Chương 18
"Chiến nhi... Chiến nhi... Tỉnh lại đi..."
"Ngô..." Không nghĩ tới mình lại ngủ say như chết, Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt, dường như nghe được có người gọi y.
Trời hoàn toàn đen kịt, trong phòng không có chút ánh sáng, cảm nhận được người bên mép giường, dù không thấy rõ dáng vẻ Tiêu Chiến cũng biết là ai.
Đang muốn xoay mình quay lưng về phía hắn, Vương Nhất Bác ôm y dậy, cưỡng ép quay mặt y nhìn hắn, nói nhỏ: "Đừng quấy, có khó chịu ra ngoài hẵng nói."
Tiêu Chiến nhỏ giọng hừ một cái, giơ tay vòng qua cổ hắn.
Phải ôm một người theo nên Vương Nhất Bác không được linh hoạt như bình thường, mũi chân nhún nhẹ một cái trên bục cửa sổ, nhảy xuống từ lầu hai, thả mình xuống đất, không phát ra một âm thanh.
Tiêu Chiến cựa quậy muốn nhảy xuống đất, Vương Nhất Bác hiếm khi cường ngạnh giữ y không cho y lộn xộn.
Xụ mặt không phí sức nữa, dù sao sức mạnh cũng khác xa nhau.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng chạy trong bóng đêm, màu đen phủ lên toàn bộ Miêu trại khiến nơi này mang một cảm giác kinh khủng kì dị.
Nhịp tim Tiêu Chiến khó hiểu mà tăng nhanh, có loại cảm giác có chuyện lớn sắp ập tới.
Vừa mới đến nơi có vẻ là cửa trại, Vương Nhất Bác nhạy cảm dừng chân, một loạt cây đuốc xuất hiện từ bốn phía trong rừng.
Đứng ngay đầu, là nữ nhân Miêu tộc tướng mạo quỷ dị cùng lão già phiên dịch.
Con ngươi lão già đục ngầu như muốn trừng lòi cả mắt, âm thanh quái dị tràn ra từ cổ họng. Khuôn mặt nữ nhân tựa như sương lạnh, ánh mắt hẹp dài muốn xuyên thấu hết thảy.
"Vương Bảo Hùng! Ngươi phản bội! Trừ Bảo Hùng, giết!"
Nữ nhân thét lên mấy tiếng bén nhọn, lão già không phiên dịch nữa, xoay người hô đám người tiến lên.
Vương Nhất Bác vểnh môi không lên tiếng, ánh mắt quét trên mặt đất, dường như đang nghĩ đối sách.
Ngược lại là Tiêu Chiến, nhìn mụ đàn bà kia ngứa mắt cực kì, hung tợn quát lại.
"Hắn là người của ta, sống chết ra sao không tới lượt ngươi nói!"
Mặt nữ nhân biến sắc, đột nhiên giận dữ, chuông bạc trên y phục va chạm kịch liệt hưởng ứng, đinh đinh đang đang lộn xộn chói tai.
Lão già lẩm bẩm, nếp nhăn nhét đầy khuôn mặt nhíu chặt, kéo ống tay áo ả như muốn khuyên ngăn.
Nữ nhân không nghe, gương mặt vốn quái dị dưới ánh lửa càng thêm kì quỷ.
Thân thể đang rung lắc kịch liệt rốt cuộc ngừng động tác: "Oa" một tiếng khạc ra một con sâu đỏ to bằng ngón út, lăn lộn trong một bãi chất lỏng không rõ là gì.
Dạ dày Tiêu Chiến sôi trào, giương mắt nhìn một cái, thần sắc Vương Nhất Bác nghiêm nghị.
Lão già thấy ván đã đóng thuyền, dẫn đám người cầm đuốc vọt tới, quải trượng đã văng tới trước mắt.
Vương Nhất Bác lui nhanh về phía sau, thả Tiêu Chiến xuống bảo hộ sau lưng, rút từ trong áo ra một cái chủy thủ.
Nữ nhân nói câu gì, mọi người đồng loạt xông lên.
Trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng xé gió đan xen đến từ mọi hướng, trừ nữ nhân và lão già, thân thủ những kẻ khác đều bình thường, Vương Nhất Bác dễ dàng quật ngã cả đám.
Nữ nhân vung roi màu đen, mục tiêu đương nhiên đều là Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác dùng một tay che chở y một tay tiếp chiêu chống lại kẻ khác, nước chảy mây trôi, dứt khoát quyết liệt.
Tiêu Chiến hận mình chỉ biết khoa tay múa chân, không giúp gì được người bên cạnh.
