22

22.

Dù đã trùm áo mưa nhưng Mã Quần Diệu người đã cởi áo khoác ngoài bắt đầu đã cảm thấy chóng mặt vào buổi tối.

"Cậu phát sốt rồi."

Lâm Y Khải nhận thấy Mã Quần Diệu có gì đó không ổn, cậu đưa tay sờ trán anh nhiệt độ dưới tay có chút nóng.

"Chúng ta đêm nay trước tiên ở lại đây, cậu uống thuốc và nghỉ ngơi cho tốt rồi ngày mai trở về có được không?"

Mã Quần Diệu dường như có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu trong vô thức.

Lâm Y Khải thầm cho rằng cơn sốt của Mã Quần Diệu là do mình gây ra, trong lòng cậu tràn ngập tội lỗi. Cậu định tìm một nơi ở để Mã Quần Diệu có thể nghỉ ngơi sau đó tìm một tiệm thuốc.

Thị trấn K rất nhỏ, chỉ có một khách sạn nhỏ. Nó trông cũng khá sạch sẽ và gọn gàng.

"Tôi xin lỗi, không có phòng Standard, chỉ có phòng Deluxe King." Người phục vụ ở quầy lễ tân mỉm cười.

Lâm Y Khải có chút do dự, ban đầu suy nghĩ muốn ban đêm chăm sóc Mã Quần Diệu bị bệnh, dự định đặt một phòng hai giường, buổi tối thuận tiện chăm sóc anh, cũng sẽ không có gì bối rối khi ngủ cùng nhau.

Nhưng kế hoạch thì không bao giờ theo kịp những thay đổi.

Mã Quần Diệu nói nhỏ bên tai Lâm Y Khải "Vậy thì chọn hai phòng giường lớn đi. Buổi tối cậu không cần chăm sóc tôi đâu. Tôi uống thuốc xong ngủ một giấc là được."

Lâm Y Khải nghĩ đến Mã Quần Diệu một cách khó hiểu, người hồi đó khăng khăng muốn chung trong phòng với cậu, thần thần bí bì mà nói "1 phòng đi."

Cậu phớt lờ sự bối rối rõ ràng trong mắt Mã Quần Diệu mỉm cười với quầy lễ tân "Chỉ là một phòng giường lớn, cám ơn."

Cách đó không xa có một hiệu thuốc Lâm Y Khải nhanh chóng đi mua thuốc hạ sốt và nhiệt kế. Khi cậu mở cửa nhìn thấy Mã Quần Diệu đang vùi mặt vào gối ủ rũ. Dường như rất khó chịu.

Lâm Y Khải cầm nhiệt kế đến gần giọng nói tràn đầy dịu dàng mà chính cậu cũng không nhận ra "Trước tiên đo nhiệt độ của cậu, tôi đi rót cho cậu chút nước."

Mã Quần Diệu lúc ốm cư xử rất tốt, giống y như một đứa trẻ vậy. Lâm Y Khải nói cái gì thì đều nghe cái đó, sự thờ ơ và xa lánh toát ra từ cơ thể vào lần đầu tiên gặp lại đêm qua dường như đã bị cơn sốt cao này bốc hơi.

Ba mươi tám độ chín.

Đó là nhiệt độ cao hơn dự kiến khiến Lâm Y Khải có chút lo lắng.

Nhìn Mã Quần Diệu nằm xuống sau khi uống thuốc, Lâm Y Khải kéo lại chăn bông cho anh rồi ngồi bên cạnh giường.

"Cậu thấy thế nào rồi? Có lạnh không?"

"Có chút chóng mặt, hơi nóng lại hơi lạnh nữa" Mã Quần Diệu đặt túi chườm mát lên đầu, giọng nói có chút khàn khàn.

Lâm Y Khải nhìn thấy tóc của Mã Quần Diệu bị dính vào túi chườm bị ướt bởi những giọt nước rỉ ra. Cậu cẩn thận vén những sợi tóc bị vướng vào nói "Vậy thì cậu nghỉ ngơi thật tốt, tối nay tôi sẽ ngủ ở sô pha."

"Tôi không muốn ngủ ..." Mã Quần Diệu nắm lấy tay Lâm Y Khải, phần cuối của câu nói của anh kéo dài một lúc lâu thậm chí còn mang theo chút làm nũng "Cậu cứ nằm cạnh tôi được không? Cùng tôi trò chuyện."

