Chương 43

"Phiên Phiên, Thập Tam lang còn sống." Ngữ khí Gia Cát Loan mềm nhẹ, không giống như lúc nói chuyện với Vương Nhất Bác, độc miệng xát muối.

Nữ tử tên là Phiên Phiên bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng tử trên khuôn mặt trắng bệch còn chưa đủ tỉnh táo.

"Thập Tam..." Nàng lẩm bẩm nhắc mãi, lại nhớ tới trận nổ trong quá khứ, vụn gỗ sỏi đá mịt mù, mùi máu của tay chân bị cắt đứt bỗng nhiên xộc đến. Nàng bắt lấy vạt áo Gia Cát Loan: "Là chàng sao!? Là Văn Nhân Nhiễm sao! A Nhiễm... còn sống!? Chàng ở đâu?!"

Gia Cát Loan bị nắm chặt vạt áo, lại còn bị lắc tới sốc hông, nhưng vẫn dùng giọng điệu trấn an: "Phiên Phiên, Văn Nhân Nhiễm ở Thanh Kinh. Thập Tam lang của nàng còn sống, hắn sống rất tốt, hiện tại, đã không còn ai có thể thương tổn hắn."

Duyện Châu có ba đại vọng tộc họ kép —— Gia Cát, Văn Nhân, Đồ Khâm, nhiều thế hệ giao hảo. Tầng lớp hậu bối lớn lên ở triều Hưng Nghi của Đại Ninh còn hay lui tới với nhau, thân như một nhà.

Đồ Khâm Phiên Phiên bắt lấy vạt áo Gia Cát Loan, vui mừng chảy nước mắt: "Tại sao Thập Tam lang còn chưa về?! Tại sao?!"

"Phiên Phiên." Gia Cát Loan vẫn khẽ xoa đầu nàng, trong mắt mang thương tiếc, nếu là trước kia, Phiên Phiên nhất định sẽ đánh gãy tay hắn luôn chứ không vừa, "Tam Lang, hắn không về được."

"... Tại sao?" Đồ Khâm Phiên Phiên ngồi yên tại chỗ.

Sau đó nàng bò tới quan tài nhỏ còn chưa đóng nắp, bên trong quan tài là một đống tay chân đã cụt thối rữa, ngâm ở trong dung dịch, tanh hôi khó ngửi. Đồ Khâm Phiên Phiên lại không ngừng rớt nước mắt lã chã trong đó. Thi cốt nàng ngồi canh mười năm này không phải của người nọ, dù vậy, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

"Phiên Phiên, chúng ta rời khỏi nơi này đi."

"Ta không đi. Thập Tam sinh ở đây, dù không trở lại, hồn Thập Tam nhất định cũng sẽ trở về, ta chờ chàng ấy trở về."

Nữ tử không hề tức giận, như bàn đá không thể di dời.

Gia Cát Loan cố gắng áp nước mắt xuống, giọng cao lên: "Chẳng lẽ nàng tính chờ hắn chết, hồn về lại đây sao?!" Hắn bế Đồ Khâm Phiên Phiên lên tách xa ra khỏi quan tài, "Nàng đã ngồi thủ thi cốt hôi thối vô danh này suốt mười năm! Nếu Văn Nhân Nhiễm có một chút nhớ mong nàng thì mười năm qua đã về lại Duyện Châu! Hắn vứt bỏ nàng, vứt bỏ toàn bộ quá khứ, hắn đã giết chết chính mình! Hắn hiện tại là một người khác, không phải là Văn Nhân Nhiễm nàng tâm tâm niệm niệm!"

Đồ Khâm Phiên Phiên cắn một ngụm trên mu bàn tay của Gia Cát Loan, một chưởng đánh ngã Gia Cát Loan xuống đài, ngã vào trong nước bẩn. Ánh mắt nàng chỉ là một mảnh nước lặng, "Gia Cát Loan! Huynh không hiểu gì cả! Nhà Gia Cát các huynh lúc nào cũng đi tránh tai ngừa họa, sao có thể hiểu hận thù của Thập Tam! Làm sao hiểu hận của ta! Nhà Đồ Khâm bị táng ở trong Ám Hà của Tỏa Long Tĩnh, nhà Văn Nhân bị liệt hỏa chấn lôi dập nát, Thập Tam chàng không về..." Từ khóe môi tràn ra chua xót, "Là đúng."

