Chương 2...
"Tiểu Hiên"
Bên tai truyền đến tiếng gọi, Tiểu Hiên theo phản xạ vốn có quay đầu nhìn. Cậu nhận ra người đến là thư ký của Nghiêm Dương, cậu đã từng gặp anh ta vài lần.
"Em làm gì ở đây vậy?"
Tiểu Hiên mỉm cười, "Em đến... hóng gió một chút". Cậu biết lời này nói ra không có tính thuyết phục chút nào nhưng ngoài lý do này ra cậu không nghĩ ra được cái nào hay hơn nữa.
Cậu biết anh ta đang lo sợ cậu sẽ nhảy xuống, dù sao thì tư thế lúc này của cậu thật sự rất nguy hiểm. Người ngồi trên vách núi nhưng hai chân đã đung đưa ra ngoài, chỉ cần một chút sơ sẩy cậu liền lập tức có thể rơi xuống dưới.
"Em không có ý định nhảy xuống đâu, em thật sự chỉ là muốn hóng gió chút thôi"
Lời này là thật. Tiểu Hiên thật sự không mang theo ý định tự sát mà đến đây. Cậu cần giải sầu, nơi này rất thích hợp, cho nên liền đến. Chỉ đơn giản vậy thôi.
"Em sẽ ở bên anh thật lâu thật lâu, đến khi anh già rồi em vẫn sẽ ở bên cạnh anh"
Tiểu Hiên vẫn không quên lời hứa lúc kết hôn, cho nên cậu sẽ không nuốt lời, cậu nhất định sẽ ở bên cạnh Nghiêm Dương thật lâu thật lâu. Vậy cho nên cậu không thể nhảy xuống đó được.
Người thư ký kia dường như không tin tưởng cậu lắm, anh ta vẫn đứng yên ở đó nhìn cậu. Tuy lời gì cũng không nói nhưng kì lạ là có thể khiến cho người ta có cảm giác an tâm. Con người này lúc nào cũng bày ra một bộ dáng cứng nhắc khó gần, làm việc như một cỗ máy vô cảm. Tiểu Hiên không nghĩ đến anh ta cũng có một khía cạnh ấm áp như vậy.
Hai người cứ như vậy duy trì im lặng, không biết qua bao lâu Tiểu Hiên mới lên tiếng: "Anh đưa em về nhà được không?"
Sau đó cậu được đưa về nhà, trước khi xuống xe, vị thư ký kia nói: "Có một số chuyện, nếu như đã quá mệt mỏi thì đừng cố gắng gượng nữa. Tôi không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi hi vọng em sẽ có sự lựa chọn đúng đắn cho mình. Rửa mặt rồi ngủ một giấc, khi thức dậy mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi"
Tiểu Hiên mỉm cười, "Cảm ơn anh"
Đợi sau khi thư ký rời đi, Tiểu Hiên hít sâu một hơi sau đó thở ra thật mạnh. Cậu bước vào nhà, bên trong chẳng có ai, Nghiêm Dương vẫn chưa trở về. Tiểu Hiên đã sớm đoán được, cho nên cũng không thất vọng. Cậu không quản quần áo trên người bám đầy bụi bẩn cùng sương lạnh mà đi đến phòng ngủ ngã nhào lên giường, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, hiện tại cậu chỉ muốn ngủ.
Đồng hồ tích tắc trôi qua, Tiểu Hiên xem ra rất mệt mỏi, cậu ngủ đến quên hết trời trăng mây gió, ngủ liền mấy tiếng còn chưa chịu dậy.
Khi cậu lần nữa mở mắt ra ngoài thì ngoài trời đã tối muộn, Tiểu Hiên muốn trở người thì phát hiện eo đang bị giữ chặt. Nghiêm Dương không biết đã về từ lúc nào, trên người đã tắm gội thay một bộ đồ thoải mái, mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, cả người thơm ngào ngạt, mùi sữa tắm. Hai tay anh một ôm eo một quàng vai cậu, đem cả người cậu ôm sát vào lòng anh.
Nhịp thở đều đều bên tai, Nghiêm Dương đã ngủ rất say rồi. Tiểu Hiên lưu luyến vòng tay quen thuộc này, đột nhiên muốn khóc to một trận. Nhưng nghĩ đến Nghiêm Dương làm việc vất vả nhiều ngày mới được ngủ tử tế, khóc sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi. Thế là cậu đè xuống xúc động, rúc vào lòng anh, đáp lại cái ôm của Nghiêm Dương một cách nhẹ nhàng.
