Oneshot

Mọi người đều biết rằng có gì thứ đó... đã thay đổi.

Có một lỗ thủng cỡ Midoriya Izuku trong lớp 1-A, và cả lớp đều biết điều đó, nhưng họ phải mất một lúc để xác định được toàn bộ thiệt hại kéo theo. Họ cảm nhận được sự thiếu vắng của những tiếng lẩm bẩm liên tục. Họ nhìn thấy chiếc bàn trống trong lớp và cánh cửa phòng ký túc xá không bao giờ mở. Họ ngừng tìm kiếm bóng dáng Midoriya đang ngủ trên ghế dài mỗi khi họ trở về, họ đều biết cậu không còn ở đây để ngủ tại đó vào những đêm cậu ấy thức khuya nữa.

Đó là chuyện khá hiểu nhiên. Đó là chuyện quá rõ ràng.

Nhưng vì vài lý do nào đó, mặc dù có những điều rõ như ban ngày, nhưng phải mất một lúc sau họ mới nhận ra Bakugou gần như đã ngừng nói.

Họ nhận ra không có tiếng lầm bầm trong im lặng, nhưng bằng cách nào đó họ lãng quên sự vắng mặt của tiếng la hét giận dữ và tiếng nổ lách tách trong phòng sinh hoạt chung. Họ nhớ tiếng hét lên đầy lo lắng của Midoriya khi có người lẻn sau lưng cậu ấy, nhưng họ không nhận ra khi Kaminari hỏi một câu hỏi ngu ngốc, và Bakugou chỉ lặng lẽ trả lời thay vì hét lên rằng họ đều là lũ ngu như mọi khi. Họ nhớ Midoriya không còn vào bếp để tạo ra một bãi chiến trường, nhưng lại không nhận ra rằng Bakugou không còn sức để đuổi tất cả họ ra khỏi bếp khi anh ấy đang làm bữa tối nữa.

Và phải đến vài tuần sau, khi Kaminari tình cờ bước vào phòng sinh hoạt chung và lan man về một ý tưởng ngớ ngẩn khác, khi họ thấy Bakugou chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ta với vẻ mặt trống rỗng và gật đầu lơ đãng cứ sau vài phút, và cuối cùng họ cũng nhận ra. Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao toàn bộ ký túc xá cứ có cảm giác như bị đảo lộn chỉ sau một đêm.

Midoriya rời UA, và cậu ấy mang theo giọng nói của Bakugou.

Nhìn bề ngoài, Bakugou vẫn ổn, bởi vì anh ấy là Bakugou mà - tất nhiên là anh ấy ổn. Cả lớp không biết đến một thế giới mà Bakugou thực sự để cảm xúc của mình thể hiện ra ngoài, nơi mà anh ấy không khác gì một sự kết hợp tuyệt vời. Anh ấy không đập phá hay phá hủy đồ đạc hay la hét hay đi ngủ sớm một cách kỳ lạ hay... thực sự, làm bất kỳ điều gì khiến anh ấy giống Bakugou bình thường.

Và sau nhiều ngày Mina, Kaminari, Sero, Jiro và thậm chí cả Kirishima cố gắng nhưng không thể khiến anh ấy "bùng nổ", cả lớp phải thừa nhận rằng có điều gì đó thực sự không ổn.

Bakugou ổn. Anh ấy vẫn đạt điểm cao nhất, vẫn xuất sắc trong các cuộc diễn tập chiến đấu, vẫn giữ một lịch trình tập luyện nghiêm ngặt như mọi khi. Anh ấy chỉ... im lặng. Ngọn lửa bùng cháy, rực rỡ dường như luôn theo sau anh ấy bất cứ nơi nào anh ấy đi giờ đã tắt, và bây giờ chúng không khác gì những cục than đỏ hồng chỉ cháy âm ỉ.

Sự im lặng thật kì lạ, bởi vì Bakugou Katsuk không bao giờ im lặng.

Và, sự thật đau đớn rõ ràng ngay trước mắt, lớp 1-A nhận ra rằng không chỉ có Midoriya là mặt trời nhỏ của lớp họ. Mà Bakugou cũng vậy.

Bakugou, và sự hỗ trợ đồng chả khác gì tra tấn theo kiểu hung hăng và ồn ào của anh ấy. Là những lần anh tức giận đối với những người không chăm sóc bản thân đúng cách, sự bạo lực che đậy mức độ quan tâm của anh ấy với mọi người.