Lâm Y Khải đã lâu không nghe thấy Mã Quần Diệu nói với cậu giọng điệu như vậy, trái tim cậu bỗng dịu lại. Cậu cũng không có phản kháng, cởi giày và ngồi trên chăn bông, chống khuỷu tay lên chân và hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì nào?"

Có lẽ Mã Quần Diệu đã thực sự mơ hồ, anh hỏi điều mà anh muốn hỏi nhất mang theo một sự ghen tuông không hề che giấu "Bạn trai cậu hôm nay sao không cùng cậu đón sinh nhật?"

Ngay lúc Lâm Y Khải định trả lời rằng cậu không có bạn trai, cậu chợt nhận ra sự kỳ lạ của câu hỏi này.

Làm thế nào Mã Quần Diệu có thể biết rằng cậu có bạn trai ở Anh? Hoặc là nói làm thế nào Mã Quần Diệu biết về mối quan hệ mập mờ duy nhất mà cậu còn chưa bao giờ nhận lời? Làm sao mà Mã Quần Diệu có thể biết?

Lâm Y Khải đã lâu không có trả lời, Mã Quần Diệu nói với giọng ủ rũ "Nếu cậu không muốn nói về chuyện đó thì quên nó đi. Nhưng tốt nhất cậu nên gọi cho anh ta và nói đừng lo lắng về việc anh ta không thể liên lạc với cậu."

Lâm Y Khải có chút nghi hoặc, dường như đã hiểu ra điều gì đó nhưng cũng không chắc chắn nên liền hỏi lại để xác nhận "Cậu đang muốn về người bạn trai đi cùng tôi vào sinh nhật năm ngoái sao?"

Mã Quần Diệu giọng điệu có chút khó chịu "Nếu không thì sao cậu còn có mấy người bạn trai sao?"

Lâm Y Khải im lặng. Cậu chưa bao giờ nói với bất kỳ người bạn nào về mối quan hệ không rõ ràng này, chứ đừng nói đến việc cậu đã trải qua sinh nhật năm ngoái như thế nào hay với ai.

Thế nhưng Mã Quần Diệu tại sao lại biết được?

Câu trả lời khiến cậu hơi khó tin nhưng lại rất rõ ràng. Bởi vì Mã Quần Diệu đã nhìn thấy! Những cảm xúc cực kỳ phức tạp cứ đan xen với nhau, Lâm Y Khải đã mất một lúc lâu không nói nên lời. Cậu lặng lẽ nhìn Mã Quần Diệu với ánh mắt phức tạp.

Mã Quần Diệu có mang theo một chút bối rối trong ánh mắt, sau đó là sự hoảng sợ.

Anh đột nhiên như hiểu được sự im lặng đột ngột của Lâm Y Khải hoảng sợ nói: "Là người khác nói cho tôi."

Cuối cùng, Mã Quần Diệu thở dài chán nản "Quên đi, không lừa được cậu, tôi ngày đó đã đến nhà chờ cậu."

"Cậu ở đó bao lâu?" Giọng nói của Lâm Y Khải có chút khàn khàn.

"A" Mã Quần Diệu người nghĩ rằng mình sẽ bị hỏi tại sao đã ngẩn ra trong vài giây nhưng cuối cùng cũng thành thật trả lời "Từ sáng đã tới rồi, tối đến thì thấy bạn trai cậu đưa cậu về nhà, sau đó đợi cậu lên tầng thêm chút nữa rồi đi."

Sau khi nhận được câu trả lời mà mình mong đợi, Lâm Y Khải không hề cảm thấy thoải mái, thay vào đó ngực cậu dường như bị chặn lại bởi một lớp bông mềm nhưng nặng nề. Nó nặng đến mức ép cậu không thể thở được.

Sự thờ ơ của Mã Quần Diệu trước khi cậu rời đi có phải là sự thật? Có thật là Mã Quần Diệu đã bí mật đến Anh để quan tâm cậu? Rốt cuộc đâu mới là thật, đâu mới là giả.

Mọi thứ về Mã Quần Diệu mà mắt cậu có thể nhìn thấy có phải là sự thật không? Còn mọi thứ về Mã Quần Diệu ở những góc mà cậu không thể nhìn thấy thì sao?

Còn sinh nhật cuối cùng thì sao?

Có phải anh cũng là cái bóng mà cậu nhìn thấy nhưng đã biến mất vào ngày tuyết đầu mùa hôm đó?

