CHƯƠNG 34

Lòng mang ý xấu Lâm Y Khải sáng sớm hôm sau ra nhà ga, cứ nghĩ là sẽ tới trước Mã Quần Diệu, không ngờ vừa mới bước xuống khỏi tàu điện ngầm đã nhận được điện thoại của đối phương.

Người ta đã mua xong bữa sáng cho cả hai người luôn rồi.

"Em nhất định là chưa ăn sáng đúng không?" Mã Quần Diệu thấy Lâm Y Khải đã đến, hai người ở nhà chờ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó đưa cháo cùng sandwich cho anh: "Ăn trước một chút đi."

Lâm Y Khải nhận bữa sáng nhưng cũng không vội ăn ngay, quay qua quan sát mặt Mã Quần Diệu.

Một tuần nay hai người mặc dù gọi điện nhắn tin không ít, nhưng gặp mặt thì không được mấy lần, chủ yếu là do Mã Quần Diệu bề bộn, bận rộn không rảnh để đến tìm Lâm Y Khải. Hai người cứ như Ngưu Lang Chức Nữ, ai cũng mong chờ ngóng đợi kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5.

"Anh bỏ khẩu trang ra cho em nhìn xem."

Mã Quần Diệu lúc ra ngoài cố ý đeo khẩu trang, chứ mặt mũi bầm dập mà hiên ngang đi ngoài đường, nhìn vào thật sự quá chướng mắt.

"Thật ra đã tốt hơn nhiều rồi." Mã Quần Diệu tháo khẩu trang, Lâm Y Khải liền nhăn mày.

"Đã một tuần rồi mà làm sao vẫn còn như vậy? Anh có uống thuốc không? Sau đó có đi bệnh viện không?" Lông mày của Lâm Y Khải nhíu chặt, nhìn là biết thật sự rất đau lòng.

Người ta nói hoạn nạn thấy chân tình, thật sự rất đúng nha, Mã Quần Diệu bị trúng hai gậy, cũng làm cho Lâm Y Khải sợ hãi. Nhưng mà quan tâm của Thầy giáo Lâm chỉ có thể an ủi tâm hồn cảnh sát Mã, chứ vết thương trên thể xác cũng không thể lành nhanh như vậy được.

Qua một tuần, mặt Mã Quần Diệu tuy đã không còn sưng đến mức hù người, nhưng cũng không thể nào khôi phục được vẻ đẹp trai anh tuấn như ngày xưa, Lâm Y Khải mặc dù cảm thấy đáng tiếc, nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng, anh sợ Mã Quần Diệu bị đánh lưu lại di chứng gì đó.

"Mắt anh không bị sao chứ?"

"Không sao, cũng không có đánh vào mắt."

"Còn không phải xém chút nữa là trúng khóe mắt rồi sao! Có đau đầu không?"

"Không đau."

"Để em xem cái mũi anh."

Mã Quần Diệu cười: "Thật sự không có sao hết, khoảng chừng một tuần nữa là sẽ tốt thôi."

Lâm Y Khải kiểu nào cũng không yên tâm được, đẹp hay không đẹp chưa nói, lỡ như thật sự bị một gậy đó đánh ra cái bệnh gì, sau này phải làm sao đây?

"Về sau lúc anh ra ngoài làm việc phải cẩn thận, đừng có không coi thân thể của mình ra gì." Hai người ngồi đó câu được câu không nói chuyện phiếm, chờ đến lúc soát vé, Lâm Y Khải cũng ăn xong bữa sáng.

Đứng lên xếp hàng, Lâm Y Khải nhẹ nhàng bóp bóp vai phải Mã Quần Diệu, "Ở đây thì sao? Gần nhà ông nội em có một ông lão Trung y xoa bóp rất giỏi, không thì nhân tiện lần này về đó, anh đi massage đi."

So với mặt, bả vai đúng là nghiêm trọng hơn.

Vốn dĩ vai phải của Mã Quần Diệu đã từng bị thương, sau khi trúng một gậy hôm bữa, tay hắn cầm vật gì cũng run.

"Anh thấy không cần ông lão Trung Y đâu, để em làm đi, so với bác sĩ em giỏi hơn nhiều."

Lâm Y Khải cười hắn không đứng đắn, trừng mắt liếc hắn một cái, bước nhanh về phía trước, soát vé lên tàu.

Mã Quần Diệu thấy anh như vậy, nở nụ cười, có đôi khi Lâm Y Khải thật sự rất giống một đứa trẻ hay giận dỗi, nào có bộ dáng hơn ba mươi tuổi làm thầy người khác đâu chứ, quá đáng yêu, Mã Quần Diệu hận không thể ôm vào trong ngực mà hôn một cái.

"Đúng rồi!" Mã Quần Diệu đuổi theo anh, "Dạo này anh cũng không có thời gian để hỏi, chuyện ở trường của em đã giải quyết xong chưa?"

"Ừ." Nói đến chuyện này, Lâm Y Khải nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, "Thưa kiện, ba của Tiếu Khả Nhiên tố cáo trường học."

".....Loại tình huống này, trường em không phải chịu trách nhiệm đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng ông ta cứ khăng khăng nói trường học phải chịu toàn bộ trách nhiệm, lúc đầu hiệu trưởng nói sẽ đưa một ít tiền bồi thường, nhưng ông ta sống chết đòi không đủ năm triệu thì không chịu."

"Thiệt tình, đây là đem mạng sống con gái ra làm công cụ vơ vét tiền bạc." Mã Quần Diệu cười lạnh một tiếng, "Giờ thì hay rồi, theo đúng thủ tục pháp lý, một xu cũng không lấy được."

Lâm Y Khải nhớ tới Tiếu Khả Nhiên vẫn sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, anh muốn biết, nếu như Tiếu Khả Nhiên biết sau khi cô chết bị ba cô lợi dụng chuyện cô nhảy lầu ở trường học đến trường học làm tiền, cô sẽ có tâm tình gì.

"Học sinh nhập viện kia cũng không có chuyện gì chứ?"

"Đã quay lại trường đi học, nhưng mà đang đi khám bác sĩ tâm lý." Nói đến cái này, trong lòng Lâm Y Khải cũng không thoải mái.

Trước kia lúc anh còn ở với ba mẹ đi làm phải đi tàu điện ngầm, một hôm nọ ngay vào giờ cao điểm, lại có người nằm trên đường ray tự sát, khiến cho tàu điện ngầm phải tạm thời ngừng chạy. Khi đó anh nghe thấy có người bởi vì trễ giờ mà oán giận, nói tự sát là chuyện của một người, muốn chết thì tìm chỗ không người một mình yên lặng mà chết, đừng có liên lụy người khác gặp chuyện xui xẻo.

Lời này nghe vào thật đúng là rất vô cảm, rất lạnh lùng, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn sai.

Tiếu Khả Nhiên rất đáng thương, rất đáng tiếc, nhưng mà học sinh đi ngang qua thiếu chút nữa bị cô nện trúng càng vô tội hơn, từ trên trời giáng xuống một người rớt ngay chân mình, máu me tung tóe dính đầy người ngợm mặt mũi, đây mới thật sự là tai họa bất ngờ, Lâm Y Khải nghĩ, nếu như không may, chuyện này sẽ trở thành bóng ma đi theo học sinh kia cả đời.

Mã Quần Diệu thấy Lâm Y Khải nhíu mày phát ngốc, cầm tay anh, dùng sức bóp bóp.

"Mọi chuyện rồi sẽ qua." Mã Quần Diệu nói, "Thầy giáo Lâm phải lạc quan lên...."

Lâm Y Khải nở nụ cười: "Thầy giáo Lâm vô cùng lạc quan, đợi cho đám học sinh thi Đại học xong, em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới."

"Du lịch vòng quanh thế giới?"

"Được rồi, chỉ đùa một chút thôi." Lâm Y Khải nói, "Không có tiền, du lịch vòng quanh không được, nhưng mà....."

Lâm Y Khải không có nói tiếp, hai người cầm vé tàu tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống không bao lâu cả hai đều ngủ mất.

Lộ trình hơn ba tiếng, Lâm Y Khải dựa vào Mã Quần Diệu ngủ phải gọi là say sưa ngọt ngào. Môi anh he hé, lồng ngực yên ổn phập phồng, đoạn sau hành trình Mã Quần Diệu tỉnh lại tình cờ nhìn thấy, cảm thấy thật mỹ mãn.