"Chàng có trở về hay không, không quan trọng. Ta... vẫn sẽ luôn chờ chàng ấy."

Lúc nữ tử đang rũ đầu, cây dù màu vàng dừng ở dưới chân. Đồ Khâm Phiên Phiên sửng sốt.

Lúc còn niên thiếu, Gia Cát Loan vẽ, Văn Nhân Nhiễm tìm vật liệu, nàng tự tay chế tác dù. Nhưng những cây dù đó vẫn không đưa cho Gia Cát Loan và Văn Nhân Nhiễm, thẳng đến khi đến tuổi cập kê, phụ thân hỏi nàng vừa ý ai thì tặng người đó dù.

Lấy dù chọn rể, nàng đưa Thanh Tiêu tặng Thập Tam lang, nháy mắt chỉ còn Hoàng Tuyền. Mà Văn Nhân Nhiễm, đến nay vẫn chưa cho nàng lại thanh bích lăng tiêu.

Thanh mai ỷ trúc mã, đã từng là thiếu niên.

Nhặt lên Hoàng Tuyền, căng ra tán dù, mùi hương thoảng tới. Trước khi Đồ Khâm Phiên Phiên ngã xuống, Gia Cát Loan đỡ nàng vào trong ngực mình, "Phiên Phiên, ta nhất định sẽ giúp nàng gặp hắn."

Thanh y ướt đẫm chuyển màu ôm lấy một bộ váy vải trắng, từ đường sông ngầm đi về nơi có ánh mặt trời lập lòe.

Mười sáu tháng Giêng, sau khi đưa tiễn Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, Hoàng đế Lý Thâm ngồi trên long ỷ, thở dài thật mạnh.

Dương Phụng Tiên bên cạnh dõi mắt trông về đường xa hướng Bắc, sắc mặt không thay đổi, nói: "Hoàng thượng, cứ để Vương tiết độ sứ đi như vậy? Chúng ta không chuẩn bị gì sao? Vạn nhất Tiêu thượng thư mềm lòng thì phải biết thế nào."

"Tiêu Chiến... mười năm trước đã không còn tâm nữa, cũng sẽ biết phân thị phi đúng sai." Lý Thâm hé mắt, "Vương Nhất Bác, người khác ở kinh phủ đều không dám động hắn. Duyện Châu... cũng không tới phiên trẫm bày bố."

Bỗng nhiên hắn lại hỏi: "Lý Yên, còn ở Quỳ Châu sao?"

"Hoàng thượng chớ ưu tư, Vệ phu nhân đã vào kinh." Giọng điệu Dương Phụng Tiên cực kỳ có tác dụng trấn an nhân tâm, "Chỉ là, nô tỳ vẫn không yên tâm Tiêu thượng thư, dù sao Tiêu thượng thư cũng khẳng định Vương tiết độ sứ không có dị tâm, nếu sinh biến..."

Lý Thâm rốt cuộc xoay đầu: "Tiêu Chiến khẳng định Vương Nhất Bác không phản, tất nhiên có cách khiến cho hắn không phản."

"Này... nô tỳ nghe không hiểu." Dương Phụng Tiên lo sợ nghi hoặc, "Chẳng lẽ, Tiêu thượng thư thật đúng là muốn lấy thân nuôi hổ?"

Lý Thâm cười nhẹ: "Tiêu Trang và phu nhân hắn đều là người chính trực, nếu không như thế, hiện giờ ai là đương gia của Trung Ninh cũng chưa chắc. Tiêu Chiến là nhi tử độc nhất của hai người, dốc lòng giáo dưỡng, cũng không phải là người mà Vương Nhất Bác kia có thể kiếm tẩu thiên phong (*). Tiêu Chiến bảo vệ hắn, không bằng nói là muốn tự tay giết chết hắn."

(*) Kiếm tẩu thiên phong: Tìm một phương pháp lạ lùng để đánh bại, khiến người khác bất ngờ không phòng bị.

Dương Phụng Tiên lĩnh ngộ gật đầu, trong lòng lại là một trận lạnh lẽo. Hoàng đế đây là quen lợi dụng Tiêu Chiến, căn bản không để bụng Tiêu Chiến sẽ biến thành thế nào. Thiếu niên lang từng mặc áo trắng giáp bạc, giờ đã sớm bị những người này mài mòn đi mũi nhọn, một thân cô quạnh.

