Phiên ngoại 2: Vì thế gian
Rằm tháng Giêng là Tết Thượng nguyên, gió nhẹ lạnh lẽo. Hoàng đô giăng đèn kết hoa, náo nhiệt ồn ào.
"Tết Thượng nguyên, nên tới Hoàng đô ngắm đèn."
Vương Nhất Bác lôi kéo Tiêu Chiến, rất có hứng thú mà ngó trái ngó phải.
"Hội đèn lồng ở Hoàng đô đúng là tuyệt nhất." Tiêu Chiến gật đầu, hơi hơi kinh ngạc: "Ta vốn còn cho rằng ngươi không thích Hoàng đô..."
Tiêu Chiến nhớ rõ, tuy Vương Nhất Bác từ nhỏ ở trong cung nhưng mấy ngày ở đó đều buồn bã cô tịch. Lầu son gác tía, cũng không lưu lại bao nhiêu ký ức tốt đẹp trong lòng Vương Nhất Bác. Từ sau khi lớn lên, hắn cũng rất ít khi đặt chân vào Hoàng cung.
Vương Nhất Bác cười nói: "Ta đúng là không thích ở trong cung, nhưng ta thích Hoàng đô, náo nhiệt."
Đội múa lân đi xuyên qua con phố, chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào. Bốn phía hơi chen chúc, Vương Nhất Bác nửa ôm Tiêu Chiến, vất vả lắm mới chen vào được một chỗ đất trống.
"Mấy năm nay càng náo nhiệt hơn." Vương Nhất Bác cười thơm một cái vào mặt Tiêu Chiến. Dù sao bốn phía đang kêu gào hỗn loạn, không ai chú ý tới bọn họ.
Tiêu Chiến nhịn không được nói: "Đông người thật, còn náo nhiệt hơn trăm năm trước..."
Vương Nhất Bác cười nói: "Ta nhớ rõ ngươi từng bảo đã tới Hoàng đô?"
Tiêu Chiến gật đầu một cái: "Khi đó ta còn niên thiếu, nhìn đâu cũng muốn chạy đi xem một cái. Giờ nhắc mới thấy trùng hợp, lúc trước khi tới Hoàng đô cũng là Tết Thượng nguyên."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt: "Khéo vậy, thế ngươi có biết ở phía Tây thành đô có một cửa hàng bán bánh trôi rất ngon?"
"Phía Tây?" Tiêu Chiến cố gắng nhớ lại, hình như có chút ấn tượng, rồi lại không nhớ rõ.
Mặt Vương Nhất Bác hiện ra nét nhớ lại chuyện xưa: "Ta thích bánh trôi nhà họ làm nhất... Với lại, kia cũng là chuyện xưa nhiều năm trước."
***
Hoàng cung có một chỗ cung điện hẻo lánh.
Hoàng cung rất lớn, rất nhiều chỗ hẻo lánh ít dấu chân người; vị trí chỗ này lại khuất nhất ở trong Hoàng cung, ngày thường rất ít người tới, suốt ngày vắng vẻ. Ngay cả thị vệ cũng không có, chỉ có vài vị cung nữ thái giám sẽ đến quét quét đình viện, làm chỗ sân này không đến mức quá hoang vu.
Cung điện này yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả người trong cung sẽ có lúc quên mất có một chỗ như vậy. Nhưng mà tòa cung điện không quá lớn lại hẻo lánh này, chính là một phần ký ức thơ ấu của Vương Nhất Bác.
Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại thì đã thấy trời chạng vạng, mặt trời lặn hồi lâu, mây đỏ sắp tối. Bốn phía không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy gió thổi, lá cây xào xạt.
Lại tỉnh... lần này hắn ngủ bao lâu?
Nửa năm, một năm, thậm chí ba, bốn năm? Hắn nhớ rõ khi ngủ vẫn còn là giữa hè, giờ mở mắt sao lại có gió lạnh buốt tới vậy?
Vương Nhất Bác gắng sức ngồi dậy, bỗng nhiên ngực tê rần, lại đột nhiên cong lưng. Hắn đau đầu tới choáng váng, mặt vô cảm nghĩ, nếu lại đau ngất xỉu nữa thì không biết lại phải mất bao lâu mới có thể tỉnh lại.
Hắn không muốn ngủ.
Vương Nhất Bác cắn răng một cái, từ trên giường đi xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước cửa, cố sức mở rộng cửa chính.