Hai người quen biết đã sắp được hai năm, đây là lần đầu tiên cùng nhau đi du lịch, nghĩ cũng thật kỳ lạ.

Mã Quần Diệu vẫn luôn nhớ tới còn thiếu người ta cái tuần trăng mật, cũng không biết có cơ hội bổ sung hay không.

Lúc sắp sửa xuống tàu, Mã Quần Diệu gọi người thức dậy trước, Lâm Y Khải còn buồn ngủ bắt lấy cái tay đang vỗ nhè nhẹ lên tay anh kia, rì rầm một câu: "Đến rồi sao...?"

"Sắp đến." Mã Quần Diệu vui vẻ cứ để cho anh nắm tay, "Tỉnh táo tỉnh táo, lát nữa còn xuống tàu."

Lâm Y Khải dùng nửa phút để thanh tỉnh, trong lúc đó vẫn không có thả tay ra, nhưng đợi đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo, lập tức giống như điện giật thả Mã Quần Diệu ra, giả bộ như vừa rồi không có xảy ra chuyện gì, nhưng hai tai thì đỏ bừng.

Mã Quần Diệu coi như đã hiểu, so với lúc say rượu, Lâm Y Khải lúc nửa mê nửa tỉnh còn thích dính người hơn.

"Đây là lần đầu tiên anh đến chỗ này." Mã Quần Diệu nói, "Có cái gì ăn ngon chơi vui không?"

"Món ngon thì quá cay. Anh hiện tại đang ăn kiêng, không thể ăn." Lâm Y Khải dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tàu lửa đã sắp vào ga, lúc này đúng lúc đi ngang qua công viên nhỏ ở ngoại thành, "Công viên giải trí này được xây lúc em còn nhỏ, em học tiểu học ở đây, cứ đến ngày quốc tế thiếu nhi trường học liền tổ chức đưa tụi em đến chỗ này chơi."

"Chơi vui không?" Mã Quần Diệu nhớ lại, hồi nhỏ hắn cũng chưa từng đến công viên giải trí.

"Công viên ở địa phương nhỏ thì có cái gì chơi mà vui? Có điều lúc đó nhà ma, tàu lượn siêu tốc vẫn còn rất mới mẻ, cũng không biết bây giờ trông như thế nào rồi?"

"Hai ngày nay không có chuyện gì thì đến đây dạo đi." Mã Quần Diệu nói, "Nhà ma nghe cũng không tồi."

Lâm Y Khải quay đầu nhìn hắn, cười vô cùng đểu: "Muốn đi?"

"Tò mò."

"Được, mấy ngày tới Thầy giáo Lâm sẽ dẫn anh đi trải nghiệm một lần quốc tế thiếu nhi, cho anh học hỏi bổ sung kiến thức.

Mã Quần Diệu cười: "Vậy cảm ơn Thầy giáo Lâm trước "

Hắn mới không thèm bổ sung kiến thức, chỉ là cảm thấy cái nhà ma kia chính là nơi tuyệt vời để tăng tiến tình cảm thân mật.

Nhưng mà, hắn đã quên, vị chồng cũ này tuy rằng nhìn như con gà bệnh, nhưng thực tế lại là một người không hề sợ ma. Lần trước hai người đi xem phim, Lâm Y Khải ngủ đến ngốc luôn, hơn nữa, quá khứ năm đó, Thầy giáo Lâm lúc còn nhỏ lần đầu tiên đến nhà ma, thay vì giả vờ "Kinh hãi quá độ" thực tế lại hưng phấn quá độ đuổi đánh nhân viên giả ma, từ đó về sau lan truyền thành giai thoại, cũng từ đó về sau bị nhà ma kéo đen, không cho phép bạn nhỏ họ Lâm này tiến vào nữa.

Bây giờ sau hai mươi năm, Thầy giáo Lâm xoa xoa tay, vô cùng chờ mong hành trình đến thăm ngôi nhà ma ám.

Quê của ông nội Lâm Y Khải là một thành phố nhỏ cấp bốn thuộc một tỉnh lỵ cách thủ đô không xa lắm. Thành phố rất lớn nhưng dân cư rất ít, so với nơi hai người đang sống, nơi đây vô cùng yên bình, vô cùng đáng sống.