Vương Nhất Bác đánh chưởng về phía lão già, khiến lão bị đẩy lùi lại mấy bước, đứng không vững mà ngã ngồi trên mặt đất, nữ nhân nghe tiếng gió, cũng lui về phía sau.
Thu lại roi dài, ả lôi ra một cây sáo ngắn nhỏ, thôi mấy hơi đơn giản.
"Không ổn." Mặt Vương Nhất Bác hơi biến sắc: "Đi mau!"
Từ trong rừng có loài côn trùng gì đó đồng loạt lạo xạo xì xào tiến đến.
Vương Nhất Bác lập tức ném chủy thủ tới, nữ nhân lúc đang thổi sáo dường như không thể nhúc nhích, lão già đưa tay ra đỡ, chủy thủ xuyên qua tay lão, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ghim vào cổ nữ nhân, thanh âm chững lại, nhưng những thứ đang chuyển động kia không hề biến mất.
Vương Nhất Bác túm lấy Tiêu Chiến lao về phía trước, thật may khinh công của y không tệ, miễn cưỡng theo kịp hắn.
Phía sau bọn họ, nữ nhân nằm trên đất, vừa mở miệng liền ộc ra lượng lớn máu tươi, lão già đè vết thương giúp ả, vẻ mặt gấp gáp.
Cổ họng ả phát ra âm thanh yếu ớt: "Lừa gạt..."
Sâu đỏ trong lòng bàn tay nàng đột nhiên di chuyển, vụt cái bay về hướng Vương Nhất Bác.
Cảm giác được bàn tay đang nắm tay mình của Vương Nhất Bác chấn động một cái, Tiêu Chiến liếc nhìn hắn, sắc trời mờ tối không cho y thấy rõ biểu tình.
Điên cuồng chạy hồi lâu, lại không hề cắt đuôi được âm thanh vo ve vang lên.
Tiêu Chiến thấm mệt, bước chân có dấu hiệu không theo kịp.
Lỗ tai Vương Nhất Bác khẽ động, kéo Tiêu Chiến xoay một vòng ổn định trọng tâm, liếc nhìn qua kẽ lá, đánh một chưởng khiến thứ núp sau đó văng ra ngoài.
Lúc này Tiêu Chiến mới thấy rõ, thứ đồ bám theo sau dài một thước, dáng dấp không khác gì loài rết lắm, thân xác đen xì toát lên huyết sắc quỷ dị, vừa nhìn đã biết cực độc, chỉ cần bị thứ đồ chơi này cắn một cái đoán chừng mạng cũng chẳng còn.
Vương Nhất Bác một cước nghiền nát mấy con, nhưng số lượng quá lớn, những con khác không ngừng bò ra thay thế đồng bọn vừa chết.
Tiêu Chiến chịu đựng kinh tởm giết hết những con đến gần, một tay quơ quơ không cho chúng nó lại gần thêm.
"Ngàn vạn lần không được để da tiếp xúc với chúng." Lời còn chưa dứt, một con ngắn nhỏ hơn những con khác từ xó xỉnh bò ra, Tiêu Chiến không né kịp, chỉ cảm thấy ngón trỏ đau xót.
Vốn tưởng chỉ bị cắn một cái, con sâu kia lại từ miệng vết cắn chui vào trong da, trong nháy mắt trên tay y nổi lên một đoạn hình dáng kinh dị.
"Chiến nhi!" Vương Nhất Bác túm lấy cổ tay y, giữ con sâu muốn chui loạn đè chặt. Cổ trùng bị giữ lại chưa chết giãy giụa dưới da, cổ tay Tiêu Chiến đau nhức, không nhịn được nôn ọe ra tiếng.
Vương Nhất Bác một khắc cũng không thả tay y ra, xoay người tiêu diệt mấy con đang tiến đến.
Tiêu Chiến đau đến đổ mồ hôi lạnh, kiên cường tiếp tục chống chọi với lũ sâu vây quanh.
Thật vất vả lũ sâu mới không lại xuất hiện, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, Vương Nhất Bác nắm chặt tay đi về phía trước.
Trong lòng nghĩ mà sợ, nữ nhân kia chỉ thổi mấy tiếng liền gọi ra nhiều quái vật như vậy, chờ kêu thêm mấy tiếng hậu quả khẳng định không thể tưởng tượng nổi. Lại nghĩ đến con trùng vẫn còn giãy giụa trong cổ tay, y một chút cũng không có cảm giác vui mừng sau khi thoát hiểm.
Cổ tay bị bóp tê dại, người đằng trước không hề quay đầu lại, Tiêu Chiến bỗng thấy hoảng hốt, không biết có phải ảo giác hay không, Vương Nhất Bác càng ngày càng đi chậm lại.