Ngoài phòng là một chỗ tiểu viện, trong viện cũng trống không, chỉ có ánh tà hoàng kim chiếu lên nền đá xanh. Vương Nhất Bác đứng ở trong viện, có chút mờ mịt.
Hắn muốn đi đâu? Có thể làm gì?
Từ khi Vương Nhất Bác có ký ức tới nay, phần lớn thời gian đều là ngủ say. Mọi người vừa cung kính vừa sợ hãi hắn, không có ai nói chuyện với hắn, không có người chơi với hắn. Cho nên hắn không hiểu gì, tựa như một tờ giấy trắng sạch sẽ.
Vương Nhất Bác mím chặt môi, đứng tại chỗ một lúc lâu xong cuối cùng đi đến cạnh vách tường trong viện, ở trong góc ngồi xuống.
Hắn không muốn về lại trong phòng —— nơi đó không có đèn, không có ánh sáng, trống trải, rộng lớn, hắn không thích.
Hắn thà cuộn tròn ngồi ở một góc trong sân.
Thực mau, tia nắng chiều cuối cùng biến mất ở chân tường, trăng sáng bò lên trên ngọn cây. Gió lạnh đường tối, Vương Nhất Bác chui rúc người vào trong tường, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Không biết đã qua bao lâu, chân trời rốt cuộc mọc lên thái dương. Từ từ trời lại tối, sau nữa dần dần sáng lên. Trời lên trăng xuống, Vương Nhất Bác ngồi ba ngày ở góc tường.
Đình viện vắng vẻ, suốt ba ngày, không ai tới.
Chạng vạng ngày thứ ba, hoàng hôn nghiêng chiếu, Vương Nhất Bác ngồi ở trong một góc, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu. Rất nhiều năm sau, hắn mới hiểu được loại cảm xúc đó gọi là cô độc. Nhưng lúc này hắn không hiểu mấy thứ ấy, hắn chỉ là nghĩ, nơi này cũng thật an tĩnh.
Đột nhiên, Vương Nhất Bác ngẩng đầu.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân. Tiếng bước chân là từ ngoài tường truyền đến.
Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy ngoài tường truyền đến thanh âm, nhịn không được nghiêng đầu cẩn thận nghe ngóng.
"Chỗ này vắng tanh không có ai... Hẳn là đi lầm đường. Ai ngờ tường thành Hoàng cung cũng có một chỗ vắng vẻ như thế."
Hình như là một người đang lầm bầm lầu bầu, giọng điệu rất chi phiền não.
Vương Nhất Bác theo bản năng hỏi: "Ai?"
Đã lâu rồi hắn không nói câu nào, vừa mở miệng một cái, thanh âm khàn khàn kỳ cục.
"Có người?" Người bên ngoài có chút kinh ngạc, "Chỗ khuất như vậy cũng có người!"
Vương Nhất Bác đang cảm thấy trong viện quá yên tĩnh, hiếm khi được nghe thanh âm, nhịn không được mà nói chuyện: "Ngươi là con người sao?"
"..." Thanh âm bên ngoài tạm dừng một chút, "Không thì là gì."
Vương Nhất Bác nhận ra có lẽ mình nói sai rồi, lập tức có chút xấu hổ, lại không biết phải xin lỗi thế nào: "Ta không giỏi ăn nói..."
Hắn đúng là không hiểu nên nói chuyện thế nào. Hắn rất ít khi nói với người khác, ngẫu nhiên gặp được người thì luôn nơm nớp lo sợ với hắn, không dám nói một câu.
"Nghe là biết rồi." Giọng nói ngoài tường nghe có vẻ lạnh lẽo, hình như là một thiếu niên, "Ngươi là ai? Thị vệ trong cung? Tiểu thái giám? Quản sự? Nghe giọng ngươi thì không lớn tuổi lắm."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào. Chính hắn cũng không biết mình là ai.
"Thôi, ta hỏi nhiều như vậy làm gì." Không nhận được trả lời, người bên ngoài cũng không nghĩ nhiều, "Không còn sớm, trở về đi, đừng ngồi lâu ở chỗ vắng thế này."
Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Ta không biết đi đâu, nơi này chỉ có một mình ta."
Người ngoài đường hình như đang tính đi, nghe được lời này lại dừng bước.
"Ngươi không ăn cơm?"
