CHƯƠNG 54
Mẹ Mã Quần Diệu là một vị phu nhân trong đầu chứa rất nhiều kịch bản phim, Mã Quần Diệu cùng ba hắn đều đặc biệt thích trêu chọc bà, chọc cho người ta tức giận, sau đó dỗ dành lại là được.
Vậy nên, Mã Quần Diệu quyết định, hôm nay cũng chọc bà.
"Ngoại tình...... haiz......" Mã Quần Diệu bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.
Sau đó mẹ Mã Quần Diệu liền khóc.
"Con nói đi các con, một đứa làm thầy giáo, một đứa làm cảnh sát, sao lại có thể như vậy hả?" Bà níu lấy quần áo con trai nói, "Rốt cuộc là đứa nào? Đang yên đang lành, lại hồ đồ làm bậy cái gì thế này?"
Mã Quần Diệu thấy bà như vậy, nhịn không được bật cười, rút khăn giấy đưa cho bà lau nước mắt: "Ôi!!! Mẹ đừng có khóc, con còn chưa nói xong, mẹ làm sao đã khóc trước rồi?"
"Nước mắt của mẹ cũng sắp khô rồi!" Mẹ Mã uất ức nói, "Mã gia chúng ta từ thời ông cha vẫn luôn làm người đứng đắn, nếu như con thật sự làm ra cái chuyện không biết xấu hổ này, mẹ sẽ không thèm nhận đứa con trai này nữa."
Mã Quần Diệu cố ý chọc bà: "Vậy, lỡ như là Lâm Y Khải thì sao?"
Giờ khắc này, Lâm Y Khải còn chưa biết mình bị đổ oan, đang lo lắng mà đi qua đi lại bên ngoài phòng bếp. Âm thanh nói chuyện của hai người bên trong quá nhỏ, anh dán tai lên cửa cũng chỉ nghe được tiếng khóc loáng thoáng.
Chuyện rối loạn này, đúng thật là lúng túng, biết trước như vậy, cho dù là xin nghỉ cũng sẽ tranh thủ thời gian đi đổi chứng nhận hôn thú rồi.
Cho nên mới nói, chần chừ chậm chạp đúng là có thể hại chết người.
"Cái gì?" Mẹ Mã ngừng khóc, mặt đầy kinh ngạc: "Con nói là Tiểu Khải?"
"....Mẹ, mẹ rốt cuộc là có hiểu lầm gì với con trai mẹ vậy? Nói đến ngoại tình, chưa gì đã nghĩ là con, nói là Lâm Y Khải mẹ liền làm cái vẻ mặt không tin được." Mã Quần Diệu cười đến bất đắc dĩ, "Hóa ra, con không phải là con ruột mẹ đúng không?"
"Mẹ không phải có ý đó!" Mẹ Mã thở dài, "Tiểu Khải sao có thể như vậy được?"
"Mẹ tính dạy dỗ em ấy như thế nào?"
"Mẹ có thể dạy dỗ như thế nào chứ? Đó là con nhà người ta, cho dù có thân thiết với mẹ thế nào, nhưng hiện tại hai đứa đã không còn là vợ chồng, mẹ lấy tư cách gì để mà nói người ta đây?" Mẹ Mã thở dài, "Mẹ chỉ là đau lòng! Nhìn vào rõ ràng là một đứa trẻ vô cùng tốt, sao lại có thể làm ra loại chuyện như thế?"
Mẹ Mã Quần Diệu mặt đầy tiếc nuối.
"Là thật đấy, lúc nằm mơ cũng đều nhắc tới đám học trò kia của em ấy, bị con phát hiện còn không chịu nhận, nói em ấy có nói gì đâu. Tại sao lại không chịu mơ thấy con?" Mã Quần Diệu cũng thở dài, "Trong lòng em ấy rốt cuộc có còn.... chính cung là con đây hay không?"
"Chính là...... không đúng! Con vừa mới nói cái gì?" Mẹ Mã phát giác ra điều không đúng, "Con vừa mới nói nó mơ thấy ai?"