Vừa xuống khỏi tàu lửa, Lâm Y Khải đã nhìn thấy ba anh đứng chờ ở bên ngoài. Bởi vì ba mẹ anh đều đã nghỉ hưu, nên đã về đây từ trước, cả nhà đều đã đến đông đủ, chỉ còn chờ hai người bận rộn bọn anh.

"Ai ui!" Ba Lâm vừa thấy Mã Quần Diệu lập tức giật mình, "Đây là làm sao vậy?"

Mã Quần Diệu mặc dù đã đeo khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, nhưng mà vết bầm trên khóe mắt vẫn còn đó.

Ông quay sang hỏi Lâm Y Khải: "Hai đứa đánh nhau?"

Lâm Y Khải khóc cũng không được cười cũng không xong: "Tụi con mà đánh nhau thì chính là con hành hung cảnh sát, con làm gì có lá gan đó! Lại nói, với thân thủ của con, có thể đánh anh ấy thành như vậy được sao?"

Mã Quần Diệu biết bộ dáng hiện tại của hắn rất dọa người, xấu hổ giải thích: "Ba, con là trong lúc làm nhiệm vụ không cẩn thận bị đánh."

"Trời ạ!! Tội quá, tụi con làm cảnh sát đúng là không dễ dàng mà." Ba Lâm dẫn hai người đến bãi đỗ xe, "Lát nữa về nhà ông nội con nhìn thấy lại đau lòng."

Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu đi theo đằng sau ba Lâm, hai người nháy mắt với nhau, khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của đối phương.

Lên xe, Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu ngồi ở phía sau, ba Lâm lái xe, hai người ở đằng sau kề tai nói nhỏ.

"Anh diễn chồng em diễn đến vô cùng tự nhiên đúng không?" Giọng nói Mã Quần Diệu rất trầm, cho dù là cách một lớp khẩu trang, nhưng Lâm Y Khải vẫn cảm thấy hơi thở của đối phương phả vào tai anh, ngứa.

Lâm Y Khải mang ý cười liếc mắt nhìn hắn: "Tạm được."

Mã Quần Diệu cười, kề sát vào tai anh nói: "Anh phải thu tiền cát-xê."

"Cảnh sát Mã ra giá đi."

Mã Quần Diệu im lặng giả vờ suy tính, một lúc sau mới nói: "Em dứt khoát trả bằng người đi, chúng ta vẫn còn một đợt thi lại nữa mà."

Lâm Y Khải nhớ tới trong va-li của mình đã chuẩn bị bôi trơn cùng áo mưa, mặt đỏ muốn bốc khói, cũng may lúc này ba Lâm ở phía trước đang lái xe đột nhiên mở miệng nói chuyện giải vây cho anh.

"Vừa nãy ba mới mua hai thùng trái cây để ở cốp xe phía sau, lát nữa xuống xe hai đứa nhớ bê lên."

"Dạ, nhưng mà ba.... con còn tưởng cụ ông sẽ đích thân tới đón tụi con cơ." Lâm Y Khải đã mang lễ vật bọn anh chuẩn bị trước lấy ra khỏi va-li, đưa cho Mã Quần Diệu, ngoài miệng vẫn còn cùng ba anh đùa giỡn: "Ông cụ đúng là một chút cũng không thèm coi trọng đứa cháu nội con đây, con giận."

"Anh giận? Anh làm ơn an phận đi, ông nội của anh vẫn còn đang giận kia kìa, lát nữa hai đứa về đến lo mà đi dỗ ông ấy cho tốt đi."

"Đây là làm sao vậy? Là ai đáng ghét như vậy chọc giận cụ ông nhà chúng ta?"

Ba Lâm từ kính chiếu hậu liếc hai người bọn anh ở phía sau nói: "Buổi sáng ông cụ nhà hàng xóm ôm chắt trai ra khoe với ông ấy, nói cái gì mà bốn thế hệ sống chung một nhà, hiểu không?"

Hiểu.

Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu bốn mắt nhìn nhau, chuyện này hai người bọn họ thật sự bó tay, ai cũng là đàn ông không có tử cung, không sinh được.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Y Khải: Dù sao thì đây cũng không phải sinh tử văn.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top