàn, mặc lại bộ vest đã được ủi phẳng từ hôm qua.

Sau khi chỉnh trang bản thân, Đường Niệm hít sâu một hơi, ép mình vào khuôn khổ của một trợ lý chuyên nghiệp. Cậu nhanh chóng kiểm tra lịch trình, đảm bảo mọi thứ được sắp xếp chu đáo cho buổi tiệc sắp diễn ra. Khi chắc chắn rằng không còn sơ sót gì, Đường Niệm quay lại nhìn Lục Trạch Hàn lần cuối. Người đàn ông vẫn không có dấu hiệu thức dậy.

Cả ngày hôm đó, Đường Niệm luôn cố gắng giữ biểu cảm bình tĩnh, nhưng cơ thể cậu lại không thể hoàn toàn nghe theo lý trí. Mỗi bước đi đều khiến eo cậu âm ỉ đau, nhưng cậu vẫn duy trì dáng vẻ đoan chính, hoàn thành tốt công việc của một trợ lý.

Lục Trạch Hàn thì hoàn toàn không tỏ vẻ gì khác lạ. Hắn vẫn phong độ, vẫn bình thản như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Điều đó khiến Đường Niệm cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng có một chút gì đó khó tả trong lòng.

Buổi sáng, cậu đã rời đi trước khi hắn tỉnh dậy, tự nhắc nhở bản thân rằng tất cả chỉ là một sai lầm. Nhưng khi đối diện với hắn suốt cả ngày, cậu lại không thể gạt bỏ hoàn toàn cảm giác bất an.

Mãi đến khi bữa tiệc tối kết thúc, cậu mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Đến đây là xong rồi. Bọn họ sẽ lên máy bay trở về, mọi thứ sẽ quay lại quỹ đạo vốn có. Cậu chỉ là một trợ lý, còn hắn là chủ tịch cao cao tại thượng. Đêm hôm đó... tốt nhất nên coi như chưa từng tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top