Luôn là Midoriya và Bakugou, cùng những cuộc tranh cãi đến điếc tai, sự ganh đua cạnh tranh, sự tôn trọng thầm lặng và tình cảm giấu kín dành cho nhau mà những người còn lại vờ như không nhìn thấy. Họ là cặp mặt trời sinh đôi giữ cho mọi thứ tiếp tục quay, và rõ ràng là mặt trời này sẽ ngừng tỏa sáng nếu không có mặt trời kia.

Trong một khoảng thời gian, không ai trong số họ biết phải làm gì để có thể giúp đỡ. Tất cả họ đều biết Bakugou rất dễ nổi điên khi có ai làm gì đó sai và vài tuần qua rõ ràng không phải là khoảng thời gian tốt đẹp gì. Tất cả họ đều do dự trong việc phá vỡ trạng thái cân bằng mong manh nào đang giữ cho cả lớp bình yên, vì vậy họ để anh ấy yên trong hầu hết thời gian. Không ai muốn bị dính một cú đấm, hoặc một vụ nổ, hoặc... thứ gì đó tương tự. Họ không biết rõ về Bakugou để biết chuyện gì có thể sẽ xảy ra. Không ai trong số họ từng nhìn thấy anh ấy như thế này, kể cả sau vụ ở Kamino. Chỉ có một người luôn biết mọi thứ về anh ấy, người sẽ luôn cố gắng giúp đỡ mà không do dự, nhưng giờ cậu ấy đã bỏ đi.

Tuy nhiên, họ vẫn cố thử và làm những gì mình có thể. Asui nhờ Bakugo dạy kèm cho cô môn toán, vì anh ấy đứng đầu lớp. Tokoyami tiếp cận anh ấy bằng việc luyện tập thêm, với lý do cậu vẫn gặp khó khăn với ánh sáng. Ojiro đề nghị dạy Bakugou một số động tác võ thuật, và mọi người đều ngạc nhiên khi anh ấy đồng ý.

Kirishima để Bakugou đánh mình tơi tả bao nhiêu lần tùy thích trong lúc luyện tập, dưới chiêu bài là để tăng cường năng lực hóa cứng của mình. Những vết bầm tím là xứng đáng, để thấy Bakugou mỉm cười chiến thắng trong vài phút. Nhưng cái tiếng hét chiến thắng "chết đi, đồ khốn!" thường lệ lại vắng mặt, và nỗi đau trong tim khiến Eijiro đau hơn bất kỳ nỗi đau thể xác nào khác.

Mỗi người trong số họ đều tiếp cận anh ấy theo cách riêng của mình, cố gắng xua đi sự im lặng kỳ lạ đó được một lúc. Nhưng bất kể họ có làm gì, trong sâu thẳm trong tim mình, họ lo lắng giọng nói của Bakugou sẽ không cất lên cho đến khi Midoriya trở về. Và họ không biết điều đó sẽ mất bao lâu.

Mọi chuyện vỡ òa vài tuần sau đó, khi Sero đấm vào mặt Bakugou.

Iida tổ chức một buổi tập luyện cho cả lớp vì cậu nghĩ rằng tất cả họ cần làm gì đó để giải tỏa căng thẳng đột ngột. Mọi người đều tham dự, ghép thành từng nhóm và cuối cùng cũng giải phóng chút năng lượng bị dồn nén mà tất cả họ đã giữ lại kể từ trận chiến đó.

Mọi thứ vẫn bình thường trong nửa giờ đầu tiên hoặc lâu hơn. Bakugou thống trị chiến trường, giống như anh ấy luôn làm, đôi mắt anh ấy rực lên một sức nóng quen thuộc ngay cả khi tất cả họ đều giả vờ không để ý rằng bây giờ nó đã mờ đi đến nhường nào. Cả lớp đều quan sát anh ấy, ngay giữa cuộc chiến của riêng mình, tìm kiếm một vài dấu hiệu khả quan nào đó rằng họ đã xua đi được bất cứ điều gì đang diễn ra trong đầu anh.

Và sau đó, tất cả họ đều xem Bakugou đối đầu với Sero, người sẵn sàng tung ra một cú móc phải mà trong những trường hợp bình thường, người kia sẽ dễ dàng tránh được. Nhưng không ai trong số họ bỏ lỡ cách Bakugou chuyển ánh nhìn, rời mắt khỏi Sero, hướng về phía đám đông, tìm kiếm một khuôn mặt mà tất cả họ đều biết rằng anh ấy sẽ không tìm thấy. Tất cả họ đều nhìn thấy nó, khoảnh khắc Bakugou nhớ lại, khoảnh khắc Bakugou vấp ngã, chùn bước trong tích tắc khi anh ấy không thể nhìn thấy Midoriya như mọi khi. Tất cả họ đều nhận ra, khi biểu hiện của Bakugou thay đổi, giống như anh đột nhiên thức dậy sau một thời gian dài ngủ quên.

