Chap 15. Yêu em là chuyện một đời

"Đội trưởng, Văn Toàn cũng thích anh..."

Thịch

Quế Ngọc Hải trước sau như một, cơ thể không cử động được. Cho dù là một tia suy nghĩ anh cũng không dám hiện lên trong đầu. Bởi vì anh biết nếu như đây quả thực là đang mơ thì sớm muộn nó cũng sẽ tan biến nhanh. Dư âm của câu nói vẫn còn văng vẳng bên tai, anh nghe như đó là một khúc nhạc trầm lắng được tạo ra bởi những nốt nhạc kéo dài đến nổi thê lương. Rõ ràng đây là điều anh vẫn thường ôm mơ ôm mộng suốt ngần ấy thời gian nhưng khi được nói ra lại cảm giác anh sắp mất đi thứ gì đó quan trọng.

Quế Ngọc Hải thật hư lẫn lộn, sống mũi cay xè đến khó chịu. Anh cố gắng điều chỉnh lại hơi thở đôi bàn tay vẫn ôm lấy Văn Toàn trong lồng ngực. Nhưng chính bản thân anh lại ngỡ tất cả mọi thứ đang diễn ra đều là do anh mơ mộng hão huyền. Rất lâu cũng không trả lời lại Văn Toàn.

Văn Toàn cảm thấy lạ lẫm cho nên ly khai khỏi vòng tay anh, thoáng giật mình vì cậu không biết anh Hải đang khóc. Nước mắt sắp chảy thành dòng trên gương mặt anh luôn rồi. Văn Toàn nghiêng nghiêng đầu quan sát biểu cảm của anh, nhưng qua một lúc cũng vẫn thấy anh như vậy. Cậu có chút không kìm lòng được áp hai tay mình lên gương mặt góc cạnh ấy.

"Đội trưởng, anh bị làm sao vậy?"

Quế Ngọc Hải chứng kiến hành động của Văn Toàn và biết rằng mình không phải mơ, trong lòng tràn ngập ý cười. Mi tâm trên gương mặt cũng giãn ra không ít, Quế Ngọc Hải chợt xúc động nắm lấy tay Văn Toàn áp lên ngực. Thỏ thẻ bằng chất giọng Nghệ An ấm áp.

"Anh là đang mơ phải không? Anh thật sự thích em đến nổi ngay cả ban ngày cũng mơ, Văn Toàn... anh khổ sở quá." - Quế Ngọc Hải cười khổ.

"Đội trưởng không phải mơ, hay là đội trưởng không còn thích em nữa? Đội trưởng đang từ chối em hả?"

"Em ăn nói linh tinh, anh còn đang sợ mình ảo tưởng đây này."

Quế Ngọc Hải cóc nhẹ lên đỉnh đầu cậu, trong đôi mắt chất chứa vô vàn loại biểu tình. Nhưng sự cưng chiều vẫn luôn luôn biểu hiện rõ nhất vì vốn dĩ anh là một con người ấm áp, từ trước đến nay đối với đồng đội hay bạn bè đều dành cho họ cảm giác thoải mái an toàn nhất. Và đặc biệt là Văn Toàn, người mà cả đời này anh không muốn bỏ lỡ cũng không muốn đánh mất. Cho nên đối với anh luôn lo sợ bị cậu ruồng bỏ, hay nói cách khác là anh sẽ chẳng còn nhìn thấy được gương mặt cậu. Mỗi lần anh khó khăn chắt chiu hết thảy những khoảnh khắc về cậu thì nổi bất an lại dâng lên. Nó đáng sợ hơn bất cứ thứ gì mà Ngọc Hải từng trải qua.

Văn Toàn cười ngây ngô lấy tay xoa xoa nơi anh vừa đánh qua. Trách móc:

"Đội trưởng đánh em, rõ ràng là anh hết thích em rồi."