"Ăn cơm?" Vương Nhất Bác có chút mê mang, hắn không biết ăn cơm là gì. Hình như có người từng nói với hắn là Hóa Thần trời sinh có thể tích cốc không cần ăn cơm, hắn cũng không hiểu lắm.
"Ngươi không đói bụng?"
Vương Nhất Bác cũng không biết cái gì là đói. Hắn có chút ngượng ngùng: "Ta không có cơm để ăn..."
"..."
Người ngoài tường hình như hơi khiếp sợ, sau một lúc lâu mới vô cùng đau đớn nói: "Xã hội phong kiến tàn nhẫn, đường đường Hoàng cung, vậy mà còn bỏ đói người ta?"
Vương Nhất Bác nghe không hiểu, không biết đáp lại thế nào.
Người ngoài tường đã tự tưởng tượng hắn thành một đứa trẻ đáng thương bị người người khi dễ, thanh âm cũng trở nên ôn nhu hơn, có vẻ không còn thanh lãnh như trước: "Bao lâu rồi ngươi chưa được ăn?"
"Ba ngày...?" Hắn nhớ rõ mình đã tỉnh ba ngày.
Người ngoài tường câm nín.
"Nếu ta có thể đi vào thì mời ngươi ăn cơm rồi." Người ngoài tường có chút ảo não, "Đáng tiếc là ta không vào được, phía ngoài Hoàng cung có cấm chế, muốn phá vỡ thì phải ít nhất là Nguyên Anh mới được, nhưng mà ta chỉ là Kim Đan."
"Cấm chế?"
"Chính là một loại trận pháp, người ngoài không thể vào trong. Nhưng mà ngươi có thể từ trong chui ra xem thử... ngươi biết trèo tường không?"
Trèo tường?
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn nhìn tường, trước kia hắn chưa từng nghĩ tới còn có thể từ nơi này nhảy ra.
Hắn do dự đáp: "Hẳn là biết?"
"Vậy ngươi có muốn ra?"
"Ta không biết." Vương Nhất Bác ngẩn người, "Ngoài tường trông thế nào?"
"Không biết tả sao, nhưng khẳng định là tốt hơn bị bỏ đói." Người kia nói, "Hôm nay là Tết Thượng nguyên, buổi tối có hội đèn lồng, rất náo nhiệt, bỏ qua tiếc lắm đấy."
"Tết Thượng nguyên?"
"Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người, có thể xem pháo hoa, ăn bánh trôi, thả hoa đăng... Còn có người hát tuồng, đánh đàn."
Vương Nhất Bác không biết cái gì là pháo hoa, bánh trôi, hoa đăng, hát tuồng, đánh đàn, nhưng hắn vẫn nghe vô cùng chăm chú.
Người bên ngoài tiếp tục nói: "Tóm lại là trời đất bao la, người tốt rất nhiều, hà tất phải để bị giam trong Hoàng cung?"
"Ngươi ra xong sẽ hiểu ngay. Nhân gian rất đẹp, vạn dặm giang sơn, vô số thịnh cảnh, chắc chắn ngươi phải đi nhìn một lần. Ngươi sẽ thích."
"Thích là gì?"
Người bên ngoài nói: "Vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ, đó là thích."
Vương Nhất Bác yên lặng ghi tạc lời đối phương nói vào lòng, lại hỏi: "Vui vẻ là sao?"
Người ngoài tường ngẩn ra: "Ngươi không hiểu?"
Vương Nhất Bác rũ mắt: "Ta không hiểu."
Vui vẻ hình như là một loại cảm xúc. Vương Nhất Bác từng nghe người khác lén nói chuyện, bọn họ đều nói hắn không có cảm xúc.
Đối phương yên lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: "Bây giờ trời còn sáng, chờ đến khi trời hoàn toàn tối rồi thì ngươi thử trèo tường ra, nhân lúc đêm đen gió lặng mà đi khỏi tường —— gặp được nhiều chuyện, ngươi lập tức hiểu thôi."
Vương Nhất Bác chớp chớp mắt, bỗng nhiên có một loại cảm xúc mãnh liệt muốn đi ra ngoài nhìn một lần. Vì thế hắn nói: "Được."