Một lúc sau, Tiểu Hiên lui ra muốn tắm gội thay quần áo. Cả ngày hứng gió đông lạnh lẽo, cậu còn chưa có rửa mặt đâu. Thế nhưng vừa cử động, giọng Nghiêm Dương đã truyền đến: "Tiểu Hiên làm sao thế? Ngủ đi em..."
Tiểu Hiên cho rằng Nghiêm Dương đã tỉnh giấc, cậu nói: "Tiểu Dương, em có chuyện..."
Lời chưa dứt, vòng tay Nghiêm Dương đã siết lấy eo cậu, mặt chôn ở cổ cậu, khàn khàn nói: "Anh buồn ngủ quá, đợi anh dậy đã nhé...", nói xong thì ngủ mất.
Tiểu Hiên lặng người, cậu nhìn trần nhà, thở dài một tiếng sau đó nhẹ giọng đáp: "Được..."
Sáng hôm sau, Tiểu Hiên dậy sớm nấu bữa sáng. Cậu đã nhiều ngày không ăn sáng, vốn cũng không có khẩu vị. Nhưng hiếm khi Nghiêm Dương ở nhà, cho nên cậu muốn ăn cùng anh. Hai người đã lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm.
Trù nghệ của Tiểu Hiên là được mẹ dạy từ nhỏ cho nên chuyện thái rau cắt cá đương nhiên vô cùng thuần thục, rất ít khi cắt trúng tay. Vậy mà hôm nay lưỡi dao vô tình lại cắt trúng tay cậu. Kỳ lạ là cậu không hề thấy đau, máu rơi xuống nhiễm đỏ một mảng thớt. Tiểu Hiên nhìn máu ở ngón tay, lại nhìn lưỡi dao bên cạnh, tại sao không đau nhỉ?
Cậu cầm dao lên, cắt thêm một đường ở ngón bên cạnh, máu túa ra rơi xuống càng nhiều. Ngón tay chuyển sang màu sắc nhợt nhạt, vẫn là không có cảm giác đau. Tiểu Hiên vặn mở vòi nước, đem hai ngón tay thon dài rửa trôi dòng máu, sau đó tìm băng keo dán lại như không có chuyện gì tiếp tục nấu nướng.
Đồng hồ điểm 08 giờ 01 phút Nghiêm Dương mới tỉnh giấc, anh đơn giản đánh răng rửa mặt ăn sáng cùng cậu. Bầu không khí trước kia đã trở lại, Tiểu Hiên rất vui vẻ. Cậu không muốn bàn luận thêm về điều gì nữa, chỉ muốn hưởng thụ yên bình lúc này.
Nghiêm Dương chú ý đến ngón tay dán băng của cậu, lập tức hỏi: "Tay em làm sao vậy?"
Tiểu Hiên cười nói: "Em không chú ý nên cắt trúng tay, anh đừng lo lắng, em không đau chút nào hết đó"
Lời này là nói thật, cậu không cảm thấy đau nhưng trong mắt Nghiêm Dương đã nhuốm đầy đau lòng. Anh nắm lấy tay cậu, đưa đến bên miệng hôn lên một cái.
"Sau này phải cẩn thận có biết không, tay ngọc ngà của bảo bối anh bị thương thế này phải làm sao đây"
Thấy được sự quan tâm lo lắng của anh, Tiểu Hiên rất hạnh phúc. Những chuyện xảy ra cứ xem như một giấc mộng dài đi, Nghiêm Dương của cậu đã về nhà, cậu không muốn truy vấn nữa.
Nhưng không như Tiểu Hiên mong mỏi, những chuyện không vui ấy không trôi qua lặng lẽ mà trở thành cơn ác mộng đến tìm cậu mỗi đêm. Cậu sợ Nghiêm Dương biết chuyện sẽ lo lắng, cảm thấy bản thân cũng không có gì đáng lo ngại cho nên liền giấu anh, lặng lẽ đi mua rất nhiều loại thuốc ngủ mới lên giường nằm.
Chuyện này kéo dài đến một tháng sau kỳ nghỉ tết, Tiểu Hiên vẫn chưa tìm được công việc mới. Cậu viết rất nhiều đơn xin việc, tham khảo rất nhiều trang uy tín nhưng không có bất cứ công ty nào hồi âm cho cậu cả. Tiểu Hiên đã liên hệ với bộ phận tuyển dụng của những công ty ấy nhưng bọn họ ai cũng ngập ngừng điều gì đó, lảng tránh vấn đề của cậu, bảo cậu hãy nhẫn nại chờ đợi thông báo.
Tiểu Hiên đoán ra có lẽ mình bị phong sát rồi nhưng cậu không biết mình đã đắc tội ai. Cho nên thôi không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cứ chờ đợi vậy. Nghiêm Dương vẫn công tác như thường, anh vẫn chưa biết chuyện công việc của Tiểu Hiên. Cậu cũng không muốn nói, thế là nó cứ như vậy bị chôn vùi không ai để ý.
Mỗi khi Nghiêm Dương rời khỏi, Tiểu Hiên dường như biến thành một con người khác. Nụ cười vui vẻ trên mặt biến mất, đổi lại một bộ dáng cô tịch trầm uất.
Dạo gần đây cậy hay làm những việc bản thân không đoán trước được. Chẳng hạn như lúc rửa chén sẽ đập vỡ một cái bát, sau đó dùng mảnh vỡ cắm vào tay mình. Hoặc khi đang tắm sẽ dùng sức đập đầu vào tường rồi té nhào ra xuống đất. Những chuyện đại loại vậy lúc xảy ra Tiểu Hiên hoàn toàn không nhận thức được, đến khi tỉnh táo lại thì cậu đã làm xong cả rồi.
Chưa kể cậu còn nôn ra máu. Cái này cậu biết nguyên nhân, là do nhiều ngày không ăn dẫn đến niêm mạc trong thực quản bị tổn thương, cho nên mới có tình trạng nôn ra máu.
Nghiêm Dương không biết sự tình, anh thấy cậu ngày càng gầy đến trơ xương liền đi đến ôm cậu rồi đau lòng nói: "Tiểu Hiên, em đừng giảm cân nữa, em đẹp lắm rồi"
Dạo trước Tiểu Hiên muốn theo trào lưu trên mạng, luôn tìm cách giảm cân để có vóc dáng thật gầy, Nghiêm Dương luôn ủng hộ sở thích của cậu nên không ý kiến. Nhưng gầy đến mức này thì không tốt chút nào, ôm vợ trong lòng mà xót ơi là xót.
Thật ra cậu không phải nhịn ăn mà là cậu không có khẩu vị. Có Nghiêm Dương ở nhà còn miễn cưỡng vui vẻ cùng anh ăn vài miếng, sau khi Nghiêm Dương đi rồi, cậu cả ngày chỉ uống nước thay cơm.
Tiểu Hiên sợ hãi khi ở nhà một mình, cậu biết nếu cứ tiếp tục thế này mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn. Bản thân cậu đã xảy ra vấn đề, cậu không thích trạng thái tâm lý của bản thân hiện tại nhưng cậu không còn cách nào khác.
Những việc trước đều để lại trên người cậu những vết thương nhỏ. Tiểu Hiên có thể lấp liếm chúng bằng những lý do như bất cẩn hay sự cố. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như cậu lại làm gì mà bản thân không thể cứu vãn thì sao?
"Em sẽ ở bên anh thật lâu thật lâu, đến khi anh già rồi em vẫn sẽ ở bên cạnh anh"
Cậu còn phải thực hiện lời hứa với Nghiêm Dương, cậu không thể để bản thân xảy ra chuyện được.
Tiểu Hiên cẩn thận suy xét, có lẽ do cậu đã không giao tiếp với mọi người bên ngoài trong thời gian dài rồi cho nên mới thế này. Cậu đi đến cửa hàng tiện đang tuyển nhân viên, xin vào làm việc bán thời gian, hi vọng như thế có thể giúp cậu thoát khỏi trạng thái tịch mịch của mình.
Nhưng vận may không chào hỏi cậu, vận xui lại cứ bám theo cậu. Gã cháu trai của lão giám đốc vô tình đi ngang qua, bắt gặp cậu đang là việc thế là lại chạy đến trước mặt Tiểu Hiên ra vẻ. Hắn nói những lời rất khó nghe, Tiểu Hiên nghe được chữ có chữ không. Mây đen u ám ám được cậu đè xuống lại bị hắn làm cho bay lên đầy đầu, che mờ đầu óc Tiểu Hiên, khiến cậu cảm thấy rất ghê tởm.
Tiểu Hiên trốn trong nhà vệ sinh, lại nôn ra máu. cậu u uất muốn gọi cho Nghiêm Dương, vừa nhấn số lại nghĩ tới anh đang bận, thế là cất luôn điện thoại, tự mình trấn an rồi tiếp tục làm việc.
Buổi chiều sau khi tan ca, Tiểu Hiên lặng lẽ một mình bước đi trên phố, bắt một chiếc xe đi đến ngọn núi ngoài ngoại ô. Từ lần trước sau khi gặp lại vị thư ký ở đây, tần suất cậu trốn đến nơi này ngày càng nhiều, tinh thần cũng từng chút một tệ đi.
Tiểu Hiên không để ý, cậu nhìn ra xa xăm, phía dưới thành phố bắt đầu lên đèn rồi, có lẽ Nghiêm Dương cũng sắp về đến nhà. Kỳ lạ là lần này cậu không vội quay về mà chỉ an tĩnh ngồi đó ngẩn người một lúc thật lâu.
Trên vách núi vốn dĩ cỏ dại xanh tươi, nơi cậu ngồi vì bị đè ép mà biến thành một mảng khô cằn cỗi, lõm xuống một chút. Tiểu Hiên ngồi ở đó thật lâu. Mặt trời xuống núi, từ chiều tà chuyển sang đêm đen, Tiểu Hiên vẫn không lay chuyển, cậu như một bức tượng gỗ ngồi bất động ở đó.
Điện thoại trong túi vang lên inh ỏi cũng không quấy rầy được tới cậu. Không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ đến, Tiểu Hiên cũng không để tâm, cứ mặc kệ nó không biết mệt mà kêu gào không thôi.
Đến khi cậu lấy lại được tâm trí, điện thoại đã reo đến lần thứ 21. Tiểu Hiên từ tốn đứng dậy, phủi đất trên người xuống, sau đó chậm rì rì xuống núi. Chuông điện thoại lần nữa vang lên, lần nữa Tiểu Hiên nhấc máy: "Alo?"
Bên kia, giọng nói đầy gấp gáp của Nghiêm Dương vang lên: "Tiểu Hiên, em đang ở đâu? Sao vẫn chưa về nhà? Anh gọi cho em rất nhiều cuộc gọi nhỡ sao không bắt máy? Em có sao không? Tiểu Hiên, em đừng dọa anh, anh lo lắng đến sắp phát điên lên rồi đây! Alo? Này, em có đang nghe máy không, Tiểu Hiên?"
Tiểu Hiên đáp: "Em đang nghe mà"
"Em đang ở đâu, anh lập tức đến đón em về nhà", Nghiêm Dương sốt ruột nói. Tiểu Hiên ngược lại từ chối: "Không cần đâu, em không sao, có thể tự về được mà"
Để anh lái xe xa như vậy đến đón sẽ gây phiền toái cho anh. Chi bằng cậu tự bắt xe về nhà.
Nghiêm Dương đã nhận ra điều bất ổn, anh nghiêm nghị: "Không, anh muốn đến đón em, nói anh biết em đang ở đâu nào"
"Em thật sự có thể tự về mà, không cần phiền phức như vậy"
Lần này Nghiêm Dương thật sự nhíu chặt chân mày lại: "Tiểu Hiên, em có phải đã quên chúng ta đã kết hôn và anh là chồng của em không?"
Tiểu Hiên thoáng ngạc nhiên, "Em... em không có"
"Vậy tại sao em lại giữ phép với anh, còn khách sáo như vậy nữa, anh sẽ giận đấy"
Tiểu Hiên nghe thấy anh nói vậy, liền khẩn trương: "Không, em không có, anh đừng giận em"
Vì sợ Nghiêm Dương sẽ giận, cho nên Tiểu Hiên liền thỏa hiệp, nói cho anh biết mình đang ở đâu. Nghiêm Dương nghe được địa chỉ, bảo cậu đứng đợi ở đó anh sẽ lập tức đến ngay.