Hắn chắp tay: "Hoàng thượng anh minh."

******

Ngựa xe tới Duyện Châu không nhanh không chậm đi qua.

Tiêu Chiến an tọa trên kiệu xe, xem một phong thư truyền tin. Thuyền hàng cứu tế Duyện Châu bị cướp trên đường đến Duyện Châu, đã bị quan phủ Duyện Châu bắt được, vật tư đã được chuyển xuống, tình hình thiên tai tạm hoãn.

Ngoài kiệu xe truyền đến tiếng của Hữu An: "Vương đại nhân! Đại nhân nhà ta mấy ngày qua bôn ba, đang nghỉ ngơi, không tiện gặp khách! Mời ngài trở về ạ!" Từ khi nhìn thấy tờ giấy nát kia, thái độ của Hữu An đối với Vương Nhất Bác càng thêm không nhẹ không nặng.

Vương Nhất Bác không để ý tới, trực tiếp kêu Triệu Quyết chế trụ lại người này, không cho gã chặn đường. Hữu An bị Triệu Quyết dùng hai tay bắt chéo sau lưng, còn đang kêu la: "Vương đại nhân, ngài lại mạo phạm đại nhân nhà ta, ta liền —— liều mạng với ngài!" Vương Nhất Bác muốn tạo phản, nhưng đừng liên lụy đại nhân nhà gã!

Đại nhân nhà gã không thể chịu nổi thêm một lần bị dính vào mưu phản.

Vương Nhất Bác liếc gã một cái, ánh mắt lạnh lẽo, bộc lộ mũi nhọn. Hữu An rùng mình, ủ rũ cúi đầu.

"Vương đại nhân, nếu ngươi có việc thì vào đi, hà tất làm khó tiểu tư của ta."

Nghe thấy Tiêu Chiến lên tiếng, thần sắc Vương Nhất Bác hơi dịu lại, ra lệnh Triệu Quyết: "Mang tiểu tư của Tiêu thượng thư đi nghỉ chân, uống trà."

Triệu Quyết hiểu ra công tử đang muốn tách bọn họ, giống y như lần ngắm tuyết trước kia. Hắn chỉ có thể phụng mệnh hành sự.

Vén rèm đi vào, thấy một bộ bạch y trắng tuyết ngồi ngay ngắn. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn huyền bào của mình, lại nhìn Tiêu Chiến: "Ta bỗng nhiên hơi muốn nhìn Tiêu thượng thư mặc huyền y của ta."

"..."

Tiêu Chiến nhấc lên mí mắt: "Vương đại nhân tinh thần không tồi, ngày chết đến gần mà vẫn còn tâm tư như vậy."

"Ta cũng sắp chết rồi." Vương Nhất Bác chui vào xe ngựa, "Vậy ngươi có muốn tốt với ta chút không?"

Tiêu Chiến cười khẽ: "Vương đại nhân cũng đã tra xét sạch sẽ phủ của ta, muốn ta đối tốt, chẳng lẽ ngài còn không có thể tự mình động thủ."

"Cái này là ngươi oan uổng ta." Vương Nhất Bác khom người, nhích sát mặt vào trước Tiêu Chiến, "Đêm Nguyên tiêu, ngươi rõ ràng chưa nói với ta mấy câu đã rời đi, kêu người trong phủ đề phòng trên dưới. Ta cũng không dám đi loạn trong phủ."

Tiêu Chiến không đáp, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh y, "Ngươi không tính mời ta ngồi tí hả?"

"Vương đại nhân, cũng đã gần hai tháng, đã sắp tới Duyện Châu." Tiêu Chiến bình tĩnh, "Tới Duyện Châu rồi, ngươi muốn ngồi đâu thì ngồi."

"..." Vương Nhất Bác dang tay, lòng bàn tay để ở hai vách xe, "Khi đó lại lên đây ngồi, còn có thể thú vị như hiện tại sao?"

Tiêu Chiến chưa nhúc nhích nửa phần, "Vương đại nhân, nếu không muốn chen chúc nhau, thì xuống đất ngồi đi."

"..."

Quật mộ tổ tiên sau lưng người ta, quả nhiên sẽ gặp báo ứng.

Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi liền ngồi trên thảm nhung, cuối cùng trầm trồ một câu: "Thảm trong xe Tiêu thượng thư mềm hơn những nơi khác nhiều."

Tiêu Chiến không nói gì, rũ mắt liếc hắn một cái, lại xoay đi, không thèm để ý.

Cả đội ngựa xe tiếp tục lên đường đi tới ngoài thành Duyện Châu, nhưng hai người trong xe đều biết trước khi tới Duyện Châu, sẽ có người tới gặp bọn họ.

Mới lên đường, Vương Nhất Bác liền do dự nhìn trên xe, tuy có án thư nhỏ ở đây, nhưng lại không thấy có túi nước, buột miệng hỏi một câu: "Tiêu thượng thư, ngay cả một miếng nước cũng không có?"

Đầu xuân, phương Bắc còn hơi khô hạn. Mấy ngày nay Vương Nhất Bác rất bận, ngày đêm điên đảo cũng thôi đi, ngay cả nước cũng rất ít khi uống, môi đã bị khô da.

Tiêu Chiến thờ ơ nhìn hắn: "Vương đại nhân, tội gì mà ngươi phải tới đây, gấp đến nỗi không kịp uống một miếng nước."

Vương Nhất Bác lại cười: "Nếu ta không đi một chuyến, làm sao biết Tiêu thượng thư nghĩ cách gì." Ánh mắt hắn trở nên u ám, tiếng nói như rót chì: "Tại sao là Lý Yên?"

"Tại sao không thể?" Tiêu Chiến hỏi lại hắn.

Bởi vì Tiên đế không nghe ai giải thích, một tờ chiếu thư hạ xuống diệt môn của ta, mà Lý Yên rõ ràng là người có không ít liên quan trong chuyện đó. Mười năm sau, ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta. Vương Nhất Bác cười, vẫn chưa mở miệng. Những thứ này đối với hắn mà nói đã từng là thứ không thể chịu nổi, bây giờ lại chỉ như một vết sưng nhỏ do ong chích.

Hai tay gối lên sau đầu, lưng dựa vách xe, duỗi thẳng hai chân, Vương Nhất Bác cứ như vậy mà nhắm mắt. Cho đến khi bánh xe lăn mạnh, hắn mới chợt mở to đôi mắt, trước mắt lại hiện một màn đỏ máu. Là bóng đè quanh năm suốt tháng, một hồi âm mưu của quá khứ, sương mù vẫn như cũ không tiêu tan.

Bên tai vẫn là tiếng gọi kia: "A Huyên, con nhất định phải chạy thoát! Nhất định phải sống! Phải sống đấy!"

Tiếng kêu khàn khàn khó nghe văng vẳng, Vương Nhất Bác cảm thấy gương mặt mình chợt nổi từng cơn đau đớn, cứ như chủ nhân của âm thanh ấy còn có thể đứng dậy hung hăng tát một bàn tay vào mặt hắn.

Sống sót, nhất định phải sống. Tiêu Chiến, ngươi sẽ cho ta một đường sống sao?

Có người cầm cổ tay của hắn, tà áo trắng dừng ở bên người, Tiêu Chiến ngồi chung với hắn trong kiệu xe.

"Ngươi, sao cũng ngồi dưới đất rồi?" Vương Nhất Bác mỉm cười trong mắt.

Tiêu Chiến không nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ là nói: "Bởi vì chinh chiến lâu ngày mà Vương đại nhân bị bóng đè sao?"

Vương Nhất Bác vận động khớp xương bả vai: "Không phải, loại chuyện như đánh giặc, quen rồi sẽ thấy không sao." Hắn thuận thế dựa vào vai Tiêu Chiến, "Tại ta không quen ngồi xe xóc nảy thôi, quá mệt."

Nói xong còn ngáp một cái.

Hô hấp Tiêu Chiến hơi loạn một chút, sau đó lại nói: "Vậy nghỉ ngơi đi, đến nơi, bản quan sẽ đánh thức ngươi."

"Được đó." Vương Nhất Bác vui vẻ đồng ý bên tai y, đơn giản gối lên đùi của y, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lông mi dài của Vương Nhất Bác rũ xuống, lúc mắt mở ra thì tràn đầy cứng cỏi, khi giãn ra lại có chút xinh đẹp phong lưu. Lang diễm độc tuyệt, lăng nhiên vô song. Tiêu Chiến rũ mắt im lặng nhìn hắn nhắm mắt ngủ yên, lại vẫn có thể hiện lên nét rực rỡ như cũ.