Và tích tắc đó là tất cả những gì Sero cần, nắm đấm của cậu chạm đích và trúng vào mặt Bakugou, một cú đấm dường như làm rung chuyển cả căn phòng. Bakugou loạng choạng lùi lại, đưa tay lên xoa mặt như không thể tin được chuyện vừa xảy ra, và...

Chắc hẳn lớp 1-A đang tưởng tượng ra mọi thứ. Chắc chắn điều này không thể là sự thật, bởi vì không đời nào Bakugou lại tạo ra âm thanh mà tất cả họ đều đang nghe thấy, phải không? Không đời nào tiếng thút thít nhỏ, đau đớn đó lại phát ra từ miệng Bakugou.

Và rồi Bakugou khóc, tiếng thút thít ngày càng to hơn khi anh ấy loạng choạng lùi về phía bức tường, trượt xuống, như thể anh không còn tin tưởng vào đôi chân để chống đỡ sức nặng của mình. Anh ấy đang suy sụp, vỡ vụn thành từng mảnh như vỏ trứng khi tiếng nức nở ngày càng lớn hơn, cũng như anh đột nhiên tìm lại giọng nói của mình theo cách tồi tệ nhất có thể xảy ra.

Cả lớp im lặng, đứng hình trong một lúc khi họ chứng kiến ​​người mạnh mẽ nhất trong số họ giàn giụa nước mắt. Bằng cách nào đó, ngay cả sau tất cả những gì họ đã thấy, tất cả những gì họ đã trải qua, đây sẽ là khoảnh khắc khắc sâu trong ký ức tồi tệ nhất của họ. Đây sẽ là khoảnh khắc họ sẽ nhớ rất lâu ngay cả sau khi mọi thứ đã kết thúc.

Ngạc nhiên thay, Yaoyorozu là người tiếp cận anh ấy đầu tiên.

Có thể là vì cô ấy quá rộng lượng, luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè đến mức một vụ nổ vào mặt nghe có vẻ không quá mạo hiểm, nhưng cô ấy hành động trước bất kỳ ai khác. Yaoyorozu cúi xuống bên cạnh Bakugou ngay cả khi người kia đang la hét, nước mắt của anh ấy lẫn với những tiếng la hét khi nỗi buồn và cơn thịnh nộ gặp nhau trong cùng một thời điểm. Tàn dư của Bakugou ngày trước quen thuộc theo một cách méo mó, vặn vẹo, và Yaoyorozu quyết định rằng cô không quan tâm nếu Bakugou cho cô một phát bộc phá miễn là điều đó khiến anh ấy ngừng phát ra những âm thanh đáng thương đó.

Yaomomo di chuyển, cô ngồi dựa vào bức tường bên cạnh anh ấy, và kéo đầu Bakugou lên vai cô. Đây là bằng chứng cho thấy hồn phách của anh ấy đã lạc trôi đến phương trời nào khi anh dường như không nhận ra chuyện đó, bận chìm đắm trong nỗi đau buồn của chính mình đến mức anh ấy không đẩy cô ra như thường lệ. Phần còn lại của lớp vẫn còn đứng hình vì sốc, theo dõi mọi thứ trước mắt mình và tự hỏi làm thế nào, bằng cách nào để mọi thứ có thể trở lại như xưa. Làm thế nào họ có thể giữ cho trái tim Bakugou còn nguyên vẹn trong khi anh ấy đang sụp đổ vì một người đã gắn bó với anh ấy như keo sơn cả đời đột nhiên rời đi không từ biệt?

Yaomomo tiếp cận anh ấy trước, và trước sự ngạc nhiên của cô, một bàn tay đeo găng chạm bàn tay của cô khi Bakugou khóc. Và sau đó là Kirishima, và Sero, và Uraraka, và Iida, và Ashido... Từng người một, cả lớp tạo thành một bức tường người bao quanh thành viên mạnh nhất của họ, như thể họ đang cố gắng giữ kín nỗi đau của anh ấy và che chở anh khỏi phần còn lại của thế giới.