"Học trò ạ...." Mã Quần Diệu nói, "Em ấy ngày nào trong lòng cũng nhớ thương đến học trò, con ghen, thế nên liền ly hôn."
"Con bị bệnh à?" Mẹ Mã gân cổ rống lên một tiếng, khiến cho Lâm Y Khải đang ở bên ngoài giật nảy mình, sợ tới mức người đang ở cửa phòng bếp chạy thục mạng trốn đến cửa nhà vệ sinh, sau đó bày ra tư thế sẵn sàng đón địch, như thể sẵn sàng chống khủng bố.
Mã Quần Diệu còn tệ hơn, bị rống đến nỗi lỗ tai kêu ong ong.
"Lừa gạt mẹ vui lắm đúng không?" Mẹ Mã tức giận, ở trong phòng bếp đuổi đánh con trai.
Mã Quần Diệu vội vã nhận lỗi, thái độ chân thành: "Mẹ! Mẹ! Con sai rồi! Thấy mẹ tâm tình không tốt, mới đùa giỡn với mẹ một chút."
"Con nói đó là đùa giỡn một chút ư? Mẹ giận đến nỗi tí nữa là xỉu có biết hay không?"
Mã Quần Diệu nhanh chóng ôm lấy mẹ, xin lỗi dỗ dành người ta: "Được rồi được rồi, không chọc mẹ nữa được chưa? Con đã xin lỗi rồi mà!"
"Thằng con chết tiệt, lấy loại chuyện này ra dọa mẹ, mẹ chính là bị làm cho sững người bất động, nếu không thì trực tiếp ném con ra ngoài."
Mã Quần Diệu nhu thuận gật đầu: "Vâng, là con đáng chết!"
Hơn ba mươi tuổi, còn như trẻ con thích quấn lấy mẹ đùa giỡn.
Mã Quần Diệu cũng cảm thấy mình ấu trĩ.
"Vậy thì hai đứa đã có chuyện gì? Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?" Mẹ Mã thật sự rất lo lắng.
"Chuyện này biết phải nói thế nào đây?" Mã Quần Diệu buông bà ra, đi đến chỗ cái nồi, nhấc nắp lên nhìn nhìn, cá hấp cách thủy bên trong cũng sắp được rồi, "Hai tụi con có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, hiện tại đã giải quyết xong rồi, cho nên mới tính tranh thủ thời gian đi lĩnh chứng lại."
Mẹ Mã trừng hắn.
"Sáng hôm qua tụi con sửa soạn như vậy chính là muốn đi lĩnh chứng, không ngờ mẹ lại bất ngờ đến, nên mới không đi."
Mẹ Mã cười lạnh: "Ái chà! Đây là muốn nói mẹ làm lỡ chuyện của hai đứa chứ gì?"
"Con nào dám chứ!" Mã Quần Diệu mỉm cười: "Con không có ý đó, chính là muốn nói với mẹ tụi con hiện tại đã không còn vấn đề gì, rất thân mật."
"Đừng có nói mấy câu vô ích với mẹ." Mẹ Mã bây giờ đã tỉnh táo lại, cũng tìm lại được khí thế người làm mẹ, bà liếc nhìn cái nồi, bảo Mã Quần Diệu dọn cá ra, lại xới ba chén cơm đặt lên bàn, sau đó bà kéo cửa phòng bếp, "Tiểu Khải!"
Lâm Y Khải vừa mới bò lại cửa phòng bếp, đang chuẩn bị nghe lén, kết quả lại bị bắt quả tang.
"A! Mẹ!" Lâm Y Khải vẫn còn hoảng, khuôn mặt đỏ bừng.
"Vào ăn cơm!" Mẹ Mã bây giờ nhìn thấy anh cũng giận, "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu liếc nhau, trong lòng tự nhủ: Gì mà vừa ăn vừa nói chuyện, đây là vừa ăn vừa thẩm vấn.
Trên bàn ăn, Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu ngồi một bên, mẹ Mã một mình ngồi phía đối diện.
