Chap 5: Trừng Trị

  Trên đường về thì bỗng cậu gặp một đám người cao to mặc áo vét đen, đeo mắt kính, nhìn giống như giang hồ thứ thiệt vậy. Thấy cậu một tên lập tức bay tới đá vào ngực cậu, cũng may là cậu phản ứng nhanh đã né được và tặng cho tên đó một cước ngay vào hạ bộ khiến hắn quằn quại dưới đất, tên thứ hai vừa định xông lên thì một người chạy như bay tới cản lại, quay về phía cậu cúi đầu nói:

- "Thưa cậu chủ! Cho tôi xin lỗi!" - người áo đen đó lên tiếng

Những kẻ khác đứng hình rồi bắt đầu run rẫy nhìn cậu, thấy vậy cậu lên tiếng:

- "Không sao đâu! Tôi cũng chưa bị gì!" -cậu xua tay ý bảo không có gì

- "Dạ! Thưa cậu chúng nó chỉ ở công ti mà cậu thì không hay tới nên bọn nó không biết, đã nhận vụ này mà không thông qua tôi, xin cậu chủ tha lỗi! Còn tụi mày qua đây xin lỗi cậu chủ nhanh lên!" - người đó quay qua quát mấy tên nãy giờ đứng như trời trồng.

- "DẠ CHÚNG TÔI XIN LỖI CẬU CHỦ" - mấy tên đó quỳ xuống đồng thanh đáp

- "Không sao, các anh đứng dậy đi! Tôi không sao! Mà nhớ không lầm thì công ti của ba tôi và Công Ty Vệ Sĩ chứ đâu phải ĐÁNH THUÊ!" - Cậu nghiêm giọng

- "Dạ vì tiền của khách đưa nhiều quá nên chúng tôi mới ... " - một tên trong đám ấp úng

- "Vì tiền mà không màng đúng sai? Vì tiền mà đi đánh người khác không cần biết là người ta tốt hay xấu? " - cậu quát

- "Xin cậu bớt giận, về công ti tôi sẽ phạt bọn nó" - người áo đen ban nãy thấy tình cảnh không tốt bèn lên tiếng cầu xin. Vì bình thường cậu chủ rất dễ gần, dễ thương nhưng khi đã giận lên thì vô cùng đáng sợ

- "Ai là người thuê các anh đánh tôi?" - cậu lạnh giọng

- "Dạ người đó tên là Mỹ Ngọc" - một tên trả lời

- "MỸ.NGỌC?!?!" - cậu gằng giọng

Ngay lúc này cậu lại nảy ra một ý

- "Tôi sẽ cho các anh lấy công chuộc tội!" - cậu nói, mắt quét một lượt những người đó

- "Dạ vâng! Xin cậu cứ nói" 

- "Hãy bắt cô ta lại, nhốt vào một căn phòng tối, phải nhớ là thật tối, thả gián và chuột vào trong đó thật nhiều, nhốt cô ta đến 12h đêm nay mới thả trong thời gian đó không cho ăn!" - cậu lạnh lùng ra lệnh

Những người kia nghe mà lạnh sóng lưng, một tên lên tiếng hỏi

- "Hình phạt này có hơi nặng không ạ? "

- "Không hề, trên trường tôi đã NHỊN cô ta đủ rồi, giờ còn thuê người đánh tôi, tôi nhất định không tha" - cậu trừng mắt

- "Nếu cô ta đánh cậu, chúng ta chỉ cần đánh lại là được rồi" - hắn vẫn chưa chịu im

- "Nghe này, một con CHÓ cắn mình, mình mà cắn lại nó, chẳng khác nào mình cũng là CHÓ. Mình phải đối xử với nó như cách đối xử với một con CHÓ" - cậu nhếch môi cười - "Giờ thì đi đi, và nhớ không cho ba tôi biết!" - nói rồi cậu quay đi

Một tên lấy điện thoại tìm số cô, gọi tới

"Alo" - cô bắt máy

"Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ, cô tới công viên gần trường đưa tiền cho chúng tôi"

"15 phút nữa tôi tới" - cô ta bỏ điện thoại xuống, cười ha hả.

Sau 15 phút, cô ta đã có mặt đúng như lời nói, vừa tới cô liền bị bọn chúng vây quanh, chụp thuốc mê, khiến cô bất tỉnh, bọn chúng đem cô tới ngôi nhà hoang, không xa thành phố lắm, bọn chúng mua thật nhiều gián và chuột thả vào trong phòng, bọn chúng định khóa cửa thì một tin nhắn từ cậu bảo họ nhét 1 chiếc đèn pin vào tay cô ta, bọn họ làm theo không dán ý kiến.

Khi tỉnh dậy thì cô cảm thấy tay mình nhột nhột, mở mắt ra thì thấy mọi thứ đều rất tối, không thấy được gì, thấy tay mình có vật gì giống đèn pin, vừa bật lên thì "Á...Á...Á" thấy xung quanh toàn là chuột và gián cô ta sợ đến ngất đi.

- NHÀ ANH - 

Anh đang lướt facebook, "ting" khung chat hiện lên với tên là Duy Vương Nguyễn 

" Sáng nay tao thấy mày lạ lạ, có gì kể tao nghe coi có giúp được gì không! Bạn bè mà"

"Để sáng mai tao với mày đi ăn sáng! Tao kể sau, giờ tao mệt rồi, không muốn nói chuyện nữa" - anh mệt mỏi trả lời, rồi tắt máy leo lên giường, loay hoay mãi cũng không tài nào ngủ được. Anh cứ nghĩ mãi đến việc của cô và cậu, rồi thiếp đi trong sự mệt mỏi.

 - NHÀ CẬU - 

- "Con à! Xuống ăn cơm nè!" - tiếng mẹ gọi cậu từ dưới bếp

- "DẠ CON XUỐNG LIỀN"- nói xong liền một mạch chạy xuống, cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, một bữa cơm gia đình đúng nghĩa, vô cùng ấm áp và hạnh phúc bỗng nhiên mẹ cậu hỏi

- "Sáng nay thấy chàng nào đèo con đi học vậy? Con rể của mẹ đó hả?" - bà cười hiền

- "Ù uôi! Thằng nhóc này mới vào trường mà đã kiếm được con rể cho ba rồi à! Giỏi quá ta" - ông cũng hùa theo chọc cậu

- "Mẹ này, cả ba nữa! Anh ấy học lớp 12, chỉ là bạn bình thường thôi, do nhà ảnh gần nhà mình nên mới chở con đi học chớ bộ" - cậu đỏ mặt

- "Rồi rồi! Không chọc con nữa! Giờ ăn cơm đi" - mẹ cậu lên tiếng rồi cả 3 người cùng cười tươi.

- 12h -

Lúc này cô vẫn ngất chưa tỉnh dậy, mấy người vệ sĩ xuất hiện đưa cô ra công viên lúc nãy, để cô ở đó, tạt một ly nước làm cô tỉnh dậy rồi lập tức bỏ đi! Cô tỉnh dậy, sự sợ hãi vẫn còn nhưng không biết vì sao mình đến được đây? Cô lồm cồm ngồi dậy, ráng gọi taxi rồi về nhà.

---------------Hết chương 5 ------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: