Chương 5: THU PHỤC CHỦ TỊCH CẤM DỤC DÂM ĐÃNG (2)
Trần Lãng cũng không chịu thua, anh vốn là một người có sức lực lớn, từ bé đã luyện tập nhiều môn võ thuật nên anh dễ dàng tránh thoát khỏi Lưu Thừa Hiên bằng một cú thúc đầu gối lên bụng hắn.
Lưu Thừa Hiên chịu đau liền ôm bụng tránh ra. Trần Lãng ngồi dậy, gương mặt tuấn tú xanh mét, ánh mắt phẫn hận. Anh tức giận nói:
"Mày dám lặp lại lời mày nói lần nữa xem! Tao sẽ giết mày!"
Lưu Thừa Hiên cười khẩy, ánh mắt châm biếm. Hắn thong thả nói:
"Ờ tao lại sợ mày quá, phường đĩ điếm thứ cấp như hai anh em mày còn chẳng bằng con chó milu tao nuôi hồi nhỏ. Tao miễn cưỡng nhận mày làm chó của tao là tao đã nhượng bộ mày lắm rồi đấy nhé."
Trần Lãng hai mắt đỏ ngầu, mất kiểm soát rống lên:
"Tao giết chết mày!!"
Anh vùng dậy nhấc chân tính đạp thẳng vào mặt Lưu Thừa Hiên đang ngồi dưới đất.
"À, chẳng phải mày muốn cứu em mày sao?" Hắn chẳng chút sợ hãi nói.
Trần Lãng khựng lại động tác giữa không trung. Anh nhìn về phía Trần Sương đang dầm dề chảy nước dâm trên giường, y đang si mê nhìn Lưu Thừa Hiên, cuồng dâm la hét:
"Aghhhhh mày đừng có mà đánh Thừa Hiên, Thừa Hiên ơi mau đến đây địt con điếm chó của anh này ...ưmm... em nứng quá nứng quá nứng cái lỗ đít chó lắm rồi, hức...hức..."
Vừa dứt lời y uốn éo người, chà chà lỗ đít lên ga giường, ré lên như chó điên.
Lưu Thừa Hiên nứng cặc nhìn Trần Sương phát dâm, nuốt nước miếng cái "ực" rồi tiếp tục nhìn về phía Trần Lãng, nói tiếp:
"Mày không muốn biết lý do vì sao thằng em mày trở thành con đĩ thèm cặc như thế à?"
Trần Lãng mặt lạnh nhìn Lưu Thừa Hiên, chấp nhận thoả hiệp nhưng giọng điệu vẫn còn đay nghiến lắm:
"Nói nhanh, khôn hồn thì khai thật cho tao."
"Được, đến gần đây, tao nói nhỏ cho mày nghe." Lưu Thừa Hiên cười cười.
"Lại gần rồi mày tấn công tao?"
"Thì mày cứ đề phòng tao, mày biết võ mà, một khi mày đã đề phòng thì còn để tao đụng được vào người mày sao?" Lưu Thừa Hiên ra sức dụ dỗ.
Trần Lãng nghĩ cũng thấy có lý, hắn yếu hơn anh còn lùn hơn anh một khúc, có thể làm gì được anh chứ. Anh từ từ tiếp cận Lưu Thừa Hiên, dáng vẻ hết sức đề phòng.
"Gần nữa đi, mày không muốn biết sao?"
Khi hai người cách nhau khoảng hơn 20cm thì Trần Lãng dừng lại, tỏ vẻ không muốn lại gần Lưu Thừa Hiên thêm nữa. Anh lạnh lùng hỏi:
"Vậy được chưa?"
Lưu Thừa Hiên một bụng đen tối, ngoài mặt mỉm cười:
"Được rồi, mày ngồi xuống đi, tao nói cho mày nghe."
Trần Lãng cũng gần như nhịn hết nổi mấy cái yêu cầu vớ vẩn của Lưu Thừa Hiên. Anh nửa quỳ xuống, mặt đối mặt với Lưu Thừa Hiên, chịu đựng nói:
"Bây giờ thì nói nhanh lên."
Lưu Thừa Hiên cười tươi:
"Thực ra, Trần Sương bị..."
Trần Lãng căng thẳng lắng nghe Lưu Thừa Hiên, đang chờ hắn nói hết câu, đột nhiên người trước mặt "phụt" một tiếng, một bãi nước miếng phun thẳng lên mặt anh.
Trần Lãng bất ngờ bị tập kích, anh mở miệng ra định mắng chửi thì một giọt nước miếng chui vào miệng anh. Anh vội vàng móc khăn tay trong túi ra điên cuồng lau mặt, cảm thấy còn quá dơ bẩn nên anh chạy thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt, một bộ dạng vội vã vô cùng.
Lưu Thừa Hiên nhìn Trần Lãng bị chứng sạch sẽ cuống cuồng làm sạch gương mặt đầy nước miếng của hắn. Tuy hắn phun có hơi bị lệch, không chuẩn xác vào miệng của Trần Lãng nhưng hắn đã kịp thấy một giọt nước miếng chảy vào miệng anh.
Lưu Thừa Hiên xảo trá cười, cuộc vui bây giờ mới thực sự bắt đầu!
Hắn nhân lúc không có mặt Trần Lãng, tiến lại gần Trần Sương đang lấy đít chà giường. Y thấy Lưu Thừa Hiên lại gần thì vẻ mặt vui mừng vô cùng, miệng cười hề hề dâm đãng nói:
"Chủ nhân ơi đĩ chó cái nhớ anh quá, nhớ con cặc thơm mùi tinh dịch của anh lắm...đụ em đi, nè nè, đít chó của em nứng ngứa muốn phọt hết nước dâm rồi đây này, ưmmmmm!!!" Y vừa nói vừa ưỡn lưng lên cao nhất để khoe con cặc hồng hào đang xè xè phun tinh và lỗ đít mấp máy mời đụ. Nếu không có xích sắt ở tay chân chắc y còn chẳng ngại vừa múa dâm vừa lắc cái mông đĩ đượi.
Lưu Thừa Hiên nhìn Trần Sương vã hết cả mồ hôi ra làm trò chỉ để được hắn đụ địt thì bỗng dưng mủi lòng thương. Hắn mút ngón trỏ của mình rồi thọc vào cái miệng nhễu nhãi của y.
Trần Sương nếm được chút vị nước miếng của Lưu Thừa Hiên thì ngay lập tức co giật, đến đầu ngón chân cũng co quắp lại, hai mắt trợn trừng. Y mút ngón tay hắn chùn chụt như mút cặc, cái lưỡi không ngừng quấn lấy đầu ngón tay, vẻ mặt si mê rồ dại.
Lưu Thừa Hiên dùng tay còn lại vỗ vỗ má của Trần Sương, ra vẻ an ủi:
"Chó Sương Sương chịu khó chờ anh chút nha, chốc nữa cưng sẽ được chơi với một người bạn mới, tha hồ mà sung sướng."
Hắn vừa dứt lời, "cạch" một tiếng, Trần Lãng từ nhà vệ sinh bước ra. Lưu Thừa Hiên quay mặt sang nhìn chủ tịch Trần, khi vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh thì liền cười thầm trong lòng.
Gương mặt anh tuấn kia nào còn vẻ lạnh lùng băng giá, trên hai má đã sớm lan tràn sắc đỏ ửng. Đôi mắt anh mờ mịt, môi khép hờ, hơi thở nặng nề. Thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự quật cường trong đôi mắt nhuốm màu tình dục kia.
"Ô hay chủ tịch Trần ơi anh đâu rồi, vừa vào nhà vệ sinh một cái sao đi ra đã biến thành một thằng đĩ dâm thế kia?" Hắn tục tĩu nhục mạ Trần Lãng.
Trần Lãng từng bước tiến về phía hắn, hai đùi run rẩy, đường nét sắc sảo trên khuôn mặt sớm đã mềm mại vì phát nứng. Hai bàn tay anh nắm chặt, cố nén cơn ngứa ngáy kì lạ dưới lỗ hậu mà đứng thẳng lưng. Anh yếu ớt căm giận nói:
"Mày đã làm gì tao!!"
Lưu Thừa Hiên nghe vậy thì rút ngón tay ra khỏi miệng Trần Sương làm y ú ớ rên rỉ kêu khóc, nói:
"Tao cho mày uống thuốc kích dục gây nghiện... đến từ cơ thể tao."
Trần Lãng không thể tin nổi, anh nén lại tiếng rên rỉ, hỏi Lưu Thừa Hiên:
"Cái gì gọi là đến từ cơ thể mày...a...ha..."
Lưu Thừa Hiên hứng thú nhìn cặp chân đang cố khép chặt lại của anh, phun một bãi nước miếng xuống sàn nhà rồi chỉ vào nó:
"Nước miếng, mồ hôi, máu, nước mắt, nước tiểu và cả tinh dịch của tao đều là thứ có thể khiến một con người biến thành một con chó dâm đãng. Và mày, đã may mắn nếm phải."
Trần Lãng chỉ ước mình mất khả năng nghe, anh không tin nổi. Hoang đường, trên đời này sao có thể tồn tại thứ như thế!
"Mày không tin? Nhìn thằng em quý hoá của mày đi, nó biến thành như vậy là nhờ phúc tao bố thí cho nó một ít nước miếng đấy. Còn mày bây giờ nữa, thôi đừng che giấu làm gì, con cặc của mày sắp tung cánh bay khỏi quần đến nơi rồi kia, chắc lỗ đít bẩn thỉu của mày cũng ngứa ngáy chảy nước dầm dề rồi chứ gì!"
Từ trước đến nay làm gì có ai dám nặng lời với chủ tịch Trần, huống chi là thô tục lăng nhục anh như thế. Trần Lãng nghe vậy thì hận không thể xé xác Lưu Thừa Hiên, thế nhưng cơ thể lại không thể nghe lời lý trí. Nhờ vào lời nói của Lưu Thừa Hiên, anh mới để ý sau quần mình là một mảnh ẩm ướt, tựa hồ còn có vài giọt nước sền sệt đang chảy dọc theo đùi xuống sàn nhà.
Trần Lãng ngồi thụp xuống, cảm giác nhục nhã sâu sắc cùng cơn hứng tình đột ngột ập đến làm anh bối rối không thôi.
"À há, tao nói chơi vậy thôi mà hoá ra lại thật cơ à? Nước đít chảy tuột hết xuống dưới đất rồi kia kìa, hai anh em nhà mày đúng là cùng dòng máu, tài năng thiên bẩm như nhau, phát nứng thèm đụ mọi lúc mọi nơi, còn thua cả con chó vì nó còn biết nứng theo mùa cơ mà!" Lưu Thừa Hiên ra sức làm nhục Trần Lãng.
Trần Lãng nghe đến đâu thì cảm giác lỗ đít ra nước đến đó. Đáng lẽ anh phải tức giận mới đúng, nhưng tại sao, tại sao anh chỉ thấy ngày càng sướng rơn trong người!
"May cho mày chỉ nếm một chút nước miếng của tao nên còn tỉnh. Chứ mày không biết thằng em mày dâm loạn như thế nào đâu, chưa gì mà phát điên phát dại lắc đít năn nỉ tao chịch nó, nhún nhẩy trên con cặc của tao muốn nát mẹ lỗ đít, mày là anh trai nó nên cũng không thể thua kém thằng em mình được, đúng không nè?"
Lưu Thừa Hiên nhìn chủ tịch Trần mấy phút trước còn cao cao tại thượng, bộ dạng cao ráo tuấn lãng giờ ngồi thụp dưới đất khẽ ngoe nguẩy cái mông mà cảm thấy nứng cặc hết biết, dưới quần Trần Lãng đã sớm đọng một vũng nước nhỏ vì lượng nước dâm chảy ra quá nhiều!
Hắn bất ngờ không thôi, ai mà ngờ được thằng anh còn dâm dật hơn cả thằng em! Hắn mới chỉ nói mấy lời thôi mà Trần Lãng đã nứng đến chịu không nổi nước phun tá lả, gương mặt đẹp trai đỏ bừng.
Trần Lãng cắn môi kiềm nén tiếng rên rỉ, gần như sắp chạm đến giới hạn. Anh chỉ ước mình được chết, anh thà chết còn hơn phải chịu đựng nỗi khuất nhục như bây giờ!
Lưu Thừa Hiên nào có buông tha cho anh, hắn đá một phát vào mặt anh làm anh té ngửa ra rồi lấy chân dẫm vào con cặc đang hưng trí bừng bừng trong quần. Hắn day qua day lại làm cho Trần Lãng không kiềm nén được rên rỉ:
"Ưm...ư...mày...ha...thả ra...giết...tao sẽ giết mày....ưm..."
"Mày tỉnh táo cũng lâu đấy, chắc mày uống ít nước miếng quá. Nhưng thôi không sao, tao sẽ tận hưởng mày từ từ." Lưu Thừa Hiên cười khoái trá.
Hắn ngồi xuống cởi quần Trần Lãng ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn không khỏi huýt sáo một tiếng. Quanh bẹn và háng của anh ướt nhẹp nước dâm và tinh dịch, con cặc bóng loáng dính nhớp đang rỉ nước. Hắn banh chân Trần Lãng ra làm anh xấu hổ che mặt, miệng đã không thèm kiềm nén tiếng rên.
Hình ảnh chủ tịch Trần thân trên áo vest gile chỉnh tề đầy vẻ tinh anh, bên dưới thì dạng háng trần truồng nhầy nhụa toàn là nước dâm tanh tưởi làm Lưu Thừa Hiên nóng hết cả người.
Lỗ đít Trần Lãng quả là cực phẩm ngàn vàng, màu sắc không hồng hào như Trần Sương mà hơi thâm một chút, không hề có lông đít. Nếp uốn hoàn mỹ, cái lỗ mở ra khép lại vì ánh nhìn chăm chú của Lưu Thừa Hiên mà không khống chế được co rút, nước dâm phun ra "òng ọc".
Hắn lại gần, thổi một cái vào lỗ đít quý giá của chủ tịch làm anh giật giật cơ thể, hai tay vội vàng che kín miệng để tiếng rên không quá to, nước mắt trào ra, tinh dịch bắn ra vấy bẩn chiếc áo vest sang trọng đắt tiền.
Trần Sương trên giường sớm đã không nhận ra anh trai mình, chỉ biết có một người đàn ông đang uốn éo banh háng ra trước mặt chủ nhân hắn chẳng khác gì một con đĩ. Y ghen tị không ngừng kêu la cầu xin Lưu Thừa Hiên đụ mình.
Hắn cảm thấy y quá ồn ào nên cầm cái quần lót tanh hôi ướt nhẹp của Trần Lãng lại gần Trần Sương, tát cái "chát" vào má y rồi nhét cái quần lót vào mồm y:
"Địt mẹ đéo biết ai mới là chủ ai mới là chó, tao còn phải hầu mày nữa à, thèm thì ráng nhịn cho tao!"
Trần Sương đỏ mắt rên ư ử, thèm thuồng nhìn Lưu Thừa Hiên.
Hắn mặc kệ y, tiếp tục trò vui của mình. Hắn nhìn Trần Lãng nằm dưới đất, ánh mắt của anh đã sắp tan rã, trên khoé miệng có một dòng nước miếng chảy ra.
Lưu Thừa Hiên kéo khoá quần, con cặc to ụ bật ra doạ Trần Lãng hết hồn. To, to quá!
Hắn cười dâm, cầm con cặc tiến đến gần mặt của Trần Lãng.
"Đây chính là thứ biến em trai mày thành một thằng phò chuyên nghiệp đấy."
Trần Lãng đê mê nhìn con cặc ngay trước mắt mình, mùi hương đặc trưng của dương vật xộc thẳng vào mũi anh, vào trí óc anh làm kích thích toàn bộ cơ thể, lỗ đít ngứa ngáy không chịu nổi. Cổ họng anh bỗng dưng nóng rát, khát khô một cách khó hiểu, làm anh ước ao được uống thứ gì đó.
Trần Lãng vô thức vươn lưỡi ra, ngay khi đầu lưỡi sắp chạm đến con cặc thơm ngon trước mắt thì bỗng dưng nó dịch chuyển rồi lùi ra xa. Sợi dây lý trí mỏng manh cuối cùng cũng "phựt" một cái đứt đôi, hai mắt anh tối sầm, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ phải ăn bằng được con cặc đó, phải uống bằng được tinh dịch béo ngậy được phun ra từ nó!
Anh lồm cồm ngồi dậy, dùng bốn chi bò đuổi theo con cặc ngay trong tầm mắt. Đôi mắt tinh tường ngày nào nay đã hoá thành cuồng dại như một con chó hoang đói khát. Trần Lãng lè lưỡi ra, nước miếng trào ra nhỏ từng giọt tõng tõng xuống sàn nhà. Đằng sau đít cũng không chịu thua kém, bắt đầu bộc lộ tài năng phun nước. Đi đến đâu liền để lại một bãi nước lớn đến đó, dâm loạn vô cùng.
Lưu Thừa Hiên đã sớm lấy điện thoại ra quay cảnh tượng trăm năm có một ngay trước mặt. Ôi ai mà ngờ được hắn lại một ngày được nhìn thấy chủ tịch tập đoàn K lớn nhất nhì cả nước bò liếm như chó dưới chân hắn cơ chứ!
Hắn không ngừng đi lùi ra sau để Trần Lãng không ngừng bò lếch đến chỗ hắn. Hắn nghe Trần Lãng bắt đầu kêu dâm:
"Dương vật...ưm...cho tôi dương vật..."
Lưu Thừa Hiên cười khẩy:
"Dương vật cái con mẹ gì, nói cặc!"
Trần Lãng hít hà mùi hương toả ra từ con cặc của hắn, nghe lời hắn thay đổi cách nói:
"Cặc...cặc... tôi muốn ăn con cặc của anh...cho tôi đi mà...ha...a...khát quá...nứng quá..."
Đến đây thì Lưu Thừa Hiên đã biết ngay mình đã thành công thu phục được con hàng dâm đãng Trần Lãng này.
Khi Trần Lãng đã bò xong một vòng quanh giường, Lưu Thừa Hiên đột nhiên dừng lại. Anh nhìn con cặc khủng kia không còn di chuyển nữa thì mừng húm, miệng cười thèm khát nhào tới:
"Cặc đây rồi, aaaaa!"'
Tưởng như đã được cầm trên tay bé cặc và tha hồ bú liếm, một cú đá bất ngờ ập tới. Lưu Thừa Hiên không hề nương chân mà đá ngay vào mặt Trần Lãng khiến anh lại một lần nữa nằm ngửa ra sàn, làm gương mặt tuấn mỹ bị sưng đỏ một bên má. Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ biết con cặc sắp tới tay lại vụt mất. Trần Lãng không kiềm chế được mà thở phì phò, ánh mắt đỏ ngầu thèm thuồng nói:
"Tại sao...ha...tại sao lại không cho tôi bú cặc...hức..ưm...khát quá...muốn uống sữa béo cặc phun vào miệng cơ...a...ha..lỗ đít ngứa quá..."
Lưu Thừa Hiên dùng chân lật người Trần Lãng lại rồi dùng mũi giày thọc vào đít dâm chảy nước của anh. Anh thét lên một tiếng thoả mãn, hai mắt trợn ngược:
"Sướng quá, đã nứng quá....ưm...a...sao lại ngứa vậy chứ...thọc tiếp đi...thọc nát lỗ đít luôn đi...aa...ưm...thèm cặc quá..."
Lưu Thừa Hiên cười khinh bỉ nói:
"Muốn chạm vào con cặc cao quý của anh thì cần phải được anh cho phép có biết chưa? Kĩ thuật kêu dâm của cưng còn kém lắm, đi mà học hỏi vị tiền bối nằm trên giường của cưng đi kìa. Làm chó của Lưu Thừa Hiên tao là một đặc ân ông trời ban cho cưng, có nghe hiểu chưa hả con đĩ đực thèm đụ kia?"
Trần Lãng chữ được chữ mất nghe vào tai, không biết hiểu được bao nhiêu. Anh la lên:
"Em là...ư...ưm...là con đĩ thèm cặc thèm được đụ chịch đến nát đít...aa...chà mạnh hơn nữa đi...ư...đít ngứa quá..."
Anh vừa rên rỉ vừa ma sát con cặc với sàn nhà, động tác mạnh mẽ chứng minh sự đói khát của anh đã gần lên đến đỉnh điểm. Lỗ đít mở ra một cái động nước dâm, thít vào một cái rồi rặn ra sẽ có một cột nước sền sệt phun ra, dâm đãng không chịu nổi.
Lưu Thừa Hiên sực nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn chủ tịch Trần như phát điên mà lắc mông ủn đít vào mũi giày hắn dưới chân rồi nói:
"Anh vẫn nhớ lúc nãy cưng đá anh một cái đau lắm đấy nhé, vì vậy anh đây sẽ trừng phạt cưng. Nè đĩ dâm, lần cuối cưng đi ị là lúc nào vậy nhỉ?"
Trần Lãng nước dãi chảy đầy sàn nhà cười dâm vì cái lỗ đít được gãi ngứa, mãi lúc sau mới tiêu hoá được Lưu Thừa Hiên nói với anh cái gì.
"Tối...tối qua...ưm..." Anh cố gắng lắm mới nhớ ra.
Lưu Thừa Hiên ngẫm nghĩ đột nhiên nhớ tới cái tủ trưng bày rượu quý lúc nãy hắn vô tình nhìn thấy trong phòng khách. Hắn vỗ tay một cái như nghĩ ra một ý tưởng hết sức thú vị rồi hưng phấn cười nói:
"Chủ tịch Trần hẳn là một người sành rượu đúng không nè. Hôm nay anh sẽ cho con đĩ chó cái thèm cặc nhà cưng được uống rượu đến no nê luôn nhé. Và bây giờ, trừng phạt bắt.đầu!"
---------------
Chương sau sẽ khá là í ẹ, khuyên không nên đọc khi ăn hihi
Chủ đề chương 6 sẽ là "tình anh em cảm động trời xanh", hí hí :))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top