Mã Quần Diệu vui vẻ ăn cơm, trầm trồ khen ngợi tay nghề nấu nướng của mẹ lại tiến bộ, Lâm Y Khải thì lúng túng đến đầu cũng không dám ngẩng lên, hận không thể bóp chết tên lắm lời nhiều chuyện Mã Quần Diệu ngồi bên cạnh.
Còn mẹ Mã ngồi đối diện thì xụ mặt nhìn hai người bọn họ.
"Ăn đi, ăn xong rồi nói!" Mẹ Mã trừng mắt nhìn con trai, cảm thấy thằng nhóc này đúng là càng ngày càng lớn lối.
"Tiểu Khải, con ăn đi." Mẹ Mã đối với Lâm Y Khải trước sau như một vẫn hiền hòa, "Cá cách thủy mẹ hầm là ngon nhất."
Lâm Y Khải cười cười: "Dạ, mẹ. Mẹ cũng ăn đi."
Lâm Y Khải không gọi tiếng "Mẹ" này còn tốt, anh vừa gọi, mẹ Mã Quần Diệu lập tức đỏ mắt.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy!" Lâm Y Khải vội vàng lấy khăn giấy cho bà, "Đừng khóc mà!"
Động tác gắp đồ ăn của Mã Quần Diệu cũng dừng lại, bất đắc dĩ cười cười, để đũa xuống nói: "Vị phu nhân này, hay là chúng ta nói chuyện xong rồi hẵng ăn, nếu không nghẹn một cục, ăn uống cũng không có khẩu vị gì, uổng phí con cá này."
Mẹ Mã không nói lời nào, ngồi im ở đó thất hồn lạc phách thở dài.
Bà thật sự rất tức giận rất buồn lòng, còn cảm thấy hổ thẹn. Con trai xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà bà lại không biết gì, nếu không phải lần này tình cờ phát hiện, không biết bọn hắn còn muốn giấu giếm tới khi nào.
Thế hệ của bà, giá trị gia đình đặc biệt quan trọng, trong mắt bà, ly hôn không phải chỉ đơn giản là hai người tách ra sống riêng, mà đó chính là một nửa bầu trời sụp đổ.
Hơn nữa bà trước giờ vẫn luôn thích Lâm Y Khải, hiểu chuyện, chín chắn, thận trọng. Mã Quần Diệu sống chung với anh, trong lòng bà cũng yên tâm.
Ly hôn rồi, sau này có tìm người khác hay không chưa nói, cho dù có tìm, cũng chưa chắc có thể tìm được một đối tượng tốt như Lâm Y Khải.
Mẹ Mã trong lòng cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng là hai người cực kỳ cực kỳ xứng đôi, sao lại ly hôn cơ chứ?
"Mẹ, con cùng Tiểu Khải đúng thật là ly hôn, không phải đùa giỡn."
Lâm Y Khải cả kinh, quay đầu nhìn Mã Quần Diệu.
Mã Quần Diệu vỗ vỗ mu bàn tay anh để trấn an.
Giờ phút này người cần được trấn an thật ra chính là mẹ Mã ngồi ở đối diện, bà vừa nghe xong lời con trai nói, khóc đến tan nát cõi lòng.
"Hai tụi con trước lúc kết hôn đã thỏa thuận với nhau, nếu sống chung một năm không cảm thấy thích hợp, đến lúc đó sẽ ly hôn vô điều kiện." Mã Quần Diệu nói, "Dù sao lúc đó tụi con quen nhau là do xem mắt, chưa được nửa năm đã quyết định kết hôn, rất nhiều chuyện còn chưa có hòa hợp, cũng không đủ hiểu biết về nhau."
"Hồ đồ....!" Mẹ Mã tiếp tục lau nước mắt.
"Là rất hồ đồ, nhưng mà tụi con bây giờ cũng không hối hận vì quyết định ban đầu." Mã Quần Diệu nói, "Thật ra một năm kết hôn tụi con sống với nhau rất tốt, cử án tề mi tương kính như tân, trong một năm, ngay cả một tranh chấp nhỏ cũng không có."
"Thế thì có gì là không tốt? Con còn muốn hai người ngày nào cũng đánh một trận? Như vậy mới là vui vẻ sao?"