Kirishima vòng tay quanh eo người bạn thân nhất của mình, tự hỏi Bakugou đã giữ tất cả cảm giác tội lỗi, đau đớn và buồn bã này trong lòng bao lâu rồi mà không ai có thể nhìn thấy. Kaminari nắm lấy tay còn lại của Bakugo, nghĩ về cách Bakugou nhìn Midoriya khi anh ấy nghĩ rằng không có ai để ý. Iida nghĩ về lúc Bakugo đến gặp cậu vài ngày trước, gần như cầu xin sự giúp đỡ của cậu để tìm ra kế hoạch đưa Midoriya trở về nhà.

Todoroki vuốt tóc anh, và Ashido cố gắng lau nước mắt, và điều đó khiến cả hai sợ hãi không nói nên lời khi Bakugou không thèm ngăn họ lại. Bakugou dường như không còn quan tâm đến lòng kiêu hãnh, sự dũng cảm, hay sự tự tin, hay... những thứ khác nữa. Và một Bakugou không quan tâm đến những thứ đó hoàn toàn không phải là Bakugou.

Tất cả họ đều cất lời, thì thầm bất cứ điều gì họ có thể nghĩ ra khi Bakugou khóc. Những người bạn thân nhất của Bakugo đang trừng mắt nhìn căn phòng, thách thức bất cứ ai nói bất cứ điều gì ác ý hoặc pha trò và phá vỡ khoảng khắc này. Nhưng đáng ngạc nhiên là chính Uraraka lại thì thầm rằng đây sẽ là bí mật giữa họ, rằng Bakugou không phải lo lắng về việc bất cứ ai chế nhạo anh vì có cảm xúc. Cô chưa bao giờ hiểu quá khứ của Bakugou và Midoriya, nhưng có vẻ như cô đột nhiên nhìn thấy Bakugou và cảm xúc của anh ấy cũng như mối quan hệ của họ ở một khía cạnh hoàn toàn mới, và cô sẽ cố gắng giúp đỡ bằng mọi cách có thể. Cả lớp gật đầu trước lời nói của cô, kể cả Mineta.

Vì lý do nào đó, Bakugou càng khóc to hơn.

Không ai trong số họ biết họ đã ngồi đó bao lâu, nhưng đủ lâu để Iida gọi điện cho các giáo viên, bảo họ giữ cho phòng trống cho đến khi cậu gọi lại cho họ. Bakugou vẫn đang khóc, giống như tất cả những giọt nước mắt mà anh ấy đã kìm nén trong suốt cuộc đời mình đang tuôn ra như một thác nước không bao giờ cạn. Anh ấy cũng hét lên, xen giữa hơi thở run rẩy và tiếng nức nở.

"Thật không công bằng", anh ấy hét lên, và Kaminari đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng "tớ biết, người anh em."

"Tao vô cùng ân hận... Tao cần nói với nó điều đó", anh ấy khóc, và Ashido nở một nụ cười nhẹ với anh ấy và thì thầm, "chúng ta sẽ tìm thấy cậu ấy. Cậu sẽ phải nói với cậu ấy tất cả mọi thứ."

"Tao yêu thằng ngốc chết tiệt đó", anh thì thầm, và cả lớp im bặt, đột nhiên nhích lại gần như để làm lá chắn vững chắc hơn. Nếu bất kỳ ai trong số họ cảm thấy phiền lòng vì lời thổ lộ thầm lặng đó, họ sẽ không nói ra. Có lẽ một ngày nào đó khác, sau câu nói đó sẽ có những lời chọc ghẹo của Kaminari, tiếng hét của Mina và sự thất vọng của Uraraka, nhưng chuyện đó lúc này không quan trọng. Họ ở đây để trở thành những miếng bọt biển thấm đi nỗi đau buồn của Bakugou, và mỗi người trong số họ đưa ra một lời hứa trong lòng rằng sẽ không bao giờ sử dụng lời thổ lộ nhỏ đó để trêu chọc anh ấy. Không phải khi anh ấy sẵn sàng để họ ở lại với anh những lúc như thế này.

Cuối cùng, mọi người bắt đầu nhận thấy những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của chính họ. Bây giờ tất cả họ đều đang khóc cùng Bakugou, giống như chứng kiến ​​người mạnh nhất trong lớp cuối cùng đã khuất phục trước sức nặng của cảm xúc cũng đã phá vỡ ổ khóa đang khóa chặt nỗi đau của chính họ lại. Tất cả họ đều đang thổn thức, ôm lấy nhau ngay cả khi họ cố gắng giữ Bakugou bình tĩnh. Nó giống như một sự thanh tẩy, giống như bức tường khổng lồ của sự căng thẳng và cảm xúc cuối cùng đã bị đập đổ.