"Anh đánh đòn tiếp nhé? Ai bảo anh không thích em? Anh đây thích em muốn chết."

"Hì... hì... thế anh thích em có giống như anh từng thích chị ấy hong?"

Quế Ngọc Hải hơi khựng lại nhưng do lí trí mách bảo rằng chuyện đã rõ ràng, anh minh bạch thì anh không muốn làm cho người anh thương chịu khổ. Và anh cũng đã đặt Văn Toàn ở nơi sâu nhất của trái tim, từ lâu đã không còn chỗ cho bất kì ai. Tình cảm mãnh liệt này anh ấp ủ không phải dễ dàng. Nếu ở bên Văn Toàn mà nói nhung nhớ người cũ thì người đó cũng không phải anh, mà người đó cũng không yên ổn với Quế Ngọc Hải.

"Bé con, anh nói cho em nghe nè. Vấn đề đó không giống nhau, chuyện anh thương em là chuyện anh tính cả đời còn chuyện cô ấy thì đã là quá khứ rồi. Anh không phải là muốn so sánh em với bất kì ai, nhưng nếu so sánh với cô ấy thì em là cuộc đời của anh."

Quế Ngọc Hải ôm cậu ở trong lòng, do cậu có dáng người nhỏ nên khi ôm đều vừa vặn với vòng tay của Quế Ngọc Hải. Có khi người khác nhìn vào còn không biết anh đang ôm Văn Toàn, nhỏ nhỏ xinh xinh.

Văn Toàn hài lòng với câu trả lời, dù gì thì cậu đã nói ra mình thích anh. Nếu như anh không còn cảm giác với cậu như lúc trước nữa thì cậu cũng thấy nhẹ lòng, không áy náy vì đã làm tổn thương một người tốt như anh.

"Chị ấy tên gì ấy nhờ? Có xinh như tên em hong?"

"Toàn... em hỏi nữa là anh hôn em không cho thở luôn đó." - Quế Ngọc Hải giằng giọng.

"Em chỉ hỏi vậy thôi mà, anh Hải keo kiệt, anh Hải ki bo, anh H..."

Văn Toàn lời chưa nói hết thì cảm thấy quay cuồng trời đất đảo lộn. Bởi vì cậu bị anh áp xuống sân, những ngọn cỏ nhọn hoắt đang châm chít phía dưới lưng cậu. Văn Toàn khó chịu nhưng lại không nói được và chỉ "a..ưm.." vài tiếng bên trong cổ họng.

Mặc cho Văn Toàn có hơi vùng vẫy thì anh vẫn dùng sức lực của mình áp chế cậu. Môi lưỡi quyện vào nhau, Ngọc Hải say sưa mút lấy môi cậu. Anh không thể nào dứt ra được bởi vì môi cậu vừa mềm vừa ngọt lại có ít son dưỡng vị đào mà Hồng Duy cho ít đây mấy hôm. Ngọc Hải ban đầu hôn như chuồn chuồn lướt nhưng sau đó ít giây lại dần dần trở nên cuồng nhiệt. Anh thâm độc chiếm hữu luôn chiếc lưỡi ướt át hồng như nộn hoa bên trong khoang miệng. Tuyến nước bọt vì sự kích thích mà tiết ra không ngừng, càng làm cho Ngọc Hải chìm trong khoái cảm của mình hơn.

Văn Toàn vừa bị Ngọc Hải áp chế dưới thân vừa bị hôn đến nổi không thở được. Môi còn bị anh mút đến muốn bật máu, tư vị đàn ông của anh ngay lúc này cậu thật sự đã cảm nhận rõ rệt. Vừa sung sướng vừa hạnh phúc.

"Ưm... ưm~"

Cậu rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà dùng cả hai tay đập liên tục vào lồng ngực anh, nếu như chậm một giây nữa thì có khi cậu tắt thở luôn chứ đùa.