Trên môi hình như có da trắng, môi hồng hình như có mùi máu nhàn nhạt. Tiêu Chiến hơi hơi cúi đầu, để sát vào thì mới phát hiện da thịt môi hắn đã bị xé rách, vết thương chảy máu.

"Vương đại nhân?"

Không ai đáp lại y.

Tiêu Chiến kéo tay áo, lòng bàn tay đè nhẹ vào môi hắn, lúc giở lên thì quả nhiên thấy có máu.

Hình bộ thượng thư luôn luôn thiết diện vô tư, bất cận nhân tình, lúc này chần chờ suy nghĩ có nên thoa thuốc trị thương cho hắn không.

Nghĩ lại, người này còn có thể mặt không đổi sắc lao vào Vô Yên của y, cần gì phải thoa thuốc trị thương.

Trên kiệu xe yên tĩnh, Tiêu Chiến nhàn hạ hơn rất nhiều, nhịn không được nhìn hoài vết thương trên môi Vương Nhất Bác, khe rách nhỏ xíu chảy ra đỏ thẫm. Y do dự mãi, vẫn là cúi đầu tập trung nhìn, nghĩ xem có nên nhắc nhở Vương Nhất Bác uống nhiều nước trà cho bớt khô môi không.

Gần như chỉ trong nháy mắt, người nhắm mắt nghỉ ngơi ngưỡng cổ lên, có thể nghe thấy tiếng thở: "Chiến Chiến, suốt đường ta chờ ngươi, sao ngươi còn chưa làm gì? Nhìn thì có ích gì chứ, đâu có cầm máu được."

Trong lúc Tiêu Chiến ngây người thì lại nghe: "Ta dạy cho ngươi một biện pháp cầm máu."

"Lấy mềm trị mềm."

Mềm mại chạm nhau, ấm áp truyền qua, môi răng cụng lại, khiến cho gió trăng còn phải say mê. Tiếng yết hầu di chuyển, âm thanh không thể để ai biết lọt vào tai, tâm sinh thỏa mãn.

Tiêu Chiến vốn đang cúi đầu, trong lúc thất thần đã bị Vương Nhất Bác ép lưng dựa vào vách xe. Y kinh ngạc, lại không kịp thời mở mắt ra. Một đôi mắt mang cười khác đang nhìn lông mi rũ xuống của y, lấp lánh ánh sáng.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến rốt cuộc mở mắt, thấy một khuôn mặt đang rất gần mình, "Một vừa hai phải."

"Chiến Chiến, ngươi nói có một số việc, không thể phá lệ." Vương Nhất Bác chưa dời đi khuôn mặt, "Là bởi vì sợ nước đổ khó hốt, sợ không thể vãn hồi, sa vào đến chết?"

"Vương tiết độ sứ, nghĩ sao?"

Tiêu Chiến hỏi lại, hai đồng tử mang tỉnh táo, "Bản quan cho rằng, dù có là kết cục nào, cũng sẽ sống không bằng chết."

Vương Nhất Bác ngưng nói, chỉ lo nhìn y, thẳng đến khi đối phương quay mặt đi chỗ khác, hắn mới hơi ngửa đầu: "Sống sống chết chết, ngươi hay ta đều không thể dễ dàng quyết định nó."

Vì giữ cho phần cảm tình này trong sáng thuần khiết, tình nguyện dùng mọi cách giãy giụa, muôn vàn tra tấn, cũng không muốn chết. Như là Dương Phụng Tiên, lại như bản thân hắn. Vương Nhất Bác đang nghĩ, lại nghe thấy một câu nói tàn nhẫn.

Tiêu Chiến trong trẻo mở miệng: "Vương đại nhân không quyết định được, bản quan lại quyết định được."

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn về phía y, người nhìn đoan chính như ngọc, tưởng như ôn nhã, lại có tàn nhẫn đến bóp tim.

"Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cảm thán một câu.

[Hết chương 43]

------------------------------

Lời tác giả:

Tên thật của Nhất Bác là Huyên (晅) nghĩa là mặt trời ấm áp (nắng ấm).

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top