Đối phương lại nói: "Tạm thời đừng đi bây giờ để tránh bị phát hiện. Ngươi ra khỏi đây rồi thì bên ngoài là một cái hẻm nhỏ, ngươi đi về hướng Tây —— cũng chính là hướng mặt trời lặn, đi tiếp đi tiếp, tới đầu ngõ là có thể thấy một quán bán bánh trôi, bánh trôi nhà họ rất ngon. Bánh trôi là cái thứ tròn vo nhào nặn trắng trắng, không biết ngươi từng thấy chưa, ngươi ăn một chén trước... Đến lúc đó pháo hoa cũng nên phóng rồi, ngươi đi về hướng có pháo hoa, đi đến nơi nào, cảm thấy thích, liền ở lại nơi đó."
Vương Nhất Bác nói: "Vậy còn ngươi?"
Người ngoài tường thở dài: "Ta còn chuyện khác phải làm. Không cần để ý ta, tự mình nhìn thấy thế giới mới chân thật nhất, ngươi ra rồi thì có thể tự đi xem."
"Ngươi phải đi?" Vương Nhất Bác nhận ra chuyện này, dựa sát vào tường, vội vàng hỏi: "Ngươi tên gì?"
Đối phương không trả lời, còn cười một chút: "Ngẫu nhiên đi ngang qua thôi. Gặp gỡ không cần quen biết, có duyên sẽ tự hiểu nhau."
Tiếng bước chân đối phương đã nhanh chóng đi xa.
Vương Nhất Bác ngơ ngác đứng trong chốc lát, chờ lấy lại tinh thần rồi thì trời đã tối. Hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhảy ra ngoài tường.
Thật ra bức tường nho nhỏ này trước nay chưa từng giam được hắn. Tuy rằng bây giờ thân thể hắn cực yếu, còn không thể khống chế linh lực của mình, nhưng dù sao hắn cũng là Hóa Thần trời sinh, có cái gì trên thế gian có thể vây khốn hắn?
Hắn chỉ là chưa từng nghĩ tới muốn đi ra ngoài.
Ngoài tường quả thật là một cái hẻm nhỏ. Vương Nhất Bác vươn tay, gió lạnh ban đêm xuyên qua đầu ngón tay hắn, thực dịu dàng. Vương Nhất Bác bỗng nhiên an tâm một chút.
Vương Nhất Bác đi men theo hẻm nhỏ. Hẻm nhỏ rất dài, lại hẻo lánh ít người qua lại, cho nên cũng rất an tĩnh. Hắn đi hoài đi hoài rốt cuộc nghe được một chút thanh âm, đã tới cuối hẻm.
Vương Nhất Bác đứng ở đầu ngõ, cảm thấy hô hấp hơi chậm lại.
Hắn nghe được tiếng người xôn xao.
Hắn gặp được vô số người tới tới lui lui.
Hắn thấy vô số đèn màu treo lên, chiếu rọi Hoàng đô thành một tòa thành không ngủ.
Hết thảy đều xa lạ, hắn chưa từng thấy nhiều người như vậy, chưa từng nghe nhiều thanh âm như vậy. Vương Nhất Bác theo bản năng lui về phía sau một bước, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở bên cạnh đầu ngõ, nơi đó quả thực có một quán ăn, những cục màu trắng trôi nổi trong nước sôi, đó là bánh trôi.
Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn chậm rãi dịch chân qua.
"Vị tiểu ca này, muốn làm một chén trôi nước không?" Chủ quán bánh trôi tướng mạo rất hiền hòa, nhiệt tình cười tiếp đón. Vương Nhất Bác thoáng do dự, thật cẩn thận ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên có người cười với hắn.
Chẳng mấy chốc đã có một chén trăng trắng bưng lên, Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn các thực khách khác, học hành động của họ mà cầm lấy muỗng nhỏ, múc một cái, nhẹ nhàng cắn một ngụm, một loại hương vị kỳ lạ tản ra ở môi răng...
"Ngọt không?" Chủ quán cười hỏi.
Vương Nhất Bác gật gật đầu, nghĩ thầm hóa ra đây là ngọt.
"Ba đồng một chén." Chủ quán tiếp tục cười tủm tỉm.
Vương Nhất Bác: "..."
Chủ quán cười to: "Đùa ngươi thôi, có vị thiếu hiệp đã cho ngươi nợ tiền —— y nói sẽ có một người từ ngõ nhỏ ra, kêu ta quan tâm ngươi. Ta còn nói làm gì có, ngõ nhỏ này vắng như vậy sao có ai tới được, kết quả là ngươi thật sự đi ra. Đây là đồ y để lại cho ngươi."