Vừa mới bước ra khỏi rừng cây, thân thể Vương Nhất Bác run lên một cái, đột nhiên lảo đảo.
Tiêu Chiến nương theo ánh trăng liếc nhìn sắc mặt hắn, lòng cả kinh.
Mặt mũi anh tuấn tràn đầy mồ hôi, hơi vặn vẹo, tái nhợt đến dọa người, giữa chân mày có một vết bầm đen kỳ quái.
Y sốt ruột gọi hắn: "Ngươi thế nào!"
"Không... không sao... ngô..." Lúc này hắn vẫn còn cậy mạnh.
Nhìn môi hắn tím bầm vết cắn, gắng sức chịu đựng chỗ đau đớn.
Tiêu Chiến không nghe, kéo tay áo hắn lên, dưới da đều là dầu vết cổ trùng ngọ nguậy.
"Từ lúc nào..." Hốc mắt y không nhịn được đỏ bừng, khủng hoảng mãnh liệt ập tới, âm cuối không tự chủ phát run.
Vương Nhất Bác kéo ra nụ cười khổ: "Đừng... lo lắng..."
Tiêu Chiến gấp muốn chết, hoàn toàn bỏ qua điểm đau trên cổ tay: "Ngươi còn cười!"
"Tin ta... không sao đâu..." Đang nói bỗng dưng khạc ra một ngụm máu đen, thân hình cao lớn ngã khuỵu xuống.
Lòng đau xót tột cùng, Tiêu Chiến vận hết khí lực toàn thân chống lại cơn buồn nôn nửa ôm nửa đỡ hắn, bước chân tiếp tục hướng về phía trước.
"Vương Nhất Bác ngươi cố chịu đựng, ta mang ngươi ra ngoài!"
Đi không được hai bước, bụng chợt đau rút, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, đầu gối đập trên một tảng đá.
Vương Nhất Bác nửa mở mắt, cùng bị ngã xuống, ý thức đã tan rã quá nửa.
Tiêu Chiến chống một tay muốn đứng lên, lại không dùng nổi lực, cẩn thận nghĩ lại cảm giác đau đớn vừa tấn công trong y, hạ thân dường như chảy ra dòng nước ấm.
Thử mấy lần đều không đứng dậy được, tròng mắt Vương Nhất Bác đã chỉ còn lại một mảnh ảm đảm, hắc khí giữa lông mày ngày càng lan rộng.
Tiêu Chiến cúi đầu, đang lúc choáng váng bỗng nhìn thấy quần ướt một mảnh đỏ thẫm. Nghĩ đến một khả năng, lại nhìn tình trạng hai người, tuyệt vọng chưa từng có ùn ùn kéo đến.
"Vương Nhất Bác ngươi tỉnh lại cho ta! Không cho phép ngủ! Ta ra lệnh cho ngươi! Có nghe hay không!"
Đỡ hắn dựa vào bên cây, y xé dây cột tóc lôi ra một cây trâm ngọc, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đập nát, một ống nhỏ từ bên trong rơi ra.
Y dùng sức quẹt mấy cái trên mặt đất, một tia ánh sáng mãnh liệt bay lên không.
Tiêu Chiến nhìn đến khi ánh sáng biến mất, đỡ đầu Vương Nhất Bác dựa lên vai mình.
"Ngươi mau tỉnh, ngươi đáp ứng rồi, sau này ngươi phải bồi ta, không được chết!"
"Không được ngủ, sau này còn phải cùng ta trải qua một đời sinh tử..." Không có tiếng đáp lại.
"Chờ ngươi khỏe lại ta liền gả cho ngươi, có nghe hay không, ta đường đường là trang chủ Viễn Đại sơn trang nguyện ý gả cho ngươi!"
"... Tỉnh lại đi, ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng ngươi được không..." Vẫn không có tiếng trả lời.
Tiêu Chiến dùng chút khí lực cuối cùng nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình.
"Hình như ta đã có hài tử của ngươi rồi... Vương Nhất Bác... muốn được nhìn con thì ngươi phải tỉnh lại, không được ngủ, không được..."
Người bên cạnh không nhúc nhích.
Khóe mắt Tiêu Chiến nhỏ xuống một giọt lệ, y ngửa đầu nhìn ngôi sao chợt lóe sáng trên bầu trời đêm.
Lão Thiên, cầu ngài phù hộ cho chúng ta có thể vượt qua kiếp nạn này.
"Nhất Bác... phải sống..." Thì thầm mấy câu, rồi ngoẹo đầu hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Từ đầu đến cuối, Vương Nhất Bác chưa từng thả lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, cổ trùng kia vẫn bị đè ở chỗ cũ, chỉ có thể phí công mà giãy giụa.
[Hết chương 18]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top