Việc chứng kiến ​​hai mặt trời sinh đôi của lớp lặn trong một đêm dài—một mặt trời biến mất phía cuối chân trời, một mặt trời cháy thành tro ngay trước mắt họ—cuối cùng cũng khiến những người còn lại của lớp 1A nhận ra nỗi đau của chính mình.

Có lẽ tất cả họ đều cần điều này. Có lẽ họ cần phải cùng nhau gục ngã, để cảm thấy yếu đuối, buồn bã, tức giận và bất lực để làm bất cứ điều gì ngoại trừ cảm nhận nỗi đã. Có lẽ bây giờ họ có thể phá vỡ bất kỳ căng thẳng kỳ lạ nào đang đeo bám họ, cuối cùng cũng có thể làm điều gì đó để sửa chữa mớ hỗn độn này. Có lẽ bây giờ, nếu cuối cùng họ có thể khiến Bakugou hiểu rằng anh ấy có thể gục ngã mà sợ không bị tan vỡ, rằng anh có thể khóc vì người có ý nghĩa với anh hơn bất cứ thứ gì trên đời và đồng thời vẫn có thể đá đít người khác, cuối cùng cả lớp cũng cảm thấy họ đang thực sự giúp đỡ anh ấy.

Bakugou chỉ lắc đầu, khi họ nói chuyện với anh nhiều như vậy, bởi vì anh cảm thấy như mình sắp chết vậy và bởi vì "tao tưởng lũ quần chúng tụi bây ghét tao", và bởi vì anh ấy xấu tính và thô lỗ và anh ấy không nên khóc như thế này.

Nhưng sau một lúc, khi tất cả đã cạn nước mắt và họ chỉ ngồi đó trong cái ôm của nhóm mười chín người, cuối cùng anh ấy cũng ngừng cố gắng chạy trốn. Kirishima, Sero, Yaoyorozu và những người khác bằng cách nào đó đã thuyết phục được anh ấy nói chuyện, trút bầu tâm sự ngay trên sàn phòng tập.

Không phải ai cũng có thể hiểu, nhưng sau khi nghe toàn bộ câu chuyện có phần lộn xộn từ Bakugou, ít nhất họ cũng có thể hình dung rõ ràng hơn về cách mà Izuku và Bakugou gắn bó với nhau. Họ chỉ nhìn thấy mặt xấu - nhưng họ chưa bao giờ nhận ra còn có rất nhiều mặt tốt nữa. Và mặc dù họ có thể nhận ra Bakugou không tin họ, nhưng cả lớp nói với anh ấy rằng họ thực sự tin rằng họ sẽ có thể giúp anh sửa chửa được tất cả.

Có lẽ là lớp 1A đã tưởng tượng ra điều đó, nhưng khi những giọt nước mắt cuối cùng của Bakugou cuối cùng cũng khô và anh đứng dậy trên đôi chân run rẩy, họ nghĩ rằng họ có thể nhìn thấy bóng ma của ngọn lửa quen thuộc trong đôi mắt đó và lòng tin trong giọng nói của anh ấy.

Mọi thứ sau đó đã trở nên ổn hơn một chút.

Bakugou vẫn không nói năng gì nhiều. Anh ấy không la hét và quát nạt mọi người nhiều như trước đây, nhưng bây giờ có điều gì đó nói với cả lớp rằng đó là mong muốn được nói lời cảm ơn hơn là nỗi đau của chính anh. Cảm giác như anh đang cố gắng trả ơn họ, nhưng nếu anh thử hỏi bất cứ ai, mọi người trong lớp sẽ ngay lập tức nói với anh rằng anh ấy không cần phải làm vậy.

Nhưng họ biết anh ấy đang lên kế hoạch gì đó; có tiếng vo ve xung quanh anh mà dường như không ai có thể chạm vào. Nó không ồn ào và náo nhiệt, như sự hiện diện thường thấy của anh. Tất cả họ đều biết rằng anh ấy vẫn còn tổn thương như thế nào, nhưng anh cũng có vẻ quyết tâm theo cách mà anh ấy chưa từng trước đây.

Và sau đó anh ấy, Iida và Todoroki nói cả lớp với một kế hoạch, lúc này họ đã hiểu.