Lão đưa cho Vương Nhất Bác một cái bao giấy, giấy là giấy dầu, không biết từ nơi nào thuận tay lấy ra. Giấy bao một vài bạc vụn.
Vương Nhất Bác nhận lấy bao giấy, hơi ngẩn ra.
Chủ quán tiếp tục cười nói: "Trông ngươi không lớn tuổi lắm, xụ mặt làm gì, vui vẻ một chút."
Vui vẻ?
Vương Nhất Bác học theo bộ dạng của chủ quán, cong lên khóe môi.
Chủ quán vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Lúc này mới tốt này."
Chủ quán nói xong liền tiếp tục đi nấu bánh trôi. Vương Nhất Bác nghiêm túc mà ăn hết chén bánh kia, khi ăn đến cái cuối cùng, đám người bỗng nhiên xôn xao.
"Phóng pháo hoa!"
Vương Nhất Bác ngẩng đầu, bầu trời nở rộ ra một đóa hoa kỳ ảo mỹ lệ, đốt sáng lên toàn bộ bầu trời đêm.
"Bờ sông đang phóng pháo hoa!"
Đám đông kích động chạy về hướng bờ sông, Vương Nhất Bác cũng đi theo dòng người.
Dọc theo đường đi, ai cũng đang cười.
Vương Nhất Bác đôi khi sẽ bị chủ quán mời chào khách giữ chặt, đôi khi sẽ vào nhầm đám người đoán chữ. Hắn mua một cây đường hồ lô, đưa cho một hài tử, đối phương ôm đùi hắn kêu cảm tạ ca ca.
Thật tốt.
Thế gian này hóa ra không chỉ có một vùng nhỏ trong bốn bức tường Hoàng cung, không chỉ có cung nhân kính sợ hắn. Hóa ra thế gian này còn có rất nhiều người đáng yêu, chuyện tốt đẹp.
Vương Nhất Bác đi tới, càng đi càng nhẹ, cuối cùng khi dừng lại rồi, hắn mới bỗng nhiên nhận ra nãy giờ hắn luôn cười.
Vương Nhất Bác duỗi tay chạm chạm khóe môi, nghĩ thầm, đây là vui vẻ.
Người kia nói "Vừa nhìn đã cảm thấy vui vẻ, đó là thích.".
Vậy tức là hắn thích nhân gian này.
Pháo hoa bay lên trời, một đóa một đóa tràn ra. Nơi xa có đài hát tuồng hấp dẫn, thanh âm ê ê a a triền miên trong gió. Vương Nhất Bác đi đến bờ sông ngồi xuống, thấy đèn thả sông hình hoa sen lênh đênh trên mặt nước, giống như một dải ngân hà.
Trời đất bao la.
Khi Hoàng cung rốt cuộc phát hiện Vương Nhất Bác không còn ở đó nữa, đã là buổi sáng ngày thứ ba sau Tết Thượng nguyên.
Hoàng đế giận dữ, toàn thành truy lùng, rốt cuộc tìm được Vương Nhất Bác. Khi đó hắn đang nhờ một vị nhạc sư ở gánh hát rong dạy đàn Hạc cho hắn.
Không ai dám cưỡng ép hắn, người tới đón hắn quỳ đầy đất, cầu hắn hồi cung.
Vương Nhất Bác dừng lại tay đang gảy đàn, cuối cùng thở dài một hơi, nói đi thôi, ta không làm các ngươi khó xử.
Vương Nhất Bác trở về trong cung, lão Hoàng đế tới xem hắn.
Đó là lần đầu Vương Nhất Bác đưa ra thỉnh cầu với Hoàng đế, hắn muốn rời khỏi cung thành.
Lão Hoàng đế đồng ý, nói chờ tới khi thân thể hắn khỏe hơn chút thì có thể về đất phong của Yến Vương.
Vương Nhất Bác rời đi rồi, tâm phúc Hoàng đế hỏi, Vương Nhất Bác là do Ngọc Bổ Thiên biến thành, không biết thiện ác, không hiểu thị phi, một khi rời cung, lỡ như làm hại thiên hạ thì sao?
Lão Hoàng đế chỉ nói: Ta cảm thấy hắn sẽ không làm vậy.