Ngọc Hải đang hôn sâu thì cảm giác ẩn đau ở ngực, hé mắt nhìn thì thấy bé con dưới thân mặt mày nhăn nhó, tay chân quơ quào loạn xạ. Trên môi lập tức hiện lên nét cười rồi luyến tiếc rời môi Văn Toàn. Sợi chỉ bạc giữa hai cánh môi được kéo ra một khoảng liền đứt đoạn. Sau đó còn điểm hôn lên môi cậu thêm mấy cái, nhưng mấy cái vẫn không đủ nên Ngọc Hải lại điên cuồng hôn đến con số không đếm được. Anh càng quấy thêm một lúc rốt cuộc cũng chịu buông tha cánh môi đã sưng mộng lên của Văn Toàn. Cười lộ ra cả răng khểnh nói:

"Anh hôn sao em không chịu thở hả?"

"Đội trưởng xấu,... lại đi cưỡng giang trẻ nhỏ giữa ban ngày..."

Văn Toàn lấy hai tay che mặt lại, giọng rè rè đến khó nghe.

"Anh xấu cở nào thì sau này em sẽ biết hết mà, vả lại anh chưa hôn đủ đâu. Anh nghiện hôn như anh nghiện em vậy đó."

Quế Ngọc Hải ghé vào tai Văn Toàn nói nhỏ, gương mặt gian xảo nguy hiểm vô cùng. Văn Toàn mặt đỏ tía tai sau khi nghe anh nói lại càng cảm thấy xấu hổ hơn. Muốn trốn tránh lắm rồi mà không có được nên chỉ biết nằm yên ắn trên sân cỏ mà một lời cũng không nói.

"Sao vậy? Dễ thương như này là muốn anh làm chuyện đồi bại hả?"

"Aaaaaa.... đội trưởng là tên biến tháiii..."

Văn Toàn ngại đến muốn độn thổ mà rời khỏi đây. Quả thật đàn ông ai cũng có tính dục mạnh, hở ra lại nói đến chuyện giường chiếu. Cậu đâu có ngờ đội trưởng của cậu trên sân đẹp trai ngời ngời mà thật ra bên trong lại bị con sâu dục vọng ăn dần ăn mòn rồi.

"Anh nói trước là anh không có kiềm lòng được đâu, em còn dễ thương nữa là anh làm em ở đây luôn đó."

"Gì chứ? Dễ thương đâu phải lỗi của em đâu. Vả lại em còn nhỏ lắm anh đừng có âm mưu chuyện đó với em."

"Ừ thì không phải lỗi do em mà lỗi do anh mê em được chưa. Còn chuyện em còn nhỏ hay em đã lớn gì thì anh không quan tâm đâu, em càng con nít thì anh lại càng thích."

Quế Ngọc Hải thật sự đã bộc lộ ra con người thật của anh rồi, vừa xảo quyệt vừa mưu mô lại còn muốn giở trò với con nít. Văn Toàn mang gương mặt đỏ bừng bừng nhìn anh, cả hai im lặng một lúc thì Quế Ngọc Hải định tiếp tục giở trò nhưng từ đằng xa lại có âm thanh truyền đến.

"Anh Hải ơi, anh Hải à..."

Đó chính là Lục Xuân Hưng đang tíu ta tíu tít đi tìm cả hai người. Bởi vì mọi người thấy cả hai đi đã rất lâu không quay lại liền đi tìm. Thầy nói cũng có ít việc muốn bảo ban trước khi trận bán kết diễn ra. Nhưng Lục Xuân Hưng vừa né cái cây lách người qua thì get đúng trọng điểm. Cậu ôm mặt đở trán cảm thán:

"U là chời..."

------
Dạo này tuột view kinh khủng luôn mọi người ạ😥 với lại tui sắp bí ý tưởng nữa rồi🤧 nếu mọi người thấy tui lâu ra chap quá thì thông cảm cho tui nhé❤




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top