Trên đường đi, Nghiêm Dương không ngừng suy nghĩ trong đầu về sự kỳ lạ của Tiểu Hiên dạo gần đây. Trong lòng anh thấy bất an không thôi, bảo bối nhỏ của anh hình như có chuyện giấy anh. Hơn nữa còn là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Nghiêm Dương đến đón cậu. Tiểu Hiên vẫn như cũ bày ra bộ dáng vui cười chẳng khác thường ngày, chỉ là lần này anh đã tinh tế phát hiện ra thần sắc của cậu có điểm không đúng.
Buổi tối, Nghiêm Dương ôm Tiểu Hiên trong lòng, dỗ dành cậu ngủ, còn bản thân thức trắng cả một đêm. Anh dành một đêm này suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra gần đây và cách hành xử kỳ quái của cậu.
Để chứng thực suy nghĩ của mình, ngày hôm sau Nghiêm Dương đã xin nghỉ phép rồi giả vờ đi làm như mọi ngày. Đến khoảng gần trưa, anh lén lút trở về nhà, thông qua cửa sổ mà quan sát Tiểu Hiên.
Anh thấy được bộ dạng của cậu khi anh đi vắng thì không khỏi kinh sợ, cơn đau vô danh từ buồng tim truyền tới thắt chặt đau đớn.
Buổi trưa, Tiểu Hiên thay quần áo ra khỏi cửa, cậu không phát hiện Nghiêm Dương đã trở về. Nghiêm Dương cũng không biết cậu định đi đâu, anh chỉ lặng lẽ bám theo, tới khi thấy cậu mặc đồng phục ở cửa hàng tiện lợi thì mới khựng người.
Rốt cuộc chuyện gì đã ra?
Nghiêm Dương trở về nhà, tìm kiếm lục lọi khắp nơi phát hiện ra một mớ thuốc ngủ các loại dưới đáy hộc tủ ti vi cùng với một số tờ đơn xin việc vẫn chưa viết xong. Nghiêm Dương tìm thấy laptop của Tiểu Hiên, mở ra lịch sử truy cập các trang web và thư mục ưu tiên trong ổ đĩa máy tính. Lúc này anh mới biết Tiểu Hiên đã mất công việc ở công ty cũ, chuyện này đã gần hai tháng, là trước khi kì nghỉ tết diễn ra.
Anh ngẫm nghĩ lại thời gian đó một chút. Đó là thời điểm bận rộn nhất trong năm, bản thân anh cũng sứt đầu mẻ trán không ít với dự án cuối năm. Giám đốc của bộ phận thiết kế đã về hưu sớm, cuối năm không kịp tuyển dụng thêm người, bộ phận thiết kế tạm thời vắng người quản lý. Cấp trên lại giao cho Nghiêm Dương đảm nhiệm luôn vai trò ấy, thế là anh phải xoay sở hai bộ phận cùng lúc, áp lực cùng công việc gấp đôi.
Chưa kể bên phía đối tác đột nhiên yêu cầu đòi đổi bản thân hợp đồng dù trước đó đã họp bàn thống nhất. Bên kia là công ty lớn, người đại diện lại kiêu ngạo khó chiều, cũng không thể đắc tội. Thế là lại phải họp bàn làm lại từ đầu. Nghiêm Dương thật sự bận đến tối mắt tối mũi, thời gian nghỉ ngơi gần như bằng không, đại đa số thời gian đều là ngồi trong văn phòng, đến nước cũng không có thời gian đi lấy.
Mỗi đêm anh đều tan ca rất muộn, người ta ngủ được một nửa giấc thì anh mới về đến nhà. Bảo bối của anh đã say giấc từ lâu rồi, em ấy dạo gần đây chắc cũng rất vất vả. Nghiêm Dương nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Tiểu Hiên trên giường, thật sự rất muốn ôm một cái cho đỡ nhớ. Nhưng khổ nỗi cậu không cho anh tắm đêm, mà cả người anh đều nhớp nháp mồ hôi, anh không muốn bản thân như vậy mà ôm lấy cậu.
Hơn nữa Tiểu Hiên trong thời điểm này có lẽ cũng rất mệt mỏi, chẳng may bị anh đánh thức thì sẽ khó ngủ lại. Thế là Nghiêm Dương mang một thân mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đi ngủ, còn rất dụng tâm cách ra một khoảng để không đánh thức Tiểu Hiên.
Sáng hôm sau buổi họp diễn ra lúc 06 giờ 30 phút, Nghiêm Dương không có nói dối, anh thật sự rất vội vã.