Lâm Y Khải nghe xong cúi đầu nở nụ cười.
Mã Quần Diệu cũng cười: "Ý con không phải như vậy, con là muốn nói, giữa tụi con không có tiếng nói chung, kết hôn thời gian càng lâu, lại càng không hiểu rõ đối phương. Tụi con cảm thấy không thể cứ mãi tiếp tục như vậy, còn như vậy, sau này sẽ xảy ra vấn đề lớn."
Mã Quần Diệu nắm chặt tay Lâm Y Khải nói: "Bởi vậy lúc tụi con kết hôn tròn một năm, con liền đề nghị ly hôn."
Lâm Y Khải há to mồm muốn nói cái gì, bị Mã Quần Diệu dùng ánh mắt cản lại.
Trước mặt mẹ Hoắc, Mã Quần Diệu ghánh tội chủ động đề nghị ly hôn, hắn nói: "Nhưng mà lúc đó con cũng đã suy nghĩ rất kỹ, con thật sự thích Tiểu Khải, cho nên sau khi ly hôn, liền bắt đầu theo đuổi em ấy lần nữa."
Hắn kéo tay Lâm Y Khải, để cho mẹ nhìn thấy hai chiếc nhẫn cưới: "Gần nửa năm ly hôn này, so với một năm tụi con ở chung sớm chiều trước kia còn có ý nghĩa hơn nhiều. Tụi con thẳng thắn thành thật, cũng đã cùng nhau trải qua không ít chuyện, bây giờ thật sự là đang nghiêm túc yêu nhau, nếu không phải hôm qua mẹ đến, hôm nay tụi con đã là chồng chồng đúng nghĩa."
Hắn vừa mới nói xong, mẹ Mã lại khóc: "Nói cho cùng, con vẫn là trách mẹ!"
Mã Quần Diệu biết rõ, khả năng nắm bắt trọng điểm của mẹ vĩnh viễn là phi thường.
"Vậy thì để đền bù cho tụi con, mẹ đừng có khóc nữa." Mã Quần Diệu gắp cho mẹ một miếng thịt cá. "Ngừng khóc được chưa? Chúng ta ăn cơm cho ngon, nếu không lát nữa cá nguội lạnh rồi, lại phải phiền toái mẹ đi hâm lại."
"Con thật sự là....." Mẹ Mã tức giận nói, "Người đã tám trăm tuổi, sao lại còn đáng ghét như vậy?"
Mã Quần Diệu nhìn bà cười, cũng không phản bác.
Mẹ Mã không tin con mình, quay sang hỏi Lâm Y Khải: "Tiểu Khải....., nó nói đều là thật sao?"
Lâm Y Khải gật đầu liên tục: "Vâng, là thật! Mẹ, chuyện này thật ra con cũng có lỗi, lúc trước lẽ ra tụi con nên nói chuyện với nhau đàng hoàng, vậy thì sẽ không đến nỗi náo loạn thành ra như này, lại khiến cho mẹ buồn lòng."
Có những lời này của anh, mẹ Mã cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lau khô nước mắt, cầm đũa, khóc mệt rồi, chuẩn bị ăn cơm.
"Người trẻ tuổi các con, lúc nào mới có thể khiến ba mẹ bớt lo một chút đây?" Mẹ Mã hỏi, "Tiểu Khải, ba mẹ con bên kia có biết chuyện này không?"
"Cũng không có nói cho bọn họ biết, tụi con gạt mọi người chính là sợ mọi người buồn lòng."
Mẹ Mã gật đầu: "Được rồi, ăn cơm đi. Cũng đừng để cho họ biết, loại chuyện đau lòng này, để mình mẹ chịu là được rồi."
Lâm Y Khải nhỏ giọng nói xin lỗi bà, sau đó nghe thấy bà nói, "Vậy thì, hai đứa các con tính lúc nào thì đi đổi chứng nhận? Cái chứng nhận ly hôn kia, thật đúng là làm cho người ta khó chịu. Ai thiết kế vậy? Còn màu xanh lá, quá xấu. Mẹ nhìn choáng hết cả đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top