Bakugou tuy vẫn im lặng nhưng anh ấy vẫn luôn tìm kiếm. Anh ấy chăm chú xem các góc quay của camera an ninh, đi bộ trên đường phố và thức suốt đêm với cùng sự im lặng mà họ đã quen thuộc trong vài tháng qua. Nhưng anh ấy có vẻ không còn tuyệt vọng, giờ đây họ đang tiến gần đến việc tìm thấy Midoriya hơn bao giờ hết.

Chỉ khi cuối cùng họ đã có manh mối về cậu ấy thì nụ cười nhếch mép của Bakugou mới quay trở lại. Anh ấy lao ra khỏi ký túc xá với một sự nhiệt tình mà cả lớp đã lâu không thấy, và điều đó mang lại nụ cười trên khuôn mặt của tất cả mọi người khi họ chạy theo anh. Họ đuổi theo Midoriya trong thời gian kỷ lục, cũng như việc chứng kiến ​​ngọn lửa của Bakugou bắt đầu bùng cháy trở lại cũng khơi dậy điều gì đó sâu trong những người còn lại.

Trong trận chiến, họ đã nghe thấy giọng nói của anh ấy quay trở lại, nghe thấy nó to rõ hơn, tức giận hơn và quyết tâm hơn khi giọng nói của Midoriya vang vọng đáp lại. Giống như cả hai đang tiếp thêm năng lượng cho nhau, giống như việc xa nhau quá lâu đã lấy đi nguồn năng lượng vốn có của cả hai . Midoriya nhìn chằm chằm vào Bakugou như thể cậu ấy đang say anh ấy, giống như sợi dây kết nối họ và cung cấp năng lượng cho cả hai đột nhiên được nối lại sau khi bị cắt đứt quá lâu. Những lời của Bakugou vang lên to và rõ ràng, giọng nói của anh ấy mạnh mẽ và tự tin theo cách mà tất cả họ nhớ về nó. Nó hoàn toàn trái ngược với giọng trầm khàn khàn mà anh ấy sử dụng lần trước khi anh nói chuyện với họ, và mọi người trong lớp 1A đều cười rạng rỡ khi nghe thấy nó.

Bakugou không thấy phần còn lại của lớp mỉm cười tự hào khi anh ấy trút hết tâm sự của mình ngay trên đường phố, khi cuối cùng anh đã nói ra những lời mà anh sợ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra. Nhưng họ cũng thấy cái cách Midoriya nhìn chằm chằm vào anh ấy, như thể anh ấy là một cốc nước đá trong một ngày nắng nóng, như thể anh ấy là mặt trời cuối cùng cũng mọc sau một đêm dài vô tận.

Họ quan sát giọng nói của Bakugou chạm đến trái tim của Midoriya và dường như cuối cùng đã cho cậu ấy sức mạnh mà cậu đang thiếu, và khi cậu ngã vào vòng tay của Bakugou với sự nhẹ nhõm, một vài người trong số họ tự hỏi làm thế nào mà họ chưa từng thấy mối quan hệ sâu sắc giữa hai người đó trước đây như lúc này đây. Uraraka cười buồn, như thể mối nghi ngờ bấy lâu của cô đã được xác nhận, còn Kirishima siết chặt nắm tay và biết rằng hai người đó rồi sẽ ổn thôi.

Nếu bất kỳ ai trong số họ nhận thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Bakugou hòa vào làn mưa, họ sẽ giữ bí mật đó cho riêng mình.

Những ngày sau khi Midoriya trở về là khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà mọi người có sau nhiều tháng.

Bakugou đã trở lại với con người ồn ào, đáng ghét của mình, giống như nửa kia bị mất của anh ấy đã được chữa lành hoàn toàn. Midoriya mỉm cười bên cạnh anh ấy, nụ cười của cậu ấy có chút mệt mỏi nhưng nó vẫn hiện hữu. Họ rất vui khi thấy cặp sao đôi ở trung tâm hệ mặt trời của họ lại tỏa sáng, đến nỗi họ cố gắng trì hoãn tất cả các câu hỏi của mình trong một thời gian. Đôi mắt của Bakugou lại chứa những tia sáng quen thuộc, và Kaminari không thể không vỗ vào lưng anh khi nhìn thấy chúng.

Khi Ashido phát hiện ra hai người họ nắm tay nhau vào ngày hôm sau, cả lớp đều biết trong vòng vài phút, và tiếng la hét lớn sau đó mang lại nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc trên khuôn mặt của tất cả họ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top