Tiếp đến vài ngày liên tục phải tăng ca, Nghiêm Dương bận đến đau đầu nhức óc vẫn không có thời gian nghỉ ngơi. Đợi đến ngày họp tổng duyệt lại phát hiện bản báo cáo có lỗi sai. Nhìn cấp dưới đều đã gục dã như rơm rạ trong văn phòng, vậy là anh dành cả một đêm để làm lại bản báo cáo mới. Lúc hoàn thành thì đã là 04 giờ sáng. Nghiêm Dương ngủ được hai tiếng liền phải đi gặp khách hàng. Vội vội vàng vàng mua một bộ đồ mới rồi đến khách sạn đơn giản tắm rửa chải chuốt, Nghiêm Dương tự nhủ hết ngày hôm nay là được giải thoát.
Lúc trở về công ty bắt gặp vợ cùng con của thư ký mang cơm đến cho chồng. Mà vị thứ ký kia đang chở khách hàng về công ty của họ. Cho nên Nghiêm Dương vốn chỉ định nói để cô vợ biết mà vào ngồi chờ, bé con còn nhỏ xíu đứng đợi bên ngoài lâu cũng không tốt.
Nào ngờ bé con nhớ được mặt anh vừa gặp đã vui vẻ nhào đến đòi bế, mẹ của bé cũng vất vả lắm mới trụ vững được. Nghiêm Dương bất đắc dĩ phải ôm bé con một lúc. vậy mà bé con nghịch ngợm lại không chịu nằm yên, cứ nảy lên múa mây loạn xạ. Mẹ bé thấy vậy muốn đưa tay giúp đỡ lại vô tình để tay áo vướng vào đồng hồ Nghiêm Dương. Mùa đông khoác áo len nên sợi vải dày, bé con lại nháo loạn không yên, bọn họ vất vả lắm mới tháo ra được.
Nghiêm Dương đem bé con trả lại, sau đó sốt sắng làm sốt những công việc cuối cùng rồi nhanh như bay trở về nhà ôm vợ, anh cần sạc bù lại khoảng thời gian trống vắng trước đó.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là bắt đầu từ hôm ấy, Tiểu Hiên dần trở nên kỳ lạ hoặc thậm chí còn có thể sớm hơn như vậy.
Nghiêm Dương vốn không phải người tinh tế để ý tiểu tiết. Có rất nhiều việc nếu như không nói hay bộc lộ ra cho anh thấy thì anh sẽ không biết được. Hơn nữa dạo trước vì tăng ca nhiều ngày mà tinh thần không mấy minh mẫn, anh cũng không chú ý đến sự thay đổi của Tiểu Hiên.
Hiện tại nghĩ đến, cảm giác tự trách từng chút len lỏi ăn mòn tâm can. Nghiêm Dương hối hận vì để lỡ cuộc gọi của cậu. Có lẽ lúc đó Tiểu HIên đã rất sốc, cậu cần một người bên cạnh an ủi lắng nghe. Đêm hôm đó cậu đã muốn chia sẻ nỗi buồn cùng anh, vậy mà Nghiêm Dương lại khước từ nó.
Bây giờ nhớ lại mới phát hiện, kể từ lần đó, cậu đã không còn chủ động đề xuất chia sẻ câu chuyện của cậu với anh nữa.
Trái tim co rút dữ dội, đau đớn trào dâng trong lòng, Nghiêm Dương vì Tiểu Hiên mà đau lòng đến ruột gan quặn thắt. Anh lao ra khỏi nhà, vội vã chạy đến cửa hàng tiện lợi tìm kiếm cậu.
Thế nhưng đến nơi lại chẳng thấy Tiểu Hiên đâu. Nghiêm Dương gấp gáp hỏi nữ nhân viên, cô ấy ngơ ngác trả lời: "Cậu ấy... Cậu ấy nói không khỏe, xin tan ca sớm rồi"
"Cô có biết em ấy đi đâu không?"
Nữ nhân viên lắc đầu, thấy dáng vẻ Nghiêm Dương vừa lo lắng vừa gấp gáp, chú ý đến chiếc nhẫn trên tay anh là một cặp với chiếc nhẫn trên tay Tiểu Hiên, cô hỏi: "Anh là gì của cậu ấy?"
"Tôi là chồng em ấy"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top