Sau này, sức khỏe Vương Nhất Bác tốt hơn rất nhiều, sẽ không lại ngày ngày hôn mê. Hắn rời Hoàng cung, đi tới rất nhiều nơi.
Hắn thích cười, thích du ngoạn khắp nơi, thích đến phố phường nơi bá tánh sinh hoạt. Hắn nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, càng đặc biệt hứng thú với mọi kiểu sinh hoạt rườm rà. Loại hứng thú này vẫn luôn tiếp tục đến thật lâu về sau, thậm chí có thể làm hắn cam tâm chết vì thiên hạ.
Vương Nhất Bác rất ít khi đặt chân tới cung thành, nhưng mỗi năm đều trở lại Hoàng đô xem đèn. Mỗi lần như vậy hắn đều phải ăn bánh trôi đầu ngõ, cho đến khi chủ quán già đi, quán ăn đóng cửa.
***
"Sau này ta cũng có đi tìm người đã từng nói chuyện với ta lúc đó." Vương Nhất Bác có chút cảm khái, "Đáng tiếc, có lẽ là thật sự không có duyên phận, đến nay ta vẫn chưa biết tên của y."
Tiêu Chiến "Thế à!" một tiếng.
Vương Nhất Bác tiếp tục nói: "Hắn để lại bạc vụn cho ta, lại còn dùng giấy dầu bao, vậy nên không có manh mối. Nếu để lại túi tiền, thêu tên hay gì đó, có lẽ còn sẽ có chút manh mối..."
Sắc mặt Tiêu Chiến có chút kỳ quái.
Vương Nhất Bác cho rằng y hiểu lầm, vội vàng nói: "Ta muốn tìm y chỉ để cảm tạ, tuyệt đối không có tâm tư khác..."
Tiêu Chiến ngắt lời hắn: "Ngươi đòi hỏi quá."
Vương Nhất Bác: "... Hả?"
Tiêu Chiến buồn bã nói: "Cho ngươi bạc đã tốt bụng rồi, còn muốn túi tiền —— ngay cả giấy dầu cũng là ta mượn từ quầy bánh quẩy cách vách."
Vương Nhất Bác: "...!"
Tiêu Chiến: "Khi đó ta cũng chỉ là tiểu tu sĩ Kim Đan, niên thiếu sung sức nên thích thay người bênh vực kẻ yếu, đáng tiếc là trên người cũng không có bao nhiêu tiền, đều để lại hết cho ngươi. Tiền ở trọ còn không có, đành phải suốt đêm chạy về Minh tông, ngươi đương nhiên không tìm thấy ta."
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến nói một hồi, chính y cũng không nhịn cười nổi.
Vương Nhất Bác còn chưa hoàn hồn, bầu trời bỗng nhiên tràn ra ánh sáng ngũ sắc.
Phóng pháo hoa rồi./.
[Hoàn toàn văn]
------------------------------
Lời tác giả:
Lần gặp gỡ đầu tiên thực sự của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã xảy ra từ rất lâu (không ngờ đúng không ha ha).
Chương này tôi muốn viết lâu rồi. Tôi vẫn chưa từng nhắc trong chính văn, Vương Nhất Bác là hóa thân của Ngọc Bổ Thiên, từ nhỏ sống không vui, vậy thì tại sao hắn lại yêu thích nhân gian thế tục này tới vậy?
Có quả tất có nhân. Lúc hắn vẫn còn là một tờ giấy trắng, lần đầu tiên tiếp xúc thế tục, cảm nhận được chính là sự tốt đẹp của cả nhân gian. Hắn bị loại tốt đẹp này cứu về, cho nên nguyện ý cứu vớt thế giới này.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ngẫu nhiên bèo nước gặp nhau, là may mắn của Vương Nhất Bác, cũng là may mắn của thiên hạ.
Đối với Tiêu Chiến mà nói, kia chỉ là một lần lạc đường lúc còn niên thiếu. Khi đó tính cách của y không điềm tĩnh như giờ, còn chỉ là một thiếu niên Kim Đan. Thật ra y không biết quán bánh trôi kia ăn ngon không, sau đó thậm chí còn gần như quên mất việc nhỏ này. Y không biết mình đã rất sớm lướt qua Vương Nhất Bác, không biết mấy câu của mình đã thay đổi cuộc đời của một người.
Nhưng đối với Vương Nhất Bác mà nói, kia đúng là bánh trôi ngon nhất mà hắn được ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top