Kể từ khi tách ra, Lâm Y Khải nghĩ rằng cậu đã có thể nhìn thấu tình cảm của Mã Quần Diệu dành cho mình, nhưng lúc này sự đề phòng mà cậu đã dày công xây dựng bao lâu nay không ngờ lại như bị một trận lũ phá vỡ. Nó đến từ những gì cậu không thể nhìn thấy cũng nghĩ rằng nó không bao giờ tồn tại, từ tình yêu của Mã Quần Diệu.

Hiện tại khi bí mật bị phá vỡ, Lâm Y Khải không cảm thấy hạnh phúc, cũng không cảm thấy vui vẻ.

Chỉ có nỗi buồn tràn ngập.

Nếu tình yêu này luôn đến từ hai phía thì tại sao lại bỏ lỡ nó lâu như vậy? Có phải vì cậu chưa bao giờ bày tỏ tình yêu của mình một cách trực tiếp và rõ ràng, hay là vì Mã Quần Diệu quá nhút nhát.

Lâm Y Khải chưa bao giờ trải qua sự kích động mãnh liệt như vậy vào lúc này, cậu thà rằng Mã Quần Diệu chưa bao giờ thích cậu.

Nếu đó chỉ là nhiệt huyết của chính mình thì tốt rồi.

Làm sao có thể khiến bây giờ tiếc nuối và xót xa đến thế.

Dường như sợ hãi trước đôi mắt ngấn lệ của Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu có linh cảm mạnh mẽ rằng người trước mặt sẽ rời đi trong giây tới. Anh không biết tại sao nhưng vội vàng ngồi dậy, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn ôm chặt lấy người trước mặt.

Lâm Y Khải đã né tránh cánh tay dài hốt hoảng vươn ra như muốn ôm lấy mình của Mã Quần Diệu.

Nghẹn ngào mở miệng hỏi "Cậu đã lén đến Anh bao lần rồi?"

Mã Quần Diệu cười nhạt "21 lần."

"Vậy tại sao cậu không tới gặp tôi?"

"Vì tôi không muốn làm phiến đến cuộc sống của cậu."

Lâm Y Khải bật khóc, cậu không thể bình tĩnh mà gào lên khàn khàn "Vậy cậu chính là không muốn tới, cậu tại sao vẫn muốn lén lút tới?"

Mã Quần Diệu bị những giọt nước mắt của Lâm Y Khải làm cho hoảng sợ vội vàng lấy một tờ giấy lau đi nước mắt của cậu, có chút không tự chủ được nói: "Bởi vì tôi thực sự rất nhớ cậu, tôi rất muốn gặp cậu. Cậu đừng tức giận có được không?"

"Tôi tại sao phải tức giận chứ?"

"Cậu đã có bạn trai, cũng đã có cuộc sống mới, nhưng tôi vẫn luôn nhớ cậu. Vì cậu sẽ không thực sự giận tôi, hiện tại tôi nói tất cả với cậu. Mỗi lần khi cậu đang vui đều làm cậu buồn và tức giận. Xin lỗi..." Mã Quần Diệu cúi đầu dường như sắp khóc.

Sau khi nghe lời xin lỗi của Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải đột nhiên bình tĩnh lại một cách bất ngờ. Cậu không biết Mã Quần Diệu đang giả vờ hay thực sự ngu ngốc. Cậu cũng không biết Mã Quần Diệu nghĩ gì về mình. Cậu chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Tại sao thích Mã Quần Diệu và được Mã Quần Diệu thích lại cảm thấy mệt mỏi?

Cậu không hiểu Mã Quần Diệu. Tương tự, Mã Quần Diệu cũng không hiểu cậu.

Lâm Y Khải cái gì cũng không muốn nói nữa.

Cậu chui vào chăn bông nằm xuống cách xa Mã Quần Diệu, ôm đầu gối co rúm lại nhắm nghiền đôi mắt nóng hổi sưng tấy vì khóc.

Sau một khoảng thời gian không xác định, Mã Quần Diệu tắt đèn nằm ở vị trí ban đầu cũng không có tiến lại gần. Ngay khi Lâm Y Khải nghĩ rằng anh đã ngủ. Mã Quần Diệu nói nhỏ trong bóng tối.

Đó cũng là câu của nhiều năm trước.

"Lâm Y Khải, tôi biết tôi là một người rất khó chịu, nhưng cậu đừng ghét tôi được không? Cũng đừng thích người khác được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top